Edit:Mr.Downer
Thời tiết ấm dần, có lúc Ôn Đình sẽ nhờ tài xế chở cậu đến nhà chính của Cận gia, đi thăm cụ ông cô độc kia. Trong nhà chính bình thường rất ít người, chỉ có một nhóm hộ lý chuyên nghiệp, cùng chú út của Cận Hàn Bách.
Chú út Cận gia nhìn Ôn Đình với ánh mắt khinh thường, là loại ánh mắt miệt thị của người cao cao tại thượng với kẻ hạ đẳng, cũng không nói chuyện với cậu được mấy lần.
Ôn Đình dĩ nhiên sẽ không tự tìm khó chịu, cậu chỉ đến thăm ông nội.
Ông nội thật sự lú lẫn rồi, trí nhớ thường hay bị rối loạn, có lúc nhìn Ôn Đình sẽ gọi cậu là Tiểu Ôn, có lúc gọi là Tiểu Nhiên. Nhãn cầu của người cao tuổi thường trở nên vẩn đục, ánh mắt cũng không rõ ràng.
Ôn Đình sẽ đẩy xe lăn, mang theo ông đi tản bộ. Ông chống gậy, nắm tay Ôn Đình mà chậm rãi bước đi, thấy mệt sẽ ngồi vào xe lăn, Ôn Đình sẽ đẩy ông về.
Tinh thần của ông rất tốt, thân thể cũng được tính là khoẻ mạnh vào độ tuổi này. Ôn Đình cũng biết rất nhiều thứ để làm ông vui vẻ, vừa am hiểu trà đạo, lại biết chơi cờ. Thậm chí vào lúc xế chiều, khí trời thật sự rất tốt, Ôn Đình còn lái xe dẫn ông đi ra ngoài một chuyến. Đến một trà quán nhỏ, có người hát hí khúc ở bên trong, ông cụ ngồi uống trà nghe hát, kéo tay Ôn Đình, cười đến nếp nhăn đuôi mắt hiện lên thật sâu.
Thời điểm Cận Hàn Bách đến vào buổi tối, ông cụ nói với anh, “Cháu này, Tiểu Ôn rất tốt, nó rất tốt…”
Cận Hàn Bách nhìn Ôn Đình một chút, Ôn Đình nghiêng đầu cười với anh, lộ ra lúm đồng tiền đáng yêu, Cận Hàn Bách gật đầu, nói: “Cháu biết rồi, thưa ông.”
Hôm đó, tài xế đã lái xe về trước, Cận Hàn Bách ngồi trong xe của Ôn Đình. Anh nói với cậu, “Cực khổ cho cậu rồi, cảm ơn.”
“Cảm ơn em làm gì…” Ôn Đình không vui chu mỏ một cái, “Anh là kim chủ, dĩ nhiên em phải cố gắng làm ông của kim chủ vui, là kim chủ không cần phải nói cảm ơn.”
Cận Hàn Bách dựa lưng vào ghế, giơ tay sờ lỗ tai của Ôn Đình.
“Thân thể của ông nội rất khoẻ, tinh thần cũng tốt.” Ôn Đình nhắc đến có chút vui vẻ, “Lần sau anh đi công tác dài hạn, em tính dẫn ông đi ra ngoài một chút. Tuổi tác cao cũng không thích hợp để đi ra ngoài lắm, nhưng em sẽ cẩn thận nên chắc không có vấn đề gì đâu.”
“Được.” Cận Hàn Bách cười cười, “Chỉ là cậu phải chịu khổ cực một ít rồi.”
“Không khổ cực gì, em thích như vậy.” Ôn Đình đóng cửa sổ xe, cậu nhìn ra được Cận Hàn Bách hơi mệt, “Anh ngủ một chút đi, em lái xe từ từ.”
“Ừm,” Cận Hàn Bách nhắm mắt lại, Ôn Đình giảm tốc độ xuống, hơn một giờ hai người mới về tới nhà.
Ôn Đình dần dần không còn là mèo ngoan Cận Hàn Bách nuôi trong nhà, cậu tiến dần từng chút một để cho bản thân có thể càng đứng vững bên cạnh anh. Lần thứ nhất cậu đến công ty Cận Hàn Bách để đưa đồ, không ai biết cậu, phải nhờ thư ký gọi điện thoại mới có người giúp cậu quẹt thẻ bấm thang máy.
Đến lần sau Ôn Đình lại đến công ty, đã có người ở sau lưng nói: “Đây là Ôn thiếu bên cạnh Cận tổng.”
