- Tự Ngọc, là ta, Cổ Thần!
Thanh âm của Cổ Thần vang lên, ẩn chứa pháp tắc chi lực, thanh thanh sở sở rơi vào trong tai một vị vu sĩ gì.
- Cổ...?
Tất cả vu sĩ khẽ giật mình, trong nội tâm mãnh liệt nhảy dựng:
- Chiến Thần sao?
Tiếng bước chân nhanh hơn thân ảnh cao gầy của Tự Ngọc rất nhanh xuất hiện ở trước mặt Cổ Thần, khi thấy tướng mạo của hắn, Tự Ngọc đại hỉ, hoảng sợ nói:
- Là Chiến Thần, Cổ Chiến Thần đã trở lại!
Tất cả vu sĩ đều sôi sục, kêu lên:
- Chiến Thần! Chiến Thần!
Cổ Thần tán đi chi lực ở gần mình, vài món pháp bảo kia liền rơi xuống đất, bị mấy vị vu sĩ thu lại, nhìn quanh bốn phía, hiển nhiên những vu sĩ này trải qua cũng không tốt.
- Sư phụ, ngài đã trở lại!
Cổ Thần đang quan sát bích động bên cạnh, một thanh niên chừng mười tám, mười chín tuổi, bước tới, hắn cao chừng hai thước bảy, so với Cổ Thần cao hơn hai nửa đầu, một thân cơ bắp ẩn chứa lực lượng bạo tạc.
- Dung?
Cổ Thần nhìn thanh niên so với bản thân còn cao hơn nhiều này, gật gật đầu, nói:
- Ngươi lớn lên không tệ, hơn sáu mươi năm không gặp, không ngờ có tu vi Minh Khiếu hậu kỳ, ngươi bao nhiêu tuổi đã bước vào Mệnh Tuyền?
- Sư phụ, mười bảy tuổi.
Chúc Hỏa Dung lên tiếng đáp, nam tử trước mắt này, tuy rằng chỉ là sư phụ trên danh nghĩa của hắn, chưa bao giờ dạy hắn tu luyện, ngay cả thời gian gặp mặt cũng rất ít, nhưng trong lòng hắn luôn sùng bái người.
Là truyền nhân của Chiến Thần, Chúc Hỏa Dung tự nhiên biết, chưa bước vào Độ Hư, đã đem Chiến Thần Bất Diệt Thể tu luyện tới cảnh giới đại thành, có thể thi triển Chiến Thần Diệt Tinh Quyền có bao nhiêu biến thái đây? Từ xưa đến nay, có thể đạt được trình độ này, chỉ có đệ nhất, nhị, bốn đời Chiến Thần mà thôi, ba vị này đều là tu vi vượt lên trước siêu cấp cường giả Hợp Đạo Kỳ.
Mười bảy tuổi bước vào Mệnh Tuyền bí cảnh, cho dù Cổ Thần cũng nhịn không được rung động, năm đó hắn mười tám tuổi cũng mới bước vào Mệnh Tuyền bí cảnh. Tên đồ đệ này của hắn không chỉ có huyết mạch Chiến Thần, mà tư chất cũng rất tốt.
Đương nhiên, Cổ Thần năm đó bước vào Mệnh Tuyền bí cảnh, là sau thời gian trọng sinh mười tuổi, còn Chúc Hỏa Dung năm bảy, tám tuổi đã bắt đầu tu luyện, so với Cổ Thần sớm hơn hai năm.
Cổ vu tộc biết được Chiến Thần Cổ trở lại, trình độ chúc mừng kia còn hơn Hư Thiên tông.
Thần Nữ Tự Ngọc tướng mạo không thay đổi chút nào, vẫn hoàn mỹ như trước, đem Cổ Thần đưa tới một hang động tương đối an tĩnh, đối với Cổ Thần nói về những chuyện cổ vu tộc đã trải qua sau khi hắn rời khỏi.
