Chân Tiên

Chương 5: Q.6 - Chương 5: Cổ Sát Thần! Ngươi dĩ nhiên đã bước vào Độ Hư? (Thượng,hạ)




Sau một hồi, tròn sáu mươi ba đạo Chiến Thần Diệt Tinh Quyền đã được đánh ra. Có câu " nhất quyền Đằng Vân vong, thập quyền Giá Vụ diệt", nghĩa là cho dù Giá Vụ cường giả thì với sáu mươi Chiến Thần Diệt Tinh Quyền cũng đủ để tru diệt sáu tên.

Thế nhưng đệ lục trọng lôi kiếp lại vẫn chưa kết thúc.

Khuôn mặt lớn đen kịt, trong hai mắt đen ngòm tựa hồ ẩn chứa hung quang vô cùng, có một loại ngoan ý không đem Cổ Thần diệt sát quyết không bỏ qua.

Liên tục đánh ra sáu mươi quyền Chiến Thần Diệt Tinh Quyền, tiên lực trong cơ thể Cổ Thần đã tiêu hao mất chín phần mười, nếu lại đánh tiếp, e là tiên thể cũng vì tiên lực tiêu hao quá độ mà hư thoát.

Chính vào lúc này, một cổ dẫn lực cường liệt lại từ phương xa xôi xuất hiện khiến trong lòng Cổ Thần giật mình thật sâu.

Tuy rằng thân thể không thể cảm giác được, con mắt cũng không thể nhìn thấy, nhưng trong lòng Cổ Thần lại cảm ứng được, phương xa xôi sản sinh một cổ ba động cường liệt, đó là loại ba động tương liên với hắn.

Trên bầu trời, khuôn mặt lớn đen kịt đột nhiên đình chỉ đánh xuống lôi kiếp, hơi chuyển động tựa như nhìn về phương đông, trong sát na càng di chuyển lên cao hơn, dần dần biến mất trên bầu trời.

Cổ Thần thở ra một hơi thật dài, lôi kiếp chết tiệt này cuối cùng cũng kết thúc, nếu không kết thúc, coi như là siêu cấp cường giả Hư Không kỳ cũng không thể chịu nổi công kích vô cùng vô tận của lục trọng lôi kiếp này, bị đánh tới chết.

Thoáng điều chỉnh nội tức một chút, ánh mắt Cổ Thần hướng phương đông xa xôi nhìn lại, thầm nghĩ: phương đông nhất định là xảy ra chuyện lớn, mới hấp dẫn được khuôn mặt lớn đen kịt kia, bằng không mà nói, thiên đạo chết tiệt kia không biết còn muốn đánh xuống bao nhiêu lôi kiếp nữa, nếu thiên đạo chết tiệt kia biết ta muốn phá đạo trọng lập, cố ý đưa ta vào chỗ chết sao? Bằng không há có lôi kiếp dài và cường đại như vậy?

Suy nghĩ một trận, Cổ Thần lẩm bẩm than thở:

- Nếu thiên đạo quả thực muốn đưa ta vào chỗ chết, chuyện ở phương đông kia đã cứu ta một mạng, chuyện này xảy ra cách chỗ ta rất xa, nhưng trong lòng ta lại có thể cảm ứng được, không ngờ giữa chúng ta lại có sự liện hệ?

Chỉ là ta năm nay đã một trăm lẻ tám tuổi, tính thời gian, kiếp trước, phần mộ của Hắc Thủy Đại Đế chính là mở ra vào lúc này, đồng thời ta cũng có được Đỉnh Thiên Quyết, tu vi còn chưa bước vào Tiên Thiên, chỉ có tư cách nghe người khác luận đàm về nó. Kiếp này ta đã là Độ Hư cường giả, cũng muốn tham gia góp vui, hơn nữa...

Chiến thần "Hình" từng nói qua, hỏa chi bản nguyên không phải chỉ là đồ vật có ích, thu được hỏa chi bản nguyên, ngũ hành pháp tắc bên trong liền có thể lĩnh ngộ được hỏa chi pháp tắc, nghe khẩu khí của hắn, nếu lĩnh ngộ ngũ hành pháp tắc không được đầy đủ tựa hồ có hại rất lớn.

Mà hấp thu hỏa chi bản nguyên, còn phải có bốn bổn nguyên khác, mới có thể lĩnh ngộ ngũ hành pháp tắc, hỏa chi bản nguyên đã nhập vào trong cơ thể ta, xem ra ta phải tìm cách lĩnh ngộ những bổn nguyên còn lại, nhất định phải như vậy.

