Chân Tiên

Chương 95: Q.4 - Chương 95: Ẩn cư




- Nguyên lai… Tiểu hòa thượng chính là Phạm Âm?

Nghe xong Nam Thiên đạo nhân nói, Cổ Thần bừng tỉnh đại ngộ.

Trước đây vẫn luôn kỳ quái, vì sao Nam Thiên đạo nhân thu một đồ đệ vì sao không phải là đạo sĩ, ngược lại là một hòa thượng?

Nguyên lai tiểu hòa thượng chính là con trai của cao tăng phật môn Bồ Già.

Cổ Thần và Hư Tử Uyên liếc mắt nhìn nhau, hai bàn tay bất giác nắm chặt.

Tao ngộ của Nam Thiên đạo nhân và Mông Ngưng Băng làm hai người không khỏi thổn thức, nguyên bản hai người yêu nhau, kết quả là biết thành cừu nhân, đồng thời đều tự sinh ra con cái riêng.

Trong ánh mắt hai người tràn ngập kiên đinh, như đều đồng thanh nói một câu:

”Vĩnh viễn không xa nhau”

Cổ Thần cảm giác được, một ánh mắt cực kỳ nóng bỏng nhìn chằm chằm vào chính mình, quay đầu lại, chính là Mông Tiên Âm.

Mông Ngưng Băng và Hư Nam Thiên, một người là thánh nữ Băng Thần Tông, một người là thiên tài Hư Thiên Tông, so với Mông Tiên Âm và Cổ Thần vô cùng giống nhau, tao ngộ của Mông Ngưng Băng và Hư Nam Thiên khiến Mông Tiên Âm cảm thấy một cỗ đau đớn không tên nổi lên trong lòng.

Tựa hồ, nàng chính là Mông Ngưng Băng thứ hai…

Cổ Thần cũng nắm lấy cánh tay Mông Tiên Âm, dành cho nàng một ánh mắt khẳng định, trên mặt Mông Tiên Âm cấp tốc hiện lên vẻ tươi cười, sầu muộn diệt hết, chỉ còn lại vui sướng.

Thông qua kinh lịch của Mông Ngưng Băng và Nam Thiên đạo nhân, Cổ Thần đã học được một đạo lý, việc muốn làm, vậy thì dũng cảm đi làm, không nên bởi vì một ít gông xiềng thế tục mà bó tay bó chân, để tránh khỏi trong tương lai lưu lại tiếc nuối!

Nếu như phát triển tới mức như Mông Ngưng Băng và Nam Thiên đạo nhân, vậy không chỉ còn là tiếc nuối, mà còn là dằn vặt thật sâu.

Vì vậy, Cổ Thần nắm thật chặt bàn tay Hư Tử Uyên và Mông Ngưng Băng!

Tiểu hòa thượng chính là Phạm Âm, Phạm Âm chính là tiểu hòa thượng.

Mao Vinh bất quá chỉ là Nam Thiên đạo nhân tùy tiện đặt cho tiểu hòa thượng một cái tên mà thôi! Nói vậy, Nam Thiên đạo nhân cũng không nguyện ý nhớ lại đoạn trải nghiệm thống khổ hơn hai mươi năm tước, vì vậy đã tìm cho Phạm Âm một cái tên mới.

Cổ Thần tròn mười tám tuổi, hiện tại đã qua hơn nửa năm, tiểu hòa thượng so với Cổ Thần nhiều hơn một tuổi, hiện tại vừa tròn hai mươi tuổi, cùng với Mông Tiên Âm bằng tuổi.

Tiểu hòa thượng cực kỳ ít lộ diện trên thế gian, tại mười ba năm trước, tại Túy Tiên Các trộm đi ngọc quỳnh tiên nhưỡng, tại sát biên giới Đông Hoang quen biết với Cổ Thần, sau đó qua lại với Cổ Thần một đoạn thời gian, lại trở về Lam Không Sơn bế quan.

Thẳng cho tới hai năm trước, tiểu hòa thượng mới lại bị Nam Thiên đạo nhân kéo ra ngoài, cũng trực tiếp chạy tới yêu vực Đông Hoang, tại yêu vực ngây người hơn nửa năm, sau đó tiến vào trong Côn Ngô Bí Cảnh, sau khi rời khỏi Côn Ngô Bí Cảnh càng trực tiếp đi Đông Hải.

Vì vậy rất ít người trong thế gian từng gặp qua tiểu hòa thượng, tự nhiên không người nào biết được hắn là ai.

