Thánh hoàng Cơ Nghiêu muốn dẫn Cổ Thần ra ngoài khẳng định là cầm sinh tử của Cổ Thương Khung để uy hiếp, nhưng nếu như hắn khống chế Cổ Thương Khung, vậy Cổ Thương Khung chỉ là một cụ thân ngoại phân thân của Thánh hoàng, chỉ có tướng mạo Cổ Thương Khung mà thôi, lúc này thương tổn tới Cổ Thương Khung, Thánh hoàng Cơ Nghiêu không khác gì tự tổn thương chính mình, Cổ Thần tự nhiên không thể vì chuyện Thánh hoàng Cơ Nghiêu tự tổn thương mình mà ra ngoài.
Vì vậy Thánh hoàng chỉ có thể thu hồi nguyên thần khống chế Cổ Thương Khung, để Cổ Thương Khung khôi phục lại bản tính, chỉ khi Cổ Thương Khung chân thực tồn tại thì mới có thể khiến Cổ Thần không để ý tới an nguy của bản thân, rời khỏi Hư Thiên Tông.
Đồng thời, cơ hội luyện thân ngoại phân thân chỉ có một lần, Thánh hoàng Cơ Nghiêu bỏ qua Cổ Thương Khung sẽ không còn cơ hội thứ hai nào khác, lại luyện hóa Cổ Thương Khung thành thân ngoại phân thân.
Cơ Lăng Hư gật đầu, nói:
- Kế này rất hay, Cơ Nghiêu, tư chất tu luyện của Cổ Thần so với Cổ Thương Khung càng tốt hơn, tiềm lực cũng cao, dụ được Cổ Thần, ta sẽ bắt giữ hắn lại, ta chỉ lấy Chiến Thần Lệnh, thân thể của Cổ Thần thì để lại cho ngươi luyên thành thân ngoại phân thân.
Trong lòng Thánh hoàng Cơ Nghiêu mơ hồ đau đớn, Chiến Thần Lệnh vô luận như thế nào cũng không có phần của hắn, chỉ đành nhịn cơn đau đơn trong lòng, nói:
- Đa tạ Lăng Hư thánh tổ.
Nói xong, thân thể Thánh hoàng Cơ Nghiêu vừa chuyển, quay về phía Cổ Thương Khung, trong hai mắt đột nhiên bắt ra hai đạo quang mang quỷ dị, ánh mắt Cổ Thương Khung ngẩn ra, một đạo nguyên thần lực từ khắp toàn thân hắn dần dần hội tụ vào mi tâm, cuối cùng hình thành một hình bóng của Thánh hoàng Cơ Nghiêu.
Hình bóng ki đứng trong mi tâm của Cổ Thương Khung, sau đó vọt ra, trong sát na trở về thân thể của Thánh hoàng Cơ Nghiêu.
Ánh mắt quỷ dị của Thánh hoàng Cơ Nghiêu đã biến mất, cùng lúc đó, trong đôi mắt vốn vô thần của Cổ Thương Khung đột nhiên sáng ngời.
Cổ Thương Khung tựa hồ rất không ngờ ý thức của chính mình còn có thể trở về thân thể một lần nữa, trong mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc, thế nhưng nhìn Thánh hoàng Cơ NGhiêu trước mắt, trong sát na liền biến thành phẫn nộ vô cùng vô tận, lớn tiếng mắng:
- Tên cẩu hoàng ngươi, ngươi dám hủy diệt thành Nhạc Thủy ta, diệt Cổ gia ta, ngươi sẽ không chết tử đế được, ta nguyền rủa ngươi, cẩu hoàng, ngươi rất nhanh phải chết.
Cổ Thương Khung một mặt mắng to, một mặt giãy dụa thân thể, thế nhưng hắn bị một cỗ lực lượng cường đại phong ấn, khiến hắn không thể nhúc nhích mảy may.