Ngoại trừ hỏa chi bản nguyên, ta chỉ biết thổ chi bản nguyên bị Hiên Viên đại đế triệt để phong ấn, không biết lấy tu vi hiện tại của ta có thể đoạt được hay không? Nếu phần mộ của Hắc Thủy Đại Đế sắp sửa xuất thế, để lĩnh ngộ thủy chi pháp tắc, vô luận như thế nào, ta cũng muốn đem thủy chi bản nguyên đoạt tới trong tay.

Phương Đông vừa xảy ra chuyện gì nhỉ? Đợi ta đoạt được thủy chi bản nguyên rồi điều tra cũng không muộn, một năm ở nhân gian, tuy nói thọ nguyên của tu sĩ rất dài, nhưng thời gian một năm cũng không ngắn, không biết sư tỷ hiện tại thế nào rồi? Hư Thiên Tông lại ra sao?

Tiên Âm một mình đi vào Nam Hoang, đến nay đã hơn tám mươi năm rồi, thực sự là khổ cực cho nàng, một mực ở tại thiên đình chờ ta, đến nay đã hơn chín mươi năm! Hiện tại lòng ta đã thông suốt, hẳn là nên đi tìm các nàng thôi.

Ánh mắt từ phương đông xa xôi thu hồi, quay về đầu nguồn Hắc Thủy Hà nhìn lại.

Lúc này mây đen trên bầu trời đã tản đi, cũng không còn mưa nữa, đường nhìn rất tốt, thế nhưng, Hắc Thủy Hà uốn lượn nên Cổ Thần dù cố gắng nhìn ra tận cùng vẫn chưa đến đầu nguồn.

Hắc Thủy Hà dài đến hơn mười vạn lý, lúc này Cổ Thần vừa mới rời khỏi khu vực Bắc hoang phàm nhân. chi riêng phần đất liền đã hơn vạn lý, mà cảnh nội Hắc Thủy Hà còn rộng hơn hai mươi vạn lý, nên hắn tự nhiên là không thể nhìn thấy đầu nguồn rồi.

Dưới chân bước ra một bước, hai luồng thủy vân ở lòng bàn chân Cổ Thần hướng về phương nam, cước đạp hư không mà đi.

Bước vào Độ Hư bí cảnh, cảm xúc đối với pháp tắc càng thêm linh mẫn hơn nhiều, Cổ Thần có thể dễ dàng cảm giác được cỗ lực lượng vô hình trong hư không, cũng có thể sử dụng nó.

Trong không khí tựa hồ hiện ra một cái lưới, lại tự có một cánh cửa trùng điệp đem toàn bộ không gian liên kết lại cùng một chỗ.

Cổ Thần cảm ngộ không gian pháp tắc, dưới chân lại bước một bước, thân thể trong sát na biến mất không thấy, bước trong hư không, nhưng khi vừa dừng lại đã đi xa được hơn mười trượng.

Một bước nhẹ nhàng liền có thể đi ra hơn mười trượng, lần đầu tiên Cổ Thần sử dụng lĩnh ngộ của mình đối với không gian pháp tắc, tiến hành thuấn di, không có mượn bất kỳ không gian pháp bảo nào.

Tuy rằng Cổ Thần đối với lĩnh ngộ không gian pháp tắc còn không thành thạo, xuyên qua Hư Không cự ly phi thường ngắn, trong lòng hắn cũng không nổi giận, tiếp tục bước về phía trước.

Theo Cổ Thần liên tục xuyên qua Hư Không, cự lý càng ngày càng xa.

Vừa mới bắt đầu, Cổ Thần chỉ có thể thuấn di ra hơn mười trượng, khi lĩnh ngộ đối với không gian pháp tắc càng lúc càng sâu sắc, vận dụng càng thêm thành thạo, cự ly thuấn di cũng xa hơn rất nhiều. Sau hơn hai canh giờ liền có thể trong nháy mắt đi ra trăm trượng, ngày thứ hai liền có thể thuấn di mấy trăm trượng liền...

Buổi chiều ngày thứ hai, Cổ Thần một đường thuấn di rốt cục dọc theo Hắc Thủy Hà đi tới đầu nguồn.