Quả như Cổ Thần sở liệu, ba vị Độ Hư cường giả Tàng Khôn Phàm, Tàng Khôn Sơn, cùng với Trịnh Diệc Hùng, bởi vì lửa giận không chỗ phát tiết, không chỉ đồ diệt Đại Mông Đế Đình, Nam Cương cổ vu tộc cũng không chạy thoát khỏi bàn tay của bọn họ.
Ba vị Độ Hư cường giả tại cổ vu tộc triển khai một lần giết chóc máu tanh.
Cổ vu tộc không có Độ Hư bí cảnh cường giả, cho dù có Cửu Sát Đô Thiên Đại Trận cũng đỡ không được ba vị Độ Hư cường giả Giá Vụ kỳ, bất đắc dĩ, Thần Nữ Tự Ngọc phải mở ra chỗ lánh nạn của cổ vu tộc, đem vu sĩ đều tụ tập tại động huyệt bên dưới Chiến Thần Điện.
Đây là Chiến Thần thời đại Thượng Cổ mở ra, có Chiến Thần Điện bảo hộ bên ngoài, bên trong lòng đất bày trận pháp, cho dù Chư Tử đại tiên Hợp Đạo Kỳ không hiểu trận pháp, cũng khó có thể xâm nhập động huyệt dưới lòng đất này.
Thế nhưng, cổ vu tộc có bao nhiêu vu sĩ? Trong lúc nhất thời sao có thể đem vu sĩ từ bốn phương, tám hướng tụ tập lại được. Do đó, chỉ có vu sĩ tinh anh Mệnh Tuyền bí cảnh trong bộ lạc mới thành công tìm đến Chiến Thần Điện, tiến nhập chỗ lánh nạn.
Vu sĩ không tiến nhập chỗ lánh nạn, đều bị ba vị Giá Vụ cường giả, triển khai tàn sát máu tanh. Chí ít có trên trăm vạn vu sĩ trong trận kiếp nạn này bị chết.
Đồng thời, ngay cả những phàm nhân vu dân cũng tránh không khỏi cuộc tàn sát của bọn họ, cả vu cương có không dưới nghìn vạn vu dân bị tàn sát.
Từ hơn sáu mươi năm trước, Ma Vương Đồ Độc đoạt Hỏa Huỳnh Đại Vu, đây là kiếp nạn lớn nhất mà cổ vu tộc phải đối mặt.
Thẳng đến ba vị Giá Vụ cường giả cảm thấy giết chóc những vu dân kia không có ý nghĩa, mới rời khỏi vu cương. Cường giả Giá Vụ trong một ngày có thể thuấn di phi tiêu gần nghìn vạn dặm, Trung Thổ đến vu cương, bất quá mấy trăm vạn dặm, đi không mất bao lâu liền có thể đến. Ba vị Giá Vụ cường giả thường xuyên đến vu cương dò xét một phen, hơn ba mươi năm nay, vu sĩ tinh anh của cổ vu tộc vẫn đều bên trong chỗ lánh nạn dưới Chiến Thần Điện này.
Đồng thời, một ít vu sĩ năm đó chưa kịp tiến nhập chỗ lánh nạn, những năm gần đây cũng lục tục tiến nhập. Động động bên dưới Chiến Thần Điện bốn phương thông suốt, đủ để dung nạp trên mười vạn vu sĩ, hầu như hình thành một thế giới bình địa.
Nghe xong Thần Nữ Tự Ngọc giảng thuật, Cổ Thần nắm chặt song quyền, cắn răng nói:
- Trịnh Diệc Hùng không giết kẻ này khó tiêu mối hận trong lòng của ta!
Tuy rằng Cổ Thần cũng không phải là người cổ vu tộc, thế nhưng Cổ Thần trên đường tu chân, có tốc độ nhanh như vậy, viễn siêu người khác, không thể không nói tới thánh điển cổ vu tộc Chiến Thần Tinh Kinh. Nếu không có Chiến Thần Tinh Kinh, Cổ Thần hiện tại đừng nói bước vào Độ Hư, tu vi tối đa cũng chỉ là Minh Khiếu hậu kỳ, thậm chí, là Minh Khiếu trung kỳ mà thôi.
