Hầu Vô Hành nghe được phía sau liên tục sáu tiếng bạo hưởng kinh thiên, vừa quay đầu nhìn, cách xa năm, sáu nghìn trượng, mơ ôồ thấy được Hạ Phi Trác bị sáu đạo quyền cương của bắn trúng, một tiếng bạo hưởng, song chưởng đứt đoạn, hóa thành huyết nhân.
Chỉ thấy Cổ Thần độn tốc liên tục, thân thể tiếp tục lao ra phía trước, oanh ra sáu đạo Chiến Thần Diệt Tinh Quyền về phía thân thể Hạ Phi Trác rơi trên mặt đất, sáu đạo quyền cương từ hư không vạn trượng kích ra, t trong nháy mắt bắn trúng thân thể Hạ Phi Trác đã trọng thương ngất đi.
Thình thịch...
Một tiếng bạo hưởng rung trời, thân thể Hạ Phi Trác hoàn toàn bạo tạc, hóa thành một đoàn huyết vụ, nguyên thần của Hạ Phi Trác cũng bị pháp tắc chi lực cường đại ẩn chứa bên trong Chiến Thần Diệt Tinh Quyền diệt thành hư vô.
Cổ Thần diệt Hạ Phi Trác căn bản chưa quản tới trong Càn Khôn Trạc của Hạ Phi Trác lưu lại tiên bảo, bí kíp gì, thân thể lại như lưu tinh vẽ một đường trong hư không, trực tiếp lao về phía trước, thuấn di đuổi theo Hầu Vô Hành.
Hầu Vô Hành trăm triệu lần không ngờ, Hạ Phi Trác đã bị quyền của Cổ Thần tiêu diệt quá đơn giản như vậy, gần ngăn trở Cổ Thần hai lần hô hấp, chính là liên tục hai lần đánh ra sáu đạo quyền cương, Hạ Phi Trác liền thân thể hủy, nguyên thần vong, thần hình câu diệt, trong mắt kinh hãi không ngớt, trong sát na, lòng tựa như hầm băng.
Lúc đến truy sát Cổ Thần, biết được Cổ Thần chính là một vị cường giả Đằng Vân sơ kỳ mới vào Độ Hư bí cảnh, có tám đại cường giả Giá Vụ kỳ và một siêu cấp cường giả Hư Không kỳ truy sát, Hầu Vô Hành vốn tưởng rằng truy sát Cổ Thần là chuyện tựa như thái ra, thế nhưng kết quả lại ngoài dự liệu của hắn.
Bị chém, bị thái không phải Cổ Thần, mà là bọn hắn những cường giả chư tử thế gia này.
Tuy rằng Cổ Thần còn xa ngoài năm nghìn trượng, thế nhưng trong lòng Hầu Vô Hành đã bị khí tức tử vong bao phủ, từ cự ly Cổ Thần thuấn di có thể phán đoán ra, hắn dưới Cổ Thần truy sát, hy vọng xa vời!
Trong mi tâm Hầu Vô Hành trong nháy mắt bay ra bốn thanh phi kiếm, miệng hắn niệm một tiếng, đem tin tức phán đoán sai lầm thực lực của Cổ Thần nhập vào trong bốn thanh kiếm, để chúng phá không, lao về hướng đông, tật như thiểm điện, nhanh như lưu tinh, trong sát na xuất hiện ngoài nghìn trượng.
Phi kiếm truyền âm thuấn tức thiên lý, nhanh đến cực điểm.
Làm xong tất cả chuyện này, Cổ Thần đã tới gần hai nghìn trượng, cự ly giữa hai người chỉ còn lại có bốn nghìn trượng.
Mắt thấy đào sinh vô vọng, thân thể Hầu Vô Hành vừa rơi xuống, tiêu quang xẹt qua bầu trời, dường như một đạo thiểm điện từ bầu trời đánh xuống, trong nháy mắt liền bắn vào mặt đất, chui vào trong nền đất.
Chui vào dưới nền đất? Trong lòng Cổ Thần cười nhạt một tiếng, thân ảnh đồng dạng vừa rơi xuống, trong nháy mắt rơi vào trong nền đất.
