Chân Tiên

Chương 76: Q.1 - Chương 76: Người thắng vui sướng, người bại đau thương. (1+2)






Tất cả mọi người từ từ nhắm lại hai mắt, chỉ nghe thấy “đinh” một tiếng vang lên, lập tức lại vang lên một tiếng động “vèo”, tựa hồ như có vật gì đó xuyên toa trong không trung rất nhanh.

Cổ Thương Nhạc đánh xuống một đao kinh thiên địa, động quỷ thần, kiếm cương dài tới mười trượng, Cổ Thương Khung lại chỉ là một ngón tay, điểm vào lưỡi pháp khí Ẩm Ngọc Đao của Cổ Thương Nhạc…

Tất cả hình ảnh tiếp theo bởi vì một đạo chỉ cương kia quá mức chói mắt, mọi người theo bản năng nhắm chặt con mắt lại, chỉ nghe được hai tiếng động nho nhỏ, không hề nghe thấy trên lôi dài rốt cuộc tình cảnh giữa Cổ Thương Nhạc và Cổ Thương Khung ra sao.

Thế nhưng…

Gần sát na, mọi người lập tức phản ứng lại, ai cũng không muốn bỏ qua một màn đặc sắc như thế này, vì vậy không dám chậm trễ dù chỉ chốc lát, nhất thời mở to hai mắt, tràn đầy khát vọng nhìn chằm chằm vào lôi dài, bọn họ bức thiết muốn biết, một khắc vừa rồi, trên lôi dài rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Trên lôi dài, Cổ Thương Khung chân trước chân sau đứng thẳng, tay trái để sau lưng, tay phải ở phía trước, ngón trỏ vươn ra, chỉ chếch lên trên, hiện tại đã sớm không còn đạo quang mang chói mắt vừa rồi.

Sắc mặt mọi người biến đổi, Cổ Thương Nhạc thì sao?

Vù vù… Có tiếng vang lên bên tai mọi người, mọi người theo phương hướng ngón tay nhìn lại, chỉ thấy một thân ảnh giống như lá diều bị cắt đứt dây, văng ngược về phía sau, đã rời khỏi phạm vi lôi dài hơn mười trượng, vẫn còn đang tiếp tục bay ngược về phía sau.

Ẩm Ngọc Đao màu đen giống như thân thể Cổ Thương Nhạc, không bị chống chế bay ngược trên không trung, nhưng chếch sang phương hướng khác.

Chấn động rồi…

Hoàn toàn chấn động rồi…

Cổ Thương Nhạc chém ra một đao kinh thiên địa, động quỷ thần, đao cương đã dài tới mười trượng, thế như sấm sét, khí như vân hải… Mọi người đều cho rằng, Cổ Thương Khung vô luận là thế nào cũng không có khả năng tiếp được một đạo tràn đầy uy lực kinh khủng như vậy.

Thế nhưng…

Kết quả hoàn toàn nằm ngoài tưởng tượng.

Cổ Thương Khung chỉ dùng một ngón tay, một ngón tay đánh bay pháp khí Ẩm Ngọc Đao của Cổ Thương Nhạc, đồng thời Cổ Thương Nhạc bị lực phản chấn trùng kích, thân thể mất khống chế văng ngược phía sau mấy chục trượng.

- Vừa rồi mới xảy ra chuyện gì?

- Thế nào có khả năng? Nhất định là ta hoa mắt rồi…

- Ông trời của ta, một chỉ vừa rồi của hắn là chỉ pháp gì? Dĩ nhiên có thể tiếp được một đao toàn lực của Cổ Thương Nhạc chém xuống? Đồng thời, ngón tay của hắn không chút thụ thương, thậm chí, Ẩm Ngọc Đao của Cổ Thương Nhạc còn tuột tay bay đi, bản thân Cổ Thương Nhạc thì bị lực trùng kích đánh bay đi, dĩ nhiên ngay cả thân thể cũng không khống chế được.

Cho dù là tu sĩ Tiên Thiên cảnh tầng thứ tám cũng không dám tùy tiện dùng một ngón tay đi tiếp đón một đao toàn lực của Cổ Thương Nhạc.