Nam Thiên đạo nhân trong hai mươi năm qua cũng là ẩn cư không ra chiếm phần nhiều, thế nhân ít người biết, càng không biết Nam Thiên đạo nhân có một đồ đệ là tiểu hòa thượng.

Mông Ngưng Băng nghe được Phạm Âm cư nhiên còn sống, vẻ chán chường trên mặt lập tức tan hết, nảy lên vài đạo thần quang, trong hai mắt tràn đầy kích động về kinh hỉ.

Nàng nắm chặt bàn tay Nam Thiên đạo nhân, nói:

- Phạm nhi không chết! Phạm nhi thực sự không chết!

Nam Thiên đạo nhân gật đầu.

Băng sương trên mặt Mông Ngưng Băng tan hết, trong mắt tràn đầy cảm động, nói:

- Huynh vì cứu Phạm nhi, tình nguyện buông tha cho vị trí chưởng giáo Hư Thiên Tông? Tình nguyện vứt bỏ họ “Hư”?

Nam Thiên đạo nhân hít một hơi thật dài, một lần nữa gật đầu.

- Ngốc…

Mông Ngưng Băng cấp bách hô lên một tiếng, trong hai mắt một lần nữa trào lệ nóng, ngã vào lòng Nam Thiên đạo nhân, khóc lóc nói:

- Trong lòng của huynh vẫn luôn có ta? Huynh chưa từng quên ước hẹn giữa hai chúng ta?

- Chưa từng quên… Nàng trong lòng ta vĩnh viễn là Ngưng Băng ta gặp tại Bắc Hoang hai mươi năm trước, chưa bao giờ thay đổi!

Nam Thiên đạo nhân gật đầu nói, thanh âm run rẩy.

Mông Ngưng Băng ô ô khóc rống lên, nước mắt phun như suối, tràn đầy tự trách:

- Nam Thiên, là muội sai rồi, là muội xin lỗi huynh, hai mươi năm qua là muội hiểu lầm huynh, huynh cứu Phạm nhi, nuôi nó lớn khôn, muội lại một lòng muốn tìm huynh báo thù, tìm Hư Thiên Tông báo thù, là muội sai rồi, muội sai rồi…

Hư Tử Uyên và Mông Tiên Âm thấy thế, trong khóe mắt cũng rưng rưng lệ, lây dính vẻ bi thương.

Cổ Thần nắm tay thật chặt, kéo Hư Tử Uyên và Mông Tiên Âm sang bên cạnh, hai người hiểu ý, Nam Thiên đạo nhân và Mông Ngưng Băng hiểu lầm hơn hai mươi năm, giữa hai người bọn họ có rất nhiều cảm tình cần phát tiết, bọn họ ở bên cạnh tự nhiên không thích hợp.

Giữa bọn họ còn có rất nhiều chuyện phải nói với nhau!

Tay phải Cổ Thần kéo tay Hư Tử Uyên, tay trái kéo tay Mông Tiên Âm, đi về phía sơn lâm, ba người cứ như vậy bước đi, ai cũng không nói lời nào, tựa hồ cùng với rừng rậm dung hợp với nhau, cảm giác vô cùng hài hòa.

Ba người cùng một chõ, dĩ nhiên không hề có nửa điểm cảm giác đột ngột, dường như nước chảy, hài hòa tự nhiên.

Kéo tay hai người bước đi, trong lòng Cổ Thần vui sướng cực điểm, Hư Tử Uyên là đan dược sư thập phẩn, Mông Tiên Âm là đế quân Đại Mông, hai người rất trẻ tuổi đã là nữ anh kiệt đương đại, lọt vào mắt xanh một người đã là phúc phận tu luyện mấy kiếp, hôm nay có thể cầm tay hai người bước đi, thực sự là hạnh phúc to lớn người người đố kỵ.

- Nếu như có thể cầm tay hai người đi mãi như vậy, cho dù là đi cả đời cũng là việc hạnh phúc nhất trần gian…

Trong lòng Cổ Thần thì thầm tự nói.

Bất quá, trong lòng Cổ Thần chỉ dừng lại ở mức có suy nghĩ như vậy, dắt tay nhau đi mãi hiển nhiên không có khả năng, sát na khi ý niệm kia hiện lên trong đầu, đột nhiên một bóng trắng cùng nhau xuất hiện, chính là Tiểu Bạch.

