Chân Tiên

Chương 26: Q.3 - Chương 26: Mộc Lôi Ấn! (thượng)






Mộc bài trong nháy mắt biến thành trượng rưỡi, bay lên đỉnh đầu Cổ Thần, đồng thời mi tâm Cổ Thần chợt lóe, một tòa tháp nhỏ bay ra, chính là Trấn Thiên Tháp.

Trấn Thiên Tháp cấp tốc biến thành lớn, di động trên đỉnh đầu Cổ Thần. Tuy rằng Trấn Thiên Tháp không phải là pháp bảo phòng ngự, thế nhưng tài liệu vô cùng cứng rắn, so với một số pháp bảo phòng ngự trung phẩm không kém hơn bao nhiêu, pháp bảo phòng ngự đã bị Tàng Thiên Cơ hủy đi ba kiện, lúc này chỉ có thể dựa vào Trấn Thiên Tháp kéo dài chút thời gian.

Lúc này đây, đối mặt với một kích càng mạnh của Tàng Thiên Cơ, Cổ Thần chỉ phóng ra hai kiện pháp bảo, đồng thời năng lực của hai kiện pháp bảo này so với bất cứ kiện pháp bảo nào trong ba kiện đầu tiên đều yếu hơn một ít, cho dù là ai cũng có thể thấy được, pháp bảo mộc bài và Trấn Thiên Tháp không thể chống đỡ được công kích của Tàng Thiên Cơ.

Thần sắc Cổ Thần ngưng trọng, lẳng lặng nhìn chưởng cương của Tàng Thiên Cơ, tuy rằng hắn chỉ phóng ra hai kiện pháp bảo, nhưng trên thực tế pháp lực của hắn và rất nhiều pháp bảo khác trong Càn Khôn Trạc tương liên chặt chẽ với nhau.

Duy nhất khống chế ba kiện pháp bảo hầu như đã đạt tới cực hạn của Cổ Thần, sau khi phóng ra ba kiện pháp bảo, Cổ Thần đã không còn thời gian phóng ra pháp bảo tiếp theo, chỉ có thể dựa vào thực lực bản thân liều mạng với chưởng cương của Tàng Thiên Cơ. Nếu như chỉ khống chế hai kiện pháp bảo, Cổ Thần còn có pháp lực dư thừa chuẩn bị sẵn sàng, chỉ chờ hai kiện pháp bảo vừa vỡ lập tức phóng ra pháp bảo phòng ngự mới, cứ như vậy mới có thể ngăn cản được chưởng cương của Tàng Thiên Cơ.

Cự chưởng màu xanh của Tàng Thiên Cơ quả thực không gì không thể phá, Bảo Tháp Thiên Vương Phủ bị một chưởng phá hủy, thạch bi màu đỏ, Hàn Cương Ấn, pháp bảo hình khăn tay cũng bị một chưởng chấn vỡ, lúc này pháp bảo mộc bài cũng không thể tránh thoát được kết cục bị chấn nát bấy. Cổ Thần không có thời gian luyện hóa, tuy là pháp bảo phòng ngự trung phẩm, nhưng lực phòng ngự chỉ tương đương với một kiện pháp bảo phòng ngự hạ phẩm đã luyện hóa mà thôi, vừa mới tiếp xúc với cự chưởng màu xanh liền tan vỡ.

Thế đi của cự chưởng màu xanh không thấy giảm bớt, lại va chạm tới Trấn Thiên Tháp.

Oanh… Trấn Thiên Tháp cứng rắn không gì sánh được bị chưởng cương màu xanh công kích, nhất thời nứt nẻ tầng tầng, trong nháy mắt liền biến thành hư vô.

Chưởng cương màu xanh liên tục hủy đi hai kiện pháp bảo, uy lực tựa hồ như chưa bị ảnh hưởng nhiều, tiếp tục phách về phía Cổ Thần nhanh như thiểm điện.

