Edit:Mr.Downer
“Bác Kỷ ơi, cháu đi ra ngoài nhé.” Ôn Đình sửa soạn xong, lên tiếng chào bác quản gia.
Quản gia cười nói: “Ừm, chú ý an toàn.”
“Vâng.”
Ôn Đình tuỳ tiện cầm chìa khoá, vào gara lái một chiếc xe ra khỏi biệt thự. Cậu đến Cận gia tặng hoa cho ông nội, sau đó tới công ty của Cận Hàn Bách chờ anh để cùng nhau ăn cơm.
Cậu chọn những bông hoa trường thọ nở đẹp nhất trong vườn, cắm vào trong chậu, đặt trên cửa sổ trong phòng ông cụ. Ông đang chợp mắt, nên Ôn Đình cũng không đánh thức ông dậy.
Thời điểm cậu lái xe đến tới dưới lầu công ty, bảo vệ thấy xe liền mau chóng gật đầu chào hỏi, Ôn Đình mỉm cười, ở trong xe vẫy tay.
Rất nhiều người trong công ty nói Ôn Đình ở bên cạnh Cận Hàn Bách rất được anh thương, Cận Hàn Bách rất tốt với cậu. Xe Ôn Đình dùng để đi ra ngoài đều là của Cận Hàn Bách, muốn chạy chiếc nào thì lái chiếc ấy. Âu phục trên người cậu cũng là hàng cao cấp, cùng một nhãn hiệu với Cận Hàn Bách.
Không biết có bao nhiêu người ước ao được như Ôn Đình.
Tân Ninh cũng đã từng nói với cậu những lời này, nói Cận Hàn Bách rất để tâm đến cậu, nói cậu phải biết nắm chắc, Ôn Đình nghe xong chỉ cười cười lắc đầu.
Không ai rõ ràng hơn cậu, Cận Hàn Bách như thế này sao lại là để tâm, anh căn bản không quan tâm mới đúng. Ôn Đình lái xe gì, mặc quần áo gì, mua món đồ nào, anh không để ý đến những việc này. Coi như một ngày nào đó Ôn Đình dùng mấy triệu mua nhà cho mình, Cận Hàn Bách cũng sẽ không hỏi một câu.
Ôn Đình nhìn gương mặt mình trong kính chiếu hậu, khẽ bật ra một tiếng cười.
Cận Hàn Bách làm sao mới tính là quan tâm? Không phải tuỳ tiện lái xe của anh mới coi như là được anh thương chiều, Cận Hàn Bách vốn là người không yêu cầu sự quan tâm, là người không ngại cho đi trong một mối quan hệ, bất kể đánh đổi thật nhiều cũng phải mua được chiếc xe giới hạn kia, chỉ vì để được nghe một tiếng “Em rất thích“.
Ôn Đình tự giễu lắc đầu, làm sao so được?
Khi Cận Hàn Bách xuống lầu, phía sau có mấy người đi theo, anh nghiêng đầu bàn giao cái gì đó, trên mặt khẽ nhíu mày, nét mặt có chút nghiêm nghị. Cận Hàn Bách như vậy vô cùng có mị lực, khiến cho Ôn Đình gần như không thể dời mắt khỏi anh.
Mãi đến khi Cận Hàn Bách giao việc xong xuôi rồi vào trong xe, cậu mới cười chào hỏi: “Tiên sinh, chào buổi tối.”
“Chào buổi tối, chờ rất lâu?” Cận Hàn Bách cởi áo khoác đặt trên ghế sau, đeo dây an toàn.”
“Không sao, trái lại đến sớm một chút để nhìn thấy anh, em cũng rất vui.” Thuộc tính fanboy của Ôn Đình luôn không đổi, mỗi lần có cơ hội đều phải biểu đạt một chút tình yêu của mình đối với kim chủ.
Cận Hàn Bách dĩ nhiên không đáp lại lời cậu, nhiều nhất cũng chỉ cười một chút. Ôn Đình nói tiếp: “Tối qua em đã gọi điện đặt chỗ trước ở nhà hàng rồi, hi vọng trên đường không bị kẹt xe.”
