Chân Tiên

Chương 17: Q.2 - Chương 17: Nam Thiên đạo nhân (thượng).






- Rượu ngon...

Cổ Thần mở mắt, không chịu nổi phải lên tiếng tấm tắc, uống một ngụm ngọc quỳnh tiên nhưỡng, gần như thanh lọc toàn bộ cơ thể, loại bỏ mọi phiền não trong lòng, cùng thiên địa hoàn toàn dung hợp, rất có hiệu quả trong việc nâng cao tâm cảnh.

- So với quỳnh tương ngọc dịch trong truyền thuyết, e rằng không hề thua kém, nếu như uống rượu này lâu dài còn có tác dụng tẩy rửa tâm linh, đả thông kinh mạch, dẻo dai gân cốt, thật đúng là không tầm thường, rượu ngon...

Uống thêm một ngụm, Cổ Thần vẫn còn tấm tắc.

Mao Vinh ha ha cười, nói:

- Tiên nhưỡng này cũng bõ công ta đi lấy, ha ha, đợi năm sau, ta lại đến Nhưỡng Tiên Các, lấy thêm lần nữa.

Cổ Thần nhìn Mao Vinh, nói:

- Mao huynh, người của Phật môn, không phải ghi nhớ lời Phật không uống rượu sao? Hòa thượng uống rượu, huynh là người đầu tiên đệ gặp đấy.

- Rượu ngon thế này, nhịn sao được?

Mao Vinh nói:

- Tu sĩ như ta, quan trọng là tâm niệm thông suốt, muốn làm gì thì làm, tự do tự tại, sao phải kiêng cữ nhiều? Ta thích uống rượu thì uống, ta thích ăn thịt thì ăn, có người bắt nạt ta thì ta giết, ha ha, hành động theo ý muốn, không phải vui vẻ hơn sao?

Cổ Thần cười nói:

- Mao huynh thật hợp với ta, ha ha... xem ra hòa thượng như huynh chẳng phải kiêng cữ gì, mặc dù đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy hòa thượng uống rượu, nhưng không phải lần đầu tiên ta nghe thấy, rất nhiều cao tăng Phật môn uống rượu ăn thịt, nói: rượu thịt đi qua ruột, Phật ở lại trong tim. Mao huynh tuổi còn trẻ mà đã đạt đến tâm cảnh đó, quả nhiên phi thường.

- Đâu có đâu có...

Mao Vinh uống một ngụm ngọc quỳnh tiên nhưỡng, nói:

- Phật là cái gì? Phật là ta, ta là Phật, trong lòng ta chỉ có bản thân mình mà thôi, Phật gì đó, sớm đã theo phân, theo nước tiểu, không biết chảy đi đâu rồi, ha ha...

Những lời Mao Vinh nói, dù là Cổ Thần, cũng phải lộ vẻ kinh ngạc. Mặc dù tự cổ đến nay, Phật môn có không ít cuồng tăng, nhưng những cuồng tăng này cũng chỉ đặt mình ngang hàng với Phật tổ. Mao Vinh này tự xưng mình là Phật, coi Phật chẳng ra gì, tâm cảnh này, thực sự cuồng đến không còn gì để nói...

Cổ Thần giơ giơ ngón tay cái, nói:

- Mao huynh trong lòng tự tại, không bị bất cứ ngoại vật nào ảnh hưởng, thật đúng cao nhân, nghe Mao huynh nói, tiểu đệ cũng được mở mang.

- Lão đệ quá khen, ta thì là cao nhân gì chứ? Chỉ là một tên hòa thượng uống rượu ăn thịt mà thôi, hắc hắc...

Mao Vinh khoát tay, nói:

- Sư phụ trách ta ham ăn ham uống, đặt cho ta pháp danh Bất Giới... Phì, dù ta chẳng kiêng cái gì những cũng không cần đặt pháp danh kiểu ấy, khác gì vẽ rắn thêm chân, đối với ta, ngoài cái tên Mao Vinh ra, không cần phải đặt pháp danh gì nữa, rượu cứ uống, thịt cứ ăn, muốn làm gì thì làm... Sư phụ giận, bỏ lại ta, một mình đi trước rồi...

Nói đến đây, mặt Mao Vinh lộ vẻ phiền muộn, có vẻ cũng nhớ sư phụ.

Cổ Thần lắc đầu, nghĩ: Nếu như ta có một đồ đệ khốn nạn như thế này, ta cũng giận xì khói? Người này muốn làm gì là cương quyết làm cho bằng được, ai cũng không thể thay đổi. Một thiên tư như vậy, sau này nhất định sẽ trở thành một tu sĩ có tu vi cao thâm, nếu như tâm thiện, thì còn dễ nói, nếu như tâm sinh tà niệm, e rằng trưởng thành rồi sẽ thành một ma đầu kinh thiên động địa...