Uy lực một chưởng này quả nhiên mạnh mẽ hơn chưởng trước rất nhiều.

Cách truyền tống trận chỉ khoảng chừng mười trượng, Cổ Thần chí ít phải tiếp được một chưởng nữa mới có thể thành công bước vào trong truyền tống trận. Trong Càn Khôn Trạc của Cổ Thần hiện tại có hai kiện pháp bảo thượng phẩm, một kiện là Côn Ngô Ấn, thế nhưng hắn lại không dám sử dụng Côn Ngô Ấn, nếu như Côn Ngô Ấn bị hủy đi, như vậy Như Ý Linh Lung bảo tháp cũng không cần phải nghĩ tới.

Một kiện khác là Hư Thiên Lệnh, khi gia nhập Hư Thiên Tông, Nam Thiên Đạo Nhân đã đưa cho Cổ Thần, Hư Thiên Lệnh còn cần phải ngăn cản chưởng thứ ba, lúc này nếu sử dụng để chống đỡ chưởng thứ hai, chưởng thứ ba không có gì kháng cự, Cổ Thần bị trúng một chưởng của Tàng Thiên Cơ hẳn là phải chết không cần bàn cãi.

Ngay trong nháy mắt khi Trấn Thiên Tháp bị nghiền nát, hai tay Cổ Thần giương lên, mấy trăm tấm phù chú trong Càn Khôn Trạc đều bị Cổ Thần ném ra ngoài, những phù chú này hầu như đều là phù chú bình thường, không hề có linh phù, tuy rằng một tấm phù chú không nổi lên tác dụng, thế nhưng mấy trăm tấm đồng thời nổ tung, uy lực không phải chuyện đùa.

Đồng thời, mi tâm Cổ Thần chợt lóe quang mang, lại có ba kiện pháp bảo từ trong Càn Khôn Trạc bay ra, chính là vài món pháp bảo hạ phẩm lấy được từ ma tu Tàn Băng Tông.

Lúc này chỉ có thể dựa vào chúng để ngăn cản chưởng cương của Tàng Thiên Cơ, một kiện lại một kiện bị Cổ Thần ném ra.

Ầm ầm ầm…

Liên tiếp vang lên tiếng nổ, mấy trăm tấm phù chú liên tục oanh kích vào chưởng cương của Tàng Thiên Cơ, trong nháy mắt bị bạo tạc toàn bộ, mấy trăm tấm phù chú bạo tạc sản sinh ra phản ứng dây chuyền, khiến uy lực tăng nhiều, khiến chưởng cương của Tàng Thiên Cơ bị rút đi không ít. Thế nhưng uy lực của cự chưởng màu xanh vẫn mạnh vượt quá sức chịu đựng của Cổ Thần, tiếp tục chụp xuống, liên tục ba tiếng nổ vang, ba kiện pháp bảo hạ phẩm Cổ Thần tung ra đã bị cự chưởng màu xanh hủy diệt toàn bộ.

Cự chưởng màu xanh biến thành hơn mười trượng, tiếp tục oanh kích vào Cổ Thần.

Cổ Thần vẫn dùng cách cũ, lòng bàn tay phải đẩy vào mu bàn tay trái, lòng bàn tay trái đánh ra, tử diễm băng viêm hóa thành một băng chưởng lớn mười tượng, đón tiếp cự chưởng màu xanh chụp xuống.

Băng chưởng một lần nữa vỡ vụn, cực hưởng màu xanh một lần nữa đánh vào người Cổ Thần.

Long lân màu vàng trên người Cổ Thần hầu như đã bị hủy diệt sạch sẽ, toàn thân là máu tươi, loại đau đớn như bị lột da này khiến hắn nhịn không được phụt một tiếng thảm thiết, lần thứ hai phun ra một ngụm máu tươi.

