Nguyệt nhi lắc lắc đầu nói:
- Như vậy thì rõ ràng là Thánh Hoàng Cơ so với Xích Vưu đại đế mạnh hơn một chút, mà Chiến Thần Hình so với Thánh Hoàng Cơ lại mạnh hơn một chút, thực sự là khó hiểu mà, đồ đệ so với với sư phụ còn lợi hại hơn?
Cổ Thần nói:
- Thời thượng cổ, những cái thế cường giả này chỉ sợ là có không ít ân oán tình cừu, oán hận dây dưa, lịch sử lưu lại chỉ là truyền miệng vài đôi câu, trừ khi có thể trở lại thời đại đó bằng không những bí mật này không ai có thể biết rõ được!
Cổ Thần đi tới phía trước nhìn xung quanh, nơi này thật ra không giống với Hiên Viên mộ trủng có rất nhiều cường giả lưu lại ấn ký. Xích Đế mộ trùng ở dưới vạn trượng sâu dưới đáy sông hơn ngàn trượng, so với Hiên Viên một trùng còn bí mật hơn. Có lẽ từ lúc Xích Đe mộ trủng này được xây dựng tới nay cũng chưa có ai đi
Nguyệt nhi nói:
- Chỉ dương chỉ địa ở phía trước hơn 700 trượng, xem ra chính là mộ trủng của Xích Đế roi.
Cổ Thần nói:
- Đi, chúng ta đi vào xem!
Nguyệt nhi gật đầu tiến lên đi trước, Cổ Thần đi theo phía sau. Biết nơi này chính là một cái Hoả chỉ đại trận, Cổ Thần càng thêm lưu tâm với tình huống xung quanh, có Nguyệt nhi dẫn đường phía trước cho nên lộ tuyến đi qua đều được nhập vào óc Cổ Thần.
Dọc theo đường đi, càng đi sâu vào bên trong Hoả chỉ đại trận, Hoả chỉ đại trận đồ trong dầu Cổ Thần càng lúc càng rõ ràng hơn.
Đọc vạn quyển sách còn không bằng đi ngàn dặm dường!
Trong đầu tự thôi diễn không bằng tự mình trải nghiệm qua Hoả chỉ đại trận!
Đi tới hơn 700 trượng, một cổ sóng nhiệt kịch liệt từ tiền phương ập tới, trước mặt hai người chính là một dòng nham tương nóng rực, Cổ Thần và Nguyệt nhi đều sử dụng pháp lực hình thành cương tráo chống lại nhiệt khí bức người ở nơi này.
Nguyệt nhi nói:
- Tới rồi, phía trước chính là chí dương chỉ địa, dưới mặt đất noi nơi đều là nham tương, không ít chỗ thường thường còn toát ra địa tâm dong viêm so với nham tương còn nóng hơn vạn lần.
Chiến Thần lệnh trước ngục Cổ Thần nhất thời lay động mạnh lên, Cổ Thần có thể cảm giác được từng chút từng chút chí dương khí tức chậm rãi bị Chiến Thần lệnh hấp thu.
Phía trước là một cái động thính rất lớn chu vi chừng hơn vạn trượng. Hai phần ba mặt đất bên trong đều là nham tương đỏ sẫm giống như một cái Hoả hải khổng lồ đang di động.
ở trung tâm của động sảnh có một khối tinh khiết xích sắc cự thạch chu vi khoảng mấy trăm trượng, bề mặt trơn phang, ở giữa cự thạch có một cái thi thể không đầu rất cường tráng trông giống nhu một toà tháp sắt.
Gần cái thi thể không đầu đó có một khối bia đả, đối điện lại có một bãi đá, trên bãi đả có một cái hắc sắc viên cầu, từ xa nhìn lại có thể thấy thấp thoáng giống như một cái đầu người.
Tại phía sau thân thể không đầu là một cái tường đá cao ước chừng hơn 30 trượng, dài khoảng trăm dượng, trên đó khắc một số đồ án cùng chữ viết.
ơ cuối cái tường đá này có một quang trụ hoả hồng sắc to hơn mười trượng từ dưới đâm thẳng tới đỉnh động.
Cổ Thần cẩn thận quan sát tất cả một lần rồi nói:
- Đi, chúng ta qua đó xem!
Hai người bước lên phi kiếm chậm rãi phi độn hướng cực thạch kia mà đi. Những dòng nham tương bên dưới thỉnh thoảng lại toát ra những đoá hoả hoa màu xích bạch, Chiến Thần lệnh trước ngực Cổ Thần khẽ run lên, những tia chí dương khí đó liền biến thành một đầu hoả xà nhanh chóng hướng tới ngục Cổ Thần rồi bị Chiến Thần lệnh thôn phệ.
Rất nhanh, Cổ Thần và Nguyệt nhi đã đi tới trên cự thạch kia. Đạp chân lên trên khối cự thạch, một cảm giác nóng cháy từ lòng bàn chân truyền lên, trên cự thạch này nhiệt độ so với nham tương bên dưới không hề kém chút nào.