Tiểu Bạch đối với Cổ Thần có thể nói tình căn đâm sâu, lúc này còn đang ở Thiên Đình yêu tộc, chờ đợi Cổ Thần đi vào cứu nàng ra, Hư Tử Uyên có huyền âm tuyệt mạch, không thể sống qua ba mươi ba tuổi, chờ Cổ Thần tìm ra phương pháp phá giải.

Còn có rất nhiều chuyện chờ đợi Cổ Thần đi làm!

Đi được nghìn trượng, Cổ Thần dừng bước chân, trong đầu lại nhớ tới tiểu hòa thượng, hiện tại hắn đã đi Đông Hải hơn nửa năm, không biết tình huống của hắn như thế nào?

- Không biết tiểu hòa thượng đi Đông Hải, tình huống hiện tại ra sao? Có thể nhìn thấy Nhị Nhi hay không?

Cổ Thần than thở.

- Vô Cực tiền bối nói tiểu hòa thượng có đại phúc đại lộc, lần này đi đông hải không phải là việc xấu, ngược lại còn có vận may rơi xuống, có thu hoạch rất lớn, sư đệ không cần phải lo lắng, hắn nhất định sẽ bình an.

Bằng hữu của Cổ Thần không nhiều lắm, tiểu hòa thượng là một người trong đó, Hư Tử Uyên biết hắn lo lắng, đành an ủi nói.

Cổ Thần gật đầu, nói:

- Hi vọng sang năm tại Bắc Hải có thể gặp lại hắn!

Mông Tiên Âm hỏi:

- Tiểu hòa thượng chính là đệ tử của Nam Thiên tiền bối, là Phạm Âm sao?

- Uhm!

Cổ Thần gật đầu.

Hư Tử Uyên nhìn Mông Tiên Âm, nở nụ cười, thần sắc ôn hòa.

Đại Lục Cổ hoang, cao thủ tu chân giới mặc kệ là nhân tộc cũng vậy, hai tộc vu, yêu cũng vậy, chín thành đều là nam tu.

Thực lực khác nhau, có thể thu được tài nguyên cũng khác nhau, thực lực càng cao lại càng có tư cách chiếm nhiều tài nguyên cho bản thân.

Nếu như nam tu Tiên Thiên cảnh chỉ có tư cách lấy một nữ nhân mà nói, vậy thì nam tu Thần Hải cảnh đã có tư cách để lấy hai nữ nhân, ba nữ nhân, thậm chí là bốn năm, nam tu Mệnh Tuyền cảnh tự nhiên không cần phải nói.

Nữ tu cũng thường tìm một nam tu nào đó có thực lực cường thịnh để dựa vào, tự nguyện gả cho nam tu có tu vi càng cao.

Vì vậy đối với nam tu Mệnh Tuyền cảnh mà nói, lấy một nữ tu hay mười mấy nữ tu cũng chỉ là chuyện vô cùng bình thường, có người thậm chí lấy mấy chục, giống nhưu đế quân, suốt đời càng lấy trên trăm nữ nhân.

Thấy Cổ Thần và Mông Tiên Âm đều tự nguyện, Hư Tử Uyên tự nhiên không có bất cứ dị nghị nào.

Trên thực tế, trong lòng của nàng cũng có một nguyện vọng như vậy, Cổ Thần có thể tìm được nữ nhân mà mình thích, như vậy vạn nhất huyền âm tuyệt mạch của nàng không thể tìm được phương pháp phá giải, sau này khi nàng mất đi, Cổ Thần sẽ không bị cô độc.

Suy nghĩ như vậy, Hư Tử Uyên nhìn Mông Tiên Âm, không chỉ không có dị nghị, ngược lại biểu tình ôn hòa. Đối với Cổ Thần mà nói, có được nữ nhân như Hư Tử Uyên quả thực là phúc phận tu mấy đời, không trách rất nhiều người nói, kiếp này Cổ Thần có đại khí vận phấn thân.



Cách sơn cốc mấy nghìn vạn dặm, trong đại dương Đông Hải vô biên vô hạn, sâu dưới đáy biển mấy vạn trượng, có một di tích ẩn tại nơi đây, trong di tích tựa hồ có lực lượng thần bí nào đó khiến phương viên trong vòng vạn trượng không có một chút nước biển tràn vào, tạo thành một không gian vô cùng kỳ lạ.