“Ừm, vất vả rồi.”
Ôn Đình lắc đầu: “Kim chủ không thể khách sáo như vậy.”
Cận Hàn Bách bật cười, nhắm mắt lại, tựa lưng vào ghế nghỉ ngơi.
Ngày hôm nay, bọn họ đi gặp một người bạn tốt của Cận Hàn Bách, tên là La Canh, ba năm ở nước ngoài. Bạn bè của Cận Hàn Bách không nhiều, người này có thể tính là một trong số đó. Anh ta là bạn thời trung học của Cận Hàn Bách, bình thường ít khi gặp mặt, nhưng vẫn luôn giữ liên lạc.
La Canh nhìn thấy Cận Hàn Bách là nhào tới ôm anh không chịu buông tay: “Anh Bách, con mẹ nó người ta nhớ anh muốn chết!”
“Cậu thôi đi, bình thường không gặp cậu vẫn hay gọi điện còn gì.” Cận Hàn Bách gỡ La Canh đang đu trên người mình xuống, kéo cái ghế để anh ta ngồi.
Đôi mắt La Canh rơi vào trên khuôn mặt Ôn Đình, Ôn Đình cong môi nở nụ cười, ánh mắt La Canh dừng lại hai giây trên người của cậu, sau đó mới hỏi: “Anh chàng đẹp trai này là ai thế?”
Ôn Đình nói: “Tôi là Ôn Đình, anh La cứ gọi tôi Tiểu Ôn là được.”
Ánh mắt của La Canh vẫn nhìn chăm chú gương mặt của cậu, giơ ngón cái lên: “Tôi cứ thấy trai đẹp trên đường là không thể chớp mắt, cậu là hỗn huyết sao?”
Cha của Ôn Đình là ai, câu hỏi này khó tìm lời giải, cậu lại càng không rõ mình có phải hỗn huyết hay không, vì vậy chỉ cười không trả lời.
La Canh đương nhiên sẽ không hỏi nhiều về vấn đề này, anh ta nhìn Cận Hàn Bách, cười đến hơi ám muội: “Nhìn cậu em trai này có vẻ tuổi cũng không lớn ha? Anh già đầu thế này cũng không biết ngại hả anh Bách?”
Cận Hàn Bách nở nụ cười: “Tôi già?”
“Già cũng không hẳn là già, nhưng anh quả thật cũng không còn trẻ.” La Canh chỉ vào con mắt của Cận Hàn Bách nói, “Nhìn anh trông tang thương.”
Cận Hàn Bách không quan tâm nhiều, gọi phục vụ lại chỗ họ để chọn đồ ăn.
La Canh ở nước ngoài nhiều năm, đặc biệt nói muốn ăn cơm Tàu. Trong bữa ăn, anh ta một mực tán gẫu với Cận Hàn Bách về tình trạng gần đây của bản thân, nói luận văn tiến sĩ của anh ta có khả năng không được thông qua như cũ, còn hàn huyên về đứa cháu nhỏ của mình.
Cận Hàn Bách hỏi La Canh: “Vẫn chưa kết hôn?”
La Canh cười, hỏi ngược lại: “Anh cũng chưa kết hôn đấy?”
“Cậu không giống tôi.” Ngữ khí của Cận Hàn Bách khi nói những lời này rất bình thường, một câu nói không có gì, nhưng lại khiến người ta cảm thấy có chút thê lương không biết tại sao.
Ôn Đình chăm chú ăn cơm không nói lời nào, thỉnh thoảng cậu sẽ gắp đồ ăn giúp Cận Hàn Bách. Cậu rất yên lặng, tầm mắt của La Canh rơi vào trên người cậu mấy lần, Ôn Đình sẽ khẽ mỉm cười mỗi lần đối diện với ánh mắt của anh ta, làm cho người ta cảm thấy rất ôn hoà.
Thời điểm Ôn Đình đi vệ sinh, La Canh hỏi Cận Hàn Bách: “Anh Bách, cậu bé này... Anh nghiêm túc?”
Cận Hàn Bách nhìn La Canh một chút: “Cái gì nghiêm túc hay không nghiêm túc?”