Đầu nguồn Hắc Thủy Hà ở một giải đất cao nguyên phía tay nam bộ, là nơi trung gian giữa Đại Linh Đế Đình tiến về phía nam và Đại Kiền Thánh Đình.

Khi Cổ Thần Nguyên Thần Dung Khiếu, mặc dù không có thần thức, nhưng phạm vi lực cảm ứng của thân thể so với thần thức điều tra còn rộng lớn và linh mẫn hơn nhiều. Bước vào Độ Hư bí cảnh, Cổ Thần có thể cảm ứng mọi động tĩnh trong phương viên hơn ngàn dặm.

Ánh mắt Cổ Thần nhìn về phía nam, ngoài mấy trăm dặm có một ngọn núi cao vút chặn mất tầm nhìn của hắn, hắn rõ ràng cảm ứng được bên kia ngọn núi, các hắn chừng tám trăm dặm đang có một hồi chiến đấu.

Có sáu người đang chiến đấu, từ trên người họ truyền ra pháp lực ba động đều là cao thủ Minh Khiếu Kỳ, một bên chỉ có một người, mà bên kia lại có tới năm người.

Chiếm thượng phong không phải là bên nhiều người, mà là bên đơn độc, dĩ nhiên kẻ đó có tu vi Minh Khiếu Kỳ cực hạn, còn năm người kia đều có tu vi Minh Khiếu trung kỳ, năm người liên thủ cũng không phải là đối thủ của Minh Khiếu Kỳ cực hạn, liên tục lâm vào hiểm trạng.

Dưới chân Cổ Thần khẽ động, thân thể thuấn di biến mất không thấy, bước vào trong hư không, trong nháy mắt xuất hiện ở một nơi ngoài vạn trượng, rất nhanh liền lao tới bầu trời phía trên sáu người đang chiến đấu.

Cổ Thần đã là Độ Hư cường giả, tu vi hơn xa sáu người, hắn ở trên đám mây nhìn xuống phía dưới, mà không một ai cảm nhận được sự tồn tại của hắn.

Trong sáu người phía dưới dĩ nhiên có mấy người mà hắn quen biết.

Một người đầu trọc mặc áo cà sa màu trắng là một hòa thượng, lúc này trên thân hắn phát ra kim quang tựa như kim cương lâm thế, thể lực mạnh mẽ đến cực điểm, chính là thiên tài phật môn A Cưu La vương chín mươi năm trước, tại đế đô, trên Đoạt Đế Đại Hội đã cùng Cổ Thần đánh một trận.

Một người khác trong tay cầm một cây phương thiên kích thật lớn, đại vừa ra, khí thế kinh người đủ có thể phá phân thiên địa, náo động âm dương, cũng đã từng cùng Cổ Thần giao đấu trên Đoạt Đế Đại Hội, đó là người của chư tử thế gia Hầu Quân Cực.

Còn có một người, thân mặc trường bào màu đen, cả người tựa hồ đều bao phủ trong âm ảnh, trong lúc chiến đấu cũng không thấy hắn tiến về phía trước, mà là ngồi dưới đất, nói lẩm bẩm, phía trước một đoàn hắc khí cuồn cuộn bay, bên trong có một cự ảnh cao chừng mười trượng, nửa trắng nửa đen, là phân thân của Vu thần.

Người này Cổ Thần cũng nhận ra được, hắn là thủ tịch đại vu sư Vu Đạo Tông của Đại Ly Đế Đình, năm xưa cũng từng giao thủ trên Đoạt Đế Đại Hội.

Ngày đó ba người này đều có tu vi Nguyên Thần, cho tới bây giờ, đều đã bước vào Minh Khiếu trung kỳ, nhất là A Cưu La vương thực lực đại phát, có dấu hiệu sắp đột phá Minh Khiếu hậu kỳ.

Ngoài ba người A Cưu La vương, Hầu Quân Cực, Vu Đạo Tông, còn hai nhười khác thoạt nhìn đều là tu sĩ chừng ba mươi lăm tuổi, đều có tu vi Minh Khiếu trung kỳ, Cổ Thần chưa từng gặp qua.

Năm vị tu sĩ Minh Khiếu trung kỳ cùng một vị tu sĩ Minh Khiếu hậu kỳ đối chiến, có thể chiếm thượng phong, nhưng so với tu sĩ Minh Khiếu Kỳ cực hạn thực lực vẫn còn kém xa. Ngay cả năm người đều là thiên tài nhưng đối mặt với tu sĩ Minh Khiếu Kỳ cực hạn công kích vẫn liên tục lâm vào hiểm cảnh.