Khi có ai đó gọi cậu là Ôn thiếu, Ôn Đình sẽ lắc đầu nói: “Tôi không phải là thiếu gia gì, cứ gọi Tiểu Ôn là được rồi.”
Đối phương đương nhiên không dám.
Ôn Đình cũng không nói nhiều, cậu lễ phép, phong thái khiêm tốn, với ai cũng lịch sự ôn hoà. Cậu không làm cao, bởi vì Ôn Đình tự biết mình không có thân phận.
Lần thứ hai cậu bước vào câu lạc bộ mình từng làm việc trước đây, ngay cả giám đốc cũng rất cung kính với cậu. Ôn Đình tự nhiên đáp lời, cười chào hỏi: “Giám đốc, đã lâu không gặp.”
“Không dám không dám, Cận tổng mời qua bên này.” Giám đốc nào dám nhiều lời với cậu, dù sao hơn nửa năm không gặp, thân phận của Ôn Đình đã thay đổi, người trong giới kinh doanh đều đã thành tinh, ai biết Cận Hàn Bách không ngại việc này, ông ta cũng chỉ có thể giả vờ hàm hồ, dẫn bọn họ tiến vào phòng riêng.
Chu Nham là ông chủ ở đây, Ôn Đình được Cận Hàn Bách mang đi vào ngày hôm đó, Chu Nham cũng có mặt.
“Ơ, đến rồi.” Chu Nham đứng lên chào hỏi với bọn họ, đầu tiên nhìn Cận Hàn Bách, sau đó tầm mắt rơi vào trên người Ôn Đình. Chu Nham nở nụ cười với Ôn Đình, cũng lên tiếng chào cậu, “Ôn Đình cũng tới à.”
“Chào Chu tổng.” Nụ cười của Ôn Đình không có chút nào khiếp ý, cử chỉ tự nhiên đứng đắn.
Trong phòng ngoại trừ Chu Nham còn có mấy cậu bé trai, cuộc gặp mặt ngày hôm nay là do người khác nhờ Chu Nham giúp một tay, để kéo mối quan hệ với Cận Hàn Bách. Chuyện làm ăn đáng giá, Cận Hàn Bách cũng không từ chối.
Ôn Đình từ khi được Cận Hàn Bách mang đi cũng không thấy trở lại, cậu vốn dĩ không ở đây được mấy ngày, vì vậy mấy cậu con trai còn lại trong phòng cũng không nhận ra cậu.
Đêm đó, lúc dùng bữa, ngồi bên tay phải Cận Hàn Bách là một cậu trai trắng trẻo, sạch sẽ, nhìn rất ngoan ngoãn. Cậu ta ngồi ở bên cạnh không nói tiếng nào, thỉnh thoảng sẽ dùng đũa gắp đồ ăn cho Cận Hàn Bách. Tầm mắt của Cận Hàn Bách rơi vào trên người cậu ta, trông tuổi tác cũng không lớn, ánh mắt đối diện với Cận Hàn Bách có vẻ hơi hoảng loạn, lúc dời mắt đi chỗ khác, mặt cũng ửng đỏ.
Ôn Đình nhìn thấy hết vào trong mắt, cậu cúi đầu nhấp một hớp canh.
Trong bữa tiệc, Cận Hàn Bách trò chuyện việc làm ăn với người khác, Ôn Đình yên tĩnh ngồi bên cạnh anh, nếu đã có người giúp gắp rau xới cơm, những việc này cậu cũng không cần làm, cảm giác tồn tại rất thấp.
Mãi đến khi Cận Hàn Bách đứng lên, nói: “Mọi người cứ trò chuyện, tôi đi đến phòng rửa tay.”
Cậu trai bên cạnh cũng đứng lên đi ra ngoài theo.
Lúc này Ôn Đình nhíu lông mày, nhìn hai người một trước một sau đi ra ngoài, im lặng không nói gì. Chu Nham thừa dịp này chọc ghẹo cậu: “Lần trước nói cho em thêm tiền thưởng, em còn chưa có lấy.”
“Chu tổng, ngài không có thành ý.” Ôn Đình cười nói, “Ngài thật sự muốn thưởng cho tôi thì nên gửi vào tài khoản của tôi chứ, tiền thưởng không phải sẽ được gửi vào tài khoản sao?”
Chu Nham mỉm cười, dùng ngón tay cầm cốc chỉ Ôn Đình, gật đầu nói: “Lúc đó tôi còn chưa nhìn ra, trẻ tuổi như em, hoá ra còn rất có bản lĩnh.”
