Chân Tiên

Chương 93: Q.4 - Chương 93: Hậu quả tiền căn




- Phụ thân…

Hư Tử Uyên thấy thế, cấp bách hô lên một tiếng.

- Tiện loại, đi tìm chết đi, gọi phụ thân cũng vô dụng, thiên vương lão tử cũng không thể cứu được ngươi.

Mông Ngưng Băng quát lên chói tai, toàn bộ bàn tay đã bị băng phách hàn khí bao phủ, hoàn toàn biến thành hàn băng, Băng Phách Thần Chưởng trong nháy mắt đánh thẳng vào người Hư Tử Uyên.

Nàng biết rõ trên người Hư Tử Uyên có ẩn chứa huyền âm tuyệt mạch, là do băng phách hàn khí từ khi còn trong bào thai tạo thành, chỉ cần băng phách hàn khí xâm nhập cơ thể Hư Tử Uyên là có thể hoàn toàn kịp nổ huyền âm tuyệt mạch, thần tiên khó cứu, hẳn là phải chết không thể nghi ngờ!

Ba trượng… Hai trượng… Một trượng…

Bách Phách Thần Công nhanh như thiểm điện, khoảng cách giữa Hư Tử Uyên cành lúc càng gần, mắt thấy khoảng cách đối với Hư Tử Uyên không đủ ba thước, lòng chưởng phát tán băng phách hàn khí mắt thấy xẽ bức tiến vào trong thân thể Hư Tử Uyên.

Đột nhiên…

Một nắm tay từ trong hư không hiện ra!

Quang mang màu trắng tinh khiết giống như một vầng thái dương chói mắt.

- Ai nói không người có thể cứu?

Thanh âm Cổ Thần đột nhiên vang lên, thân thể theo nắm tay từ trong hư không dần dần hiện hình, xuất hiện trước mặt Hư Tử Uyên, hét lớn:

- Tiếp một quyền thuần dương của ta!

Chân khí thuần dương đấu với băng phách hàn khí.

Băng phách hàn khí còn không bằng cực băng hàn khí, mà cực băng hàn khí không bằng chân khí thuần dương, hiện tại đối mặt với chân khí thuần dương, kết quả có thể nghĩ!

Quyền cương thuần dương kích vào Băng Phách Thần Cương của Mông Ngưng Băng, dương khí giống như gió nóng thổi đại địa, không chỉ khiến tất cả mọi thứ bị đóng băng bốn phía tan chảy, ngay cả Băng Phách Thần Cương cũng bị diệt sạch.

Nắm tay của Cổ Thần trực tiếp công kích vào lòng bàn tay Mông Ngưng Băng.

- A…

Một tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên, Mông Ngưng Băng giống như diều dứt đây, văng ngược về phía sau.

Lực lượng thân thể của Cổ Thần cường đại tới mức nào, quyền cương thuần dương ngay cả la hán kim thân của A Cưu La vương cũng không chống đỡ được, tuy rằng tu vi của Mông Ngưng Băng không kém, thế nhưng so sánh với A Cưu La vương còn cách rất xa, chịu một kích quyền cương thuần dương, tự nhiên trong nháy mắt trọng thương.

Một gốc đại thủ lớn đủ hai người mới ôm hết cũng bị Mông Ngưng Băng xô ngã, đồng thời tiếp tục văng về phía sau mấy trăm trượng, đại thụ bị xô đổ hơn mười gốc Mông Ngưng Băng mới dừng thân thể lại được, cuối cùng ngã xuống đất, trong miệng không ngừng trào ra máu tươi.

Kinh mạch toàn thân đứt đoạn, hơi thở mong manh, chỗ đan điền cũng nhiễm hồng một mảnh, hiển nhiên Mệnh Tuyền đã phá, Mông Ngưng Băng đã bị trọng thương trí mạng.

Mông Ngưng Băng muốn giết Hư Tử Uyên, điều này hoàn toàn chạm tới nghịch lân của Cổ Thần, làm sao Cổ Thần có thể tha cho nàng?

Sát ý của Cổ Thần giống như sóng triều, cuồng trào mãnh liệt, Mông Ngưng Băng vừa mới ngã xuống mặt đất, Cổ Thần quay chưởng tâm lên trời, Như Ý Linh Lung bảo tháp từ trong lòng bàn tay bắn ra, bay lên trời cao, hóa thành lớn nghìn trượng, trực tiếp rơi xuống Mông Ngưng Băng bên dưới.