Bị Cổ Thương Khung mắng to, biểu tình Thánh hoàng Cơ Nghiêu không động mảy may, cười lạnh một tiếng, nói:
- Cổ Thương Khung, rất nhanh muốn chết không phải là ta, mà là nhi tử tiện loại Cổ Thần của ngươi, hắn trốn trong Hư Thiên Tông làm rùa đen rút đầu, ta tin tưởng nhất định sẽ vì ngươi mà chạy ra tìm cái chết, ha ha ha ha…
Đang khi nói chuyện, Thánh hoàng Cơ Nghiêu trói buộc thân thể Cổ Thương Khung, phi độn tới phía trước Thiên Tinh Hóa Hư đại trận chừng hai nghìn trượng, ngừng lại, hàm răng mở ra, một đạo sóng âm từ trong miệng hắn lan truyền, thi triển hư không truyền âm.
Hầu như trong nháy mắt, trong tai Cổ Thần vang lên thanh âm của Thánh hoàng Cơ Nghiêu:
- Cổ Thần, ngươi dùng thần thức điều tra, nhìn xem bản hoàng dẫn ai tới? Muốn mạng sống của phụ thân ngươi, nhanh nhanh ra ngoài nhận chết, bằng không… Hôm nay ta sẽ cắt đứt tay chân của phụ thân ngươi, từng cái từng cái một, lại rút từng khối từng khối xương ra, rút từng cái từng cái gân mạch, mỗi một cái bị rút ra bản hoàng sẽ khiến hắn phải chịu thống khổ dằn vặt lớn nhất thế gian, sẽ làm ngươi nghe được tiếng tru thê lương thảm thiết nhất của hắn, Cổ Thần, nhanh nhanh ra chịu chết!
- Phụ thân…
Ánh mắt Cổ Thần chợt lóe, lực lượng cảm ứng cường đại của thân thể nhất thời thu lại toàn bộ hình ảnh Thánh hoàng Cơ Nghiêu dẫn theo Cổ Thương Khung ngay bên ngoài Thiên Tinh Hóa Hư đại trận.
Một cỗ sát khí cường liệt bạo phát!
- Vèo!
Ánh mắt Cổ Thần chợt lóe, tựa hồ ngưng tụ thành lưỡi đao, xuyên toa qua hư không, tập trung lên người Thánh hoàng Cơ Nghiêu.
Trong sát na, Thánh hoàng Cơ Nghiêu cảm giác được có một đạo ánh mắ sắc bén không gì sánh được nhìn thẳng chính mình, hắn biết, đó chính là ánh mắt của Cổ Thần.
Các cường giả khác thuộc thế lực Thánh đình, Phật môn và đồng minh vẫn công kích Thiên Tinh Hóa Hư đại trận mãnh liệt như trước, chỉ là cách Thánh hoàng Cơ Nghiêu có một khoảng cách nhất định, duy nhất Cơ Lăng Hư đứng ngay bên sườn Thánh hoàng Cơ Nghiêu chừng hơn nghìn trượng, hai tay chắp sau lưng, lẳng lặng quan sát.
Thánh hoàng Cơ Nghiêu phát sinh hư không truyền âm, chỉ có một mình Cổ Thần nghe thấy, hắn muốn dẫn dụ Cổ Thần ra ngoài, tự nhiên không muốn để hai tộc vu, yêu biết được, để Thánh đình đoạt trước một bước, chiếm Chiến Thần Lệnh vào tay.
Vì vậy Cơ Lăng Hư vẫn để các cường giả khác tấn công như bình thường.
- Thế nào? Cổ Thần? Bản hoàng cũng không có bao nhiêu tính nhẫn nại!
Khóe miệng Thánh hoàng Cơ Nghiêu chớp động, lại một đạo hư không truyền âm truyền đi, vang lên bên tai Cổ Thần.
Đồng thời, Thánh hoàng Cơ Nghiêu điểm ra một ngón tay, một đạo quang mang huyễn mạch nổ mạnh bắn đi, nhất thời từ trước ngực xuyên qua thân thể Cổ Thương Khung.
- A…
Tiếng tức giận mắng mỏ của Cổ Thương Khung dừng lại, chỉ phát ra một tiếng kêu thê lương thảm thiết.
- Cơ Nghiêu! Ngươi dừng tay cho lão tử!
Một tiếng bạo tạc từ phía trước vang lên, thân ảnh Cổ Thần trong nháy mắt xuất hiện phía trước Thánh hoàng Cơ Nghiêu mấy nghìn trượng, vừa vặn ở trong vòng ngoài cùng cương tráo phóng ngự của Thiên Tinh Hóa Hư đại trận.