Trong hư không thuấn di dựa vào không gian pháp tắc, phi tiêu trong lòng đất là cần thổ chi pháp tắc, Hầu Vô Hành thấy trong hư không thuấn di không thể so với Cổ Thần, liền trực tiếp chui vào dưới nền đất, ý đồ dựa vào thổ chi pháp tắc từ dưới nền đất chạy trối chết.
Bất quá, Hầu Vô Hành lại không biết đệ nhất học "Ngũ hành tiêu thuật " của Cổ Thần đó là Thổ thấu thuật học được trong mộ phần Hiên Viên đế. Hiện tại Cổ Thần bước vào Độ Hư kỳ có thể vận dụng Thổ độn thuật, thế nhưng chính tông Thổ tiêu thuật mà không phải đã từng lấy tiên huyết làm vật dẫn, tổn hại tu vi Tiên huyết thổ tiêu thuật.
Tuy rằng Cổ Thần đối với thổ chi pháp tắc, chưa lĩnh ngộ được, thế nhưng, chỉ dựa vào Thổ tiêu thuật, loại ngũ hành tiên thuật này, để hành tẩu trên mặt đất, tốc độ cũng sẽ không chậm hơn thuấn di trong hư không bao nhiêu, chỉ là phi tiêu trên mặt đất, không thể sử dụng Phong Ảnh Tiêu Thuật, hiệu quả gia tốc thuấn tức trăm dặm vẫn là đạt được.
Cổ Thần chui vào dưới nền đất, toàn bộ đều bị cảm giác linh mẫn của Cổ Thần cảm ứng, ở đâu có con chuột đang bò, ở đâu có giun chui lủi, hay yêu thú gì đang hành động đều rõ ràng.
Tự nhiên, Hầu Vô Hành để lại hành tích trên mặt đất cũng bị Cổ Thần cảm ứng nhất thanh nhị sở.
Hầu Vô Hành thuấn di trong mặt đất, nhìn không thấy thân ảnh Cổ Thần, thần thức cũng chỉ có thể tản ra cự ly mấy nghìn trượng, điều tra không đến, mà Cổ Thần lại đối với vị trí của Hầu Vô Hành Hầu Vô Hành nhất thanh nhị sở, đối với Cổ Thần mà nói, Hầu Vô Hành chui vào dưới nền đất liền biến thành người mù.
Cổ Thần thuấn tức trặm dặm, đuổi theo Hầu Vô Hành.
Hầu Vô Hành bằng lĩnh ngộ thổ chi pháp tắc, trên mặt đất mặc lăng, tốc độ cũng không chậm, trong nháy mắt có thể đạt tới vạn trượng, chớp mắt một cái, Cổ Thần chỉ có thể truy gần ba mươi dặm, khoảng cách giữa hai người cần hơn một trăm lần thuấn tức, mới có thể đuổi kịp.
Thời gian một tức một tức trôi qua.
Hầu Vô Hành liên tục mặc lăng trên mặt đất, hắn không cảm giác Cổ Thần tồn tại, thế nhưng trong lòng sợ hãi, lại không giảm đi chút nào, tựa hồ Cổ Thần tùy thời đều có thể xuất hiện bên cạnh hắn.
Hơn một trăm tức qua đi, Cổ Thần quả nhiên truy tới phía sau Hầu Vô Hành, sáu đạo Chiến Thần Diệt Tinh Quyền oanh ra. Hầu Vô Hành tựa như một người mù, hoàn toàn không biết, Cổ Thần đã đến bên cạnh, đợi hắn phát giác ra quyền cương, đã muộn...
Một cổ phong ấn lực thật lớn khiến tốc độ phi tiêu của hắn trong nháy mắt chậm lại, tựa như rơi vào vũng bùn, lúc này ở trong nền đất tức thì bị hạn chế, vô pháp nhúc nhích.
Rầm rầm rầm rầm rầm rầm!
