Chân Tiên

Chương 115: Q.4 - Chương 115: Đại đại hỏa diễm.




Cổ Thần cách hai người phía trước hơn hai mươi trượng, căn bản không thể nhìn thấy được cảnh tượng hai người đang nhìn, thế nhưng giờ khắc này, đột nhiên nghe thấy tiếng kinh hô của bọn họ, trong lòng Cổ Thần cũng không tránh khỏi cả kinh.

Hai người chí ít cũng là cao thủ Mệnh Tuyền cảnh, nhất là vị Vu tiên sinh kia, Cổ Thần có thể cảm giác được, thực lực của hắn không hề kém hơn chính mình, rốt cuộc là cảnh tượng như thế nào mới khiến hai người khiếp sợ như vậy?

Lão giả mặc bạch sam giơ hai tay lên, chỉ về phía trước, thanh âm run rẩy:

- Này… Sao có khả năng? Thế nào có khả năng?

Vu tiên sinh dụi dụi con mắt, khiếp sợ nói:

- Điều này thực không thể, nơi đây là cấm địa Bắc Hoang, là thế giới của hàn băng, làm sao có thể xuất hiện cảnh tượng như thế này, ảo thuật, nhất định là ảo thuật! Ngươi dám khẳng định, phía trước xác thực có nơi cực âm?

Lão giả mặc bạch sam thu hồi lại hai tay run run, nói:

- Huyền Âm Bí Pháp dò xét không thể sai lầm, tuy rằng hiện tại ta không thể thi pháp, thế nhưng vì tu luyện Huyền Âm bí pháp, thân thể theo bản năng cảm ứng được nơi cực âm, ngay phía trước hơn trăm dặm, không thể sai được!

Vu tiên sinh lại hướng về phía bầu trời tham bái một cái, đồng thời niệm chú ngữ trong miệng, nói:

- Vu Thần phù hộ, nếu phía trước thực sự là nơi cực âm, vậy chúng ta tiếp tục tiến lên! Đi…

Nói xong, lại thuận thế nhấc chân lên, bước về phía trước, lão giả mặc bạch sam cắn răng, trong mắt hiện lên chút biểu tình chết cũng không sờn, bám sát phía sau.

Đôi lông mày Cổ Thần nhíu chặt lại, không biết hai người nhìn thấy cái gì, dĩ nhiên không khiếp sợ như vậy.

Cảm thấy hai người đã đi về phía trước được hai ba mươi trượng, lúc này Cổ Thần mới rời khỏi băng thạch, bước đuổi theo, đi tới chỗ hai người vừa đứng.

Dán sát vào vách băng chuyển ngoặt theo phía bắc, Cổ Thần chậm rãi vươn đầu ra, nhìn về phía trước.

Ánh mắt lướt qua vách tường băng hạp cốc cách hơn mười trượng, ánh mắt Cổ Thần trong nháy mắt rơi vào phương xa.

Một phiến đại địa màu đỏ hồng đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt của Cổ Thần, một đoàn lại một đoàn hỏa diễm màu đỏ, liên tục thiêu đốt không ngừng nghỉ trên mặt đất, một ngọn lại một ngọn núi trọc cao chừng trăm trượng dựng đứng lên, trên đỉnh núi đều là hỏa diễm màu đỏ thiêu đốt kịch liệt, phiến đại địa này chí ít có hơn phân nửa địa phương bị hỏa diễm đốt cháy.

Con ngươi của Cổ Thần mạnh mẽ ro rút lại, suýt chút nữa kinh hô thành tiếng, trong lòng mạnh mẽ chấn động, đi qua hạp cốc này, phía trước dĩ nhiên xuất hiện một phiến đại đại hỏa diễm?

- Sao có khả năng?

Trong lòng Cổ Thần kinh hãi, lúc này mới hiểu được vì sao vị Vu tiên sinh và lão giả mặc bạch sam kia lại khiếp sợ như vậy!

Điều này rõ ràng không hợp với lẽ thường, quá không hợp với lẽ thường, cấm địa Bắc Hoang vốn hoàn toàn là thế giới hàn băng, vậy mà nơi này dĩ nhiên không hề có một chút hàn băng nào, trong thế giới hàn băng dĩ nhiên xuất hiện một phiến đại địa bao trùm dưới hỏa diễm?

Đồng thời, lão giả mặc bạch sam kia còn nói vô cùng khẳng định, nơi cực âm ở ngay phía trước hơn trăm dặm, ở đây nào có cái gì là nơi cực âm? Quả thực là một nơi cực dương mới đúng!

“Vật cực tất phản, âm cực hóa hư…”

Trong lòng Cổ Thần lặng yên thì thầm:

“Lẽ nào, phía trước thực sự là nơi cực âm? Bởi vì không thể hóa thành thuần âm, ngược lại cực âm hóa dương, khiến nơi này biến thành một mảnh địa đại hỏa diễm?”

Cảm giác được trong lòng Cổ Thần vô cùng khiếp sợ, Hư Tử Uyên truyền âm nói:

- Sư đệ, phát sinh chuyện gì rồi?

Cổ Thần truyền âm:

- Sư tỷ, nói đến sợ là nàng không tin, tại cấm địa Bắc Hoang vốn là thế giới hàn băng, thế nhưng nơi này dĩ nhiên xuất hiện một phiến đại địa hỏa diễm, hàn băng hoàn toàn không thấy, thực sự kỳ quái!

