Chân Tiên

Chương 104: Q.5 - Chương 104: Đại thủ ấn. (Thượng)




Mười hai loại hào quang, từ vòm trời không biết cao bao nhiêu buống xuống, quang mang chói mắt, đứng cách đó mấy vạn dặm cũng có thể nhìn rõ.

Dị trượng trong không trung duy trì đúng nửa khắc thời gian rồi mới dần dần biến mất, Cổ Thần bởi vì khiếu học cường hình trùng khai, sớm đã ngất đi, hào quang tan biến, thân thể từ không trung rơi xuống.

Thiểm thien phong dực vỗ nhẹ, Hư Tử Uyên xuất hiện bên dưới Cổ Thần, đỡ lấy cơ thể hắn.

Thần Nữ Tự Ngọc và các vị đại vu vây xung quanh, từ thời khắc này, họ đã không còn coi Cổ Thần là tu sĩ ngoại tộc nữa, chỉ có sự tôn kính dành riêng cho Chiến Thần.

Cổ Thần không chỉ có huyết mạch Chiến Thần, hơn nữa còn là huyết mạch tương đồng với Chiến Thần đời thứ nhất "Xi", so với lịch đại Chiến Thần huyết mạch, đều không thuần chính, cao quý bằng, chẳng trách lúc trắc thí huyết mạch ở Dương Dập bộ lạc, trắc thí thạch lại trực tiếp nổ tung.

Trắc thí thạch chỉ có thể trắc thí ra Chiến Thần huyết mạch chín hào quang, mà Cổ Thần là thiên giáng mười hai đường hào quang, hơn hắn huyết mạch Chiến Thần bình thường, trắc thí thạch không thể chịu đựng nổi.

Chiến Thần thiên giáng mười hai đường hào quang, chỉ có Chiến Thần đời thứ nhất "Xi" mà thôi, có được coi là Chiến Thần huyết mạch hay không thì không ai biết.

Chí ít, Thần Nữ Tự Ngọc và các vị đại vu đã hoàn toàn coi Cổ Thần là Chiến Thần của Cổ Vu tộc.

Cổ Thần mê man liền ba ngày ba đêm sau đó mới dần dần tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường êm ái, bên cạnh là Hư Tử Uyên và Thần Nữ Tự Ngọc.

- Ngươi tỉnh rồi...

Thấy Cổ Thần mở mắt, Hư Tử Uyên mừng rỡ hỏi.

Tự Ngọc đứng bên cạnh, ánh mắt cũng lấp lánh thần sắc kích động.

Cổ Thần gật gật đầu, theo thói quen động dụng thần thức, phát hiện trong thức hải một tia nguyên thần cũng không còn, ba ngày ba đêm vừa rồi, số nguyên thần còn lại sớm đã dung nhập vào trong hơn một trăm khiếu học bị huyết dịch cường hình kích hoạt.

Sau khi nguyên thần và cơ thể tương dung, không thể tách rời, nguyên thần chi lực dung nhập vào trong thân thể chi lực, tự nhiên không còn nguyên thần xuất khiếu, thần thức rời thể nữa.

Mặc dù không có thần thức, nhưng Cổ Thần hai tai lại trở nên cực kì minh mẫn, tập trung một lúc, ngay cả tiếng gió thổi hoa lay cách đó hàng trăm dặm, Cổ Thần cũng có thể nghe được.

Ở đâu có một phiến lá vừa rơi xuống, ở đâu có một con sâu bò qua, dù là những âm thanh nhỏ nhất, đều lọt vào hai tai Cổ Thần, sau khi nguyên thần dung khiếu, khiếu học kích hoạt so với một khiếu thông bách khiếu càng triệt để hơn.

Hơn nữa, Cổ Thần không chỉ hai tai trở nên minh mẫn, đến cảm giác của cơ thể cũng trở nên nhạy cảm vô cùng, không khí trong phạm vi hàng trăm dặm xuông có bất cứ ba động nào, Cổ Thần đều có thể cảm nhận rõ ràng.

Ở đâu có một con chim bay qua, ở đâu có một bông hoa vừa bị gió thổi lên thiên không, Cổ Thần đều biết được hết.

Mặc dù không còn thần thức, nhưng lúc này Cổ Thần dùng thân thể cảm nhận, so với dùng thần thức kiểm tra còn có phần rõ ràng hơn.

Lại xuất hiện tu sĩ sở hữu Chiến Thần huyết mạch, khiến tất cả tu sĩ của Cổ Vu tộc vừa chấn kinh vừa hưng phấn.

Cổ Thần dù sao cũng là tu sĩ ngoại tộc, nhân vu lưỡng tộc hai bên quan hệ vốn không hữu thiện, bất luận thế nào vẫn là Chiến Thần sinh trưởng trên Cổ Vu tộc khiến vu sĩ Cổ Vu tộc cảm thấy yên tâm hơn.

Chúc Hỏa Dung sở hữu huyết mạch Chiến Thần, đương nhiên trở thành Chiến Thành truyền nhân.

Cổ Thần không thể lưu lại Cổ Vu tộc lâu được, chỉ là để lại cho Chúc Hỏa Dung pháp thuật tu luyện, và một số linh thạch tài nguyên.

Bây giờ khiếu học trên người Cổ Thần đã kích hoạt hoàn toàn, Chiến Thần bật diệt thể cũng đã tu luyện đến cảnh giới đại thành, thực lực muốn tiến thêm một bước, chỉ có lĩnh ngộ pháp tắc, bước vào Độ Hư Bí Cảnh rồi linh thạch đối với Cổ Thần không còn tác dụng gì nữa.

Mấy ngày sau, trong Chiến Thần điện.