Phạm Âm đang ở trong di tích cổ này, đột nhiên há miệng hắt xì một cái, hắn xoa xoa sống mũi, vui vẻ nói:

- Ai nha… Lại có người nhớ ta rồi, khẳng định là tiểu long nữ, ha ha…

Bất quá, lập tức thần tình yên lặng, mắng:

- Con mẹ nó, đây rốt cuộc là cái địa phương quỷ quái gì? Lão tử không hiểu kỳ diệt bị hút vào đây hai tháng rồi, quang tráo bảo hộ không gian này so với mai rùa của Quy tổng quản còn cứng hơn nhiều, đánh mãi cũng không phá được, tiểu long nữ, nàng nhất định phải chờ ta, mặc kệ đuổi tới Nam Hoang hay Bắc Hoang, ta đều phải cứu nàng ra…



Bên phía hai người Mông Ngưng Băng và Nam Thiên đạo nhân, kể lại cho nhau nghe kinh lịch hai mươi năm qua, biết được Phạm Âm chưa chết, cừu hận trong lòng Mông Ngưng Băng tan hết, Nam Thiên đạo nhân cũng triệt để trút bỏ áp lực bao nhiêu năm, hai người cảm giác như trở lại tình cảnh gặp nhau tại Bắc Hoang hai mươi năm trước.

Tất cả mọi chuyện từ nhỏ tới lớn của Phạm Âm, Nam Thiên đạo nhân đều kể lại cho Mông Ngưng Băng nghe, biết được Phạm Âm vì muốn theo đuổi tiểu long nữ, dĩ nhiên đuổi tới tận Đông Hải, Mông Ngưng Băng một mặt vì dũng khí của Phạm Âm mà tán thán, một mặt lại lo lắng cho an nguy của hắn!

Mông Ngưng Băng thụ thương rất nặng, cho dù nuốt vào nghịch mệnh hoàn cũng không có khả năng phục nguyên toàn bộ, Mệnh Tuyền nghiền nát, nguyên anh trọng thương, một thân tu vi hầu như tan mất tám phần mười, thọ nguyên cũng tổn hao nhiều.

Nguyên bản cao thủ Đoạt Xá kỳ đại viên mãn có thể sống được gần bốn trăm năm, hiện tại Mông Ngưng Băng còn chưa tới trăm tuổi, mới qua tuổi tám mươi, nguyên bản có thể sống được thêm ba trăm năm, thế nhưng hiện tại thọ nguyên còn không đủ một trăm năm!

Tu sĩ bước vào mệnh tuyền là có thể biết được thọ nguyên của bản thân còn bao nhiêu.

Cuộc đời này của Mông Ngưng Băng đã không thể bước lên con đường đại đạo tu chân.

- Ngưng Băng, nàng thụ thương rất nặng, đã mất đi năng lực xoay chuyển trời đất, tất cả mọi chuyện trên thế gian đều buông tha hết, theo ta tới Lam Không Sơn ẩn cư, không hỏi chuyện thế sự thiên hạ, quý trọng những ngày hiện tại, sống tốt qua cuộc đời này!

Nam Thiên đạo nhân đề nghị nói.

Trên mặt Mông Ngưng Băng lộ ra biểu tình hướng tới, bất quá tựa hồ như nghĩ tới cái gì, trên mặt nhiều hơn một phần lo lắng, nói:

- Vậy Phạm nhi nó, nó làm sao bây giờ?

Nam Thiên đạo nhân nói:

- Đông Hải rộng lớn vô biên, cho dù tu vi của ta và nàng chưa hề tổn hại cũng không thể dò xét được bao nhiêu, hiện tại Phạm nhi tới Đông Hải, chúng ta làm sao tìm được? Huống hồ Phạm nhi hiện tại đã trưởng thành, hắn có chủ kiến của chính mình, không cần chúng ta phải dạy nữa rồi, con đường sau này của hắn để nó tự đi! Tư chất của hắn, không hề dưới ta, thành tựu sau này nhất định không thể hạn lượng!

Mông Ngưng Băng suy nghĩ một chút, gật đầu.

Sau đó, Nam Thiên đạo nhân đỡ Mông Ngưng Băng đi tới chỗ ba người Cổ Thần, Nam Thiên đạo nhân nói:

- Cổ Thần, ràng buộc thế tục, chúng ta đều buông hết, chuẩn bị tới Lam Không Sơn ẩn cư, từ nay về sau không hỏi chuyện thế sự, ngày sau nếu như ngươi còn gặp lại Phạm Âm, vậy thì hãy nói lại thân thế của hắn, nếu như hắn muốn trở về gặp lại mẫu thân của mình, vậy thì bảo hắn trở về Lam Không Sơn một chuyến!

Cổ Thần gật đầu, nói:

- Cổ Thần nhất định làm được.

- Phụ thân…

- Sư phụ…

Hư Tủ Uyên và Mông Tiên Âm đồng thời hô.

