- Bởi vì ngươi ngu ngốc, vì một đám kiến hôi ti tiện nhất dám ngỗ nghịch lại Thương Thiên, vì một đám nhân loại giống như hạt bụi bé nhỏ dám phản kháng lại cổ thần Thiên Địa, ngươi quả thực chính là kẻ ngu ngốc nhất trên đời này, ngươi là cổ thần chi tử, có huyết mạch cao quý nhất, vốn sinh ra đã định trước đứng trên tất cả, thế nhưng ngươi lại cam nguyện trở nên thấp hèn, làm bạn với đám nhân loại rác rưởi, mang theo một đám kiến hôi vọng tưởng nghịch thiên cải mệnh, ngươi đáng chết, tội ngươi đánh chết vạn lần!
- Ngươi làm càn!
Cổ Thần hét lớn, qua một đoạn thời gian, vết thương trên người cuối cùng cũng khôi phục lại, cho dù hắn là người có tích cách rất trầm ổn, nhưng nghe xong lời của Thiên đế vẫn không nhịn nổi giận dữ!
Côn Ngô Tiên Đế vì sinh linh trong thiên hạ, vì sinh linh vạn tộc mà phản kháng lại cổ thần Thiên Địa, là người kính nể nhất suốt đời của Cổ Thần.
Mà Thiên đế là cái gì? Một tên phản đồ, một tên khốn kiếp, một kẻ bội bạc, bại hoại cầm máu tươi tính mệnh của sinh linh thiên hạ kính dâng lên cổ thần Thiên Địa.
Nghe Thiên đế mắng to Côn Ngô Tiên Đế, Cổ Thần sao có thể không giận, quát lên:
- Kim Ô, ngươi cách cái chết không xa rồi, toàn bộ Kim Ô tộc đều phải bị hủy diệt, phản đồ bội tín bội nghĩa hãm hại chủ nhân, ngươi không có kết cục tốt!
- Chỉ bằng ngươi?
Thiên đế cười nhạt, nói:
- Truyền nhân Côn đế? Ngươi chính là truyền nhân Côn đế, ha ha ha ha… Quả nhiên không tồi, ngươi giết chết tám nhi tử của bản đế thì thế nào? Ngươi cho rằng thủ đoạn của ngươi rất ác độc? Nhi tử của bản đế nghìn nghìn vạn vạn, nếu như cổ thần Thiên Địa muốn ăn thịt của Kim Ô, bản đế một lần giết chết chục người, trăm người tự mình dâng lên cho cổ thần Thiên Địa dùng, ngươi cũng dám so thủ đoạn độc ác với bản đế? Ngươi tính là cái gì?
- Ngươi chính là một tên súc sinh, một tên súc sinh thấp hèn biến thái!
Cổ Thần lạnh giọng quát lên.
- Ngươi biết cái gì? Ngươi cũng giống như Côn đế, là một tên ngủ ngốc, ngươi nói ta là súc sinh thì có thể thế nào? Ta mới là Thiên đế, là chủ nhân của vũ trụ phàm gian, toàn bộ vũ trụ phàm gian, vô số ức tỉ phàm nhân, tu sĩ, bọn họ đều kính ngưỡng bản đế, mà các ngươi, ta nói là yêu nghiệt thì là yêu nghiệt!
Tinh quang trong mắt Thiên đế chợt lóe, tựa hồ đang nói tới chuyện cực kỳ hài lòng, duỗi thẳng thắt lưng, toàn thân đều trở nên cao to, nói:
- Nhân loại vốn chính là sinh linh ti tiện nhất, trước mặt cổ thần Thiên địa, sinh linh vạn vật chỉ là kiến hôi, số phận của bọn chúng đã định trước, vận mệnh như vậy, nếu muốn thay đổi số phận ti tiện của chính mình, phản kháng cổ thần Thiên Địa là không được, Thiên Địa tồn tại vĩnh hằng, đồng sinh với vũ trụ, vĩnh sinh bất biến, bọn họ là chí cao vô thượng, vạn vật thiên địa, sinh linh nhân loại vốn chính là thực vật của bọn họ, bọn họ muốn ăn thì ăn, có cái gì sai?