Cả động đất, sáu đạo tiếng vang đinh tai thật lớn từ dưới nền đất truyền đến, từ mặt đất có thể thấy cả đại địa phương viên trăm dặm, đột nhiên đổ sụp úuống, xuất hiện sáu đạo vết lõm thật to, nhìn mà giật mình.
Chỉ trong nháy mắt, mặt đất liền chấn động, khi, động đất còn chưa
qua, mặt đất đã nứt ra một cái khe, sau đó tiếp tục rung chuyển, sáu âm thanh ầm ầm cực lớn bỗng vang lên từ trong lòng đất.
Cả một vùng đất rộng lớn một lần nữa rung động dữ dội, lại sụp xuống thêm lần nữa, cái khe hở trên mặt đất kia lại tiếp tục mở rộng, kéo dài ra phía ngoài phải hơn ngàn dặm.
Cổ Thần đang thi triển trạng thái “Ba đầu sáu tay” tiếp tục phát ra hai chiêu Chiến Thần Diệt Tinh quyền, hơn mười hai luồng quyền cương Chiến Thần Diệt Tinh nhân lúc Hầu Vô Hành còn chưa kịp phản ứng lại, đã nện thẳng vào thân thể hắn.
Cả cơ thể Hầu Vô Hạnh cùng với đất đá trong phạm vi không gian trên trăm trượng xung quanh hắn liền tan thành hư vô, Chiến Thần Diệt Tinh quyền ước chừng cũng phải phóng ra xa thêm hơn trăm dặm nữa, biến cả một vùng đất dài trăm dặm thành một mảnh tan hoang.
Hạ Phi Trác, Hầu Vô Tỉnh, hai vị cường giả Độ Hư trung kỳ của Chư Tử thế giá cũng bỏ mạng trong tay Cổ Thần.
Trước sau chưa đến nửa canh giờ, cường giả của Chư Tử thế gia đã chết mất năm vị, hai Độ Hư hậu kỳ, ba vị Độ Hư trung kỳ, nếu như năm người này mà liên thủ lại, Cổ Thần chỉ có nước quay đầu bỏ chạy, thế nhưng, lại bị Cổ Thần chia ra đánh bại từng người một, cuối cùng giết sạch.
Chín vị cường giả Độ Hư đuổi giết Cổ Thần đã chết mất năm, tử vong hơn phân nửa.
Tất nhiên, chết mất năm người đối với bốn vị cường giả còn lại mà nói, là không đáng để nhắc đến, vẻn vẹn chỉ cần một mình Tàng Khôn Huyền cảnh giới Hư Không sơ kỳ thôi cũng đủ để sánh với tám tên cường giả cảnh giới Độ Hư, mặt khác, ba vị cường giả Độ Hư hậu kỳ với thực lực mạnh mẽ, so với năm người đã chết thì chỉ mạnh hơn chứ không thua kém chút nào.
Chương 51: Cửu Khúc Vân Chi. (Trung)
Đánh chết năm tên cường giả Độ Hư, Cổ Thần cảm thấy trong lòng thoải mái hơn rất nhiều, hắn cũng đã đặt chân vào cảnh giới Độ Hư, lãnh ngộ một chữ “Đạo”, tâm cảnh đã cao hơn trước rất nhiều.
Sau khi bước vào cảnh giới Độ Hư, Cổ Thần đã không dễ gì phát giận như trước, tâm cảnh bình hòa, trong tâm bớt đi một phần sát lục, nhưng mà nếu như có kẻ không biết sống chết, Cổ Thần cũng không hề nhíu mày, dù có giết cũng không mang theo gánh nặng tâm lý gì cả.
Nếu không đáng giết, Cổ Thần sẽ không giết, nhưng nếu thực sự phải giết, Cổ Thần nhất quyết sẽ không bao giờ bỏ qua, giả như có kẻ tự dâng đầu tới, vậy thì tiễn hắn lên đường cho nhanh.