Tài liệu chủ yếu của Thuần Dương Tiên Đan, siêu cấp đại dương mạch lộ tuyến đồ, Hỗn Độn Âm Dương Chân Quyết tu luyện thuần dương, thuần âm chi pháp, đều là bởi vì Cổ Thần tiến nhập Thánh Địa Chiến Thần sơn của cổ vu tộc mà có được. Có thể nói không có cổ vu tộc, sẽ không có Cổ Thần hôm nay.
Tàng gia và chư tử thế gia vì tìm Cổ Thần tiết hận, đồ diệt Đại Mông Đế Đình không nói, ngay cả Nam Cương cổ vu tộc xa xôi cũng không buông tha. Cho dù Cổ Thần tâm tình khoáng đạt, nhưng vẫn nổi lên cơn giận vô cùng. Ở trong lòng Cổ Thần, Trịnh Diệc Hùng đã bị liệt vào danh sách phải giết, cho dù sát tới Thánh Đình, Cổ Thần cũng phải bắt được hắn, trảm đi nhục thể, hủy diệt nguyên thần.
Hư Tử Uyên và Mông Tiên Âm sớm đã trong Như Ý Linh Lung Bảo Tháp đi ra, cùng Thần Nữ Tự Ngọc gặp mặt. Nghe xong Thần Nữ Tự Ngọc giảng thuật, Mông Tiên Âm vẻ mặt căm giận không ngớt, nhớ tới thảm trạng ngày đó của Đại Mông đế đô.
Chúc Hỏa Dung ở một bên, nghe Thần Nữ Tự Ngọc nói về kinh lịch những năm gần đây của cổ vu tộc, trong mắt đều là lửa giận, bất quá, lúc nghe xong, ánh mắt hắn rơi vào trên người Cổ Thần, trong mắt lại lộ vẻ kinh hỉ, nói:
- Sư mẫu, hiện tại sư phụ trở lại, đã bước vào Độ Hư Bí Cảnh, không còn phải sợ Độ Hư cường giả của Thánh Đình nữa. Chúng ta trở lại mặt đất đi sao. Vài chục năm liền đều ở dưới động huyệt, thực không chút thoải mái.
Một câu "Sư mẫu" của Chúc Hỏa Dung, Hư Tử Uyên lại không có biến hóa gì, trong mắt thần tình mờ ám, Mông Tiên Âm cũng chỉ trợn lớn hai mắt nhìn Tự Ngọc một cái, lại nhìn sang Cổ Thần một cái, rồi nói:
- Trách không được ngươi nóng ruột muốn tới Nam Hoang vu cương, nguyên lai tại cổ vu tộc, ngươi cũng có nữ nhân?
Mông Tiên Âm oan uổng Cổ Thần như thế, hắn đến vu cương, không phải hoàn toàn là để tìm Tự Ngọc, mà là xác thực muốn biết cổ vu tộc có phải chịu Độ Hư cường giả của Thánh Đình công kích hay không?
Bất quá, đối với ánh mắt mờ ám của Mông Tiên Âm, Cổ Thần cũng lười giải thích nhiều, nói:
- Nghìn năm trước Độ Hư cường giả của Thánh Đình ẩn dấu hậu thế, lục tục xuất hiện, các ngươi vẫn nên tiếp tục ở lại nơi này, trở lại mặt đất quá mức nguy hiểm, ta còn chuyện quan trọng phải tới Đông Hải trước, không thể ở lại đây lâu.
Chương 44: Đồng hành. (Hạ)
- Đông Hải?
Tự Ngọc thần tình lấy làm giật mình, nói:
- Hơn sáu mươi năm, ngươi mới đến một lần, ngươi lại muốn đi?