- Nếu muốn thay đổi số phận chân chính của chính mình chỉ có một niện pháp, đó chính là thuận theo cổ thần Thiên Địa, cổ thần Thiên Địa muốn ăn ngươi vậy thì cho bọn họ ăn là được rồi, đưa đến bên mép bọn họ, bọn họ vui vẻ rồi tự nhiên sẽ cho ngươi địa vị, tựa như ta coi Thiên Địa chí tôn, như vậy không phải đã thay đổi số mệnh rồi sao? Ngươi nhìn xem đám phàm nhân kia, đám sinh linh vạn vật kia, bọn chúng hèn mọn, thấp kém như vậy, bọn chúng ngu xuẩn như vậy, cổ thần Thiên địa uống máu của bọn chúng, ăn thịt của bọn chúng, nhưng bọn chúng vẫn muốn tế bái thương thiên, bái thiên địa vi tôn.
- Côn đế? Ngươi tùy tiện đi hỏi một phàm nhân, tùy tiện hỏi bất cứ tu sĩ nào, hỏi đám yêu thú, đi hỏi xem, bọn chúng biết Côn đế là ai? Bọn chúng chỉ biết Thiên đế là ai, chỉ biết phải tế bái Thiên đế, đám sinh linh hèn mọn ngu xuẩn như vậy, cái gì nên biết, cái gì không nên biết, toàn bộ đều nắm giữ trong tay bản đế, không nên biết đến bản đế ra lệnh một tiếng, toàn bộ cấm đoán, cái gì nên biết bản đế ra lệnh một tiếng, toàn bộ thiên hạ đều phải truyền bá, các ngươi vì sinh linh thiên địa mà phấn đấu, nhưng ta nói các ngươi là yêu nghiệt, sinh linh trong thiên địa đều cho rằng các ngươi là yêu nghiệt, đây chính là sinh linh vạn vật, đây chính là nhân loại được các ngươi bảo hộ!
- Cho dù bọn chúng có hiểu ra đi nữa, bọn họ giác ngộ rồi, biết cổ thần Thiên địa muốn ăn thịt của bọn chúng, uống máu của bọn chúng, thì tính sao? Bọn chúng chỉ biết nghĩ sinh linh trong thiên hạ nhiều như vậy, sẽ không cần phải ăn ta, suy nghĩ của bọn chúng là không phải đối mặt, mà là trốn tránh, cho dù sinh linh kia biết cổ thần Thiên Địa muốn ăn bọn chúng, hắn chỉ biết giết chêt sinh linh khác, dâng lên để đổi lấy tính mệnh của chính mình, bởi vì cổ thần Thiên Địa là không thể kháng nghịch, kháng nghịch là chết, giết hại sinh linh khác mới là sinh!
- Đây là sinh linh vạn vật các ngươi muốn cứu sống, bọn chúng ngu xuẩn như vậy, hèn mọn như vậy, thấp hèn như vậy, chính bọn chúng không biết tự cứu, các ngươi muốn đi cứu đám ngu xuẩn như vậy làm cái gì? Bọn chúng cho rằng thương thiên là chí thượng, các ngươi đều là yêu nghiệt, tà ma ngoại đạo, các ngươi còn muốn đi cứu giúp bọn chúng, đây không phải là ngu xuẩn thì là cái gì?
- Bản đế là thấp hèn hay cao thượng, các ngươi nói không được tính, sinh linh thiên hạ đều không một lời mang ơn đối với các ngươi, đám ngu xuẩn các ngươi có cái gì là quyền mưu, căn bản không hiểu, vì vậy các ngươi vẫn ngu xuẩn như trước, tội đáng chết van lần, mà bản đế là cao cao tại thượng, nắm giữ quyền to thiên địa! Truyền nhân Côn đế? Vậy thì thế nào? Ngay cả tên ngu ngốc Côn đế kia ta cũng đã sớm không để vào mắt, ta còn không diệt được tên ngu ngốc nhỏ như ngươi?
Tựa hồ Thiên đế đã bị xúc động tới mỗi một sợi thần kinh nhỏ nhất, mồm năm miệng mười nói liên tục để phụ trợ hình tượng cao to của hắn, để chứng minh hắn chính là chí tôn.
- Đạo bất đồng bất tương vi mưu!