Trịnh Diệc Tường nói, tổng cộng tất cả có chín vị cường giả truy sát Cổ Thần, tám người của Chư Tử thế gia, còn có một lão tổ ẩn mình là Tàng Khôn Huyền nữa, nay chín tên cường giả đã chết mất năm, vậy là vẫn còn tới bốn tên thực lực không hề yếu, thêm vào đó, Tàng Khôn Huyền thuộc loại đại danh đỉnh đỉnh, một siêu cấp cường giả Hư Không kỳ đã nổi danh từ ngàn năm trước.
Cổ Thần cũng không muốn chơi đùa với chúng nữa, giết chết năm tên cường giả Độ Hư cũng đủ xả hết giận trong lòng rồi, nếu như không thể ở lại Đồ Yêu cốc, vậy thì cũng nên sớm đến Đông Hải thôi.
Trong lòng đất, quyền cương của Chiến Thần Diệt Tinh quyền bị nén lại, không cách nào mau chóng tiêu tan, là mục tiêu bị công kích, lại không có chỗ nào trốn được nên Hầu Vô Hành bị đánh cho hình thần câu diệt, không gian trên trăm trượng dưới lòng đất cũng tan thành hư vô, ngay cả Càn Khôn thủ trạc trên tay Hầu Vô Hành gặp phải lực công kích khổng lồ và mãnh liệt như vậy đánh trúng, vì không có văng ra được nên cũng bị vỡ tan thành từng mảnh, tiểu không gian bên trong Càn Khôn trạc cũng hoàn toàn bị hủy diệt, vật phẩm trong đó cũng biến thành hư vô.
Cổ Thần chậm rãi từ trong mặt đất đi ra, trên mặt đất lúc này, vì bên dưới đã bị nện cho rỗng tuếch nên cả một vùng rộng lớn trên trăm dặm đã sụp xuống, tạo thành một cái khe khổng lồ kéo dài tới ngàn dặm, tất cả âu cũng là do Chiến Thần Diệt Tinh quyền của Cổ Thần gây ra, lực công phá của nó mãnh liệt tới mức khiến người khác nhìn vào không khỏi cảm thấy kinh hãi.
Lên tới mặt đất, Cổ Thần vừa định dùng thuấn di, nhằm hướng Đông Hải mà đi tới, nhưng đột nhiên thân thể bỗng khựng lại, trong mắt lóe lên thần sắc kinh ngạc, hai mũi hít hít một hơi, ngay sau đó từ ngạc nhiên bỗng chuyển sang mừng rỡ.
Một làn khí tinh thuần thanh đạm lặng lẽ mà ngập tràn trong không khí.
Ánh mắt Cổ Thần thoáng chuyển sang một ngọn núi ở cách đó ngàn trượng, ngọn núi này nằm dọc theo phạm vi sụt lún, chân núi nằm ngay trên khe nứt, sườn núi ở ngay đó cũng đã sập xuống một đoạn, để lộ ra vài nhánh hang.
Mùi hương thoang thoảng trong không khí, chính là phát tán ra từ trong hang kia, hương thơm mặc dù loãng đi rất nhiều, nhưng Cổ Thần đã đem những gì miêu tả về cỏ Cửu Khúc Vân Chi nhớ lại rất kỹ, đúng là có mùi hương này.
Hơn nữa, thân thể có cảm giác linh mẫn của Cổ Thần cũng đã cảm ứng được bên trong ngọn núi kia có không ít Yêu quái cảnh giới Mệnh Tuyền đang sống quần cư ở nơi đây, thì ra bên trong núi chính là một thế giới riêng biệt, là một cái động không nhỏ.
Nếu như sườn núi kia không sụp xuống, để lộ mấy nhánh hang kia thì cho dù có biết Phệ Huyết Yêu ở đó, vô luận Cổ Thần có làm như thế nào cũng sẽ không biết ở đây còn có cỏ Cửu Khúc Vân Chi, cho dù biết, không có hương thơm của nó bay ra, Cổ Thần cũng không biết bên trong ngọn núi này còn có một không gian như vậy.
Trong khoảnh khắc Cửu Khúc Vân Chi vừa xuất hiện, thân ảnh Cổ Thần trong nháy mắt đã lóe lên, tức khắc đã biến mất, rất nhanh Cổ Thần đã vượt qua, xuyên thẳng qua khe núi hiện ra ở cái động bên trong núi.