Ôn Đình cười cười không lên tiếng.
Cậu rốt cuộc đứng lên đi đến phòng rửa tay.
Thời điểm đẩy cửa vào, Cận Hàn Bách đang rửa tay, cậu trai kia thì cười ngượng ngùng, đứng ở một bên không biết nói cái gì. Thấy Ôn Đình đi vào, cậu ta còn có chút giật mình, trợn to hai mắt nhìn sang.
Khuôn mặt của Ôn Đình không cảm xúc, cậu liếc mắt nhìn cậu trai kia, không nói một câu mà đi tới bên cạnh Cận Hàn Bách, vòng tay ôm eo của anh, quay đầu nói với cậu ta: “Em trai, cậu đi ra ngoài đi, người này cậu không có cửa đâu.”
Cậu trai nọ đỏ mặt tức giận tới tận mang tai, nửa ngày mới thốt ra một chữ: “Anh…”
“Đừng có anh gì, tôi tới sớm hơn cậu, cũng chiếm được ảnh trước tiên. Người trong phòng thì cậu cứ tuỳ ý chọn, riêng anh ấy thì không được. Mọi việc phải có trước sau, tôi tới trước, vì vậy cậu cũng nên biến đi.”
Cậu con trai kia bị mấy câu nói của cậu làm cho đỏ hết cả mắt, cậu ta nhìn về phía Cận Hàn Bách, cái nhìn kia cũng thật sự rất đáng thương. Nhưng Cận Hàn Bách từ đầu tới cuối chưa hề mở miệng, cậu ta cũng chỉ có thể cúi đầu rời đi.
Trong phòng rửa tay chỉ còn dư hai người bọn họ.
Ôn Đình lúc này mới xoay người lại, dùng cánh tay ôm chặt lấy thắt lưng của Cận Hàn Bách. Cậu nhẹ nhàng vùi mặt cọ vào cổ anh.
Cận Hàn Bách trầm thấp cười lên: “Răng nanh nhỏ vừa nhe ra rồi?”
“Ừm,” Ôn Đình hút hút mũi, “Không vui phải nhe răng nanh ra.”
Cận Hàn Bách mới vừa rửa tay xong, trên tay còn đọng nước, anh mặc cho Ôn Đình ôm, hỏi cậu: “Không vui cái gì?”
Âm thanh của Ôn Đình rầu rĩ: “Chính là không vui, có người tán tỉnh anh. Tiên sinh nhà em chỉ là của một mình em thôi.”
Khoé môi của Cận Hàn Bách nhếch lên một nụ cười nhạt, nhưng anh không đáp lại lời nói này của cậu. Chốc lát sau, anh xé một tờ khăn giấy, rồi mới vỗ lưng của Ôn Đình, “Được rồi, trở lại thôi.”
Ôn Đình buông anh ra, cậu còn cấp tốc hôn lên miệng anh một chút trước khi buông.
Buổi tối sau khi trở về nhà, Ôn Đình vẫn canh cánh việc này trong lòng, cậu nằm nhoài trên giường hỏi Cận Hàn Bách: “Tiên sinh, cậu ta nhìn đẹp hơn em sao?”
Lúc đó Cận Hàn Bách đang đọc sách, không chú ý lắm mà trả lời: “Không để ý.”
Ôn Đình cười lên, vùi người bên cạnh anh làm một chú mèo nhỏ ngoan ngoãn, cậu nắm lấy một chút vạt áo của Cận Hàn Bách, nghịch nghịch rồi ngủ thiếp đi.
Thật ra tình huống như thế này rất ít, đa số thời điểm Ôn Đình rất an phận biết điều, mặt ngoài cậu với Cận Hàn Bách rất thân thiết, nhưng cậu sẽ không làm phiền anh quá nhiều. Những chuyện Cận Hàn Bách nói với cậu, cậu sẽ để tâm lắng nghe, nếu anh không nói, cậu cũng sẽ không hỏi.
Vào một ngày tháng năm không có gì đặc biệt, sáng sớm khi Ôn Đình thức dậy, Cận Hàn Bách đã đi rồi. Cậu sửa soạn xong rồi xuống lầu, bác Kỷ đang khiêng một giàn hoa ở bên ngoài.
Ánh mặt trời hôm nay rất dạt dào, Ôn Đình dùng tay chắn, ngẩng đầu nhìn, cảm thấy dù ánh nắng chói chang như vậy, nhưng vẫn có cảm giác bí hơi không nói ra được trong bầu không khí, có thể sẽ mưa.