Phía sau Cổ Thần xuất hiện gần sáu mươi vị cường giả Đạo môn, ngoại trừ Hư Tương Trần tiếp tục trấn thủ tại nhà giam, phòng ngừa phát sinh biến hóa, tất cả các cường giả Đạo môn đều theo Cổ Thần xuất hiện.
Nhìn thấy thân ảnh của Cổ Thần, trên mặt Thánh hoàng Cơ Nghiêu và Cơ Lăng Hư đều lộ ra một nụ cười ẩn ẩn như có như không.
Thánh hoàng Cơ Nghiêu bật cười ha ha nói:
- Thế nào? Cổ Thần, phụ thân ngươi còn chưa chết, có phải ngươi rất ngoài ý muốn? Hôm nay bản hoàng cho đôi phụ tử tiện loại các ngươi đoàn tụ, ngươi còn không mau đi ra cảm tạ bản hoàng?
Cổ Thương Khung nghe được Thánh hoàng Cơ Nghiêu nói Cổ Thần đã đến, nhất thời nhịn cơn đau đớn kịch liệt, hô to nói:
- Thần nhi, đừng để ý tới ta, bảo vệ chính mình, chờ tu vi của ngươi sau này tới rồi, lại tru sát tên cẩu hoàng này báo thù cho…
Ánh mắt Thánh hoàng Cơ Nghiêu lạnh lùng, quát lạnh:
- Tiện loại, cho ngươi lắm mồm!
Đang khi nói chuyện, Thánh hoàng Cơ Nghiêu một lần nữa nhấc tay, chuẩn bị bắn ra đạo chỉ cương thứ hai đối với Cổ Thương Khung.
- Cơ nghiêu! Không phải ngươi muốn lão tử đi ra sao?
Cổ Thần hét lớn một tiếng, nhất thời khiến Thánh hoàng Cơ Nghiêu dừng động thủ, Cổ Thần quát lớn:
- Ngươi đã muốn chết nhanh như vậy, ta sẽ tới thu thập mạng chó của ngươi.
Một bước! Một bước! Lại một bước!
Cổ Thần đi về phía trước, trong lòng tính toán thời điểm, khoảng cách tinh tế tới cực điểm.
“Tiếp qua hai mươi mốt lần hô hấp, mười chín lần hô hấp… Thời gian một ngày tròn trôi qua, Phá Thiên Chỉ đã có thể sử dụng một lần nữa, nhất định phải một kích giết chết, bằng không có Cơ Lăng Hư một bên nhìn chằm chằm, cơ hội cứu phụ thân ra ngoài chỉ có một lần duy nhất, bỏ qua sẽ vĩnh viễn không còn!”
Mười hai… Mười một… Mười…
Khi trong lòng Cổ Thần đã đếm tới mười lần hô hấp, hắn bước một chân ra khỏi cương tráo phòng ngự của Thiên Tinh Hóa Hư đại trận, thân thể hoàn toàn bại lộ trong phạm vi có khả năng công kích của đối phương.
Thánh hoàng Cơ Nghiêu vui vẻ, lớn tiếng kêu lên:
- Nhanh một chút, nhanh nhanh qua đây, bằng không ta hủy bộ xương già của phụ thân tiện loại ngươi!
Còn có năm lần hô hấp!
Cổ Thần chỉ một ngón tay về phía trước, gằn giọng quát lên:
- Ngươi…
Cũng giống như Ngọc Dương Tử, theo thủ thế của Thánh hoàng Cơ Nghiêu khẽ động, thúc đẩy Hoàng Thiên Tỳ trong mi tâm, theo bản năng làm tốt công tác chuẩn bị, thế nhưng Cổ Thần vẫn lẳng lặng chỉ một ngón tay như vậy, không hề phát sinh ra bất cứ công kích nào khác.
Lấy tu vi của Cổ Thần, chỉ có dựa vào Chiến Thần Lệnh mới tổn thương được hắn, trong lòng Thánh hoàng Cơ Nghiêu nhất thời thả lỏng cảnh giác, huống hồ còn có Cơ Lăng Hư một bên, Hoàng Thiên Tỳ trong mi tâm Thánh hoàng Cơ Nghiêu chậm rãi yên lặng.
- Ta tới!
Thân ảnh Cổ Thần chợt lóe, trong nháy mắt thuấn di về phía trước nghìn trượng.