Lúc này đây, Cổ Thần liên tục lui về phía sau ba bước mới đứng vững thân thể, hồng quang trong mắt diệt hết, hai long giác trên đầu biến mất trong nháy mắt, đã bị Tàng Thiên Cơ đánh một chưởng trở về nguyên hình.

Long lần toàn thân bị đánh bật ra khiến thân thể Cổ Thần theo bản năng co rút, thế nhưng thân thể Cổ Thần vẫn đứng thẳng tắp như trước, quang mang màu hồng trong mắt tan đi hết nhưng sát khí lại không hề giảm thiểu, căm tức nhìn Tàng Thiên Cơ, hét lớn một tiếng:

- Tàng Thiên Cơ, ngươi không giết được ta!

Đồng thời hét lên, dưới chân Cổ Thần đạp mạnh, một lần nữa chạy về phía truyền tống trận.

Lời Cổ Thần rơi vào trong tai Tàng Thiên Cơ nhất thời khiến hắn lửa giận thiêu đốt, hai mắt giống như có hai đóa hỏa diễm màu xanh, Tàng Thiên Cơ tức giận hừ một tiếng, nói:

- Con kiến nho nhỏ cũng dám buông lời cuồng ngạo trước mặt ta, tìm chết cho ta! Mộc Lôi Ấn!

Theo một tiếng hét lên của Tàng Thiên Cơ, đột nhiên thân thể hắn động, hai tay kết một loại pháp ấn kỳ quái, đánh mạnh về phía trước.

Hai chưởng lúc trước Tàng Thiên Cơ hoàn toàn là vung hai tay lên, gần như dùng pháp lực ngưng tụ thành chưởng.

Mà một chưởng này lại kết xuất thành một loại pháp ấn cổ quái, chính là công pháp vô thượng Ngũ Hành Phân Thần Ấn của Tàng gia, Mộc Lôi Ấn, Hắc Thủy Ấn, Kim Cương Ấn, Thổ Sát Ấn, Xích Hỏa Ấn, mỗi một lấn đều có uy lực vô cùng to lớn, lấy tu vi của Tàng Thiên Cơ hiện tại mới chỉ tu luyện thành Mộc Lôi Ấn mà thôi.

Chỉ nghe tiếng nổ ầm ầm vang vọng, trên bầu trời đột nhiên sáng ngời, thân thể Cổ Thần vừa mới tới gần truyền tống trận một thước, một cự chưởng ẩn chứa lôi quang trong sát na xuất hiện cách đỉnh đầu Cổ Thần mười trượng.

Mộc Lôi Ấn vừa ra, không gian phương viên trăm trượng lập tức bị phong tỏa, trong nháy mắt Cổ Thần khó đi một bước, cách truyền tống trận chỉ còn một thước cuối cùng, thế nhưng một bước này giống như vượt qua khe trời, không thể hạ xuống.

Mộc Lôi Ấn vừa ra, thiên địa đột nhiên biến sắc, bầu trời phương viên mấy nghìn trượng nhất thời mây đen ùn ùn, đạo đạo lôi quang xuất hiện, nhất tề oanh kích về phía Mộc Lôi Ấn, được hấp thu thêm thiên lôi, uy lực Mộc Lôi Ấn càng tăng thêm mạnh mẽ.

Nhìn qua Mộc Lôi Ân hấp thu thiên lôi so với Thần Kiếm Ngự Lôi Chân Quyết của Ẩn Kiếm Phong Hư Thiên Tông có chút tương tự, thế nhưng uy lực so với Thần Kiếm Ngự Lôi Chân Quyết mạnh mẽ hơn không biết bao nhiêu lần.

Sắc mặt Cổ Thần nhất thời trắng bệch, trong lòng chấn động, kiếp trước Cổ Thần chết dưới chiêu Mộc Lôi Ấn này, tại thời khắc nguy hiểm trước mắt, hắn lại một lần nữa phải đối mặt với Mộc Lôi Ấn của Tàng Thiên Cơ.

