Edit:Mr.Downer
Ngày đó, Ôn Đình đỏ mắt hỏi Cận Hàn Bách: “Tại sao em lại không thể?”
Cận Hàn Bách không trả lời cậu, chỉ ôm cậu lên, muốn dẫn cậu đến bệnh viện. Ôn Đình từ trước đến giờ luôn ngoan ngoãn nghe lời lại đột nhiên ương bướng, nói không chịu đi đâu cả. Cận Hàn Bách không còn cách nào khác, chỉ có thể đút cậu uống thuốc thêm lần nữa.
Cũng may trước khi trời hừng sáng, cơn sốt của Ôn Đình rốt cuộc hơi lui bớt, Cận Hàn Bách ôm cậu vào trong ngực, Ôn Đình vẫn mê luyến làm tổ trong lòng anh như cũ, nhưng im lặng không nói gì. Cậu nhắm chặt hai mắt, đầu ngón tay thỉnh thoảng co rúm nắm lấy quần áo của Cận Hàn Bách.
Cận Hàn Bách vẫn dịu dàng, lúc Ôn Đình khó chịu, anh sẽ vỗ nhè nhẹ sau lưng cậu để an ủi. Nhưng với phản ứng ban nãy, dù anh có làm gì, Ôn Đình đều không cảm giác được tâm của anh. Trên người anh rõ ràng ấm áp, tuy nhiên Ôn Đình chỉ cảm rất xung quanh anh rất lạnh.
Ôn Đình ra một thân mồ hôi, cả người dính dớp không thoải mái. Thời điểm Cận Hàn Bách tắm rửa vào sáng sớm, Ôn Đình cũng đi vô phòng tắm, Cận Hàn Bách thấy cậu đi vào, nhướng mày nói: “Trở lại ngủ tiếp.”
“Em ngủ không được, trên người dính dính khó chịu.” Ôn Đình trực tiếp đi tới đứng bên cạnh Cận Hàn Bách, cả người Cận Hàn Bách dính nước nên không thể bắt cậu ra ngoài, chỉ có thể mặc cho cậu đứng đó.
“Xin lỗi tiên sinh, do em nên làm cho anh không ngủ được cả một đêm.” Con mắt Ôn Đình có hơi sưng, cổ họng cũng khàn, mở miệng ra trông rất đáng thương, “Cảm ơn anh đã chăm sóc em nguyên một buổi tối, gây cho anh thêm nhiều phiền phức rồi.”
Cận Hàn Bách cười: “Khách khí như vậy làm gì, mau nhanh khoẻ lại.”
Ôn Đình cúi đầu ngoan ngoãn đáp lời: “Vâng.”
Trước khi Cận Hàn Bách đến công ty, Ôn Đình mặc đồ ngủ xuống lầu cùng anh, Cận Hàn Bách nói với cậu: “Đừng chạy lung tung, nghe lời một chút, ngay lập tức về phòng nằm đi.”
Ôn Đình gật đầu: “Vâng.”
“Ừm.”
“Vậy nếu như...” Ôn Đình lại nắm lấy cơ hội làm nũng, “Nếu như em nghe lời, tối hôm nay tiên sinh sẽ làm tình với em chứ?”
Cận Hàn Bách cười lên, bất đắc dĩ nói: “Cậu như thế này còn muốn làm tình, trong đầu cả ngày đều muốn gì đâu không.”
Ôn Đình cong khoé miệng, nhìn anh mở cửa đi làm.
Tối hôm qua cậu đột nhiên sinh bệnh, hơn nửa đêm không tiện gọi bác sĩ, vì vậy Cận Hàn Bách mới nói muốn dẫn cậu đến bệnh viện. Bây giờ là ban ngày, cũng thuận tiện hơn, Cận Hàn Bách trước khi đi đã nói với quản gia gọi bác sĩ đến khám cho cậu.
Quả nhiên thấy khoẻ hơn nhiều sau khi tiêm thuốc, Ôn Đình lại có sức lực suy nghĩ về chuyện tối qua. Sắc mặt đêm hôm qua của Cận Hàn Bách không dễ nhìn, anh thật sự không muốn để cho cậu gọi anh như vậy.
Tại sao? Bởi vì xưng hô này chỉ độc quyền thuộc về người nào đó? Hay bởi vì danh xưng này sẽ gợi nên thù hận nơi đáy lòng của anh?
Ôn Đình cọ mặt vào gối, thở một hơi thật dài.
Lần bệnh này cậu chủ yếu bị cảm lạnh, tới cũng nhanh đi cũng mau, hai ba ngày sau là khoẻ hơn nhiều. Ru rú trong nhà vài ngày, Ôn Đình khỏi bệnh lại nhanh chóng sửa soạn đi ra ngoài.
Ông nội đã quen cậu đến thăm, mấy ngày nay Ôn Đình không đến, ông còn có chút nhớ. Ôn Đình vừa đến đã bị ông dắt tay, muốn đi ra ngoài tản bộ.
Thậm chí còn gọi một cú điện thoại kêu Cận Hàn Bách cùng đến ăn cơm tối.
