Bên phải chính là Thi Hồn Tông, mà bên trái là Thần Vu Tông, đều là những tông môn Cổ Thần đã từng động thủ qua, quan hệ với Hư Thiên Tông là trạng thái đối lập.
Chỉ bất quá lúc này ai cũng không quan tới thù oán riêng tư trước đó, toàn bộ đều đẩy nhanh tốc độ chạy về phía trước, nơi này phát ra tiếng động ầm ầm, hình như có tu sĩ không từng công kích phong ấn tông chủ Tà Băng Tông.
Đi về phía trước năm mươi trượng, đột nhiên có mấy gã tu sĩ chuyển hướng chạy sang phía đám người Cổ Thần, đến gần mới nhìn thấy, tổng cộng có ba người, tất cả đều là tu sĩ Huyền Âm Tông.
Hơn nữa có ba người Bạch Ngọc Tiên, Vân Tuyết, Nam Cung Thất, số lượng tu sĩ Huyền Âm Tông hiện tại đã có sáu người, bốn người còn lại không thấy.
Bên phía Hư Thiên Tông thì chỉ còn lại Cổ Thần, Hư Tử Uyên, Vô Chân, Vi Thu Lương, Cố Tiêm Trần, tổng cộng năm người, hai vị trưởng lão Thanh Viêm Phong cùng với đệ tử Lãnh Thiên Hàn, Hoàng Phủ Hạo, Ẩn Kiếm Phong, đệ tử Liễu Thanh Y là Lạc Hà Phong, tất cả đều không thấy.
Mấy người rất nhanh hội tụ với nhau, số người còn lại chỉ chừng phân nửa đội ngũ ban đầu, trong ánh mắt hơi lộ vẻ thổn thức, không nhiều lời, tiếp tục chạy về phía trước.
Theo đầu cùng đại điện, cách chỗ phong ấn tông chủ Tà Băng Tông càng lúc càng gần, lại có một nhóm người xuất hiện trước mắt đám người Cổ thần, những người này mặc thuần một màu bạch y, chính là người của Băng Thần Tông Đại Mông.
Hư Thiên Tông, Huyền Âm Tông, Thi Hồn Tông, Thần Vu Tông, Băng Thần Tông, thành viên ngũ đại tông môn đều liếc mắt nhìn nhau một cái, trong ánh mắt lộ vẻ cừu hận, lúc này sắp tới thời điểm tranh đoạt Chiến Thần Lệnh, cho dù là tu sĩ Huyền Âm Tông, Hư Thiên Tông cũng tự giác chia thành hai bộ phận, thoáng tách ra một đoạn khoảng cách, đề phòng lẫn nhau.
Cổ Thần cảm giác được một đạo ánh mắt nóng bỏng cùng với một đạo ánh mắt thanh lãnh nhìn chăm chú lên người hắn. Đạo ánh mắt nóng bỏng kia chính là thiếu chủ Thi Hồn Tông Lỗ Ngân Hùng, nhìn Cổ Thần lộ rõ khuôn mặt tươi cười, trong ánh mắt tràn đầy khiêu khích, giống như quái đại thúc nhìn tiểu la lị, khiến Cổ Thần cảm giác buồn nôn.
Bên cạnh Lỗ Ngân Hùng đã không còn thấy Hoàng Phủ Hạo, hẳn là bị Lỗ Ngân Hùng chơi chán rồi, kết cục có thể nghĩ.
Kiếp trước Hoàng Phủ Hạo chính là người xếp đầu tiên trong tỉ thí ngũ mạch, phong quang sáng ngời, được tông môn coi như đối tượng bồi dưỡng trọng điểm, những địa phương nguy hiểm như di chỉ địa cung, Côn Ngô Bí Cảnh hoàn toàn không đi, mà kiếp này hắn đụng phải Cổ Thần, vị trí thứ nhất ngũ mạch vốn của hắn lại bị Cổ Thần đoạt đi, bởi vì nghĩ không còn mặt mũi, chạy tới nhận nhiệm vụ di chỉ địa cung, kết quả rơi vào tình trạng như vậy…
Lúc đầu nếu không phải Hoàng Phủ Hạo chủ động công kích Cổ Thần, cho dù Lỗ Ngân Hùng có tới Cổ Thần cũng sẽ không vứt bỏ hắn cùng với Liễu Thanh Y đào tẩu một mình, ba người phối hợp đối chiến Lỗ Ngân Hùng, cho dù không chiến thắng được thì cũng có thể toàn thân rút lui.
Đáng tiếc, trời làm bậy còn có thể sống, tự làm bậy không thể sống…
Hoàng Phủ Hạo tự mình đưa mình vào con đường chết, không thể trách ai.
Mặt khác một đạo ánh mắt thanh lãnh chính là thánh nữ Mông Tiên Âm của Băng Thần Tông, Cổ Thần đã từng cứu nàng một lần trên tay tu sĩ Tàng gia, thời điểm nhìn thấy Cổ Thần có chút chú ý, chỉ là ánh mắt băng lãnh giống như băng đao.
Nghìn năm trước, tông chủ Hư Thiên Tông cùng với vài trưởng lão chết vào trong tay tu sĩ Mông gia, quan hệ giữa Đại Mông và Hư Thiên Tông so với nhiều đại doanh khác ác liệt hơn rất nhiều, Băng Thần Tông và Hư Thiên Tông chính là hai tiên tông thù hận bất cộng đái thiên, đệ tử hai tông bị cấm kết giao, Cổ Thần chỉ nhìn lướt qua Mông Tiên Âm, không hề lộ ra biểu tình quen biết.