Trong giọng nói rất là không muốn.
Cổ Thần gật đầu, nói:
- Ta thân là Chiến Thần cổ vu tộc, không thể bảo hộ cổ vu tộc, là ta thất trách. Cừu hận của cổ vu tộc, ta nhất định báo, ba vị Giá Vụ cường giả tàn sát vu sĩ, Tàng gia hai vị lão tổ đã bị ta chém giết, chỉ còn lại có một mình Trịnh Diệc Hùng cũng bị ta đánh cho trọng thương. Nhanh chóng có một ngày, ta sẽ lấy tính mệnh hắn, thế nhưng lúc này xác thực có chuyện phải tới Đông Hải trước. Nơi đó cách vu cương quá xa, trong lúc đó nếu có Thánh Đình cường giả tập kích, ta không thể bận tâm, do đó, các ngươi tạm thời tiếp tục ở chỗ này một đoạn thời gian nữa. Đợi ta từ Đông Hải trở lại, nhất định sẽ không để cổ vu tộc bị bất kỳ kẻ nào ức hiếp nữa. Đến lúc đó các ngươi lại trở về mặt đất.
Tự Ngọc thần tình có chút thất lạc, nói:
- Một lần trước rời khỏi là sáu mươi năm, lúc này đây đi Đông Hải không biết lại muốn qua bao nhiêu năm!
Cổ Thần đang định mở miệng, Hư Tử Uyên đã đem Tự Ngọc kéo đến bên người hắn, nói:
- Cái này còn không dễ làm sao! Tự Ngọc, ngươi theo chúng ta cùng nhau đi, không phải xong rồi.
Dẫn theo Tự Ngọc cùng nhau đi? Cổ Thần kinh ngạc nhìn Hư Tử Uyên.
Tự Ngọc tuy rằng bị cử động của Hư Tử Uyên làm giật mình, nhưng vẫn chưa phản đối, hai mắt ngược lại có một tia chờ đợi.
Trong lòng Cổ Thần đối với Tự Ngọc là có hảo cảm, do đó, biết được Ma Vương Đồ Độc muốn kết hôn với nàng, hắn bản năng cũng rất là phẫn nộ. Thế nhưng muốn cùng Tự Ngọc ở chung, sáu mươi năm trước không được. Sáu mươi sau, Cổ Thần cảm ngộ pháp tắc, nhất tâm cầu đạo, đáy lòng phần cảm tình này cũng dần dần đạm nhạt, lần này trở lại Nam Hoang vu cương, thật sự không nghĩ tới dẫn theo Tự Ngọc, vì thế Hư Tử Uyên vừa nói như vậy, Cổ Thần có chút kinh ngạc.
Mông Tiên Âm làm một nữ nhân, tự nhiên từ trong ánh mắt của Tự Ngọc nhìn ra nàng cùng mình giống nhau, rất yêu thương Cổ Thần. Thấy Cổ Thần không có đáp lời, lung lay cánh tay hắn, nói:
- Cổ Thần, ngươi để chúng ta đều dẫn theo, ngươi cũng dẫn cả Tự Ngọc đi theo đi, nàng đối với ngươi tình ý thắm thiết. Lẽ nào ngươi nhẫn tâm để nàng ở lại chỗ này, sau đó đau khổ chờ ngươi, mỗi ngày ngóng trông ngươi?
Chúc Hỏa Dung phụ tiếng nói:
- Đúng vậy, sư mẫu mấy chục năm nay, đối với sư phụ mỗi ngày đều mong nhớ.
Bị Chúc Hỏa Dung nói ra tâm tư mấy năm nay, trên khuôn mặt hoàn mỹ của Tự Ngọc dĩ nhiên lộ ra ha mảng đỏ ửng, trách mắng:
- Dung, ngươi nói bậy bạ gì vậy? Còn đứng ở chỗ này làm gì, không biết đi chỗ khác sao?