Lúc dùng bữa, ông cụ híp mắt cười cười, hết nhìn Cận Hàn Bách rồi lại nhìn Ôn Đình, một mặt vui vẻ.
Trước khi bọn họ ra về, ông còn nói: “Tiểu Nhiên, ngày mai lại đến nhé, chúng ta tới trà quán.”
Ông cụ lại lú lẫn rồi, thỉnh thoảng ông nhìn Ôn Đình, sẽ gọi cậu là “Tiểu Nhiên“.
Bình thường Cận Hàn Bách sẽ không có phản ứng, nhưng lần này anh lại nhìn kỹ khuôn mặt của cậu. Ôn Đình ngồi vào trong xe, cũng nghiêng đầu nhìn anh: “Sao thế?”
Cận Hàn Bách lắc đầu: “Không có gì, cậu lái xe đi.”
Không biết có phải là ảo giác của bản thân không, Ôn Đình cảm thấy gần đây Cận Hàn Bách đang quan sát cậu, điều này làm cho Ôn Đình không dám nhìn vào mắt anh, không dám đối diện với anh.
Nếu như trước đây Cận Hàn Bách nhìn cậu, cậu sẽ rất thoải mái nhìn lại, mỉm cười ngọt ngào với anh. Thế nhưng tầm mắt cậu bây giờ không tự chủ được mà né tránh.
Ngay cả lúc làm tình.
Ôn Đình khỏi bệnh rồi, nằm nhoài trên người Cận Hàn Bách, nhỏ giọng hỏi: “Tiên sinh ơi, em khoẻ rồi. Mấy ngày nay cũng rất nghe lời, chúng ta có thể làm tình sao?”
Cậu cởi từng nút áo của Cận Hàn Bách, cũng từng chút một hôn theo. Đầu lưỡi của Ôn Đình vẽ ra một đường, sau đó chậm rãi hôn anh. Cậu hôn lên miệng của Cận Hàn Bách, thâm tình, thành kính.
Thời điểm Cận Hàn Bách tiến vào cậu, Ôn Đình không nhịn được rên rỉ thành tiếng, tuy đã làm nhiều lần, nhưng cảm giác khó chịu khi vừa mới tiến vào vẫn rõ ràng như cũ. Cậu nắm lấy cánh tay của Cận Hàn Bách, thấp giọng gọi: “Tiên sinh... tiên sinh...”
Cận Hàn Bách thay đổi sự ôn nhu trước đây trên giường, động tác lần này của anh nóng vội mà hung hãn, Ôn Đình đỏ ửng hai mắt ở dưới thân anh, cố gắng điều chỉnh hô hấp, cậu ngẩng mặt, chăm chú nhìn anh, nhưng thời điểm Cận Hàn Bách cúi đầu nhìn cậu, Ôn Đình lại nghiêng đầu sang một bên.
Thanh âm của Cận Hàn Bách thô khàn trầm thấp: “Cậu đang nghĩ gì?”
Ôn Đình không chút nào phòng bị, nghe thấy câu hỏi này, trong lòng đột nhiên run lên. Lông mi cậu khẽ run rẩy, ổn định hơi thở gấp gáp mà trả lời: “Em đang nghĩ... Phải như thế nào để anh mới có thể càng dùng thêm sức làm em...”
Tính sự dần chấm dứt, Cận Hàn Bách hầu như không cho Ôn Đình thời gian thích ứng, từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc đều là những va chạm mãnh liệt, tốc độ cũng rất nhanh. Ôn Đình đến một nửa liền không chịu nổi, phía trước rỉ ra từng chút dịch thể trong suốt, cậu không nhịn được xin tha.
Cận Hàn Bách chụp lấy hai tay của cậu, đè trên đỉnh đầu của Ôn Đình, hạ thân kích thích tuyến thể của cậu không ngừng một giây. Khoái cảm tích luỹ dâng lên đến giới hạn phải bắn ra, Ôn Đình theo bản năng kêu một tiếng: “Cận Hàn...”
Tầm mắt của Cận Hàn Bách như chiếc dùi chăm chú trên mặt cậu, chữ cuối cùng bị Ôn Đình miễn cưỡng nuốt xuống.
Dư âm của cao trào còn chưa lắng, Cận Hàn Bách lại bắt đầu chuyển động. Anh xoa khoé mắt của Ôn Đình, hỏi: “Vừa nãy cậu gọi tôi là gì?”
Ôn Đình chớp mắt nhìn anh, vừa bắn ra, ngay cả nói chuyện cũng có chút vô lực vào lúc này.
“Hả?” Bàn tay Cận Hàn Bách dạo chơi trên thân thể Ôn Đình, đè lên chấm đỏ nhỏ trước ngực của cậu, nhíu máy hỏi: “Gọi tôi cái gì?”
Đây là lần thứ nhất Cận Hàn Bách vuốt ve thân thể của cậu, tựa như ve vãn ở trên giường. Ôn Đình mê muội để bàn tay anh mang lại khoái cảm cho mình, thân thể run rẩy theo những di động của anh.