Vừa có mặt bên trong động, Cổ Thần liền sực tỉnh, trong cái động này, số lượng Yêu quái phỏng chừng cũng phải hơn trăm, toàn bộ đều có tu vi Mệnh Tuyền, trong đó còn có không ít cao thủ Minh Khiếu kỳ.
Đám Yêu quái này không phải sinh vật nào kỳ lạ, mà chính là Phệ Huyết Yêu, bởi vì đã tiến vào Mệnh Tuyền Bí Cảnh, cơ hồ đã hóa thành hình người, không trách được vì sao khi Cổ Thần ở cách đó ngàn dặm lại không thấy được bất kỳ Phệ Huyết Yêu nào sinh trưởng, thì ra nơi này chính là hang ổ của đám Phệ Huyết Yêu này, chỉ có Phệ Huyết Yêu đã đạt đến cảnh giới Mệnh Tuyền mới có tư cách sống tại đây.
Mà ở trung tâm của hang động, có một gốc cây khổng lồ cao hơn hai thước, chín phiến lá cây có hình dạng giống như linh chi, màu đen tuyền, chính là Cửu Khúc Vân Chi thảo, tài liệu tối quan trọng để luyện chế Ngộ Hư đan!
Quả thực là đạp mòn gót sắt tìm không thấy, đến khi tìm được chẳng tốn công!
Cổ Thần vừa xuất hiện bên trong động, ánh mắt chỉ lướt qua đám Phệ Huyết Yêu mang cảnh giới Mệnh Tuyền một chốc, đã liền dán chặt vào Cửu Khúc Vân Chi thảo ở trung tâm.
Tu vi của đám Phệ Huyết Yêu trong động cao nhất chỉ đến Minh Khiếu hậu kỳ, không có lấy nổi một cường giả cảnh giới Độ Hư nào, Cổ Thần chỉ vừa xuất ra tu vi của chính mình, khí tức của cường giả Độ Hư giống như một cơn sóng dồn dập tuôn ra ngoài, uy áp khổng lồ khiến cho cả đám Phệ Huyết Yêu nơm nớp lo sợ, toàn thân run rẩy, chỉ lo Cổ Thần tức giận lên, sẽ giết sạch bọn chúng.
Cửu Khúc Vân Chi thả chính là Thánh bảo của Phệ Huyết tộc, tu luyện bên cạnh chỗ Cửu Khúc Vân Chi thảo sinh trưởng, hấp thụ linh khí của Cửu Khúc Vân Chi có thể giúp cho tốc độ tu luyện của đám Phệ Huyết Yêu tăng nhanh gấp mấy lần.
Thế nhưng nhìn Cổ Thần từng bước đi tới bên cạnh Cửu Khúc Vân Chi thảo, hơn trăm mạng Phệ Huyết Yêu một tiếng cũng không dám thốt lên, chỉ dám cầu khẩn ở trong lòng, mong sao vị cường giả Nhân tộc này lấy đi Cửu Khúc Vân Chi thảo rồi rời đi, tha cho chúng một mạng.
Cửu Khúc Vân Chi thảo này dài chừng hai xích, trong số các loại tiên thảo thì đã được xem như là lớn nhất rồi, dược hạp (hộp thuốc) bình thường căn bản không chứa được nó, chẳng qua Cổ Thần sớm đã biết trước kích thước của Cửu Khúc Vân Chi thảo, sớm đã chuẩn bị sẵn dược hạp dài hơn hai thước, khẽ với tay định bẻ xuống một gốc Cửu Khúc Vân Chi.
Ừm…
Bàn tay Cổ Thần như quơ vào trong không khí, Cửu Khúc Vân Chi thảo ở chính giữa động phắt cái đã biến mất, chớp mắt đã không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Vân Chi thảo một ngàn năm mới mọc ra được một lá, Cửu Khúc Vân Chi thảo sinh trưởng cũng phải qua hơn chín ngàn năm. Mặc dù còn chưa hóa thành Yêu, nhưng dẫu sao cũng đã mở ra linh trí, tu luyện thành tinh, đã có thể tự động thổ tức, tu luyện thành Yêu thì tất nhiên, cũng có thể phân biệt họa phúc.