- A!
Chúc Hỏa Dung bừng tỉnh đại ngộ, nói:
- Đồ nhi xin cáo lui!
Nói xong, Chúc Hỏa Dung một đường chậm rãi rời khỏi động thính hẻo lánh này.
Hư Tử Uyên, Mông Tiên Âm, Tự Ngọc, tam nữ đồng thời nhìn Cổ Thần. Nhìn ánh mắt của các nàng, trong lòng Cổ Thần không khỏi mỉm cười: thiên hạ dĩ nhiên có loại sự tình này? Đại lão bà, nhị lão bà của mình thúc mình lấy tam lão bà?
- Nếu Tự Ngọc nguyện ý, sư tỷ và Tiên Âm cũng nguyện ý, ta đây còn nói gì nữa?
Cổ Thần thầm nghĩ.
Trong lòng Cổ Thần mừng thầm, trên mặt lộ ra một tia cười khổ, nhìn Tự Ngọc, tựa hồ có chút bối rối nói:
- Được rồi, ngươi theo ta cùng nhau đi!
Tự Ngọc cũng không quản Cổ Thần vẻ mặt bối rồi, nghe hắn đáp ứng, trên mặt lộ dáng tươi cười tuyệt mỹ, nói:
- Hiện tại Dung đã lớn, có hắn đái lĩnh cổ vu tộc, ta rất yên tâm. Người nối nghiệp ta cũng đã có tu vi Minh Khiếu hậu kỳ, có thể tiếp nhận chức vụ tiếp nhận chức vụ Thần Nữ, phụ trợ Dung cùng nhau quản lý cổ vu tộc. Chúng ta tùy thời đều có thể rời khỏi, lúc nào xuất phát?
Phạm Âm cũng đã đi vào Đông Hải nửa tháng, Cổ Thần ngẫm lại, nói:
- Càng nhanh càng tốt!
Tự Ngọc vui vẻ nói:
- Hảo, hiện tại ta phải đi an bài, để đệ tử của ta tiếp nhận chức vụ Thần Nữ.
- Chờ một chút!
Mi tâm Cổ Thần kim quang chợt lóe, Như Ý Linh Lung Bảo Tháp bay ra, tầng thứ ba cửa vừa mở ra, Thổ Luân đại vu bị nhốt bên trong nhất thời bay ra. Hắn bị Cổ Thần trói buộc pháp lực, phong ấn lục thức, nằm trên mặt đất vẫn không nhúc nhích.
- Thổ luân đại vu?
Tự Ngọc kinh hãi nói, Thổ Luân Đại Vu trốn đi hơn mười năm, vẫn bặt vô âm tín, không nghĩ tới, dĩ nhiên bị Cổ Thần bắt trở lại.
Cổ Thần gật đầu nói:
- Ta vừa mới trở lại Trung Thổ, ngẫu nhiên gặp phải hắn, đây là trách nhiệm của Chiến Thần ta. Xử trí như thế nào do các ngươi tự mình quyết định đi.
Thánh Đình.
Thánh Hoàng Cơ Nghiêu đang ngồi trên thánh tọa, vẻ mặt trắng bệch, hiển nhiên, thân thể hắn rất suy yếu, thụ thương rất nặng.
Bên cạnh hắn có một trung niên nhân tuổi chừng bốn mươi, trên người cũng không có pháp lực ba, chính là phàm nhân Thiên Toán Tử.
Thiên Toán Tử một mực ở trong Hoàng Thiên Tỳ giảm tốc độ sinh hoạt gấp trăm lần, Cổ Hoang thế giới qua một trăm năm, bên trong đó mới chỉ là một năm, chỉ khi Thánh Hoàng cần đến, mới có thể để Thiên Toán Tử đi ra. Hai nghìn năm trôi qua, Thiên Toán Tử mới vượt qua hơn hai mươi năm.