Các thế lực lớn tiến vào trong di chỉ địa cung trên cơ bản đều đã tề tụ đầy đủ, chỉ thiếu đại doanh Tàng gia cùng với Âm Dương Ma Tông… Như vậy người công kích phía trước hẳn là một trong hai thế lực nảy rồi.
Đại doanh Đế Đình là thế lực cực mạnh trong bốn đại Đế Đình, Âm Dương Ma Tông đại biểu cho thế lực thánh đình Đại Kiền, đại doanh Tàng gia và Âm Dương Ma Tông chính là hai thế lực cực mạnh trong các thế lực tiến vào di chỉ địa cung.
Nếu đệ tử hai thế lực này chạm mặt, tránh không được chiến đấu một trận, nhưng lúc này phía trước chỉ có thanh âm công kích phá phong ấn, mọi người tự nhiên không muốn Chiến Thần Lệnh bị kẻ khác đoạt được, liếc mắt cừu hận lẫn nhau, tiếp tục chạy về phía trước.
Cổ Thần kéo cánh tay Hư Tử Uyên, nhỏ giọng nói:
- Sư tỷ, theo sát ta, phong ấn mở, chúng ta lập tức chạy tới đan dược phòng tìm thuần dương đan phương quan trọng hơn.
Hư Tử Uyên nói:
- Chiến Thần Lệnh thì sao?
Cổ Thần nói bên tai nàng:
- Có Vô Chân sư huynh và Vi sư thúc chém giết là được rồi.
Hư Tử Uyên gật đầu.
Vân Tuyết cách đó không xa thấy lúc này Cổ Thần và Hư Tử Uyên châu đầu ghé tai, trong mắt hiện lên một tia đố kỵ, đọc theo đường đi Cổ Thần và Hư Tử Uyên rất thân mật, mọi người xung quanh đều rõ ràng, khi đó Vân Tuyết không hề có chút lòng đố kỵ nào, ngược lại đi một chỗ với Bạch Ngọc Tiên, luôn luôn nghểnh cao đầu, vẻ mặt tràn đầy đắc ý.
Thế nhưng từ lúc Cổ Thần cứu bọn họ từ trong trận pháp của Âm Dương Ma Tông ra, biết được Cổ Thần có quen biết với một tiên sĩ trâu bò không gì sánh được như Ngô Tinh, tâm lý của nàng lại xảy ra biến hóa, trong lúc bất tri bất giác nàng đối với Bạch Ngọc Tiên bất hòa một chút, giống như trước kia nàng đối với Cổ Tung.
Lúc này Cổ Thần một lòng hướng về Hư Tử Uyên, đồng thời nghĩ cách tìm kiếm thuần dương đan phương, tự nhiên không phát hiện ra Vân Tuyết đột nhiên lộ ra ánh mắt dị dạng.
Đệ tử các tông môn rất nhanh chạy tới đầu cùng đại điện băng cung, đệ tử công kích phong ấn phía trước rốt cuộc đã xuất hiện trước mắt mọi người, có mười một gã tu sĩ đang toàn lực công kích về phong ấn phía trước, trên y phục của những tu sĩ này có thêu hình thanh long uốn lượn, chính là tu sĩ đại doanh Tàng gia.
Trong mười một tu sĩ này dĩ nhiên có ba tu sĩ Dẫn Hồn hậu kỳ, tám người còn lại bốn người Dẫn Hồn trung kỳ, bốn người Dẫn Hồn sơ kỳ, tu sĩ Trúc Thai Kỳ không có người nào.
Hư Thiên Tông, Huyền Âm Tông, Thi Hồn Tông, Băng Thần Tông, Thần Vu Tông, năm đại tiên tông phương nào cũng có ít nhất hai người tu vi Dẫn Hồn hậu kỳ, mặc kệ thế lực phương nào so sánh với đại doanh Tàng gia đều thu kém hơn không ít.
Mọi người liên tiếp xuất hiện, chúng tu sĩ Tàng gia cảnh giác dừng công kích, xoay người lại, thế lực sáu phương đứng thành sáu phương hướng, tất cả đều đề phòng quan sát lẫn nhau, cho dù là Huyền Âm Tông và Hư Thiên Tông thường ngày luôn liên thủ với nhau cũng bảo lưu một ít khoảng cách.
Mọi người nhất tề nhìn nhau, không khí thực sự quá phức tạp, không một phương nào dám động thủ trước, nhưng cũng không có ai dám thả lỏng đề phòng.
Một tầng phong ấn này chỉ là sóng gợn trong suốt, vừa rồi tu sĩ Tàng gia công kích đã lâu, sóng gợn đã tán loạn hơn rất nhiều, nếu như tiếp tục công kích, tin tưởng không quá lâu sau là có thể công phá phong ấn rồi.
Xuyên thấu qua tầng sóng gợn trong suốt, mọi người có thể nhìn thấy, trên đài cao phía trước có một bộ xương khô ngồi trên ghế lớn, bộ xương khô này chính là thi thể tông chủ Tà Băng Tông, trải qua nghìn năm biến hóa, sớm đã hóa thành bộ xương khô, bên hông bộ xương khô có một khối lệnh bài, Cổ Thần từ xa nhìn lại, so với Chiến Thần Lệnh cực kỳ giống nhau, không trách không có người nào hoài nghi, Chiến Thần Lệnh đã không còn trong di chỉ địa cung nữa rồi.