Như Ý Linh Lung bảo tháp đè xuống, Mông Ngưng Băng phải chết không cần bàn cãi.

Mông Tiên Âm vừa mới tới gần nghìn trượng, chung quy là sư đồ một đoạn thời gian, thấy Mông Ngưng Băng đi tới bờ sinh tử, lông mày hơi nhíu, bất quá môi giật giật nhưng không nói thêm câu nào.

Tuy rằng thời gian quen biết với Cổ Thần không dài, thế nhưng lý giải đối với Cổ Thần đủ khắc sâu, biết Cổ Thần đã nổi lên sát lục chi tâm, có khuyên cũng vô dụng, huống chi tình huống khẩn cấp như vậy, Mông Tiên Âm cách xa nghìn trượng, muốn ngăn lại cũng không có thực lực này!

Như Ý Linh Lung bảo tháp giống như một ngọn núi lớn đè xuống, thân thể Mông Ngưng Băng không thể động đậy, không chỗ chạy trốn.

Chân khí thuần dương không chỉ tổn thương thân thể, nguyên anh của Mông Ngưng Băng cũng bị chân khí thuần dương đả thương, cho dù nguyên anh xuất khiếu cũng vô cùng gian nan, bị thương so với thân thể không kém hơn bao nhiêu.

Mắt thấy Như Ý Linh Lung bảo tháp sắp rơi vào người Mông Ngưng Băng, đột nhiên có một đạo quang mang màu xanh bắn tới, theo đạo quang mang màu xanh là bóng người mặc đạo y bát quái, người này chính là Nam Thiên đạo nhân!

Lục quang kia chính là tiên bảo hồ lô của Nam Thiên đạo nhân, quang mang màu xanh oanh kích vào dưới đáy Như Ý Linh Lung bảo tháp, nhưng cũng không thể ngăn cản được Như Ý Linh Lung bảo tháp, Như Ý Linh Lung bảo tháp là tiên bảo vô thượng, làm sao có thể chịu tiên bảo bình thường ảnh hưởng, một chút dừng lại cũng không có, tiếp tục trấn xuống.

Ầm…

Tiên bảo hồ lô và Như Ý Linh Lung bảo tháp va chạm một chỗ, phát ra tiếng nổ tung.

Rắc rắc…

Chốc lát sau lại vang lên tiếng vỡ vụn, tiên bảo hồ lô bị dụng tứ phân ngũ liệt, một kiện tiên bảo bị hủy đi như vậy! Tốc độ hạ xuống của Như Ý Linh Lung bảo tháp cuối cùng cũng giảm đi một chút.

Hai tay Nam Thiên đạo nhân chốc lên trời, một bộ tinh hồ hiện lên giữa hư không, bảo hộ Mông Ngưng Băng ở bên trong.

Ầm ầm…

Tiếng nổ vang kịch liệt, Như Ý Linh Lung bảo tháp sát na đụng vào tinh đồ, tinh đồ trong nháy mắt tan vỡ hóa thành hư vô, trong miệng Nam Thiên đạo nhân một lần nữa phun ra máu tươi.

Trong nháy mắt khi Như Ý Linh Lung bảo tháp cùng với song chưởng của Nam Thiên đạo nhân tiếp xúc với nhau, cho dù thế lao xuống của Như Ý Linh Lung bảo tháp đã bị cản lại phân nửa, nhưng như vậy cũng không phải là Nam Thiên đạo nhân hiện tại có thể chống đỡ được!

Huống chi Nam Thiên đạo nhân đã bị thương không nhẹ, song chưởng và Như Ý Linh Lung bảo tháp va chạm, Nam Thiên đạo nhân lập tức ngã rạp xuống dưới đất, nhào lên người Mông Ngưng Băng, máu tươi như suối từ trong miệng phun ra.

Như Ý Linh Lung bảo tháp tiếp tục đè xuống, lúc cách thân thể Nam Thiên đạo nhân chỉ chừng một tấc đột nhiên dừng lại, trên mặt Cổ Thần kinh hãi, không ngờ Nam Thiên đạo nhân dĩ nhiên liều mạng cứu giúp Mông Ngưng Băng.

Tốc độ hạ xuống của Như Ý Linh Lung bảo tháp nhanh tới mức nào?