Nghĩ đến đây, Cổ Thần nói:

- Mao huynh tính tình thẳng thắn, nghĩ sao làm vậy, chỉ là tu sĩ Cổ Hoang vô số, Mao huynh sau này sẽ phải đụng độ rất nhiều. Muốn gì làm nấy đúng là tốt thật, nhưng đừng nên làm khó những tu sĩ khác, trong lòng phải có thiện niệm.

Nói đến đây, Cổ Thần thoáng giật mình, không ngờ hắn cũng nói được những lời hướng thiện này. Ngay cả Cổ Thần cũng phải kinh ngạc, nhủ thầm: Hay là trong lòng ta vẫn còn thiện niệm?

Nghĩ đến hai tu sĩ Tề, Hàn chết dưới tay mình, Mao Vinh còn niệm chú vãng sinh siêu sinh cho họ, Cổ Thần cảm thấy mặt có chút nong nóng, vội vàng nói:

- Ha ha... Tiểu đệ nói năng linh tinh, Mao huynh nghe cũng được, không nghe thì cứ để nó bay đi theo gió!

- Lao đệ không cần lo lắng, ta chỉ thích uống rượu, thích ăn thịt mà thôi, ha ha...

Mao Vinh ha ha cười, nói:

- Mặc dù ta không biết thế nào là thiện, thế nào là ác, nhưng không cố ý làm khó ai, cùng lắm, thèm rượu thèm thịt, ta đi lấy một ít, ha ha...

- Ngọc quỳnh tiên nhưỡng dù ngon, nhưng rượu không thịt, có chút đơn điệu, Mao huynh ở đây đợi một lát, đệ đi bắt yêu thú, về nướng uống rượu mới ngon...

Thấy Mao Vinh không có vẻ khó chịu với những gì mình nói, Cổ Thần đứng dậy, đề nghị.

Mao Vinh ngạc nhiên:

- Lão đệ còn biết nướng thịt?

Cổ Thần gật đầu nói:

- Biết sơ sơ, Mao huynh đợi một chút, đợi đệ đi bắt yêu thú, nướng thơm thịt, chúng ta cùng uống, ha ha...

Nói đoạn, Cổ Thần tung phi kiếm, bay về hướng Đông Hoang.

Cổ Thần bay rất nhanh, lại dùng Tật Vũ Phi Phong tăng tốc, chớp mắt đã bay xa trăm dặm.

Đột nhiên, một bóng trắng lóe lên nơi đầu vai, Tiểu Bạch bất ngờ nhảy ra, nói:

- Cổ Thần, Tiểu Bạch cũng muốn uống rượu, Tiểu Bạch muốn uống ngọc quỳnh tiên nhưỡng.

Lúc nãy Tiểu Bạch ngửi thấy mùi rượu thơm, sớm đã không nhịn được, chỉ có điều Cổ Thần đang bận nói chuyện với Mao Vinh, Tiểu Bạch không ra làm phiền được, bây giờ đã khuất tầm mắt, Tiểu Bạch mới dám nhảy ra.

- Hồ ly cũng biết uống rượu?

Cổ Thần ngạc nhiên nói.

Tiểu Bạch toét miệng cười, nói:

- Hắc hắc, Tiểu Bạch biết uống, Cổ Thần mau đưa cho cho Tiểu Bạch, Cổ Thần mau đưa cho Tiểu Bạch...

Tiểu Bạch và Cổ Thần ở bên nhau đã ba năm nay, cái gì của Cổ Thần trong mắt Tiểu Bạch đều là của Tiểu Bạch, căn bản không cần khách khí.

Cổ Thần không nói gì chỉ cười, lấy chiếc bình ngọc ra, đưa cho Tiểu Bạch.

Tiểu Bạch cầm vào tay, mở nắp bình, ực một tiếng, uống một ngụm lớn, nấc một cái, khuôn mặt trắng tuyết lập tức chuyển sang đỏ bừng, nói:

- Ngon quá, ngon tuyệt vời...

- Ngon thế này thì Tiểu Bạch phải uống thêm chút nữa, ha ha...

Tiểu Bạch cười cười, ngẩng đầu, uống thêm một ngụm lớn nữa.

- Rượu ngon...

Nấc một cái dài, Tiểu Bạch lại trầm trồ nói.