Bịch bịch…

Cổ Thương Nhạc văng ra khỏi lôi dài hơn hai mươi trượng, lực phản chấn mới hoàn toàn biến mất, nặng nề ngã dưới mặt đất.

Đương…

Cổ Thương Nhạc vừa mới rơi xuống đất, Ẩm Ngọc Đao cũng từ trên không trung rơi xuống, mũi đao cấm sâu vào lòng đất, thân đao liên tục đong đưa, tiếng ong ong không ngừng.

Trên toàn bộ sân rộng, vô cùng yên lặng, không một tiếng động, mọi người mở to mắt nhìn tất cả chuyện gì, vẻ mặt không thể tưởng tượng, ngoại trừ khiếp sợ vẫn là khiếp sợ…

Bọn họ thực sự không rõ, Cổ Thương Nhạc cũng là Tiên Thiên cảnh tầng thứ bảy, là một trong những tu sĩ đỉnh cao nhất toàn thành Nhạc Thủy, dĩ nhiên bại bởi một ngón tay của Cổ Thương Khung, chỉ một ngón tay đơn giản như vậy cũng bị đánh văng ngược phía sau.

Đây chính là tu vi Tiên Thiên cảnh tầng thứ bảy, một trong những tu sĩ mạnh nhất thành Nhạc Thủy, một trong ba đại tu sĩ đứng đầu thành Nhạc Thủy, hầu như là tượng trưng cho bất bại.

Thế nhưng…

Ngày hôm nay Cổ Thương Nhạc lại bị Cổ Thương Khung đánh bại bằng một ngón tay.

Mọi người nhìn vào Cổ Thương Khung, tiêu điểm trong ánh mắt mọi người đều tụ tập vào ngón tay trỏ của Cổ Thương Khung, thế nhưng, hiện tại ngón tay kia hoàn toàn bình thường, chỉ là đeo một bộ thủ sáo màu vàng mà thôi, tựa hồ không có gì đặc biệt, mỗi người đều có một ngón tay như vậy.

Ngón tay vừa mới đánh ra một chỉ vừa rồi tựa hồ cũng rất bình thường, mặc kệ là người nào cũng có thể điểm ra một chỉ như vậy, thế nhưng, mỗi một người Cổ gia ở đây, không có người nào cho rằng chính mình dám lấy một ngón tay đi đón đỡ đao cương cường đại từ Cổ Thương Nhạc bổ tới, như vậy chỉ có một kết quả, ngay cả người cũng bị chém thành hai nửa.

Cùng là một ngón tay bình thường, vì sao Cổ Thương Khung lại tiếp được một đao toàn lực của Cổ Thương nhạc, đồng thời còn phản chấn hắn ngược lại.

Mọi người nhớ tới vừa rồi Cổ Thương Khung phun ra bốn tiếng nhè nhẹ: Kinh Tiên Nhất Chỉ.

Kinh Tiên Nhất chỉ? Là công pháp gì? Cổ gia hoàn toàn không biết, bọn họ cũng không có khả năng biết.

Kinh Tiên Chỉ, chỉ pháp thượng thừa Hư Thiên Tông, không phải đệ tử hạch tâm không thể truyền thụ.

Kinh Tiên Chỉ của Cổ Thần chính là do sư tỷ Hư Tử Uyên kiếp trước lén dạy hắn, khi đó thực lực Cổ Thần rất thấp, Hư Tử Uyên tận lực dạy bảo hắn cũng không luyện tốt, nhưng ghi tạc trong lòng, sau này tu vi đại thành, căn cứ ký ức đối với Hư Tử Uyên, hoàn toàn luyện Kinh Tiên Chỉ tới đại thành.

Kinh Tiên Chỉ là công pháp thượng thừa, tu vi càng cao uy lực càng mạnh, vì vậy Cổ Thần tạm thời chỉ là thoáng luyện, chưa hề sử dụng qua, thế nhưng hắn truyền cho phụ thân, có thể giúp phụ thân hắn đề cao thực lực không ít.