Bảo Tháp Thiên Vương nói:
- Cổ Thần, trước đây ta không biết ngươi là truyền nhân của Côn đế, đã đắc tội nhiều, Côn đế để ta ẩn nấp trong trận doanh Chư Thiên nhiều năm như vậy chính là để phòng ngừa vạn nhất một ngày kia truyền nhân của người sẽ bị rơi vào trong tay trận doanh Chư Thiên, ta có thể cứu giúp, tình thế ngày hôm nay đối với chúng ta mà nói tương đối bất lợi, ngươi theo sát phía sau ta, ta liều cái mạng gìa này cũng phải hoàn thành ủy thác của Côn đế, cứu ngươi ra ngoài!
Đang khi nói chuyện, cánh tay Bảo Tháp Thiên Vương nhấc lên, Thiên Địa Huyền Hoàng tháp nhất thời bay về phía Thiên đế.
Trong sát na Thiên Địa Huyền Hoàng tháp biến thành lớn, cao tới vô số tầng, một cỗ khí tức vũ trụ sơ khai tản mát ra, tiếng thiên ca tang thương vạn cổ vang lên, hủy diệt vô số không gian vị diện, đánh vào Thiên đế.
- Theo phía sau ta, chúng ta đi mau!
Thiên Địa Huyền Hoàng tháp vừa ra, Bảo Tháp Thiên Vương liền la lên đối với Cổ Thần.
- Ha ha ha ha ha…
Thiên đế lớn tiếng cười rộ lên, nói:
- Các ngươi thực sự cho rằng thoát được rồi sao? Chỉ là Thiên Địa Huyền Hoàng tháp cũng có thể ngăn cản bản đế? Chí bảo thiên địa, Thương Khung Thần Ấn!
Theo thanh âm của Thiên đế vang lên, trong sát na, vòm trời vô số ức tỉ dặm đột nhiên tối sầm, sụp đổ, hoàn toàn bao phủ Cổ Thần, Bảo Tháp Thiên Vương và Thiên Địa Huyền Hoàng tháp vào trong đó.
Thương khung sụp đổ này dĩ nhiên là một kiện tiên thiên linh bảo, khổng lồ không gì sánh được, vô biên vô hạn, tiên pháp vô lượng, cự lực vô cùng.
Thương thiên sụp đổ, giống như đại kiếp nạn phủ xuống, muốn hủy diệt hư không muôn đời, sinh linh vạn vật.
- Thương Khung Thần Ấn? Vì sao có khả năng? Hồng sao có khả năng giao chí bảo thiên địa này cho ngươi?
Bảo Tháp Thiên Vương kinh hô, trong thanh âm tràn ngập khiếp sợ và sợ hãi.
- Thương Khung Thần Ấn?
Mấy đại cự đầu đang kích đấu xa xa, Kim Ô đại thái tử, tam thái tử và Tiêu Diêu Tiên Tôn đều thất kinh, trong ánh mắt tràn đầy kinh hãi, đều ngừng tay lại, thối lui thật xa.
Thương Khung Thần Ấn, một kiện tiên thiên linh bảo chuyên dụng của Hồng, chí bảo cường đại nhất trong tiên thiên linh bảo thượng đẳng.
Tuy rằng Thiên Địa Huyền Hoàng tháp cũng là tiên thiên linh bảo thượng đẳng, thế nhưng dưới uy áp của Thương Khung Thần Ấn hạ xuống, lập tức thu nhỏ lại, hoàn toàn không đỡ được công kích của Thương Khung Thần Ấn.
Tiên lực trong cơ thể Bảo Tháp Thiên Vương bốc cháy lên, điên cuồng thôi động Thiên Địa Huyền Hoàng tháp, thế nhưng tiên lực vô lượng cũng không thể ngăn cản được xu thế ép xuống của Thương Khung Thần Ấn.
Phụt…
Bảo Tháp Thiên Vương phun ra một ngụm máu tươi, chỉ có thể ngăn cản được mấy lần hô hấp, Thiên Địa Huyền Hoàng tháp bị ép tới rung lên kịch liệt, trong sát na thu nhỏ lại, bay ngược vào lòng tay Bảo Tháp Thiên Vương.