Cổ Thần cười nhạt, hôm nay không biết là ngày gì, dĩ nhiên lại gặp được mấy người quen, vị tu sĩ Minh Khiếu Kỳ cực hạn kia, hắn không ngờ cũng nhận ra được, chính là Thổ Luân Đại Vu vào sáu mươi năm trước, nhân lúc Cổ Thần và Ma Vương Đồ Độc đại chiến đã chạy ra vu cương.

Lúc đó Cổ Thần và Ma Vương Đồ Độc đại chiến, ngoại trừ Hỏa Huỳnh, Mộc Ân, Âm Ngột ba vị đại vu đã chết, các đại vu khác còn sống đều đứng về phía Cổ Thần. Chỉ có mình Thổ Luân Đại Vu lựa chọn cùng Ma Vương Đồ Độc cùng tiến thối.

Kết quả Ma Vương Đồ Độc bị Cổ Thần sử dụng Chiến Thần Diệt Tinh Quyền, một quyền oanh sát, Thổ Luân Đại Vu thấy tình thế không ổn, nhân lúc hỗn loạn lẩn trốn, từ đó về sau không biết tung tích, dĩ nhiên hôm nay lại gặp phải.

Ánh mắt Cổ Thần chăm chú nhìn vào trên người Thổ Luân Đại Vu, hắn thân là chiến thần cổ vu tộc, hôm nay lại gặp được phản đồ, tự nhiên là muốn thanh lý môn hộ, đem Thổ Luân Đại Vu án theo vu tộc tộc quy xử trí.

Bất quá, Cổ Thần không có nóng lòng động thủ, hắn vẫn đứng ở trên đám mây, phát hiện từ rất xa phía nam có một đạo tiêu quang đang phi độn tới nơi này.

Dựa theo tin tức kiếp trước nghe được, A Cưu La vương và Hầu Quân Cực đều là chính là nhân vật có thể tiến nhập phần mộ của Hắc Thủy Đại Đế. Hiện tại đang trong khoảng thời gian phần mộ của Hắc Thủy Đại Đế chuẩn bị hiện thế, bọn họ ở đây có lẽ liên quan tới chuyện này.

Cổ Thần không tìm được vị trí phần mộ của Hắc Thủy Đại Đế, với hắn thật sự muốn nhìn xem vì sao bọn họ lại cùng Thổ Luân Đại Vu chiến đấu?

Thổ Luân Đại Vu ổn định chiếm thượng phong, cười ha hả, quát lớn:

- Nhân tộc tu sĩ, mau đem bảo vật giao ra đây, gia gia còn có thể tha cho các người một mạng, nếu còn ngoan cố, ta cũng mặc kệ các ngươi có lai lịch gì, đều phải ra tay giết người.

Trong lúc nói chuyện, Thổ Luân Đại Vu liên tục oanh quyền, từng đạo quyền cương màu vàng nhưng ẩn chứa lực lượng không thể tưởng tượng, tu vi của hắn còn cao hơn năm người hai cấp bậc, nên trực tiếp dùng lực lượng mạnh mẽ xuất kích khiến bọn họ người không thể chống đối.

Coi như là A Cưu La vương cả người phát ra kim quang tựa như một pho phật tượng bằng đất, chỉ dựa vào thân thể Minh Khiếu trung kỳ căn bản không thể liều mạng với Thổ Luân Đại Vu/

Quyền lướt qua, năm người đều phải né tránh, đồng thời huy quyền ngạnh kháng, quyền cương giao nhau, thân thể liền bị lực phản chấn đánh văng ra xa, thân thể đập mạnh lên mặt đất, tạo thành cái hố sâu mấy trượng.

- Bảo vật?

Cổ Thần ở trên mây nghe được, thầm nghĩ:

- Rốt cuộc là loại bảo vật gì lại có thể khiến mấy người giao thủ, chẳng lẽ không phải là liên quan tới mộ phần của Hắc Thủy Đại Đế?

Đám người A Cưu La vương không thể địch lại, mắt thấy Thổ Luân Đại Vu muốn hạ sát thủ, một gã tu sĩ thoạt nhìn hơn ba mươi tuổi từ trong hố sâu đi ra, quát:

- Cho ngươi...