Thành Nhạc Thủy bất quá là một tòa thành nhỏ trong nghìn vạn tòa thành trì Đại Doanh Triều mà thôi, Cổ gia lại là một trong mấy gia tộc tu chân nho nhỏ thành Nhạc Thủy, ngay cả tu sĩ Thần Hải cảnh cũng chưa từng xuất hiện qua, làm sao có thể biết được chỉ pháp thượng thừa của đại phái tu tiên như vậy?

- Tốt…

Trải qua một hồi yên lặng, Cổ Hiên là người thứ nhất phản ứng lại, mạnh mẽ dứng dậy, nhịn không được hô lớn.

Tam trưởng lão cũng cấp tốc đứng dậy, lớn tiếng nói:

- Chúc mừng lão ca, vị trí tộc trưởng Cổ gia đã thuộc về Cổ Thương Khung, lão ca có người kế tục, Cổ gia đại hỉ, ha ha…

Cổ Hiền vui vẻ nói:

- Tổ tiên hiển linh, tổ tiên phù hộ, để Cổ gia ta trọng trấn uy danh, ha ha ha… Lấy thực lực của Thương Khung, cho dù là Liễu Tinh Nhân, Liễu Hoa Nguyên cũng không phải sợ, ha ha… Đại gia tộc lớn nhất thành Nhạc Thủy lập tức chuyển lên người Cổ gia chúng ta rồi, ha ha…

Tương phản với Cổ Hiền và tam trưởng lão, đại trưởng lão và nhị trưởng lão thầm khổ sáp trong lòng, giống như lạc vào hầm băng.

Thực lực của Cổ Thương Khung so với tu sĩ Tiên Thiên cảnh tầng thứ bảy bình thường mạnh mẽ hơn nhiều, làm tộc trưởng Cổ gia, Cổ gia nhất cử vượt qua Liễu gia, trở thành gia tộc tu chân số một thành Nhạc Thủy, điều này đối với tương lai Cổ gia cực kỳ hữu ích.

Thân là trưởng lão Cổ gia, bọn họ hẳn là phải hài lòng mới đúng, nhưng sự thực lại hoàn toàn tương phản, bọn họ không hề có mảy may hài lòng, nhìn Cổ Thương Khung trên lôi đài, trong lòng bọn họ chỉ có áp lực không thể trút giận.

Nhiều năm trôi qua như vậy, bọn họ đã sớm coi vị trí tộc trưởng là vật trong tay chính mình, sớm coi Cổ Thương Nhạc là tộc trưởng Cổ gia đời tiếp theo, thế nhưng ngày hôm nay… Mộng tưởng của bọn họ nát rồi, triệt để nát bấy…

Cổ Thương Khung ngay cả Tiên Thiên cảnh tầng thứ bảy đỉnh phong như Cổ Thương Nhạc cũng có thể đơn giản đánh bại, Cổ Thương Nhạc còn tư cách gì để tranh đoạt chức vị tộc trưởng với Cổ Thương Khung? Cho tới nay, điểm dựa vào lớn nhất của Cổ Thương Nhạc chính là tu vi của hắn, là xưng hào đệ nhất nhân Cổ gia.

Thế nhưng, sự thực chứng minh, chỗ dựa lớn nhất của hắn bất quá là một chê cười, Cổ Thương Khung chỉ bằng vào một ngón tay, đã đơn giản đánh bại hắn, đồng thời còn tại thời điểm Cổ Thương Nhạc thi triển một đao toàn lực, Cổ Thương Khung mới lấy mạnh đấu mạnh trực tiếp kích bại, không hề có nửa điểm đầu cơ trục lợi.

Mà Cổ thương Nhạc giống như một kẻ si ngốc, liên tục tiếp cận tới gần hắn, không hề biết mục đích của Cổ thương Khung, cũng đang muốn tới gần Cổ Thương Nhạc, sau đó tặng hắn một chỉ.

Hắn đã dùng hết toàn lực, rốt cuộc đã tới gần thân thể Cổ Thương Khung, cho rằng thắng lợi có thể nằm trong tay hắn, thực sự không biết, khoảng cách giữa thắng và bại lại gần gần như vậy, ngay trong nháy mắt khi hắn tưởng rằng đã nắm chắc được thắng lợi, thất bại đột nhiên bao phủ lấy hắn.