Một cỗ lực lượng cường đại trong nháy mắt trói buộc toàn bộ hư không, Cơ Lăng Hư cười to một tiếng, sử dụng pháp tắc không gian trói buộc hư khong, bàn tay nhấc lên, hóa thành một đại thủ che trời che đất, chộp thẳng trên đầu Cổ Thần.
- Chết…
Cổ Thần không chút biểu tình, không hề sợ hãi, nhẹ giọng quát lên, đầu ngón tay bùng phát quang mang chói mắt, trói buộc không gian của Cơ Lăng Hư trong sát na bị hủy diệt hoàn toàn, một đạo chỉ cương đẹp mắt đột nhiên xuất hiện ngay trước ngực Thánh hoàng Cơ Nghiêu.
Chớp lòe, chỉ cương xuyên thấu qua lồng ngực Thánh hoàng Cơ Nghiêu.
Một tiếng kêu thê lượng thảm thiết nhất thời vang vọng khắp thiên địa, Thánh hoàng Cơ Nghiêu, một đời cường giả cái thế bị Phá Thiên Chỉ miểu sát trong nháy mắt.
Thân thể cứng đờ, trong ánh mắt của Thánh hoàng Cơ Nghiêu vẫn còn bảo trì vẻ chấn động không gì sánh được, vẻ kinh khủng nồng đậm!
Thánh hoàng Cơ Nghiêu lợi dụng sinh tử của Cổ Thương Khung uy hiếp Cổ Thần rời khỏi Hư Thiên Tông, bước ra khỏi Thiên Tinh Hóa Hư đại trận.
Sau đó Cơ Lăng Hư sử dụng pháp tắc không gian trói buộc hư không, khiến Cổ Thần không thể chạy trốn. Để ăn chắc, khi Cổ Thần mới rời khỏi Thiên Tinh Hóa Hư đại trận vài chục trượng, Cơ Lăng Hư cũng không lập tức hạ thủ, sợ Cổ Thần có pháp bảo lợi hại nào đó, có thể phá vỡ được trói buộc không gian xung quanh, nhanh chóng chạy vào vòng bảo hộ Thiên Tinh Hóa Hư đại trận.
Vì vậy, Cơ Lăng Hư kiên nhẫn chờ đợi Cổ Thần rời khỏi Thiên Tinh Hóa Hư đại trận nghìn trượng mới đột nhiên xuất thủ, trong sát na trói buộc hư không, muốn nhất cử bắt giữ Cổ Thần.
Khoảng cách nghìn trượng, cho dù Cổ Thần có pháp bảo phá vỡ trói buộc không gian đi nữa, Cơ Lăng Hư cũng có tự tin đủ thời gian trước khi Cổ Thần kịp chạy vào trong Thiên Tinh Hóa Hư đại trận bắt được hắn.
Tất nhiên, Cổ Thần mới chỉ có tu vi Hư Không sơ kỳ, tuy rằng thực lực nghịch thiên, thế nhưng so với cường giả cái thế Hợp Đạo sơ kỳ vẫn không đáng nhắc tới, mà Cơ Lăng Hư lại là một trong sáu vị cường giả cái thế mạnh nhất toàn bộ cường giả cái thế Hợp Đạo sơ kỳ thoát khốn ra ngoài.
Thực lực của hai người khác nhau như trời và đất.
Thế nhưng Cơ Lăng Hư nghìn tính vạn tính cũng không tính đến chuyện Cổ Thần cư nhiên tu luyện một loại thần thông vô thượng nghịch thiên không gì sánh được như Phá Thiên Chỉ.
Phá Thiên Chỉ là do Côn Ngô Tiên Đế truyền lại, đồng thời tại thời đại thái cổ, khi Côn Ngô Tiên Đế thống nhất vũ trụ nội ngoại cũng chưa có Phá Thiên Chỉ, tới lúc hắn bị Hồng và Thiên đế đánh lén, trốn trong Côn Ngô Giới vô số năm mới nghiên cứu sáng tạo ra loại thần thông nghịch thiên này.
Vì vậy Phá Thiên Chỉ chưa bao giờ xuất hiện qua trên lịch sử tiên giới Cổ Hoang, đừng nói là tại thời đại này, coi như là chư tử thượng cổ, đại năng thái cổ cũng không hề biết được.