Cổ Thần ngồi giữa phòng, thưởng thức đặc sản hương trà của Cổ Vu Tộc, nhắm mắt suy tư, suy tư về những người cần gặp, suy tư về những việc cần làm, hồi ức lại những năm đã qua, cũng những vị khách đã đi qua cuộc đời mình.

Kẹt một tiếng, cửa phòng mở ra, Hư Tử Uyên bước vào.

Ngồi bên cạnh Cổ Thần, Hư Tử Uyên nói:

- Các ngươi đoán ta vừa từ đâu đến?

Cổ Thần liếc nhìn Hư Tử Uyên, nở nụ cười nhưng không nói gì.

Hư Tử Uyên nguýt Cổ Thần một cái, nói:

- Giỏi lắm, lại nghe lén ta và Tự Ngọc nói chuyện rồi.

Cổ Thần nhún nhún vai, nói:

- Trong vòng vài trăm trượng vuông, cho dù là thanh âm của một phiến lá rụng ta cũng nghe rõ, huống hồ hai người nói chuyện không dùng phương pháp cách âm, ta không muốn nghe thì thanh âm vẫn cứ lọt vào tai.

Hư Tử Uyên cười nói:

- Cũng tốt, dù sao ngươi cũng nghe thấy rồi, ta đỡ phải lặp lại, mỗi một đời Thần Nữ đều là Chiến Thần phu nhân, trước đây Cổ Vu tộc không có Chiến Thần, bây giờ có rồi, ngươi phải thực hiện Chiến Thần nghĩa vụ, cưới Thần Nữ làm vợ.

Cổ Thần kinh ngạc nhìn Hư Tử Uyên, nói:

- Sư tỷ là vợ ta, khuyên chồng mình lấy người khác làm vợ ta mới chỉ thấy một mình sư tỷ!

- Vậy thì đã sao? Ngươi lấy lung tung ta đương nhiên không cho phép, nhưng lấy Tự Ngọc thì ta đồng ý cả hai tay, hắc hắc.

Hư Tử Uyên ngoác miệng cười, từ sau khi Huyền âm tuyệt mạch giải trừ, Hư tử Uyên tích cách vui vẻ hơn nhiều.

Cổ Thần trầm mặc không nói.

Hư Tử Uyên cố nín cười, nói:

- Sao? Nghe thấy Ma Vương Đồ Độc muốn lấy Tự Ngọc làm vợ là giận đến phát điên, không phải trong lòng chàng rất thích nàng ấy sao? Tự Ngọc nói với ta rồi, chắc chàng cũng đã nghe thấy, trong lòng nàng ấy cũng rất thích chàng, nếu chàng muốn lấy nàng ấy làm vợ, hôm nay ta sẽ để nàng ấy đến cùng chàng viên phòng.

Cổ Thần nói:

- Ta sống không cố định, đến bản thân còn không biết tương lai mình sẽ ở đâu, Tiên Âm nhất biệt là hai mươi năm, hoan lạc không nhiều, lo lắng và suy tư thì lại không ít, ta vẫn chưa có dự đình gì cho tương lai, Tự Ngọc và Tiên Ngọc đều có sư mạng của riêng mình, ta có thể rời khỏi Cổ Vu tộc chứ Tự Ngọc tuyệt đối không thể, nếu không Cổ Vu tộc sẽ phải giải tán, Tự Ngọc đi theo ta, chỉ sợ sẽ giống như Tiên Âm, hoan lạc không nhiều ngược lại chỉ thấy lo lắng và suy tư...

Hư Tử Uyên nắm lấy cánh tay Cổ Thần, nói:

- Ai bảo chàng tốt như vậy, cho dù Tiên Âm hay Tự Ngọc.

Không theo chàng thì cũng lo lắng cho chàng, suy nghĩ cho chàng, bây giờ Huyền âm tuyệt mạch của ta đã khỏi, sau này không cần cùng ta bôn ba khắp nơi nữa, chỉ cần trở lại Đại Doanh một chuyến, thăm phụ thân phụ chàng, phụ thân ta, về Hư Thiên Tông sau đó có thể ở lại Đại Mông, về Cổ Vu tộc, hai bên đều có vợ ngoan tuyệt mỹ, sống cuộc sống tiêu diêu mà thế nhân ngưỡng mộ...

Cổ Thần lắc lắc đầu, nói:

- Cuộc sống an định làm người ta sa ngã, ta vẫn còn việc phải làm, muốn sớm bước vào Độ Hư thì phải chăm chỉ khổ luyện.

Hư Tử Uyên hỏi:

- Tu vi của chàng đã bước lên Cổ Hoang chi đỉnh, thiên hạ có mấy người thắng được chàng? Còn phải làm gì nữa?

Cổ Thần nhãn thần kiên định, nghiêm nghị nói:

- Ta muốn bước vào Độ Hư, Nhập Thiên Đình, cứu Tiểu Bạch, ta đã nhận lời nàng ấy là sẽ đưa nàng ấy đi khắp năm châu bốn biển.

Hư Tử Uyên giận dỗi nói:

- Giỏi lắm, ta sớm đã biết chàng có tình cảm có con tiểu hồ ly ấy, hừ!

Quả nhiên không ngoài dự đoán.

Cổ Thần đang uống trà, nghe vậy một ngụm nước trà nhất thời phun ra, đang định tranh biện, nhưng nhìn nhãn thần Hư Tử Uyên, trong lòng không khỏi có chút áy náy, nói:

- Sư tỷ, ta vốn dĩ muốn cả đời cả kiếp này chỉ sống với một mình sư tỷ., nhưng sau đó... sau đó... sau đó ta cũng không biết tại sao nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.