Cửu Khúc Vân Chi thảo khi thổ tức sẽ nhả ra linh khí, có lợi vô cùng cho đám Phệ Huyết Yêu, mà mật của Phệ Huyết Yêu cũng chính là chất dinh dưỡng tối ưu dành cho Cửu Khúc Vân Chi thảo, thế nên ở đâu có Vân Chi thảo, ở đó có Phệ Huyết Yêu, hai loại thực vật cộng sinh với nhau, song phương đều có lợi.
Cửu Khúc Vân Chi thảo mọc ở giữa động này, nhưng nếu nói Cửu Khúc Vân Chi thảo vốn dĩ sinh trưởng ở nơi đây cũng là không đúng, bởi vì chỉ có ở trong hang động, linh khí do Cửu Khúc Vân Chi thảo nhả ra mới không dễ dàng tiêu tan, như vậy đám Phệ Huyết Yêu mới có thể dễ dàng hấp thu được.
Chính là vì vậy, gốc Cửu Khúc Vân Chi này mới có mặt tại trung tâm của hang động.
Chương 51: Cửu Khúc Vân Chi. (Hạ)
Cửu Khúc Vân Chi thảo là tiên thảo cao cấp, linh trí mười phần, ngay từ lúc mới chỉ có sáu lá, liền có được năng lực xuyên qua đất, hơn nữa tốc độ lại mau, đến khi mọc đủ chín lá trên thân, hóa thành Cửu Khúc Vân Chi thảo, xuyên qua xuyên lại trong lòng đất đối với nó mà nói, cũng giống hệt như việc cường giả Độ Hư biết thuấn di vậy, chỉ cần nó muốn, ngay lập tức liền có mặt tại vị trí khác, cách chỗ cũ ngàn trượng!
Vì chưa tu luyện đủ ngàn năm để trở thành Yêu, Cửu Khúc Vân Chi thảo một khi rời khỏi đất thì sẽ chết, Cổ Thần tiến lại muốn hái đi Cửu Khúc Vân Chi thảo, tự nhiên nó sẽ cảm nhận được hơi thở nguy hiểm từ trên người Cổ Thần, vậy nên nhất thời liền lén chui vào trong đất, nấp cho thật kỹ rồi.
Cổ Thần nhíu mày, trên dược phương (phương pháp luyện đan) của Ngộ Hư Đan không có ghi rõ Cửu Khúc Vân Chi thảo còn có thể độn thổ, vật đã tới tay rồi bỗng nhiên lại biến mất không còn một chút tăm hơi, khiến trong lòng Cổ buồn bực không dứt.
Thân ảnh Cổ Thần lại chợt lóe, đồng dạng tiến vào trong lòng đất.
Nếu như chưa tiến vào cảnh giới Độ Hư, gốc Cửu Khúc Vân Chi thảo này vừa biến mất, Cổ Thần quả thực là không có cách nào bắt nó lại được, thế nhưng hiện tại Cổ Thần có thể thi triển Thổ Tiêu thuật, có thể đi lại trong lòng đất, một lần có thể vượt trăm dặm, so với sử dụng không gian pháp tắc để thuấn di thì còn nhanh hơn, tất nhiên là không sợ Cửu Khúc Vân Chi thảo lặn mất dạng trong lòng đất rồi.
Cổ Thần vừa tiến vào trong đất, cảm ứng của thân thể so với khi ở trên mặt đất thì càng thêm nhạy bén, hành tung của Cửu Khúc Vân Chi thảo hắn cũng nắm rõ trong lòng bàn tay, chỉ trong nháy mắt vừa rồi, Cửu Khúc Vân Chi thảo thế mà đã tháo chạy hai trăm dặm có hơn rồi, một gốc tiên dược còn chưa tu luyện thành Yêu mà đã có tốc độ nhanh đến như thế, quả nhiên là thần tốc.