Nam Thiên đạo nhân sờ sờ đầu Hư Tử Uyên, nói:

- Con có Cổ Thần chiếu cố, phụ thân có thể yên tâm rồi!

Nói xong ánh mắt Nam Thiên đạo nhân chuyển hướng Cổ Thần, nói:

- Cổ Thần, Uyển nhi giao cho ngươi, sinh tử có mệnh, các ngươi nên quý trọng thời gian hiện tại.

Cổ Thàn gật đầu, thanh âm kiên định, nói:

- Yên tâm đi, tiền bối, ta nhất định sẽ tìm được phương pháp giải trừ huyền âm tuyệt mạch, cho dù sinh tử có mệnh ta cũng muốn đánh vỡ gông xiềng số mệnh, mặc kệ có bao nhiêu khó khăn ta đều làm được, nhất định sẽ làm được!

Mông Ngưng Băng nhìn Mông Tiên Âm một chút, Mông Tiên Âm mở miệng gọi nàng là sư phụ, khiến trong lòng nàng có chút vui mừng, hai người nắm tay, nói với nhau mấy câu, coi như ngăn cách trước đây hóa giải toàn bộ.

Mông Tiên Âm muốn nàng gia nhập trở lại Mông gia, thế nhưng lại bị Mông Ngưng Băng cự tuyệt, nàng nói:

- Nếu thù hận giữa Băng Thần Tông và Hư Thiên Tông không thể hóa giải, Nam Thiên có thể buông tha họ “Hư”, ta cũng có thể buông tha họ “Mông”, từ nay về sau thiên hạ không có Mông Ngưng Băng, chỉ có một Ngưng Băng tán nhân mà thôi!

Nói xong, Nam Thiên đạo nhân tung ra một kiện pháp bảo, mang theo Mông Ngưng Băng phá mông bay đi, từ đó về sau ẩn cư Lam Không Sơn, không khỏi thế sự!

Nhìn độn quang hai người biến mất trong tầm mắt, ba người mới thu hồi tầm mắt.

Bát Âm Thiên Ma đã chết, hiểu lầm giữa Mông Ngưng Băng và Nam Thiên đạo nhân đã giải trừ, từ nay về sau, Mông Ngưng Băng biến thành Ngưng Băng tán nhân.

Lần nguy nan này đã hoàn toàn giải trừ!

Thế nhưng, Cổ Thần còn muốn tiếp tục tiến vào tiểu tiên giới tu luyện, nhưng không cách nào yên tâm để Hư Tử Uyên lại chỗ này.

Bát Âm Thiên Ma tại Âm Dương Ma Tông có địa vị cực cao, hôm nay đều mất mạng tại chỗ, sợ rằng Âm Dương Ma Tông sẽ có hành động trả thù kịch liệt.

Khiến Cổ Thần lo lắng chính là, Âm Dương Ma Tông đã sớm thuần phục Thánh Đình, là lực lượng của thánh đình, lúc này tới giết hắn là ý tứ của bản thân Âm Dương Ma Tông hay là Thánh Đình bày mưu tính kế, nếu như là Thánh Đình thì mọi chuyện trở nên phiền phức hơn nhiều.

Cho dù để Hư Tử Uyên tiến vào trông đế đô Cổ Thần cũng lo lắng, trong đế đô cao thủ như mây, nếu muốn bọn họ thực sự nguyện ý phục tùng đối với Mông Tiên Âm, nói dễ vậy sao?

Hư Tử Uyên đường đường là tu sĩ Hư Thiên Tông, ở trong đế đô cũng có nguy hiểm rất lớn, Cổ Thần không có bên cạnh Hư Tử Uyên, sợ là không chấn nhiếp được cao thủ Mông gia.

Nghĩ đi nghĩ lại, Cổ Thần để Hư Tử Uyên ở trong sơn cốc càng thích hợp hơn đế đô.

Trong sơn cốc Cổ Thần có thể thoải mái bố trí trận pháp, lúc này Cổ Thần quyết định bày ra Vạn Lý Hoàng Sa đại trận, chỉ có thể để sư tỷ tạm thời bị vây khốn trong trận pháp một đoạn thời gian, đợi khi tu vi của hắn đột phá tới Đoạt Xá kỳ, có thể mở ra tầng thứ hai Như Ý Linh Lung bảo tháp --- thời gian chi tháp, có thể để Hư Tử Uyên tiến vào trong bảo tháp, cùng nhau ở tại tiểu tiên giới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.