Buổi chiều, trời quả nhiên bắt đầu đổ mưa.
Ôn Đình cau mày nhìn ra bên ngoài, có chút lo lắng: “Tiên sinh còn chưa về.”
Bác Kỷ muốn nói nhưng lại thôi.
Ôn Đình hỏi: “Bác làm sao vậy ạ?”
Bác Kỷ thở dài, thấp giọng nói: “… Hôm nay là ngày giỗ của ông chủ.”
Ôn Đình theo bản năng nhìn xuống xem ngày trên di động trong nháy mắt. Sau đó, cả người cậu có vẻ hơi trì độn, ngồi ngây người trên ghế sa lông một lúc lâu.
Khi Cận Hàn Bách trở về đã là nửa đêm.
Ôn Đình không trở về phòng, ngồi yên trên ghế sa lông.
Trên người Cận Hàn Bách hơi mùi rượu, Ôn Đình ôm lấy anh, trong nháy mắt nhớ lại cái đêm bọn họ làm tình lần đầu tiên. Đêm đó, Cận Hàn Bách cũng uống thật nhiều, uống đến nỗi không tỉnh táo.
Mưa bên ngoài vẫn chưa dứt, đồm độp nện vào cửa sổ.
Cận Hàn Bách ngồi xuống ghế sa lông, anh không nói tiếng nào, con mắt ửng đỏ. Tầm mắt của anh rơi vào một điểm hư không, ánh mắt có chút đăm đăm.
Ôn Đình nắm chặt lấy tay anh, nhỏ giọng gọi anh: “Tiên sinh ơi.”
Cận Hàn Bách cũng không nhúc nhích.
Ôn Đình ngồi bên anh rất lâu, sau đó đứng dậy cuộn mình nằm xuống, gối đầu lên đùi Cận Hàn Bách, mở to đôi mắt màu nâu nhạt nhìn anh.
Cận Hàn Bách cúi đầu, tầm mắt đặt xuống trên gương mặt Ôn Đình, anh đưa tay chạm vào mi mắt của cậu. Tay anh thật lạnh, không ấm áp như ngày thường.
“Tôi chưa từng nói… Ánh mắt của cậu rất đẹp?” Anh mở miệng.
Ôn Đình nghe được giọng nói của anh, trong lòng liền đau, âm thanh của anh thô khàn, như bị trộn lẫn với đất cát.
Ôn Đình cứ như vậy mà nằm trên đùi anh, Cận Hàn Bách nhìn đôi mắt của cậu, cậu cũng không trốn tránh ánh mắt của anh. Ôn Đình mở miệng, nhẹ giọng hỏi: “Đẹp chỗ nào?”
Cận Hàn Bách lại cười, ném ra một câu đánh vào ngực Ôn Đình: “Ánh mắt của cậu giống như Kiều Nhiên.”
Đây là lần đầu tiên Ôn Đình nghe thấy cái tên này từ miệng Cận Hàn Bách, hai chữ đột nhiên được thốt ra không chút nào phòng bị, Ôn Đình quả thật không nghĩ tới. Hơn nửa năm nay, cậu chưa từng đề cập một lần nào trước mặt Cận Hàn Bách, bỗng nhiên nghe anh chủ động nhắc đến vào giờ phút này, ngữ khí nhẹ nhàng như gió thoảng mây trôi, khiến cho Ôn Đình ngắn ngủi không biết phải làm sao.
Hôm nay là ngày giỗ cha của Cận Hàn Bách, cha anh qua đời như thế nào, ai cũng biết rõ, vào lúc này anh lại nhắc đến người kia…
Nói không chừng trong lòng có biết bao nhiêu hận.
Ôn Đình nhắm mắt, nắm chặt tay của Cận Hàn Bách, đặt bên môi mà hôn một cái. Cậu lặp lại hai chữ kia, nhẹ giọng thì thầm: “Kiều Nhiên..”
Cậu như đang suy nghĩ, hoặc chỉ đơn giản lặp lại theo Cận Hàn Bách. Sau đó, cậu giương mắt nhìn anh, hỏi: “Đó là một người thế nào?”
Vấn đề này giống như đang tra hỏi anh.
“Cậu ấy…” Cận Hàn Bách nghiêng đầu suy nghĩ một chút, suy nghĩ thật lâu.
Cuối cùng, anh rốt cuộc không đưa ra đáp án, chỉ biến thành một tiếng cười nhợt nhạt nhẹ nhàng, treo lên khoé miệng nhưng không thấy trong ánh mắt.