“Anh biết rõ ý tứ của tôi còn gì,“ La Canh dùng ngón tay gõ bàn, “Cậu ta trông rất đáng tin.”
Cận Hàn Bách chưa mở miệng, La Canh đã nói tiếp: “Hơn nữa anh Bách này, tôi nhìn cậu ấy thật giống... Anh cũng cảm thấy như vậy chứ?”
Khi đó Cận Hàn Bách cầm ly lên uống một hớp, nói: “Cậu lớn đầu như vậy rồi có thể chính chắn một chút được không? Tiến sĩ chuyên nghiệp lại đi nhớ việc riêng tư của người khác làm gì?”
“Tôi với anh cũng đâu có bàn chuyện làm ăn với nhau, chúng ta nói chuyện không phải toàn việc tư sao?” La Canh chùi miệng, “Này, nói thật nhé anh Bách, anh biết rõ bối cảnh của cậu ta chứ? Mấy đứa bé bây giờ cũng tinh tướng lắm, vòng vòng vèo vèo rồi cũng không biết ngoan thật hay giả vờ.”
Cận Hàn Bách lắc đầu ấy: “Cậu ấy chỉ là một cậu nhóc, tâm không xấu, cậu không cần nghĩ nhiều như thế.”
“Ok, miễn anh coi trọng là được.” Không ai cố tình nhắc đến những chuyện trước đây, nhưng nếu là người có quan hệ thật sự tốt với Cận Hàn Bách, tất cả luôn có chút không yên tâm trong lòng. Tâm tư của Cận Hàn Bách quá sâu nặng, cái gì cũng không biểu hiện ra bên ngoài, chuyện gì buồn đều giấu ở trong lòng không nói.
Năm đó Kiều Nhiên câu Cận Hàn Bách đến hồn cũng không còn, người đã mất mấy năm, bây giờ người ở bên cạnh, nhìn thế nào cũng trông như cậu ấy.
La Canh ngẩng đầu nhìn Cận Hàn Bách, yên lặng thở dài trong lòng.
Ôn Đình trở về từ phòng vệ sinh, trực tiếp đưa thẻ trong ví cho phục vụ để thanh toán. Chốc lát sau nhân viên phục vụ bưng khay đi tới, trên khay là thẻ đã quẹt cùng chứng từ thanh toán.
Nhân viên phục vụ đứng bên cạnh bàn, cung kính nói: “Tiên sinh chào ngài, xin lỗi đã làm phiền, nhưng cần ngài ký tên.”
Ôn Đình ngẩng đầu nói: “Cảm ơn, để cho tôi.”
Phục vụ đưa tới, Ôn Đình tiện tay ký tên của mình. Cận Hàn Bách vô ý liếc mắt nhìn lúc đang nói chuyện, sau đó ánh mắt của anh rơi lên trên bàn tay vừa ký tên của Ôn Đình, mãi cho đến khi nhân viên phục vụ bưng khay rời đi.
Lúc này Ôn Đình mới chú ý tới Cận Hàn Bách đang nhìn cậu, ngẩng đầu nhỏ giọng hỏi: “Tiên sinh, làm sao vậy?”
Cận Hàn Bách lắc đầu: “Không có chuyện gì.”
“Anh nhìn em như thế làm em còn tưởng trên mặt em dính gì, chắc không phải đâu, vừa nãy em đã soi gương trong nhà vệ sinh rồi.” Ôn Đình mang theo ý cười, Cận Hàn Bách nhìn vào mắt của cậu, sau đó quay đầu lại, tiếp tục nói chuyện với La Canh.
Sau khi trở về vào buổi tối ngày hôm ấy, Cận Hàn Bách hỏi Ôn Đình: “Đến bây giờ tôi chưa từng hỏi cậu, cậu có muốn tiếp tục đi học không?”
Ôn Đình nghiêng đầu suy nghĩ một chút, hỏi: “Anh muốn em đi học sao? Tất cả nghe theo anh, em đương nhiên phải nghe theo tiên sinh nhà em rồi.”
Cận Hàn Bách xoa đầu của cậu, nói: “Cậu tự suy nghĩ đi, cậu muốn đi học thì tôi sẽ đưa cậu đi học.”