Chỉ trong chốc lát, cự chương màu xanh lập lòe lôi điện ban đầu bị thiên lôi oanh kích, hầu như đã biến thành một lôi chưởng, chói sáng vô cùng, người khác không thể nhìn thẳng, phạm vi phương viêm trăm trượng dưới lôi chưởng đều bị phong tỏa, Cổ Thần không thể hành động.

Thẳng tới khi lôi chưởng hấp thu thiên lôi hoàn tất, trở nên rực rỡ như mặt trời, đột nhiên nổ ầm ầm, mây đen trên bầu trời tan hết, toàn bộ không trung chỉ còn lại một lôi chưởng chói mắt, mạnh mẽ vỗ xuống mặt đất phía Cổ Thần.

Mi tâm Cổ Thần chợt lóe, Hư Thiên Lệnh trong nháy mắt bay ra khỏi mi tâm, Hư Thiên Lệnh biến khổng lồ mấy trượng, từng đợt bí văn phù chú xoay vần trên Hư Thiên Lệnh, vây quanh bốn phía Hư Thiên Lệnh, bắn ra đạo đạo quang mang.

Chỉ là, đạo đạo quang mang bắn ra từ Hư Thiên Lệnh, so sánh với Mộc Lôi Ấn tựa đom đóm so với ánh trăng, trong sát na Mộc Lôi Ấn oanh kích vào Hư Thiên Lệnh. Tiếng nổ mạnh kịch liệt, phương viên mấy trăm dặm cũng có thể nghe thấy rõ ràng, Mộc Lôi Ấn tỏa quang mang vạn trượng trong nháy mắt bao phủ Hư Thiên Lệnh bên trong, Hư Thiên Lệnh lớn tới mấy trượng hoàn toàn không nhìn thấy hình bóng.

Thần thức của Cổ Thần có liên hệ với Hư Thiên Lệnh, tuy rằng mắt thường chỉ nhìn thấy trên bầu trời có một đoàn lôi quang, thế nhưng hắn có thể cảm giác được Hư Thiên Lệnh còn tồn tại, đồng thời chặn công kích Mộc Lôi Ấn, đang giằng co không dứt, chưa bị Mộc Lôi Ấn phá hủy.

Công kích từ Mộc Lôi Ấn còn mạnh hơn cả hai chưởng cương trước đó cộng lại, nếu Hư Thiên Lệnh không phải là một kiện pháp bảo phòng ngự thượng phẩm, chỉ cần thay bằng bất cứ pháp bảo nào khác khẳng định sẽ bị hủy diệt. Thế nhưng độ kinh khủng của Mộc Lôi Ấn không chỉ có như vậy, chương cương bình thường tuy có uy lực mạnh nhưng cũng chỉ tại thời điểm chớp mắt va chạm với công kích, sau khi chặn đứng được cái chớp mắt này có thể coi như ngăn cản được, mà Mộc Lôi Ấn tuy rằng bị Hư Thiên Lệnh ngăn cản, thế nhưng lực công kích của nó hầu như không có chút giảm thiểu nào

Tàng Thiên Cơ đứng trong hư không, pháp ấn hai tay không đổi, tuy rằng lôi quang của Mộc Lôi Ấn theo thời gian không ngừng giảm đi, nhưng được pháp lực của Tàng Thiên Cơ duy trì, uy lực vẫn mạnh mẽ không gì sánh được.

Rắc rắc…

Đột nhiên, một đạo thanh âm vỡ vụn vang lên trên đầu, trong lòng Cổ Thần vừa động, thầm nghĩ không tốt.

Quả nhiên, thần thức dò xét được, Hư Thiên Lệnh đã xuất hiện một vết nứt.

Hư Thiên Lệnh không địch nổi Mộc Lôi Ấn, tuy rằng sản sinh vết rách, nhưng vẫn chưa hủy hoại toàn bộ, nhất thời nhỏ đi, hóa thành một đạo lưu quang bay vào trong mi tâm Cổ Thần.