Quan sát thì thổ không đầu kia ở khoảng cách gần như vậy càng bị trùng kích ánh mắt mãnh liệt. Người này có sáu cánh tay, mỗi cánh tay so với bắp dùi người thường còn to hơn hai vòng, cơ bắp trên cái thi thể này tràn đầy lực lượng, không biết khi người này còn sống thì có thể bộc phát ra lực lượng cường đại đến cỡ nào?
Đây là thì thổ của Chiến Thần Xi sao?
Ánh mắt của Cổ Thần hướng thi thể không đầu sáu tay này nhìn thoáng qua rối di chuyển tới trên bãi đá. Mặt trên quả thật là một cái đầu người, đầu đội Thánh Hoàng ngọc quan, khuôn mặt uy vũ, làm cho người khác vừa nhìn lại liền có cảm giác thiên địa chí tôn cao cao tại thượng.
Tuy rằng chỉ có cái đầu nhưng con mắt vẫn mở lớn, ánh mắt Cổ Thần khi tiếp xúc với dôi mắt dó thì đại não liền chấn động, trong mắt nhất thời đau nhức không thôi. Đôi mắt của cái đầu người kia tựa hồ ẩn chứa pháp tắc lực lượng, cho dù đã chết đi không biết bao nhiêu năm tháng nhưng chỉ một cái ánh mắt đó cũng khiến Cổ Thần không thể chống dỡ nổi!
Cổ Thần nhanh chóng nhắm mắt lại, qua một lát sau mới dần dần mở ra, đảo mắt về bên trái bãi đá, trên đó có khắc mấy chữ:
- Đầu của Thánh Hoàng Cơ, đệ tử Hình kính dâng sư tôn!
Thượng cổ thuật lại quả nhiên không sai, Thánh Hoàng Cơ thực sự bị Chiến Thần Hình chém đầu.
- Đạo hữu, trên tấm bia da này có khắc sự tích khi xưa ...
Thanh âm của Nguyệt nhi đột nhiên vang lên.
Cổ Thần xoay người, theo ánh mắt của Nguyệt nhi nhìn về phía tấm bia đá bên cạnh thi thể Chiến Thần Xi.
Trên đó viết:
- Đại vu lịch hai vạn năm, sư tôn và Thánh Hoàng Cơ đối chiến trên bờ sông Xích Thuỷ gần Thập vạn đại sơn ...
"Oanh!"
Khi ánh mắt Cổ Thần rơi vào trên những hàng chữ này, Chiến Thần lệnh đột nhiên tuôn ra một dòng nước ấm chui vào trong tim Cổ Thần. Một tiếng nổ mạnh vang lên trong đầu Cổ Thần, cành tượng trước mắt hắn liền nhanh chóng biến đổi, giống như thời gian bị đảo ngược rất nhanh vậy, vố số xuyên sơn đại địa ở trong mắt Cổ Thần liên tục thối lui về sau.
Tình trạng này cũng không kéo dài bao lâu thì trước mắt Cổ Thần lại sáng ngời.
Cảnh vật trước mắt lại rõ ràng.
Đây là một bầu trời xanh thẩm, trong không khí tràn ngập khí tức tươi mát thanh xuân.
Cổ Thần cúi đầu nhìn xuống, dưới chân là một cái đại giang (sông lớn), hai bên bờ sông là những dãy núi liên miên không dứt.
- Hữm?
Trong lòng Cổ Thần cả kinh, hắn cúi đầu nhưng lại không thấy được thân thể của hắn!
Lúc này hắn chỉ còn có mỗi thần thức? Không, không đúng, hắn không thể đem thần thức kéo dài ra, chỉ có thế dùng mắt thường nhìn cảnh vật xung quanh, vậy đây chỉ có thổ là ý thức của hắn!
Con sông lớn dưới chân và Xích Thuỷ hà có chút giống nhau, những dây núi liên miên không dứt kia cũng giống Thập vạn đại sơn!
Ý thức của Cổ Thần tựa hồ đã rời khỏi Xích Đế mộ trủng đi tới trên bầu trời của Xích Thuỷ hà.
Thế nhưng...
Cổ Thần kinh ngạc phát hiện, nước sông bên dưới và nước sông Xích Thuỷ hà mà hắn gặp lúc trước lại có khác biệt.
Hai bên bờ Xích Thuỷ hà lẽ ra phải có những dải đất bằng phẳng gắn liền cùng với bờ sông hình thành một khối đất hình tam giác mấy ngàn dặm vuông kéo dài thẳng đến nam hoang vu cương. Hai toà cự phong cao ngàn trượng cùng với những dãy núi liên miên không dứt đem dải đất tam giác kia và nam hoang vu cương chia thành hai
Thế nhưng lúc này, con sông bên dưới làm gì có cái dải đất nào rộng hơn trăm dặm?
Nếu có cũng chỉ toàn là những ngọn núi liên miên không dứt trùng trùng điệp điệp, dải đất lớn nhất cũng chỉ là ở gần mép sông mà thôi...
Trong lúc Cổ Thần đang hồ nghi thì trong hư không, một nam một bắc đột nhiên xuất hiện hai người.
Người phía nam thân cao hơn trượng, một đôi lông mày rậm to, mày da đỏ sậm, cơ thể rất khôi ngô hùng vĩ, trên lưng vác theo ba thanh búa lớn, trong tay cầm một khối lệnh bài có khắc chín cái đồ đằng hoả diễm!