Nói thì chậm nhưng toàn bộ quá trình Nam Thiên đạo nhân đối kháng với Như Ý Linh Lung bảo tháp chỉ diễn ra trong một lần nháy mắt, nếu như không có Cổ Thần tại sát na cuối cùng không chế được Như Ý Linh Lung bảo tháp giảm thế trấn xuống, Nam Thiên đạo nhân và Mông Ngưng Băng sợ là đồng thời mất mạng!

Tu sĩ đến Đoạt Xá kỳ, mặc dù có thể đoạt xá sống lại, thế nhưng sau khi Đoạt Xá, tư chất sẽ giảm đi một phẩm, độ khó đề cao tu vi sao này khó khăn hơn không chỉ mười lần, đồng thời thọ nguyên giảm đi phân nửa, không đến vạn bất đắc dĩ, không có tu sĩ nào nguyện ý Đoạt Xá sống lại.

Đoạt xá qua đi, có ý nghĩa tu vi đình trệ không tiến, có ý nghĩa sinh mệnh rất nhanh tới điểm cuối.

- Phụ thân…

Hư Tử Uyên thất kinh, chạy về phía Nam Thiên đạo nhân.

- Nam Thiên tiền bối….

Tốc độ của Cổ Thần nhanh hơn, chợt lóe vượt qua khoảng cách mấy trăm trượng, tay phải nắm thành trảo, thu hồi Như Ý Linh Lung bảo tháp vào long bàn tay, lập tức móc ra một viên đan dược nói:

- Đây là nghịch mệnh hoàn, mau mau nuốt vào!

Nghịch mệnh hoàn, đan dược thập phẩm, nghe đồn chỉ cần người chưa chết ăn vào nghịch mệnh hoàn lập tức có thể xoay chuyển trời đất, để người sắp chết có thể phục sinh!

Nam Thiên đạo nhân tiếp nhận nghịch mệnh hoàn, không cho vào trong miệng chính mình, ngược lại giúp Mông Ngưng Băng nuốt vào bụng, nói:

- Ta còn chưa chết được…

- Phụ thân, người thụ thương rất nặng, mau ăn vào!

Hư Tử Uyên ngồi bên cạnh người Nam Thiên đạo nhân, trong tay lấy ra một viên nghịch mệnh hoàn.

Chương 93: Hậu quả tiền căn (hạ).

Thời điểm Cổ Thần tiến vào Hư Thiên Tông, Hư Tử Uyên cũng đã là đan dược sư thất phẩm, sau đó Cổ Thần lưu lại cho nàng một ít bí thuật luyện đan, nàng có huyền âm tuyệt mạch, tu luyện hay không không có ý nghĩa nhiều, vì vậy lấy luyện đan là việc chính, hôm nay nàng đã là đan dược sư thập phẩm rồi! Theo như kinh nghiệm của Cổ Thần, nàng so với kiếp trước đạt tới đan dược sư thập phẩm sớm hơn mấy năm!

Nam Thiên đạo nhân gật đầu, nuốt nghịch mệnh hoàn vào, sắc mặt lập tức chuyển biến tốt đẹp.

- Nam Thiên tiền bối, tiền bối… Vì sao?

Cổ Thần không giải thích được hỏi.

Mông Ngưng Băng giết thê tử của Nam Thiên đạo nhân, lại muốn giết nữ nhi của hắn, Cổ Thần không giải thích được, vì sao Nam Thiên đạo nhân ngược lại liều mình muốn cứu giúp Mông Ngưng Băng.

Chẳng lẽ cho tới tận bây giờ Nam Thiên đạo nhân còn yêu nàng sao? Cổ Thần nhớ lại tình cảnh vài lần trước gặp Mông Ngưng Băng, thực sự là nghĩ không ra, trên người nữ tử độc ác này rốt cuộc có ưu điểm nào đáng giá Nam Thiên đạo nhân yêu sâu đậm như vậy!

Khóe miệng Nam Thiên đạo nhân giật giật, lộ nụ cười, đây là lần đầu tiên từ khi Cổ Thần gặp Nam Thiên đạo nhân từng nhìn thấy hắn nở nụ cười hài lòng nhất, hoàn toàn là vui sướng xuất phát từ nội tâm.

Nam Thiên đạo nhân nói:

- Từ hai mươi năm trước ta đã làm một chuyện không nên làm, ta nguyện ý như vậy, hai mươi năm qua trong lòng ta chỉ có sầu muộn, chưa bao giờ từng có một tia vui sướng! Tặc hòa thượng kia nói đúng, nếu tâm không vui vẻ, sống cũng như chết, nếu tâm vui vẻ, chết cũng như sống…

- Ha ha ha! Ta đã sống hơn bảy mươi năm, kết quả là đồ đệ của ta dạy ta xử thế như thế nào, ta muốn cứu, vậy thì cứu, nếu không cứu ta sống cũng như chết. Hai mươi năm trước là ta đã phụ nàng, hai mươi năm sau, ta không muốn lại phụ lòng nàng một lần nữa!