Kích nứt Hư Thiên Lệnh đã khiến uy lực Mộc Lôi Ấn giảm đi đáng kể, thế nhưng so với hai chưởng cương đầu tiên vẫn mạnh hơn nhiều, Mộc Lôi Ấn không có ngăn cản, nhất thời chụp xuống Cổ Thần bên dưới.

Đôi lông mày Cổ Thần nhăn lại, ngoại trừ Côn Ngô Ấn, hắn đã không còn pháp bảo nào khác có thể ngăn cản được công kích từ Mộc Lôi Ấn, thế nhưng nếu như Côn Ngô Ấn bị hư hỏng, vậy thì phong ấn Như Ý Linh Lung Bảo tháp kia sẽ không thể giải trừ được, hành trình tới bí địa Lý gia trở nên không ý nghĩa.

Hắn cần Như Ý Linh Lung bảo tháp, như vậy mới có thể giúp sư tỷ Hư Tử Uyên sống thêm một đoạn thời gian, như vậy Cổ Thần mới có nhiều cơ hội tìm kiếm phương pháp bài trừ huyền âm tuyệt mạch.

Bằng không mà nói, Hư Tử Uyên tại thời điểm ba mươi ba tuổi, Cổ Thần bất quá mới hai mươi chín tuổi, khi đó có thể khôi phục được tu vi kiếp trước hay không còn chưa nắm chắc mười phần, muốn tìm được phương pháp giải trừ Huyền Âm tuyệt mạch quả thực hết sức khó khăn…

Sử dụng Côn Ngô Ấn, khả năng từ nay về sau vô duyên với Như Ý Linh Lung bảo tháp, nếu không dùng Côn Ngô Ấn, có khả năng sẽ bị mất mạng!

Hai bên so sánh với nhau, hiện tại bảo vệ tính mạng vẫn quan trọng hơn, nếu không có tính mạng thì mọi chuyện không còn gì nữa rồi.

Đang trong thời điểm Cổ Thần đắn đo suy nghĩ, quyết định phóng Côn Ngô Ấn ra, lúc này một đạo bạch quang từ phía sau Cổ Thần chợt lóe, Tiểu Bạch nhất thời nhảy ra ngoài!

Tiểu Bạch cấp tốc biến thành một trượng rưỡi, quang mang quỷ dị trong mắt chợt lóe lên, cách nghìn trượng nhìn chằm chằm vào Tàng Thiên Cơ.

Đột nhiên xuất hiện một con chồn bạc thật lớn khiến Tàng Thiên Cơ ngẩn ra, không tự chủ được mở to hai mắt nhìn, nhất thời một đạo công kích hư huyễn bắn trúng hai mắt hắn, khiến trong đầu hắn đột nhiên trở nên hoảng hốt.

- Hử?

Tàng Thiên Cơ là loại nhân vật gì? Tu vì gì?

Rất nhanh hai mắt chợt lóe tinh quang, khôi phục tỉnh táo bình thường.

Một tiếng kêu thét từ trong miệng Tiểu Bạch phát ra, theo đó là một ngụm máu tươi, thân thể nhanh chóng thu nhỏ lại, giống như bị trúng đòn nghiêm trọng bắn ngược trở về.

Tiểu Bạch công kích tuy rằng không khiến Tàng Thiên Cơ thực sự phân thần, thế nhưng coi như sinh ra một điểm ảnh hưởng, ngay trong lúc chớp mắt Tàng Thiên Cơ bị hoảng hốt, pháp ấn bàn tay thoáng biến đổi, nhất thời Mộc Lôi Ấn công kích chệnh sang bên cạnh một chút. Cổ Thần lẫn Tiểu Bạch đã tránh được trung tâm công kích.

Trong nháy mắt phong ấn không gian trở nên đình trệ, tuy thương thế càng thêm nặng nhưng Cổ Thần khôi phục lại năng lực hoạt động bình thường.