Hư Tử Uyên cả kinh nói:

- Ta từng nghe Vô Cực sư bá nói qua, vật cực tất phản, là nơi chí hung thiên hạ, sư đệ, ngươi không nên bước tiếp nữa!

Cổ Thần truyền âm trở lại:

- Sư tỷ yên tâm, thiên hạ có thứ gì đó ta không sợ nhất chính là hỏa diễm, nơi cực âm ở ngay phía trước, trưởng lão Cực Băng Tông nhất định đã tới nơi này, thuần dương đan phương ngay trước mắt, ta sẽ không bỏ qua!

Đồng thời trong lòng Cổ Thần lặng lẽ nói:

“Không biết hỏa diễm nơi này có đủ lợi hại hay không? Chiến Thần Lệnh có thể hấp thu được hay không? Nếu Chiến Thần Lệnh có thể hấp thu , vậy chẳng phải ta có thể thu được càng nhiều chân khí thuần dương!”

Trải qua một hồi kinh ngạc ngắn ngủi, trong lòng Cổ Thần không lo lắng, ngược lại còn mừng rỡ, nhìn đại đai hỏa diễm phía trước giống như nhìn một bảo tàng cực lớn.

Vu tiên sinh và lão giả mặc bạch sam đã tiến vào trong đại địa hỏa diễm rồi, tựa hồ bọn họ không xuất hiện vấn đề gì, bọn họ cố gắng tránh khỏi khu vực hỏa diễm thiêu đốt, đi về hướng đông bắc.

Trong đại đia hỏa diễm, phạm vi tầm nhìn tương đối rộng rãi, Cổ Thần không vội vã đuổi theo, đợi khi hai người đi được hơn năm mươi trượng Cổ Thần mới từ trong hạp bốc đi ra, bước vào trong đại địa hỏa diễm.

Vù…

Một bước tiến vào đại địa hỏa diễm, một cỗ nhiệt khí lập tức ập vào mặt, Cổ Thần nhíu mày nhìn, hạp cốc, ngọn núi phía sau đều là huyền băng lạnh lẽo, thế nhưng bước tới nơi này lại là thế giới hỏa diễm đỏ đậm.

Theo lý thuyết, hạp cốc, ngọn núi cách đại địa hỏa diễm gần như vậy, nhiệt khí thổi tới cũng có thể hòa tan băng tuyết mới đúng, thế nhưng Cổ Thần vừa mới tiến vào trong hạp cốc, chưa hề cảm thấy nửa điểm nóng bức nào, ngược lai vô cùng lạnh lẽo.

- Trận pháp…

Trong lòng Cổ Thần cả kinh, đưa tay về phía sau, phát hiện hạp cốc chỉ cách một thước tựa hồ trở nên xa xôi giống như cuối chân trời, bàn tay Cổ Thần duỗi dài như thế nào cũng không thể tiến vào khu vực hạp cốc hàn băng.

Cổ Thần đi sâu vào trong hạp cốc hàn băng, mắt thấy hạp cốc hàn băng chỉ cách hắn không tới một thước, thế nhưng bước đi tới đâu, đại địa bên dưới tựa hồ chuyển động rút lui tới đấy, Cổ Thần đi liền mười bước, hạp cốc hàn băng chỉ cách một bước vẫn nguyên một bước, không thể quay về.

Loại trận pháp này không phải lần đầu tiên Cổ Thần gặp phải, tạo nghệ trận pháp của Cổ Thần hiện tại có thể nói đã tiến vào cảnh giới tông sư, nếu như là trước đây đối với trận pháp không gian cảm thấy kinh ngạc vạn phần, nhưng hiện tại không còn kinh ngạc nữa rồi, chỉ cần dò xét trận pháp này trong một đoạn thời gian nhất định Cổ Thần có thể thôi diễn ra nguyên lý trận pháp, thông qua phương pháp chính xác rời khỏi nơi này.

Thấy Vu tiên sinh và lão giả bạch sam đã đi được hơn bảy mươi trượng, Cổ Thần không tiếp tục dừng lại, nhanh chóng bám theo hai người.

Biết được nơi này có trận pháp không gian, Cổ Thần cũng không sợ hai người bọn họ phát hiện ra, cách xa nhau hơn mười trượng sợ rằng hai người phát hiện được Cổ Thần cũng không có cách nào chạy tới trước mặt hắn.

Cổ Thần đi theo phía sau Vu tiên sinh và lão giả mặc bạch sam, đi được hơn nghìn trượng đột nhiên một đoàn hỏa diễm phía bên phải hai người mạnh mẽ bùng lên, một đầu cự thú hỏa diễm thật lớn từ trong hỏa diễm vọt ra ngoài.

Đầu cự thú này cao năm sáu trượng, dài hơn mười trượng, toàn thân có lân giáp hỏa hồng bao phủ, nơi nơi đều là hỏa diễm đỏ sậm thiêu đốt.

Nếu như đặt cho cự thú này một cái tên, hỏa diễm thú là thích hợp nhất, vừa vặn tương ứng với hàn băng thú.

Hỏa diễm thú từ trong hỏa diễm lao ra, nhắm thẳng về phía Vu tiên sinh và lão giả bạch sam đánh tới, hai người còn không lớn bằng một một cự trảo của hỏa diễm thú, móng vuốt của hỏa diễm thú chộp tới giống như cả một ngọn núi hỏa diệm đè xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.