Trong lúc nói, người nọ liền vung tay lên, một đạo hắc ảnh cỡ nửa bàn tay bay về phía Thổ Luân Đại Vu. Tuy rằng hắc ảnh kia nhanh như thiểm điện, nhưng lại Cổ Thần nhìn thấy rõ ràng, đồng thời kinh ngạc vì không ngờ nó là một khối ngọc bội đen kịt.

Nhìn khối ngọc bội kia cực kỳ giống với vô thượng tiên bảo mà Hắc Thủy Đại Đế lưu lại đang nằm trong tay Cổ Thần.

Trong lòng Cổ Thần nhất thời có hứng thú.

Thổ Luân Đại Vu cười ha ha, thủ ảnh khẽ động, ngọc bội đen kịt liền bị hắn nắm trong tay, liếc mắt nhìn ngọc bội đen kịt cản nhận được càn không bên trong.

Bất quá, Thổ Luân Đại Vu vẫn chưa rời khỏi ngay, ánh mắt đảo qua năm người, nói:

- Trên người các ngươi còn có bảo vật gì, mau chóng giao ra đây, đừng để ta...Ân?

Đang khi nói chuyện, khuôn mặt Thổ Luân Đại Vu đột nhiên đại biến, quay đầu về phía nam nhìn lại, chỉ thấy ngoài mấy trăm dặm, sáu đạo tiêu quang đang cấp tốc lao về phía này, nhất thời nhướng mày hóa thành một đạo tiêu quang bay về phía đông.

Năm người Hầu Quân Cực nhìn thấy sáu đạo tiêu quang, nhất thời tinh thần đại hỉ, một lúc sau, sáu đạo tiêu quang đã đến bên cạnh năm người, tu sĩ vừa ném ra ngọc bội đen kịt chỉ vào tiêu quang của Thổ Luân Đại Vu la lớn:

- Mau đuổi theo, bảo vật bị hắn cướp đi một kiện rồi.

Sáu người vừa tới chợt nhíu mày, cùng kêu lên:

- Đuổi theo...

Trong sát na, mười một đạo tiêu quang phóng lên cao, đuổi theo Thổ Luân Đại Vu/

Trên mặt Thổ Luân Đại Vu mang vẻ tươi cười, quay đầu lại nhìn mười một đạo tiêu quang phía sau, thầm nghĩ:

- Trừ phi Độ Hư cường giả bằng không chỉ dựa vào các ngươi sao có thể đuổi được gia gia chứ?

- Ôi!

Thổ Luân Đại Vu đang suy nghĩ, thì đột nhiên một tiếng thét kinh hãi, trong khoảng không phía trước tựa hồ hóa thành tường đồng vách sắt, đầu của hắn liền bị đập vào đó, trong lúc kinh hô, một cổ lực lượng cường đại từ bốn phương tám hướng bao phủ lên.

Chu vi xung quanh trong sát na tựa hồ toàn bộ đều biến thành thực chất, đem Thổ Luân Đại Vu nhốt vào bên trong.

- Xong, là Độ Hư cường giả.

Trong lòng Thổ Luân Đại Vu đại động.

Chính lúc trong lòng Thổ Luân Đại Vu kinh hãi, một bóng người xuất hiện trước mặt hắn, con mắt Thổ Luân Đại Vu còn chưa biến đổi, nhưng nhất thời nổi lên vẻ khiếp sợ.

- Chiến thần! Dĩ nhiên là chiến thần? Nhanh như vậy, chiến thần dĩ nhiên đã bước vào Độ Hư bí cảnh?

Trong mắt Thổ Luân Đại Vu lộ rõ vẻ khủng hoảng, trong lòng nhấc lên kinh đào hãi lãng.

Mười một đạo tiêu quang phía sau cũng đã đuổi tới, thấy phía trước đột nhiên xuất hiện một Độ Hư cường giả cước đạp lên đám mây, nhất thời đình chỉ tăng tốc.

Đợi thấy rõ tướng mạo Cổ Thần, trong mắt ba người A Cưu La vương, Hầu Quân Cực, Vu Đạo Tông đều mạnh mẽ nhảy lên, cùng kinh hô:

- Cổ sát thần! Ngươi dĩ nhiên đã bước vào Độ Hư bí cảnh?

Vô luận nhãn thần, hay âm điệu đều chứng minh nỗi khiếp sợ trong lòng ba người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.