- Nếu Tiểu Bạch thực có thể lừa lấy một đôi Thiểm Thiên Phong Dực, vậy quá tốt rồi.
Tiểu Bạch thúc giục, trong lòng Lôi Dực nhất thời rối loạn, thầm nghĩ: muốn dụ trẻ, phải có quà. Không cho nàng thứ đó, nàng sao theo ta được?
"Vù"...
Một đạo quang hoa nhanh chóng bay tới, xẹt qua khoảng cách hơn nghìn tươợng, rơi vào trong tay Tiểu Bạch, một đôi cánh lấp lóe lôi điện, chính là Thiểm Thiên Phong Dực.
Thực sự đưa qua đây?
Cổ Thần kinh ngạc nhìn Lôi Dực, thầm nghĩ người này cũng thật sảng khoái quá đi.
Cầm Thiểm Thiên Phong Dực trong tay, trên mặt Tiểu Bạch lập tức lộ dáng tươi cười, vui mừng nói:
- Cổ Thần, ha hả... Ta cũng có Thiểm Thiên Phong Dực rồi, ha ha...
- Trước để ta nhìn xem...
Nam Thiên đạo nhân đưa tay ra, Cổ Thần gật đầu, Tiểu Bạch liền đưa Thiểm Thiên Phong Dực vào tay Nam Thiên đạo nhân, sau khi kiểm tra thấy không có vấn đề gì, Nam Thiên đạo nhân liền đánh vào một đạo pháp lực, xóa đi dấu vết pháp lực trước kia, cuối cùng liền giao lại Thiểm Thiên Phong Dực vào tay Tiểu Bạch.
Nam Thiên đạo nhân nói:
- Dấu vết pháp lực đã được xóa, ngươi đưa pháp lực vào tạo thành dấu vết của mình, sau đó liền có thể sử dụng được.
Nguyên bản, trong Thiểm Thiên Phong Dực này vẫn còn dấu vết pháp lực của Lôi Dực, Tiểu Bạch muốn luyện hóa, ít nhất cũng cần một tháng, Nam Thiên đạo nhân chỉ vừa ra tay, nháy mắt liền giải quyết.
Đưa vào một đạo dấu vết pháp lực, Thiểm Thiên Phong Dực lập tức dung nhập vào trong mi tâm Tiểu Bạch, ngay sau đó, một đôi cánh thiểm điện dài hơn ba mươi trượng liền hiện ra phía sau lưng Tiểu Bạch.
- Ha ha, ta cũng có thể bay, Cổ Thần, ta bay được rồi...
Cổ Thần cũng mở cánh, phóng lên cao, phi tới bên cạnh Tiểu Bạch, nói:
- Như vậy cũng tốt, ngươi đỡ phải mỗi ngày đều ngồi trên vai ta, được người ta tặng đồ, thế nào cũng phải cảm tạ chứ.
- Được!
Tiểu Bạch gật đầu, xoay người, thi lễ về phía xa xa, nói:
- Tiểu Bạch cảm tạ tiền bối...
Nói xong, hai cánh lại vung lên, quay lại phía Cổ Thần.
Lôi Dực đang muốn hỏi Tiểu Bạch có nguyện ý đi theo mình không, Nam Thiên đạo nhân đã nói trước:
- Đạo hữu, hiện tại có thể trao đổi địa đồ chưa?
- Có thể, không thành vấn đề...
Lôi Dực gật đầu, nói.
Vừa rồi, hắn đưa ra yêu cầu muốn Tiểu Bạch đi theo hắn. Kết quả, khi hắn đưa ra kiện pháp bảo phi hành cực phẩm Thiểm Thiên Phong Dực, trong lòng mơ hồ cảm giác có chút sai, thế nhưng thấy Tiểu Bạch rất hài lòng như vậy, hắn lại thấy không có gì sai.
Nam Thiên đạo nhân và Lôi Dực đầu tiên đều tự phục chế địa đồ vào trong ngọc giản, sau đó hai người đi về phía trước, đơn độc gặp gỡ, dùng nguyên đồ tiến hành trao đổi, sau khi đôi bên kiểm tra thực giả, thấy không có vấn đề liền lập tức tiến hành trao đổi.
Quá trình trao đổi diễn ra rất nhanh, Nam Thiên đạo nhân trở về, lấy phần địa đồ thứ ba phục chế vào trong ngọc giản. Cả ba tấm địa đồ được hợp nhất, đường đi tới Côn Ngô Bí Cảnh liền hiện ra rõ ràng bên trong ngọc giản.
Bên phía Lôi Dực cũng như vậy, bên trong ngọc giản đã hiện lên đường đi cụ thể dẫn tới Côn Ngô Bí Cảnh.
- Các vị đạo hữu, địa đồ đã đổi, chúng ta đi trước một bước...
Nam Thiên đạo nhân vừa chắp tay, hồ lô liền đi tới bên cạnh Cổ Thần và Tiểu Bạch.
Thiểm Thiên Phong Dực trên lưng Cổ Thần và Tiểu Bạch đều được thu lại, hai người nhảy xuống, đứng trên hồ lô.
- Ai, tiểu mỹ nhân, ngươi không đi theo ta sao?
Lôi Dực nhìn Tiểu Bạch phía xa xa, hỏi.
Tiểu Bạch đứng trên hồ lô, thản nhiên cười, nói:
- Bây giờ còn chưa nghĩ tới, sau này ta sẽ cẩn thận suy nghĩ. Tiền bối, ta rất thích Thiểm Thiên Phong Dực, ngươi thực sự là một người tốt.