Thương Khung Thần Ấn mất đi ngăn cản, giống như trời cao sụp đổ, áp xuống điên cuồng.
Thiên địa phía dưới tựa hồ đều bị hủy diệt, đã không có không gian, Cổ Thần và Bảo Tháp Thiên Vương căn bản không thể nhúc nhích.
Trong lòng Cổ Thần chấn động, đây chính là công kích kinh khủng nhất từ trước tới nay hắn gặp phải, nguy cơ trí mạng hoàn toàn bao phủ hắn, cho dù là trước đó bị nhốt trong Thiên Địa Thần Lô hắn cũng không cảm thấy nguy cơ tử vong cận kề tới như vậy.
Càn Khôn Ngọc Bích chỉ là một kiện tiên thiên linh bảo loại hình phụ trợ, có thể ngăn cản được công kích cảu chân khí thiên địa, nhưng lại không đỡ được đại thế hạ xuống vô biên của Thương Khung Thần Ấn.
Trong nháy mắt khi Thương Khung Thần Ấn hạ xuống người Cổ Thần, trước ngực Cổ Thần đột nhiên bạo phát một cỗ khí tức kinh khủng tới cực điểm.
Mầm móng linh hồn do Côn Ngô Tiên Đế biến thành đột nhiên bạo liệt, trong sát na, một hư ảnh thân người mặc hắc y đột nhiên xuất hiện, chính là Côn Ngô Tiên Đế, hắn đánh một chưởng lên cao.
Ầm…
Một tiếng bạo tạc, khắp vòm trời đều bị một chưởng của Côn Ngô Tiên Đế đánh văng đi, trong sát na thiên địa lại biến thành bình thường.
- Phản tặc, nhận lấy cái chết!
Côn Ngô Tiên Đế hét lớn một tiếng.
- Côn Ngô Tiên Đế?
Thiên đế, Nhất, Huyền, Thủy, Hình, Nguyên, Long Tổ, Tiêu Diêu Tiên Tổ, Bảo Tháp Thiên Vương… Những cường giả đỉnh phong, cự đầu thiên địa vô lượng kiếp, tất cả đều chấn động mãnh liệt, sắc mặt đại biến, hai mắt trừng lớn, không thể tin tưởng vào hai mắt của chính mình, nhất tề hét lên một tiếng kinh hãi.
Tên lịch sử tu chân giới đã từng xuất hiện một cường giả vô địch nghịch thiên tru thần, ngay cả cổ thần đồng sinh với thiên địa cũng vẫn lạc không ít dưới tay hắn, phải run rẩy trước mặt hắn.
Hơn mười vạn năm trôi qua, hắn đã sớm trở thành một truyền thuyết, một truyền thuyết vô cùng xa xưa, chỉ tồn tại trong truyền thuyết giữa các cường giả đỉnh cao trên con đường tu đạo.
Lúc này, dĩ nhiên lại xuất hiện hậu thế.
Côn Ngô Tiên Đế, lấy một hình tượng không thể tưởng tượng nổi, vô cùng chấn động bước lên sân khấu, ngay cả chí bảo thiên địa Thương Khung Thần Ấn cũng bị Côn Ngô Tiên Đánh đánh một chưởng văng đi, hung uy cái thế, phách chấn muôn đời.
Cho dù là cường giả đỉnh phong trên con đường tu luyện, cự đầu vô thượng hai đại trận doanh Chư Thiên Vạn Giới, nhìn thấy Côn Ngô Tiên Đế, thần sắc biến đổi, chấn động dị thường.
- Côn Ngô tiền bối!
Cổ Thần nhìn nhân ảnh mặc hắc y kia, cũng không nhịn được kinh hô một tiếng.
Bất quá, Côn Ngô Tiên Đế đối với thanh âm của Cổ Thần hoàn toàn không để ý tới, mà là bước chân vừa nhấc, bật người về phía Thiên đế.
Đây chỉ là một bóng người, không phải thực thể, Cổ Thần kinh ngạc nhìn thân ảnh Côn Ngô Tiên Đế, trong nháy mắt liền sáng tỏ.
Côn Ngô Tiên Đế đích xác đã vẫn lạc, thế nhưng một tia ý niệm cuối cùng của hắn đã tụ tập lực lượng cử thế vô địch dung hợp một chỗ với linh hồn, hình thành một linh hồn mầm móng.