Cận Hàn Bách cúi người, hôn lên cổ của cậu, khiến Ôn Đình như bị khó thở. Anh mút xương quai xanh của cậu, đến khi trên đó lưu lại một vệt đỏ hồng. Cận Hàn Bách như vậy hết sức quyến rũ, cả người tản mát ra hoóc môn tràn đầy nam tính. Ôn Đình cảm thấy người đàn ông như thế vô cùng có sức hấp dẫn trí mạng.
Cậu thậm chí không dám mở miệng nói chuyện, sợ đánh vỡ bầu không khí bây giờ, sợ Cận Hàn Bách sẽ không hôn cậu.
Sau đó, Cận Hàn Bách hỏi cậu thêm mấy lần, Ôn Đình cũng không dám trả lời.
Cậu phát hiện mình đoán không ra Cận Hàn Bách, không biết trong lòng anh đang nghĩ gì. Việc này làm cho cậu không dám tuỳ tiện mở miệng, bởi vì không biết sẽ mang đến kết cục như thế nào.
Thời điểm Ôn Đình kiệt sức, tay chân mềm nhũn, Cận Hàn Bách rốt cuộc mới bắn vào cơ thể cậu. Nhiệt dịch nóng hổi làm bỏng thành ruột của Ôn Đình, cậu ôm cổ của Cận Hàn Bách, cẩn thận hôn lên thái dương của anh.
Ôn Đình kẹp chặt cơ thể, mãi đến khi đứng dưới vòi hoa sen trong phòng tắm, cậu mới dám thả lỏng. Tinh dịch từ hậu huyệt chảy ra, sau đó nhỏ xuống mặt đất. Ôn Đình nhìn dòng chất lỏng màu trắng được nước rửa trôi, có chút xuất thần.
Cận Hàn Bách đi tới giúp cậu thoa sữa tắm, Ôn Đình có hơi yếu ớt mà mỉm cười với anh, thở dài nói: “Bệnh nặng mới khỏi... Thể lực em có chút theo không kịp, tiên sinh đừng ghét bỏ em.”
Cận Hàn Bách xoa xoa vành tai của cậu, “Cậu rất khá.”
Ôn Đình nở nụ cười, không tiếp tục nói gì, Cận Hàn Bách cũng không lên tiếng. Trước đây, sau khi làm, Ôn Đình đều vô cùng mệt mỏi, tắm rửa xong sẽ lập tức ngủ thiếp đi. Nhưng ngày hôm nay, cậu không hề thấy buồn ngủ, dù thân thể rất mệt mỏi, đầu óc vẫn rất tỉnh táo.
Trái lại, Cận Hàn Bách đã ngủ thiếp đi trước.
Hô hấp của anh đều đặn ổn định, Ôn Đình nghe thấy tiếng hít thở của anh, luôn cảm giác được an toàn bao phủ.
Ánh mắt thích ứng với bóng tối, có thể nhìn thấy đường nét khuôn mặt của Cận Hàn Bách. Ôn Đình nhớ tới vấn đề mà Cận Hàn Bách nhiều lần hỏi mình kia, hỏi cậu muốn gọi anh là gì.
Chữ cuối cùng bị bản thân nuốt trở vào, câu hỏi này trước sau gì cậu không dám trả lời.
Ôn Đình đưa tay ra, nhẹ nhàng chạm một cái lên mặt Cận Hàn Bách, ngón tay khẽ vuốt bờ môi anh, cậu nhỏ giọng lên tiếng: “Cận Hàn Bách.”
Ôn Đình tựa như đang suy nghĩ, lại lầm bầm lặp lại một lần nữa: “Cận Hàn Bách...”
Đêm tối vô cùng an tĩnh, ngoại trừ thỉnh thoảng có tiếng ve kêu ở bên ngoài.
“Ừm.”
Cũng bởi vì quá mức yên tĩnh, Cận Hàn Bách đột nhiên lên tiếng khiến Ôn Đình giật mình.
Không biết từ lúc nào Cận Hàn Bách đã mở mắt ra, chính trực nhìn cậu chằm chằm. Trái tim Ôn Đình đột nhiên nhảy lên kịch liệt, tựa như có thể nghe thấy tiếng tim đập của mình từ lỗ tai. Từng nhịp tim như gõ lên xương cốt khoang ngực, mỗi một lần mang lại chấn động to lớn cùng đau đớn âm ỉ.
Cận Hàn Bách ngồi dậy, nhấn điều khiển từ xa mở đèn sàn.
Ôn Đình cứng ngắc ở trên giường, không dám lên tiếng.
Cận Hàn Bách xoa nắn mi tâm, cúi đầu nhìn Ôn Đình. Ánh mắt của anh cường thế đến nỗi làm cậu không có chỗ nào tránh né, Ôn Đình chỉ có thể nhìn anh.
Lông mày Cận Hàn Bách hơi nhướng lên, mang theo dò xét cùng tìm kiếm. Anh trầm giọng mở miệng: “Tôi vẫn chưa hỏi cậu, cậu... Đọc hiểu được sách bằng tiếng Anh?”