Nhưng, vừa nói xong, thân thể Tiểu Bạch liền nghiêng sang một bên, bình ngọc trong tay rơi xuống. Cổ Thần vội vàng ôm chặt Tiểu Bạch, đón lấy bình ngọc, uống liền hai ngụm, Tiểu Bạch mặt mũi đỏ tưng bừng, sớm đã say khướt không còn biết gì nữa.

Cổ Thần lắc lắc đầu, bỏ Tiểu Bạch vào tay áo, nhìn bình ngọc trong tay, ngọc quỳnh tiên nhưỡng chỉ còn lại một nửa, trong lòng không khỏi có chút tiếc nuối.

Có Tật Vũ Phi Phong gia tốc, Cổ Thần phi độn rất nhanh, một canh giờ sau, đã vào phạm vi một ngàn dặm trong Đông Hoang, bắt một con mê hương thú Tiên Thiên cảnh tầng hai. Thịt mê hương thú rất ngon, nướng lên uống với ngọc quỳnh tiên nhưỡng chắc sẽ rất hợp.

Sợ một con hơi ít, Cổ Thần giết liền ba con, bỏ vào Càn Khôn Trạc, dù sao thời gian trong Càn Khôn Trạc cũng không lưu động, thi thể mê hương thú bỏ trong đó bao lâu cũng không sợ hỏng.

Đợi Cổ Thần quay về, Mao Vinh đã nhặt được không ít củi, đốt một đống lớn, chỉ còn đợi Cổ Thần nướng thịt. Cổ Thần có kinh nghiệm kiếp trước, mấy năm trước hắn cũng ở trong Đông Hoang một thời gian, kĩ thuật nướng thịt không hề suy giảm, một lúc sau, con mê hương thú đã biến thành món thịt nướng thơm phức.

Một con mê hương thú nặng hơn trăm cân, đủ cho Cổ Thần và Mao Vinh ăn liền hai ngày.

- Ngon... rất ngon, không ngờ lão đệ còn có thủ nghệ này, ha ha, đây là món thịt nướng ngon nhất mà ta được ăn, đáng tiếc sư phụ ta không ở đây, nếu không chắc chắn sẽ thích món thịt mà đệ nướng, ừm, ngon quá...

Ăn thịt do Cổ Thần nướng, Mao Vinh không ngừng tán thưởng.

Cổ Thần cắn một miếng thịt, nói:

- Sư phụ huynh cũng thích ăn thịt?

Mao Vinh gật đầu, nói:

- Đương nhiên, mặc dù bản tính ta thích ăn thịt uống rượu, nhưng những ảnh hưởng này đều đến từ sư phụ, lão đệ, thịt đệ nướng quá ngon, ha ha, nếu như một ngày ta tỉnh dậy, ngẩng đầu thấy cả căn phòng treo đầy thịt đệ nướng, cúi đầu thấy một hồ đầy ngọc quỳnh tiên nhưỡng thì tốt biết mấy...

Cổ Thần kinh ngạc nhìn Mao Vinh, nghĩ: Tên này định sống cả đời trong rượu thịt sao.

Nghe Mao Vinh nhắc đến sư phụ, mặc dù biết có chút không nên, nhưng Cổ Thần vẫn tò mò hỏi:

- Sư phụ của huynh là người thế nào?

Nhắc đến sư phụ, khuôn mặt Mao Vinh thêm sáng bừng, nói:

- Sư phụ ta tên Nam Thiên đạo nhân, ông ấy lợi hại lắm, lợi hại hơn ta gấp vạn lần, đối với ta cũng rất tốt, nhưng, lúc nào cũng đá vào mông ta, hắc hắc... Đợi một ngày, ta lợi hại được như sư phụ, ta sẽ quay lại đá vào mông ông ta.

Nam Thiên đạo nhân? Cổ Thần lẩm nhẩm trong đầu, nghĩ, có lẽ là vị đạo sĩ trung niên kiếp trước đi cùng Mao Vinh, tương chiến với Tàng Thiên Cơ và Vô Chân. Lúc đó Tàng Thiên Cơ đã là đại tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh Đoạt Xá kỳ, có thể tương chiến được với Tàng Thiên Cơ, bản lĩnh của Nam Thiên đạo nhân có lẽ không tầm thường.

- Nếu như may mắn gặp được sư phụ của huynh thì tốt biết mấy.

Cổ Thần cảm thán, đối với Nam Thiên đạo nhân, hắn vô cùng hiếu kì, tại sao ông ta lại biết pháp quyết của Hư Thiên Tông, hơn nữa, không hề tỏ ra thua kém Tàng Thiên Cơ, vậy tu vi phải hơn tông chủ Hư Thiên Tông.