Cổ Thần một bước đi trăm dặm, nhằm thẳng hướng Cửu Khúc Vân Chi thảo mà đuổi theo, Cửu Khúc Vân Chi thảo là tiên thảo, vừa ra khỏi đất liền tử vong, nhưng mà ở trong đất, cảm ứng của nó cũng trở nên mười phần linh mẫn, cơ hồ đã hòa thành một thể với đại địa, chính vì thế mới có thể thoải mái ung dung phóng nhanh đến như vậy, nhưng nói gì thì nói, cũng không tài nào sánh được với cường giả Độ Hư.
Cổ Thần bám theo, Cửu Khúc Vân Chi thảo dường như liền cảm ứng được, lại thấy tốc độ mau lẹ của Cổ Thần, bỗng nhiên nó lại có xu hướng lao lên mặt đất.
Cổ Thần vội gia tăng tốc độ trong lòng đất, so với Cửu Khúc Vân Chi thảo còn nhanh hơn gấp bội, ngay lúc Cửu Khúc Vân Chi thảo vừa vọt tới mặt đất, Cổ Thần cũng vừa vặn đuổi đến nơi, thế nhưng tốc độ của Cửu Khúc Vân Chi thảo lại không giảm một chút nào, lại bay thẳng lên không trung!
Rời khỏi đất là Cửu Khúc Vân Chi thảo sẽ chết ngay lập tức, linh trí cũng tiêu tan, thế nhưng gốc Cửu Khúc Vân Chi thảo đã luyện thành tinh, có được linh trí, lúc này dù có phải chết cũng nhất quyết không để cho Cổ Thần bắt được.
Trong lúc Cửu Khúc Vân Chi thảo vừa chui lên khỏi mặt đất, rễ cây chỉ còn một xíu xiu nữa là sẽ tách ra khỏi đất thì từ trong hư không bỗng xuất hiện một cổ lực lượng vô cùng mạnh mẽ.
Không khí vô hình dường như biến thành tường đồng vách sắt.
Cửu Khúc Vân Chi thảo đang hướng tới khung trung mà bay lên, trong chớp mắt liền khựng lại, như bị đóng đinh giữa hư không, cứ như thể thời gian lúc này đã dừng lại vậy.
Cổ Thần sử dụng không gian pháp tắc: Cấm Cố Hư Không, Cửu Khúc Vân Chi thảo bị giữ chặt trong không khí, căn bản là không tài nào nhúc nhích được.
Thân thể Cổ Thần rất nhanh đã hiện ra trên mặt đất, nhìn về phía Cửu Khúc Vân Chi thảo mà cười nhạt, dược hạp dài hơn hai thước đã lại xuất hiện ở trong tay, một tay hướng đến Cửu Khúc Vân Chi thảo mà chộp tới.
Thế nhưng còn chưa kịp nắm lấy Cửu Khúc Vân Chi thảo, Cổ Thần bỗng cả kinh! Từ trong không khí truyền đến một chút dao động rất nhỏ, thế nhưng vẫn không thoát khỏi cảm ứng nhạy bén của Cổ Thần.
Cổ Thần vội vàng quay đầu lại, nhìn về hướng Đông Nam, nhất thời ngẩn người ra.
Chỉ thấy một đạo độn quang từ hướng Đông Nam xuyên qua hư không mà đến, nhanh đến cực điểm, nhoáng cái đã vượt cả ngàn dặm xa!
Cổ Thần vừa thấy đạo Độn quang kia thì khoảng cách giữa cả hai là khoảng tám, chín ngàn dặm gì đó, thế nhưng chỉ trong hai hơi hít thở, khoảng cách đã rút lại còn hai ngàn dặm hơn.
Tức thì vượt qua ngàn dặm chính là thần thông chỉ có siêu cấp cường giả Hư Không kỳ mới có thể có được, mà cũng chỉ có lãnh ngộ không gian pháp tắc đến một cảnh giới cực kỳ cao thâm mới có thể có tốc độ mau chóng đến cùng cực như vậy.