Nguyên lai, nếu có linh hồn mầm móng này bên người, ngày sau Cổ Thần có thể lĩnh ngộ tử vong, sinh mệnh… Các loại pháp tắc, có thể đánh vỡ quy tắc cũ, có thể cứu được Côn Ngô Tiên Đế, để Côn Ngô Tiên Đế một lần nữa khôi phục ý thức, thu được sống lại.
Bất quá, hiện tại linh hồn mầm móng của Côn Ngô Tiên Đế bạo phát, tất cả lực lượng của hắn đều phóng thích ra ngoài, linh hồn mầm móng không còn tồn tại. Sau khi đánh một trận với Thiên đế, mặc kệ là thắng hay không thắng đều sẽ biến mất vĩnh viễn, cho dù Cổ Thần có tu vi thông thiên tới mức nào đi nữa, Côn Ngô Tiên Đế cũng không thể tái sinh.
Đây chính là một tia lực lượng cuối cùng của Côn Ngô Tiên Đế, vì Cổ Thần cầu một đường sinh cơ.
Trước khi Côn Ngô Tiên Đế vẫn lạc đã sớm có dự tính, Cổ Thần và Thiên đế hoặc là Hồng gặp nhau, bại lộ thân phận quá sớm khả năng sẽ không thể nghịch chuyển được nguy cơ sinh tử, như vậy, lực lượng cuối cùng hắn di lưu lại phong ấn trong linh hồn mầm móng có thể sẽ phát huy được công dụng.
Tình thế ngày hôm nay quả nhiên đúng như dự liệu của Côn Ngô Tiên Đế.
Năm đó, nguyên nhân thay Cổ Thần xoay chuyển sinh tử còn có một nguyên nhân quan trọng khác.
Đó chính là Côn Ngô Tiên Đế có thể tự thân đánh chết Thiên đế, lấy máu của phản đồ này, lực lượng cuối cùng di lưu lại chính là chuẩn bị cho cơ hội đánh chế Thiên đế.
Côn Ngô Tiên Đế đã sớm vẫn lạc, tuy rằng để lại lực lượng cường đại, thế nhưng không có ý thức, chỉ là từ rất sớm trước đây Côn Ngô Tiên Đế đã cố định ý chí, đạo nhân ảnh Côn Ngô Tiên Đế này sẽ không nghe bất cứ kẻ nào nói, chỉ biết dựa vào ý chí cố định từ trước để hành động, đạo ý chí này biến mất đại biểu lực lượng của Côn Ngô Tiên Đế triệt để biến mất.
Tuy rằng Côn Ngô Tiên Đế không có ý thức, thế nhưng ý chí di lưu lại cũng không hề lầm lẫn tập trung vào Thiên đế, đối với kẻ đã từng làm tọa kỵ quả thực quá mức quen thuộc rồi.
Côn Ngô Tiên Đế bước từng bước một, tiếp cận gần Thiên đế, mỗi một bước hạ xuống đều khiến trời xanh sụp đổ, một bước vạn dặm, ngay cả tiên thiên linh bảo cũng không thể gây tổn hại tới đại lục tán cây, thế nhưng dưới bước chân của Côn Ngô Tiên Đế liên tục sinh ra vết rách.
Chỉ là bước vài bước đã sinh ra lực lượng kinh khủng không thể tưởng tượng nổi.
Chúng cự đầu thấy thế đều sợ hết hồn, cuối cùng bọn họ cũng hiểu rõ, cho dù bọn họ bước vào đỉnh cao tu đạo, nhưng trước mặt Côn Ngô Tiên Đế vẫn nhỏ bé như trước.
Chúng cự đầu đã nhìn ra được, Côn Ngô Tiên Đế hiện tại không phải chân thân, cũng không phải phân thân, không hề có khí tức sinh mệnh, chỉ là một ảnh tượng do Côn Ngô Tiên Đế lưu lại cùng với một tia ý chí mà thôi.