Cổ Thần kiếp trước ở Hư Thiên Tông tám năm, chưa bao giờ nghe qua tin tức về Nam Thiên đạo nhân.

- Đệ muốn gặp sư phụ ta? Cứ đi cùng ta, sư phụ sẽ tìm đến ta nhanh thôi.

Mao Vinh nói, nói xong lại ngoạm một miếng thịt lớn và tán thưởng thêm một câu:

- Ngon...

Cổ Thần vui vẻ cười nói:

- Đệ phải đi Linh Hư Sơn Hư Thiên Tông, chúng ta đồng hành nhé?

- Hư Thiên Tông?

Mao Vinh ngây người, lắc đầu điên cuồng, nói:

- Không được không được, sư phụ nếu như biết ta đến Hư Thiên Tông, chắc chắn sẽ cắt ta làm tám mảnh, không đi được... không đi được...

- Tại sao?

Cổ Thần ngạc nhiên, Nam Thiên đạo nhân khẳng định có liên quan rất lớn đến Hư Thiên Tông, nhưng, tại sao lại không cho Mao Vinh đi Hư Thiên Tông?

Mao Vinh nuốt miếng thịt nướng, nói:

- Sư phụ nói, tất cả mọi nơi trong thiên hạ ta đều có thể đi, chỉ có duy nhất Hư Thiên Tông là ta không được đặt chân đến, hơn nữa, không được tiếp cận Hư Thiên Tông trong vòng phạm vi một vạn dặm.

Thấy Cổ Thần vẫn thắc mắc nhìn mình, Mao Vinh nhún vai, nói:

- Ta cũng không biết tại sao? Sư phụ nói sao thì ta làm vậy.

Cổ Thần ngẫm nghĩ, nói:

- Nơi này cách Hư Thiên Tông còn mấy vạn dặm, huynh có thể đi cùng ta một đoạn, chỉ cần không ở gần Hư Thiên Tông một vạn dặm là được chứ gì.

Mao Vinh suy nghĩ một lúc, nói:

- Vậy cũng được, nhưng trên đường đệ phải nướng thịt cho ta ăn đấy.

- Không vấn đề gì...

Cổ Thần gật đầu nói, hỏi lại:

- Nhưng, sư phụ của huynh sẽ đến tìm huynh thật chứ?

Mao Vinh nâng bình ngọc quỳnh tiên nhưỡng trong tay, nói:

- Hắc hắc, trong tay ta có thứ này, sư phụ khẳng định đến tìm ta.

Nói đoạn, lại giơ miếng thịt nướng trong tay, nói:

- Nếu đệ cứ nướng thịt thơm như thế này, sư phụ sẽ đến tìm chúng ta nhanh hơn, mũi của sư phụ ta thính với mùi rượu ngon thịt thơm lắm.

- Vậy được... Con mê hương thú đó đủ cho chúng ta ăn hai ba ngày, bên trong túi trữ vật của đệ còn hai con mê hương thú nữa, đủ cho chúng ta ăn liền tám chín ngày. Lâu như vậy, đủ để sư phụ huynh đến tìm chúng ta, đệ với huynh đi về phía Bắc, mỗi ngày đi thật chậm, nơi này cách Linh Hư Sơn khoảng năm vạn dặm nữa, một ngày đi ba bốn ngàn dặm, đủ để chúng ta đi khoảng mười ngày.

Cổ Thần nói.

Mao Vinh gật đầu cười nói:

- Cứ thế đi, ha ha... thịt đệ nướng, ngon quá, chi bằng chúng ta mỗi ngày đi hai ngàn dặm, cứ từ từ đi khoảng hai mươi ngày càng tốt, hắc hắc...

Nói đến đây, đột nhiên thấy một cái bóng trắng lóe lên từ tay áo Cổ Thần, một con tiểu bạch hồ từ đó chui ra, nhìn miếng thịt nướng trên tay Cổ Thần, hai mắt sáng rực.

Bây giờ Tiểu Bạch mới tỉnh rượu, ngửi thấy mùi thịt nướng nên lập tức nhảy ra.

Cổ Thần đưa thịt nướng cho Tiểu Bạch, Tiểu Bạch nhảy lên vai hắn, vui vẻ ăn thịt.

Mao Vinh mắt đầy vẻ kinh ngạc, nói:

- Đó... đó là gì vậy?

Cổ Thần cười nói:

- Đây là Tiểu Bạch, bạn đệ, là một con yêu thú.

- Có yêu thú xinh đẹp như vậy sao?