Hồ lô đột nhiên tăng tốc, hóa thành một đạo lục mang, bay về phía xa, Lôi Dực nhìn theo độn quang xa dần, lớn tiếng hô:
- Tiểu mỹ nhân, theo Nhị đại vương ta được ăn ngon mặc đẹp, có thể tự do hoành hành trong vòng trăm vạn dặm, trong toàn bộ yêu vực, người khác thấy ngươi cũng phải khách khí ba phần, lúc nào muốn tới hãy đi tìm Nhị đại vương ta...
Thẳng tới khi lục mang đi được tới mấy nghìn dặm, Lôi Dực mới ngừng la lên.
- Nhị ca, Thiểm Thiên Phong Dực kia chính là một trong hai kiện còn lại của tộc ta, gã nhân tu kia đã đoạt được một kiện, ngươi lại tặng đi một kiên. Tộc ta cả mấy vạn năm qua chỉ luyện chế ra được ba kiện Thiểm Thiên Phong Dực, hai kiện đã chuyển tới tay người khác rồi!
Bát đại vương vốn tính nóng nảy, tức giận nói.
- Không sao, không sao...
Lôi Dực vẫn không thấy có vấn đề gì. Giơ ngọc giản trong tay, nói:
- Chúng ta không phải đã chiếm được địa đồ Côn Ngô Bí Cảnh sao? Thiểm Thiên Phong Dực ở trong tay chúng ta cũng vô dụng, bất quá nếu như có được bảo vật trong Côn Ngô Bí Cảnh, vậy chẳng phải đã bù đắp được sao? Đồng thời, tiểu mỹ nhân nói không chừng ngày nào đó sẽ trở lại đây...
Cửu đại vương cắt đứt huyễn tưởng của Lôi Dực, nói:
- Nhị ca, tốt nhất vẫn nhanh một chút báo việc này lên đại ca, để hắn phái nhiều tu sĩ Kim Đan kỳ một chút qua đây. Căn cứ theo thuật lại, tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh không thể đi vào Côn Ngô Bí Cảnh.
Lôi Dực gật đầu, thông qua lệnh phù truyền âm, báo lại việc hợp nhất ba tấm địa đồ, tìm được tin tức Côn Ngô Bí Cảnh cho đại vương Phong Lôi Ưng tộc là Lôi Thiểm được biết. Lôi Thiểm lập tức phái ra ba mươi gã yêu tu tới chỗ mấy người Lôi Dực, để mấy người Lôi Dực hộ tống tới cửa vào Côn Ngô Bí Cảnh. Trong ba mươi gã yêu tu, có hai Kim Đan hậu kỳ, bốn Kim Đan trung kỳ, sáu Kim Đan sơ kỳ, còn lại mười tám người tới phân nửa là Bồi Nguyên hậu kỳ và trung kỳ.
Nhân số Phong Lôi Ưng tộc lên tới hơn ức, nội tình còn thâm hậu hơn một chút so với tiên tông đại phái như Hư Thiên Tông, tại Nội Hoang cũng chỉ có bốn đại Đế Đình là những thế lực siêu cấp mới vượt qua được siêu cấp tộc đại nơi yêu vực này.
Có được vị trí và lộ tuyến chính xác đi vào Côn Ngô Bí Cảnh, Cổ Thần ngồi trên hồ lô, tâm tình rất sảng khoái, trong lòng hắn lúc này buồn rầu nhất chính là thiếu thời gian.
Kiếp trước tu vi hắn đã tới Mệnh Tuyền cảnh Nguyên Thần kỳ, ngay cả khi Hư Tử Uyên đã qua đời mấy trăm năm, nhưng Cổ Thần vẫn cố ý đi tìm phương pháp phá giải huyền âm tuyệt mạch, có điều vẫn không thu được kết quả, kiếp này nếu muốn giải trừ huyền âm tuyệt mạch cho Hư Tử Uyên, chí ít cũng phải có tu vi cao hơn kiếp trước mới được.
Tu vi kiếp trước đạt tới Nguyên Thần kỳ, thế nhưng phải tu luyện mất 340 năm, ngay cả kiếp này tu luyện nhanh hơn gấp mười lần cũng phải mất 34 năm. Khi đó Hư Tử Uyên đã sớm phát bệnh, huyền âm tuyệt mạch phát sinh biến hóa, sớm bùng phát rồi.
Bởi vậy, Như Ý Linh Lung bảo tháp rất trọng yếu với Cổ Thần, thời gian càng kéo dài càng có thể giúp Hư Tử Uyên càng sống được lâu,càng có nhiều thời gian cho Cổ Thần đi tìm phương pháp giải trừ huyền âm tuyệt mạch.
Trước đó Cổ Thần còn cần thời gian tu luyện, dù sao không có tu vi nhất định, tất cả chỉ là nói suông. Ví như Nam Hoang, là lãnh địa Cổ Vu tộc, mối quan hệ giữa Cổ Vu tộc và nhân tộc so với yêu tộc và nhân tộc càng ác liệt hơn.
Từ khi Chiến thần thứ nhất là Xi chết dưới tay thánh hoàng thứ nhất là Cơ, sau đó thánh hoàng đời thứ nhất là Cơ lại chết dưới tay chiến thần đời thứ hai là Hình, cứ như vậy mỗi đời chiến thần Cổ Vu tộc đều có mối cừu hận không thể giải với mỗi đời Thánh hoàng của nhân tộc.