Con bài chưa lật Phá Thiên Chỉ được ẩn dấu sâu nhất, tất cả những người từng kiến thức qua uy lực của Phá Thiên Chỉ đều đã mất mạng hoàn toàn, Cơ Lăng Hư làm sao có thể biết được.
Trước khi Cơ Lăng Hư xuất thủ, hắn cùng với Thánh hoàng Cơ Nghiêu vốn tưởng rằng đã nắm chắc thắng lợi trong tay, bắt giữa Cổ Thần chỉ trong thời gian nháy mắt, nhưng lại bị một chỉ của Cổ Thần hoàn toàn lật ngược, không chỉ phá vỡ trói buộc không gian của Cơ Lăng Hư, đồng thời còn miểu sát Thánh hoàng Cơ Nghiêu trong nháy mắt.
Thánh hoàng Cơ Nghiêu nằm mơ cũng chưa từng nghĩ tới, thương thế của hắn vừa mới phục nguyên, hăng hái tràn đầy chạy tới bên ngoài Hư Thiên Tông, lợi dụng Cổ Thương Khung bức Cổ Thần ra khỏi Thiên Tinh Hóa Hư đại trận¸ kết quả ngược lại đưa chính mình vào đường chết.
Ngay cả phản ứng cũng không kịp, nháy mắt đã bị Cổ Thần sử dụng Phá Thiên Chỉ đệ nhị trọng hoàn toàn miểu sát, chỉ còn lưu lại ánh mắt chấn động và khiếp sợ đến cùng cực.
Thánh hoàng Cơ Nghiêu vừa chết, phong ấn trói buộc Cổ Thương Khung trong nháy mắt biến mất không còn tung tích, lập tức khôi phục tự do.
Cùng thời khắc này, trong lòng Cơ Lăng Hư cũng chấn động mãnh liệt, ánh mắt lộ ra một phần kinh khủng, một chỉ vừa rồi của Cổ Thần đã miểu sát Thánh hoàng Cơ Nghiêu trong nháy mắt, lực lượng ẩn chứa khiến Cơ Lăng Hư cảm thấy sợ hãi thật sâu.
Cơ Lăng Hư tại thời đại thượng cổ kiến thức qua không ít chư tử đại tiên hợp đạo thành công, thế nhưng cho dù là chư tử đại tiên hợp đạo thành công cũng không hề khiến Cơ Lăng Hư cảm giác được sự cường đại, mênh mông, cao thâm không thể đo lường như một chỉ Cổ Thần vừa điểm ra.
Cho dù là Thánh hoàng Cơ Kiền Vũ, tu vi Hợp Đạo hậu kỳ đỉnh phong, tu sĩ mạnh nhất Cơ Lăng Hư từng chứng kiến tại vạn năm trước cũng không thể phát ra một kích kinh thiên động địa như vậy.
Trong nháy mắt sau khi Thánh hoàng Cơ Nghiêu bị giết chết, trong lòng Cơ Lăng Hư sản sinh cảm giác đầu tiên không phải phẫn nộ, mà là sợ hãi!
Thế nhưng, trói buộc không gian của Cơ Lăng Hư đã bị phá giải, bàn tay che trời che đất vừa mới phát ra vẫn còn tồn tại như trước, lúc này đã tới đỉnh đầu Cổ Thần, sát na sẽ mạnh mẽ chụp xuống, muốn thu hồi cũng không kịp.
Tu vi của Cổ Thần lập tức bạo phát mãnh liệt, trong sát na từ Hư Không sơ kỳ tăng lên tới Hư Không hậu kỳ đỉnh, lực lượng cường đại hình thành một tầng khí trường khổng lồ, phương viên nghìn trượng tựa hồ thổi lên một đoàn gió lốc, khiến hư không cũng bị vặn vẹo.
Trong khí trường bên cạnh cổ Thần ẩn chứa lực lượng giống như sóng biển cuộn trào, tạo cảm giác uy áp rộng lớn mênh mông, vô thượng…
Đối với bàn tay che trời che đất của Cơ Lăng Hư chụp vào đầu, Cổ Thần không chút nào biến động, tay phải vừa lộn, trong nháy mắt đánh ra một chưởng lên trời.