Ôn Đình ngay lập tức lắc đầu: “Không đi đâu.”
Cận Hàn Bách ừ một tiếng, không nói gì nữa.
Ôn Đình nằm ở bên cạnh anh, an tĩnh như thường ngày, cậu cầm lấy một chút góc áo của Cận Hàn Bách, dùng ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa, bất chợt thả ra một lúc, xoay người chơi điện thoại di động, khi trở mình lại vẫn nắm lấy, không làm phiền đến Cận Hàn Bách.
Đã qua mười một giờ, Ôn Đình ngồi dậy, nhẹ giọng nói với Cận Hàn Bách: “Tiên sinh ơi trễ rồi, anh nên đi ngủ...”
Cận Hàn Bách còn đang dùng laptop xử lý mail, âm thanh hơi khàn nói: “Cậu ngủ trước đi, tôi còn hai cái mail cần xem một chút.”
Ôn Đình đi xuống lầu rót ly nước, đặt bên giường Cận Hàn Bách. Đúng lúc Cận Hàn Bách đã xem xong, vừa mới tắt máy. Ôn Đình để laptop qua một bên, ôn nhu nói: “Anh uống nước đi, nghe anh nói chuyện, em cảm thấy cổ họng anh có hơi khô.”
Ôn Đình từ trước đến giờ đều tri kỷ như thế, Cận Hàn Bách mỉm cười với cậu, Ôn Đình chỉnh nhiệt độ máy lạnh hơi ấm lên, sau đó tắt đèn nằm xuống.
Bình thường Cận Hàn Bách là người ngủ trước. Ôn Đình rất ít khi quấy rầy anh, cậu sẽ chờ anh ngủ thiếp đi mới dám nhẹ nhàng tiến vào trong lồng ngực của Cận Hàn Bách. Chỉ thỉnh thoảng lúc làm nũng, Ôn Đình mới cọ anh một chút trước khi ngủ, hôn nhẹ lên cổ anh hoặc lên ngực anh, dính người một ít.
Cận Hàn Bách sẽ không đẩy cậu ra, nhưng chưa bao giờ chủ động chạm vào cậu, nếu như Ôn Đình cũng không chủ động, Cận Hàn Bách cũng sẽ không đụng vào cậu. Làm tình cũng giống như thế, nếu như Ôn Đình không nói, không chủ động cầu hoan, Cận Hàn Bách chưa từng có ý tứ muốn làm.
Nhưng hôm nay thật sự bất ngờ, Cận Hàn Bách chủ động nắm lấy tay của Ôn Đình, Ôn Đình còn ngẩn ra, lòng bàn tay của Cận Hàn Bách rất ấm, anh nắm tay của cậu, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve đốt ngón trỏ của Ôn Đình, sau đó lại xoa xoa ngón giữa.
Động tác vừa ám muội vừa trêu người, xúc cảm ấm áp từ đầu ngón tay truyền tới cánh tay, khiến cho tóc gáy trên cánh tay Ôn Đình dựng đứng lên.
Cậu cho rằng Cận Hàn Bách muốn làm tình.
Ôn Đình nghiêng người, kề sát nhỏ giọng hỏi: “Tiên sinh, anh... Muốn làm?”
“Không, đi ngủ sớm một chút.” Thanh âm của Cận Hàn Bách trầm thấp gợi cảm, anh không nói muốn làm, nhưng Ôn Đình lại thật sự có thể muốn làm.
Cận Hàn Bách còn đang xoa nắn ngón tay của Ôn Đình, cậu bị anh nắm đến nỗi chảy mồ hôi trong lòng. Cận Hàn Bách nói không làm, đương nhiên Ôn Đình sẽ không tiếp tục dán vào người anh, cậu hít sâu một cái, nhẹ nhàng nắm chặt lại bàn tay Cận Hàn Bách.
Cận Hàn Bách nhắm mắt, không biết tại sao lại bật ra một tiếng cười, còn mang theo chút tự giễu trong đó. Anh buông tay của Ôn Đình ra, nâng cánh tay che trán và hai mắt, im lặng ngủ mất.