- Phụ thân, người… Người còn yêu bà ta?

Hư Tử Uyên kinh hãi ngạc nhiên hỏi.

Nam Thiên đạo nhân nhắm hai mắt lại, chậm rãi gật đầu, tựa hồ như đang nhớ lại hai mươi năm trước, lẩm bẩm nói:

- Nàng vốn không phải là bộ dáng này, nàng thiện lương giống như con, ta đã đáp ứng nàng, sẽ chiếu cố nàng cả đời, ta đáp ứng nàng, sẽ cùng nàng đi khắp thiên hạ, ta đã đáp ứng nàng, muốn hóa giải thù hận giữa Băng Thần Tông và Hư Thiên Tông… Thế nhưng, tất cả các hứa hẹn, một điều ta cũng không làm được, ngược lại để Hư Thiên Tông và Băng Thần Tông thù cũ chưa xong, thù mới lại sinh, tất cả hành động của nàng sau này đều là ta bức, không thể trách được nàng, tất cả đều là ta sai, nếu như hai mươi năm trước ta không khuất phục tông môn, không vứt bỏ nàng, tất cả chuyện này cũng đã không phát sinh… Tất cả đều không…

Ngữ khí của Nam Thiên đạo nhân tràn ngập tự trách, hai nàng nước mắt không tiếng động chảy xuống.

Đột nhiên, tiếng ô ô trong cổ họng từ dưới mặt đất truyền đến, Mông Ngưng Băng ăn vào nghịch mệnh hoàn, rốt cuộc cũng đã bảo vệ được tính mệnh, những lời nói của Nam Thiên đạo nhân đều rơi hết vào trong tai nàng.

Từ lâu nàng đã rơi lệ đầy mặt, nhưng không hề có người chú ý tới, thẳng cho tới lúc này thân thể đã khôi phục không ít, tiếng ô ô mới đánh động mọi người.

- Huynh vì sao… Những lời này vì sao không nói với ta sớm một chút, vì sao?

Mông Ngưng Bằng khóc rống lên, nước mắt như mưa.

- Đều do ta, là ta không có dũng khí đối mặt… Ta duy nhất chỉ tại thời điểm ban đêm mới có thể nghe được thanh âm trong lòng chính mình, sau mỗi ngày đều phải đội lên một cái mặt nạ, đối mặt với người khác, ta là không buông được tất cả… Nhưng ta thực sự mệt mỏi, tròn hai mươi năm rồi, ta mỗi ngày sinh hoạt trong sầu muộn, thực sự mệt mỏi… Ta thu một đệ tử tốt, là hắn cho ta biết ý nghĩa cuộc đời… Tu chân không phải là vì trường sinh, mà là vì tâm niệm thư sướng, nếu sống thống khổ, vậy trường sinh… Chính là thống khổ vĩnh viễn không điểm dừng lại… Chỉ dưới tiền đề trong lòng vui vẻ, trường sinh mới là đại đạo, Ngưng Băng… Từ giờ trở đi, ta sẽ không chịu tông môn ước thúc, không tiếp tục chịu cái nhìn của người khác, chỉ cầu tâm niệm vui vẻ, làm chuyện ta muốn…

Nam Thiên đạo nhân chậm rãi nói, thần tình trang trọng, tựa hồ như cảm ngộ nhân sinh.

- Đã muộn… Đã quá muộn…

Trong mắt Mông Ngưng Băng không ngừng trào nước mắt, khẽ lắc đầu, nói:

- Phạm nhi đã chết, sinh mệnh của ta tại hai mươi năm cũng đã chết, ta sống chính là vì báo thù… Báo thù… Chỉ có báo thù trong lòng ta mới có thể thư sướng, nếu không còn cừu hận, ta sống không bằng chết…

Ba người Cổ Thần, Hư Tử Uyên và Mông Tiên Âm liếc mắt nhìn nhau, đoạn ân oán hai mươi năm trước này ba người nhiều nhiếu ít ít biết được một phần, thế nhưng không hề biết Phạm nhi trong miệng Mông Ngưng Băng là người phương nào.