Bất quá, nguyên nhân chính là vì như vậy, mấy đại cự đầu thiên địa vô lượng kiếp đại viên mãn mới càng thêm cảm thấy sợ hãi, mới chỉ là một ảnh tượng, một tia ý chia đã kinh khủng như vậy, nếu là Côn Ngô Tiên Đế tại thời điểm đỉnh phong, thực lực rốt cuộc đã đạt tới trình độ như thế nào?
Thần tình của Thiên đế có chút hoảng loạn, trong lòng kinh hãi, thế nhưng dù sao hắn cũng không phải là người thường, bề ngoài vẫn duy trì trấn định tự nhiên, nhìn Côn Ngô Tiên Đế quát lớn:
- Côn đế, chỉ dựa vào một ảnh tượng, một tia ý chia, ngươi cũng muốn tổn thương tới ta, quả thực là vọng tưởng, ngươi đã bị chết thiếu triệt để, vậy bản đế sẽ giúp ngươi xóa sạch toàn bộ, Thương Khung Thần Ấn, cái thế vô vong, phá diệt vạn cổ, tháp hãm thập vương, Diệt!
Theo tiếng hô to của Côn Ngô Tiên Đế, hai tay nắm mạnh lên cao, đột nhiên quang mang vạn trượng, thần quang màu vàng sói sáng mười phương vạn cổ, thần quang trong hai trảo thật lớn màu vàng túm lấy vòm trời, lôi mạnh xuống bên dưới.
Khắp vòm trời, giống như một khối màn sân khấu bị Thiên đế xé rách, trong sát na trời cao sụp đổ, mười phương vặn vẹo, muốn hủy diệt tất cả không gian, sản sinh đại kiếp nạn.
Hiện tại Thiên đế đã sử dụng mười thần lực lượng, thôi động Thương Khung Thần Ấn công kích, uy lực so với lúc trước lớn hơn gấp trăm lần.
- Thác Thiên!
Chưởng phải của Côn Ngô Tiên Đế chống lên cao, một bàn tay vô cùng khổng lồ đột nhiên xuất hiện, khiến toàn bộ thiên khung đều được chống đỡ trong lòng bàn tay, thiên khung vốn đang sụp đổ trong sát na dừng lại, giống như thời gian tĩnh lặng, bị định lại giữa không trung.
- Hủy Diệt!
Chưởng trái của Côn Ngô Tiên Đế dựng lại, ngón tay khép lại như kiếm, chém mạnh về phía trước, một đạo kiếm ảnh khổng lồ không gì sánh được đột nhiên chém xuống, dài tới vô số tỉ tỉ dặm, tràn ngập khí tức hủy diệt mãnh liệt tới cực điểm, hư không vô tận đều bị một kiếm này hủy diệt, phân liệt sang hai bên.
- Thôn phệ!
Không gian bị hủy diệt hóa thành một hắc động đen kịt vô cùng, thông hướng về các tinh không cực kỳ xa xôi, thôn phệ tất cả mọi thứ hàng tỉ dặm bốn phương tám hướng, tay phải của Côn Ngô Tiên Đế đẩy mạnh, nhất thời toàn bộ thiên khung đều bị nhét vào trong không gian hắc động cực lớn đang thôn phệ tất cả.
Thác Thiên, Hủy Diệt, Thôn Phệ!
Côn Ngô Tiên Đế sử dụng ba chiêu đại thần thông khủng bố tới cực điểm, trong sát na Thương Khung Thần Ấn đã bị Côn Ngô Tiên Đế nhét vào trong không gian bị hủy diệt thôn phệ, chợt lóe rồi biến mất, chỉ chớp mắt đã bị hắc động nối thông với vô cùng vô tận thời không, bị chuyển dời tới phiến tinh không hàng tỉ tỉ dặm.
Thiên đế hoảng hốt lo sợ, thần sắc đại biến, hắn liều mạng muốn kéo Thương Khung Thần Ấn, thế nhưng lực lượng thôn phệ kinh khủng kia to lớn vô cùng, không thể tưởng tượng, Thiên đế giống như lá cây giữa gió lớn, căn bản không thể ngăn cản được Thương Khung Thần Ấn bị thôn phệ biến mất.
- Thương Sinh!
Thương Khung Thần Ấn bị nhét vào chỗ sâu trong không gian thôn phệ, Côn Ngô Tiên Đế bước về phía trước một bước, đại địa trời cao đều bị sụp đổ, hắn đánh ra một chưởng.