Không nói hai lời, Cổ Thần cắn răng ôm lấy Tiểu Bạch, thân thể chợt lóe liền tiến vào trong truyền tống trận, một trận quang mang từ trong truyền tống trận bắn ra, bao phủ Cổ Thần bên trong.

Cúi đầu nhìn Tiểu Bạch, chỉ tiếng miệng Tiểu Bạch liên tục phun ra máu tươi, đã hôn mê bất tỉnh, hiển nhiên bị phản phệ không nhẹ.

- Tàng Thiên Cơ…

Cổ Thần đứng trong truyền tống trận, ngón tay chỉ vào Tàng Thiên Cơ trong hư không nghìn trượng, quát lớn:

- Hôm nay ngươi chưa thể giết ta, kiếp này ngươi chắn chắn chết trong tay ta!

- Làm càn…

Lông tóc Tàng Thiên Cơ dựng thẳng, thực lực bành trướng, tu vi Linh Anh trung kỳ dĩ nhiên trực tiếp phóng ra khí tức kinh khủng của Đoạt Xá sơ kỳ.

Chỉ thấy song chưởng kết xuất Mộc Lôi Ấn, quay sang Cổ Thần một lần nữa đánh ra, lúc này đây Tàng Thiên Cơ đã vận dụng thông huyền linh thể, đánh ra một kích mạnh nhất của bản thân.

Đột nhiên, một chưởng cương màu xanh lớn hơn nghìn trượng xuất hiện phía trước Tàng Thiên Cơ mấy trăm trượng, trong chưởng cương lập lòe lôi quang, tiếng xẹt xẹt vang lên không dứt.

Trong sát na, bầu trời ầm ầm chấn động, không trung phạm vi vạn trượng trở nên tối sầm, vô số đạo lôi điện to như thân người tuôn ra, nhất tề oanh kích vào chưởng cương, trong chớp mắt chưởng cương màu xanh lỏa ra điện quang vạn trượng, hầu như toàn bộ đã hóa thành lôi điện.

Ầm… Mộc Lôi Ấn nhanh như thiểm điện, một chưởng chụp xuống truyền tống trận.

Uy lực một chưởng này đủ sức hủy diệt cả một tòa thành trì, thổi bay cả ngọn núi lớn, sản sinh uy áp vô cùng to lớn, tu sĩ, con người trong phạm vi nghìn dặm đều cảm giác được uy áp to lớn này, cả đám run như cầy sấy, nửa bước khó đi, có người còn gập người cúi đầu trên mặt đất, không thể nhúc nhích.

- Tìm chết cho ta!

Tàng Thiên Cơ hét lên một câu, vang vọng thiên địa.

Truyền tống trận muốn khởi động cần có một chút thời gian, cũng đủ cho Mộc Lôi Ấn oanh kích tới, bất quá Cổ Thần đứng trong truyền tống trận, trong ánh mắt không có một chút sợ hãi, cười to:

- Tàng Thiên Cơ… Ha ha ha ha…, chỉ bằng ngươi, quả thực là không biết tự lượng sức mình.

Đối với tòa truyền tống trận cổ xưa này, Cổ Thần có lòng tin tuyệt đối, một khi truyền tống trận đã vận chuyển, cho dù là chư tử bách thánh tái thế cũng không thể ngăn cản.

Ầm…

Một tiếng nổ vang vọng thiên địa, trong vòng phương viên nghìn trượng, một đám mây hình nấm nổi lên, tất cả bị chấn tới không còn bóng dáng.

Phạm vi nghìn trượng xung quanh truyền tống trận bị Mộc Lôi Ấn chụp xuống, toàn bộ mặt đất hầu như đã chìm sâu xuống dưới mười trượng, hình thành một hố lớn thật sâu, đứng từ trên cao nhìn xuống có thể thấy rất rõ ràng, một số sâu này chính là dấu bàn tay lớn chừng nghìn trượng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.