Cổ Thần nhìn Hư Tử Uyên, Hư Tử Uyên lắc đầu, nhìn Mông Tiên Âm, Mông Tiên Âm cũng lắc đầu.

Nhìn bộ dáng cực kỳ bi thương của Mông Ngưng Băng, Cổ Thần cũng có thể lý giải vì sao tính cách của Mông Ngưng Băng lại trở nên độc tới như vậy, người đáng trách tất có chỗ đáng thương!

Thế gian có nhân có quả, bởi vì phải trải qua bi thảm hai mươi năm trước, sau đó mới biến đổi tính cảnh thành độc ác!

Nếu như không coi nặng Phạm nhi tới vậy, Mông Ngưng Băng làm sao có thể hình thành lòng báo thù mãnh liệt?

- Là Hư Thiên Tông, Hư Thiên Tông hại chết Phạm nhi…

Nói tới Phạm nhi, thần sắc cảm động vừa rồi của Mông Ngưng Băng tan đi, sắc mặt lại chuyển thành băng sương.

- Phạm nhi… Hắn không chết!

Nam Thiên đạo nhân nói.

Lời này của Nam Thiên đạo nhân vừa ra, trong mắt mọi người đều sáng lên.

Nhất là hai mắt Mông Ngưng Băng, giống như trong bóng tối vô tận thấy được ánh rạng đông hi vọng, trong mắt trở nên phấn chấn hơn nhiều.

- Huynh nói cái gì? Phạm nhi nó không chết?

Mông Ngưng Băng cấp thiết hỏi, trong thanh âm tràn ngập hi vọng.

Nam Thiên đạo nhân gật đầu, trấn định nói:

- Đúng vậy, Phạm nhi… Nó không chết!

Trong mắt Mông Ngưng Băng tựa hồ khôi phục được một chút lực lượng, từ dưới mặt đất đứng lên, nắm lấy cánh tay Nam Thiên đạo nhân, vội la lên:

- Nó ở đâu? Nó ở đâu?

Ánh mắt ba người Cổ Thần, Mông Tiên Âm và Hư Tử Uyên nhất tề rơi vào mặt Nam Thiên đạo nhân, trong mắt tràn đầy hiếu kỳ và hi vọng biết đáp án.

Bất quá Nam Thiên đạo nhân không trực tiếp nói ra đáp án, thần tình có chút mê man, tựa như đang hồi tưởng lại chuyện cũ trước kia, chậm rãi nói.

Hơn hai mươi năm trước, Hư Nam Thiên mới chỉ trên dưới năm mươi tuổi, bước vào Mệnh Tuyền cảnh chỉ hơn mười năm, đối với một tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh mà nói, trên dưới năm mươi tuổi vẫn tương đối trẻ trung.

Nam Thiên đạo nhân được Hư Thiên Tông bồi dưỡng trở thành người nối nghiệp chưởng giáo chí tôn đời tiếp theo, cho tới khi tu vi đạt tới Linh Anh hậu kỳ mới để cho hắn ra ngoài lịch lãm tu luyện, đồng thời lúc lịch lãm tại Bắc Hoang gặp gỡ thánh nữ Băng Thần Tông đương nhiệm --- Mông Ngưng Băng.

Mông Ngưng Băng so với Hư Nam Thiên lớn hơn mười tuổi, kinh lịch so với Hư Nam Thiên không khác biệt nhiều, cũng được tông môn coi như bảo bối, thẳng cho tới khi tu vi bước vào Đoạt Xá kỳ mới để cho nàng một mình rời khỏi tông môn.

Hai người gặp nhau tại Bắc Hoang, tuy rằng tuổi tác hai người đã năm mươi, sáu mươi tuổi, thế nhưng lần đầu tiên rời khỏi tông môn, lần đầu tiên lịch lãm thế gian, trên thực tế tâm tình so với thanh thiếu niên vừa mới vào đời không khác biệt nhiều.

Tại Bắc Hoang, hai người cùng nhau trải qua vài lần sinh sinh tử tử, không biết từ khi nào mọc lên tình cảm yêu thương. Lúc đầu cả hai đều không biết thân phận của nhau, đến khi biết được hai người đã trầm luân trong bể tình, Hư Nam Thiên đáp ứng Mông Ngưng Băng sẽ chiếu cố nàng suốt đời, sẽ cùng nàng đi khắp thiên hạ, sẽ hóa giải thù hận bao nhiêu năm giữa Băng Thần Tông và Hư Thiên Tông.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.