Mao Vinh ngạc nhiên nói:

- Đẹp quá, ta có thể sờ được không?

Nói đoạn, Mao Vinh giơ tay, định sờ vào đầu Tiểu Bạch. Nhưng bàn tay vừa mới tiếp cận Tiểu Bạch được chừng một thước, chít... một tiếng rít chói tai, là Tiểu Bạch đang hù dọa Mao Vinh.

Mao Vinh vội vàng rụt tay lại, nhíu mày nói:

- Nó dữ quá...

Cổ Thần cười cười, nói:

- Tiểu Bạch không thích người lạ, đợi một thời gian nữa, quen huynh rồi, nó sẽ không vậy nữa!

- Thật chứ?

Mao Vinh nhìn Tiểu Bạch, lộ rõ vẻ vui mừng, nói:

- Vậy chúng ta cứ chậm thêm chút nữa, một ngày đi một ngàn dặm, đi một tháng cũng không vấn đề gì...

Cổ Thần xoa xoa đầu Tiểu Bạch, Tiểu Bạch trợn mắt nhìn Mao Vinh sau đó lại cúi đầu, tiếp tục ăn thịt của mình.

Cổ Thần nói:

- Hai tháng sau đệ phải đến Hư Thiên Tông có chút chuyện, quãng đường còn lại cùng lắm chỉ có thể đi trong một tháng, đợi ăn no thịt, chúng ta tiếp tục lên đường...

Mao Vinh gật gật đầu, đột nhiên nhìn Cổ Thần nói:

- Trước khi lên đường, có một chuyện ta phải nhắc nhở đệ...

- Là chuyện gì?

Thấy thần sắc Mao Vinh có chút kì quái, Cổ Thần hỏi.

- Đệ bị truy nã...

Mao Vinh nói.

- Cái gì?

Cổ Thần lập tức nghĩ đến Tàng Truy Dương, khẳng định lúc xuất thành, hắn đã ra lệnh truy nã,

- Trên lệnh truy nã nói gì?

Mao Vinh nói:

- Đế Đình nghi ngờ đệ là Lý Nghiêm cải trang, dán hình của đệ với hình Lý Nghiêm cạnh nhau, lúc nhìn thấy đệ, ta cứ tưởng đệ đúng là Lý Nghiêm thật, nhưng thông qua cách đệ xuất thủ, biết đệ không phải, Lý Nghiêm là một tu sĩ Thần Hải cảnh, tu vi cao hơn đệ rất nhiều.

- Bây giờ cả giới tuyền này có rất nhiều tu sĩ tuần tra, Lý Nghiêm vẫn còn trong lãnh địa Thân gia sao?

Cổ Thần hỏi.

Mao Vinh gật gật đầu, nói:

- Không có tin đã rời đi, có lẽ sau khi thay đổi diện mạo, ở một nơi nào đó, đệ có ý định vào lãnh địa Thân gia bằng cách nào không? Bộ dạng này của đệ đã bị một tu sĩ nhìn thấy rồi, rất nguy hiểm.

Cổ Thần nói:

- Ba tháng trước cấm thành, đệ chỉ xông qua có một lần thôi, một lúc chủ quan, không ngờ lại bị biến thành Lý Nghiêm. Nhưng, huynh không cần lo lắng, ta có thuốc biến hình, không phải Tu sĩ Thần Hải cảnh trở lên, không thể dùng thần thức nhìn ra điểm dị thường đâu.

Nói đoạn, Cổ Thần nuốt một viên thuốc nấm rỗ, lập tức biến thành một ông già tay chân nấm ngứa còn mặt thì chi chít vết rỗ.

Mao Vinh vỗ tay tán thưởng:

- Thế này tốt quá, chúng ta không vào thành nữa, đi qua một vài thôn làng nhỏ, rất khó đụng phải Tu sĩ Thần Hải cảnh.

Dùng thuốc thay đổi dung mạo, Cổ Thần cùng Mao Vinh vào lãnh địa Thân gia, tu sĩ tuần tra biên giới cùng làm chỉ có tu vi Tiên Thiên cảnh tầng chín, không thể nhìn ra trò mèo này được.

Nghe Mao Vinh nói, lệnh cấm thành được thực hiện một tháng, sau đó bị quá nhiều tu sĩ phản đối kịch liệt, hai tháng trước, sớm đã khai cấm, chỉ có điều, bây giờ trong thành thậm chí còn có Tu sĩ Thần Hải cảnh tọa trấn. Trước thần thức của Tu sĩ Thần Hải cảnh, thuốc biến hình gần như không có hiệu quả, hai người quyết định sẽ đi vòng qua thành.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.