Một chưởng này ẩn chứa vạn vật thiên địa, thương sinh vô cùng vô tận, số lượng không đếm nổi, hầu như so sánh với thiên địa, hạo hãn, vô lượng, dâng trào, đại thế, tất cả các lực lượng đều ẩn chứa trong một chưởng này.
Trong mắt Thiên đế sợ hãi, hắn cảm giác vũ trụ bị áp súc, hắn sẽ bị vũ trụ thu nhỏ lại phong ấn vào bên trong, không thể nhúc nhích.
- Kim Ô chân thân ngao du!
Thiên đế rống lên to hơn, thân thể nguyên bản tỏa kim quang long lanh càng thêm bùng phát quang mang, toàn thân hóa thành một đoàn quang mang màu vàng gai mắt, trong sát na, vô số hỏa diễm từ trong quang mang màu vàng tuôn ra, một đầu Kim Ô hỏa diễm cực kỳ khổng lồ xuất hiện.
Đầu Kim Ô hỏa diễm này to lớn không gì sánh được, lớn tới hàng nghìn vạn dặm, thế nhưng thể tích của Kim Ô còn đang không ngừng mở rộng, trong sát na đã biến thành hàng tỉ dặm, hàng chục tỉ dặm.
Không gian đang thu nhỏ lại không thể trói buộc được thân thể Thiên đế bành trướng, Thiên đế đánh ra một trảo, kim trảo hỏa diễm đằng đằng giống như hàng nghìn viên tinh cầu, bắt phá tất cả không gian phía trước.
Cự sí kim diễm rung lên, Thiên đế phóng lên cao, trong sát na đã bay lên hàng chục tỉ dặm trên thiên khung vô tận.
Xích…
Kim Ô thét lên một tiếng chói tai, vô số hỏa diễm màu vàng từ trong miệng Kim Ô phun ra, trong sát na trăm nghìn tỉ dặm bên dưới đều hóa thành biển lửa màu vàng, hai cánh của hắn rung lên, vô số cương mang màu vàng tràn ngập không gian ức vạn dặm, chém giết về phía Côn Ngô Tiên Đế.
- Bản đế cũng là đại cự đầu thiên địa vô lượng kiếp, bất tử bất diệt, Côn đế, ngươi cho là ngươi thực sự tổn thương được ta? Ngươi bất quá là một ảnh tượng, một tia ý chia, nhìn bản đế diệt ngươi như thế nào!
Thanh âm của Thiên đế vang vọng bốn phương, tràn ngập hư không vô tận.
Lúc này, tất cả các cường giả đều dừng động tác lại, nhìn không chuyển mắt vào đạo ảnh tượng của Côn Ngô Tiê Đế và chân thân của Thiên đế tranh đấu kịch liệt với nhau.
- Phá Thiên!
Tay phải của Côn Ngô Tiên Đế thu lại, một ngón tay đẩy mạnh lên cao, điểm về phía Thiên đế, quang mang chói sáng đột nhiên xuất hiện tại đầu ngón tay của Côn Ngô Tiên Đế.
Con ngươi của Cổ Thần co rút lại, là Phá Thiên Chỉ, Phá Thiên Chỉ đệ ngũ trọng đại viên mãn.
Oanh!
Không gian phía trước đột nhiên tan nát, cái gì cũng không còn, biển lửa vô cùng vô tận, cương nhận màu vàng, tất cả đều bị một cỗ lực lượng vô hình kinh khủng không thể tưởng tượng diệt thành hư vô.
Thương khung bị phá rồi, chia sang hai bên, chính giữa để lộ một lỗ thủng to lớn không gì sánh được, phương viên trăm nghìn vạn dặm.
Một đạo chỉ cương đẹp mắt tới cực điểm giống như xuyên phá thương thiên, lại đột nhiên xuất hiện ngay bên dưới thân thể hàng tỉ dặm của Thiên đế. Phá phá phá phá phá phá phá phá phá phá…
Tất cả tan biến, chỉ cương Phá Thiên Chỉ không thể đỡ, tan biến tất cả, vọt thẳng lên, trong sát na xuyên thấu thân thể khổng lồ của Thiên đế.