Lấy thực lực hiện tại của Cổ Thần, so với cường giả Độ Hư hậu kỳ thì không chênh lệch cho lắm. Thế nhưng cách biệt giữa Độ Hư hậu kỳ và Hư Không kỳ nhìn qua tưởng như chỉ thua kém có một bậc, nhưng thực lực giữa đôi bên có thể nói chính là cách nhau đến mười lần! Cho dù Cổ Thần có đạt đến cảnh giới Độ Hư hậu kỳ đi chăng nữa, thực lực so với siêu cấp cường giả Hư Không cũng còn cách quá xa!
Với siêu cấp cường giả Hư Không Kỳ, cho dù Cổ Thần có sử dụng Chiến Thần Lệnh, cũng không dám chắc là sẽ chiến thắng.
Trong số chín cường giả Độ Hư truy sát Cổ Thần, chỉ có một vị là siêu cấp cường giả Hư Không kỳ, đó chính là lão tổ ẩn mình của Chư Tử thế gia: Tàng Khôn Huyền, người đến lần này, không phải ai khác mà chính là lão!
Siêu cấp cường giả Hư Không kỳ tập kích, Cổ Thần biết chắc tình huống rất nghiêm trọng, hiện tại Ngô Tinh lại không có ở đây, huống chi cho dù có mặt, Ngô Tinh thân mang trọng thương cũng không thể nào ngăn được một siêu cấp cường giả Hư Không kỳ, có thể thoát hay không, chỉ có thể dựa vào mình.
Nói thì dông dài, nhưng khi Cổ Thần thấy được đạo độn quang mau lẹ kia, đoán ra là siêu cấp cường giả Hư Không kỳ, suy tính trong lòng một lượt, thời gian cũng chỉ mới qua hai tích tắc mà thôi.
Nhanh như chớp, Cổ Thần vung tay đem Cửu Khúc Vân Chi thảo bỏ vào trong dược hạp, sau đó thân thể lóe lên, lại chui vào trong đất, hái xuống, cho vào hộp, chui vào trong đất, cả quá trình liền mạch trong phút chốc, chỉ chớp mắt, Cổ Thần đã biến mất, không còn thấy đâu nữa.
Siêu cấp cường giả Hư Không kỳ nháy mắt có thể vượt qua ngàn dặm, so với tốc độ có thể đi hai trăm dặm ngay tức khắc của Cổ Thần thì nhanh hơn gấp bốn lần, nếu như phi động giữa hư không thì căn bản không cách nào trốn thoát Tàng Khôn Huyền đang truy sát được, Cổ Thần chỉ còn cách chui vào trong đất, lợi dụng Ngũ Hành tiên thuật, Thổ Độn thuật để tránh khỏi kiếp nạn này. Ở khoảng cách ngoài vạn dặm, Tàng Khôn Huyền đã nhìn thấy được bóng dáng Cổ Thần, lão nhận được Phi kiếm truyền âm của Liễu Thương Chính và Tu Vô Hành, không nghĩ tới còn chưa được nửa canh giờ, năm vị cường giả dò xét Đồ Yêu Cốc thế mà đã toàn bộ đã bỏ mạng dưới tay Cổ Thần.
Chín cường giả Độ Hư đuổi giết Cổ Thần, kết quả lại bị Cổ Thần giết mất năm, kết cục như vậy không khác nào tát thẳng vào mặt Chư Tử thế gia!
Tàng Khôn Huyền là thủ lĩnh tạm thời của đám người truy sát Cổ Thần, cũng theo đó mà mất sạch thể diện, mặt mũi xám xịt không thôi.
Cho tới này, đám tinh anh hậu bối của Tàng gia căn bản cũng bị Cổ Thần hủy hoại sạch, Tàng Khôn Phàm, Tàng Khôn Sơn, hai vị cường giả Độ Hư cũng chết trong tay Cổ Tần, cả đám cường giả Tàng gia chỉ còn lại mỗi một mình Tàng Khôn Huyền. Tàng Khôn Huyền bừng bừng phẫn nộ, căm hận muốn chết.