Thánh Hoàng Cơ Nghiêu nhìn thẳng Thiên Toán Tử, nói:
- Ngươi nói không sai, Cổ Thần quả nhiên có vận khí lớn, ngay cả bản hoàng cũng vẫn lạc trên tay hắn.
Thánh Hoàng Cơ Nghiêu thanh âm oán giận không ngớt. Nghiến răng nghiến lợi nói:
- Cổ Thần tên tiện loại kia, dám giết Thánh Tử của bổn hoàng, đoạn hậu của ta,thực sự là buồn cười, Thiên Toán Tử, ngươi tính cho ta, rốt cuộc có phương pháp gì có thể triệt để giết chết Cổ Thần, ta phải bầm thây hắn vạn đoạn.
Thiên Toán Tử vẻ mặt bình tĩnh, nói:
- Thánh Hoàng bớt giận, Cổ Thần có đại vận khí, muốn giết chết hắn rất không dễ dàng. Thánh Hoàng đã thành công để chư tử thế gia và Tàng gia cùng Cổ Thần thành sinh tử chi cừu. Hà tất muốn làm phiền chính mình động thủ? Thánh Tử vẫn lạc, tại hạ cũng rất bi thương, thế nhưng Thánh Hoàng bệ hạ, mục tiêu của người là mở ra thông đạo tiên phàm, bước vào trường sinh bất tử, nếu trường sinh. Thánh Hoàng bệ hạ vĩnh tồn hậu thế, hà tất chấp nhất chuyện này?
Thánh Hoàng Cơ Nghiêu cau mày một cái, trong lòng tựa hồ đột nhiên thông thuận hơn nhiều, nói:
- Ừm, ngươi nói đúng, đại nghiệp của bổn hoàng là mở ra thông đạo tiên phàm, cải biến số mệnh thiên địa, đợi bổn hoàng bước vào Hợp Đạo, tiên độ thế gian, liền có thể trường sinh bất tử, vĩnh tọa Thánh Hoàng vị, xác thực không cần có người kế cận. Thế nhưng, Thánh Tử chung quy vẫn là con của bổn hoàng, cứ như vậy bị Cổ Thần chém giết, bổn hoàng nếu không giết hắn, Thiên Đạo ở đâu? Hoàng uy ở đâu? Vô luận như thế nào, bổn hoàng đều muốn tiêu diệt Cổ Thần.
Thiên Toán Tử cười hắc hắc, nói:
- Hôm nay Tàng gia hai vị lão tổ đều đã táng thân trong mộ phần Hắc Đế, trong chư tử thế gia, Hậu gia, Hạ gia, Thương gia ba vị lão tổ cũng vẫn lạc trong đó. Thánh Hoàng bệ hạ, nếu là Tàng Không Huyền và Hậu, Hạ, Thương tam đại chư tử thế gia lão quỷ biết, bọn họ đều là chết trong tay Cổ Thần, người xem bọn hắn sẽ có phản ứng gì?
Hậu Vô Duyên, Hạ Phi, Thương Vũ Văn ba vị Giá Vụ cường giả, đều vẫn lạc trong mộ phần Hắc đế. Đồng thời đều bị Hắc Thủy Đại Đế lừa dối, trên đường sinh, tử lựa chọn lùi về đường sinh ở phía sau, nhưng thực tế lại là đường tử, nên mới nhất tề vẫn lạc, đi đời nhà ma.
Mà Tàng Khôn Phàm, Tàng Khôn Sơn hai người bên trong thủy chi đại trận bị Cổ Thần giết chết, trừ một vị tu sĩ Long tộc Minh Khiếu kỳ biết Tàng Khôn Phàm là chết trong tay Cổ Thần. Thiên hạ căn bản không có ai biết, mà tu sĩ Long tộc không có khả năng đem tin tức tiết lộ cho Thánh Đình, do đó, Thánh Hoàng căn bản không biết Cổ Thần giết Tàng Khôn Phàm và Tàng Khôn Sơn.