Trong đầu Cổ Thương Nhạc hỗn loạn, hắn không tin, hắn không thể tin tưởng, tất cả đều là sự thực…

Hắn thất bại, bại dưới tay Cổ Thương Khung, đồng thời cũng mất đi tư cách tranh đoạt chức vị tộc trưởng.

Nhiều năm trôi qua như vậy, thành viên nhất mạch đại trưởng lão, nhị trưởng lão đều tôn kính đối đãi hắn như tộc trưởng đời tiếp theo, lời hắn nói, người khác đều chấp hành vô điều kiện, trong lòng hắn, từ lâu đã tự coi chính mình là tộc trưởng Cổ gia.

Ngày hôm nay, tất cả những hình ảnh trước kia đều đã hóa thành huyễn tưởng, sự thực chứng minh, tất cả điều này đều là do hắn si tâm vọng tưởng… Si tâm vọng tưởng…

Tất cả mọi người đều ồn ào bàn tán, thành viên nhất mạch Cổ Hiền, tam trưởng lão đều vui vẻ chúc mừng lẫn nhau, thành viên nhất mạch đại trưởng lão, nhị trưởng lão thì vô cùng ưu sầu, một số đi sang phía thành viên nhất mạch Cổ Hiền, tam trưởng lão, kết nối với nhau, chuẩn bị một lần nữa thay đổi thời đại.

Qua một lát, mọi người mới đột nhiên phát hiện, Cổ Thương Nhạc ngã xuống đất vẫn không hề đứng lên, duy nhất chỉ có Cổ Thái, Cổ Tung chú ý tới sự tồn tại của hắn, chạy tới bên người Cổ Thương Nhạc.

Sắc mặt Cổ Thương Nhạc trắng bệch, như không chút máu, ọe một tiếng, phun ra máu tươi, ba hồn giống như bị rút đi bảy phách, không còn nửa phần sinh khí.

Kinh Tiên Nhất Chỉ của Cổ Thương Khung tuy rằng lợi hại, nhưng một ngón tay này chỉ đụng vào lưỡi Ẩm Ngọc Đao, không phải đánh lên người Cổ Thương Khung, tuy rằng phản chấn bay ngược ra hơn chục trượng, nhưng với tu vi của Cổ Thương Nhạc không nên thụ thương mới đúng.

Không sai, thân thể Cổ Thương Nhạc không thụ thương, mà thụ thương chính là tâm của hắn… Mộng nát, hắn cảm giác hai bàn tay trắng.

Hắn cảm giác được phía trước là hư vô, tất cả thanh âm giống như xa vời nơi chân trời, nghe không thấy.

- Phụ thân… Người làm sao vậy?

- Phụ thân… Người mau đứng lên…

Cổ Tung, Cổ Thái, mỗi người đỡ lấy một cánh tay Cổ Thương Nhạc, rốt cuộc hô lên.

Cổ Thái đảo mắt nhìn qua Cổ Thương Khung trên lôi đài, ánh mắt tràn đầy ác độc, tràn đầy cừu hận, tràn đầy sát khí.

- Thương Nhạc?

Đại trưởng lão rốt cuộc ý thức được không đúng, từ buồn khổ dứng dậy, thân thể chợt lóe, lập tức xuất hiện ngay bên cạnh Cổ Thương Nhạc.

Cổ Thương Nhạc được Cổ Thái, Cổ Tung nâng dậy, nhưng nhãn thần trống không, tựa hồ như trước mắt không còn bất cứ thứ gì.

- Thương Nhạc nó… Nó thế nào?

Nhị trưởng lão cũng chạy tới, lo lắng hỏi thăm.

- Bị chịu đả kích quá lớn, nghỉ ngơi một chút hẳn là sẽ đỡ hơn!

Đại trưởng lão nhìn sang phía Cổ Hiền, nói:

- Tộc trưởng, thân thể Thương Nhạc không khỏe, ta xin cáo lui trước, mọi nghi thức phía sau, phiền tộc trưởng và lão tam chủ trì rồi.

Cổ Hiền không nói thêm gì, gật đầu, Cổ Thương Nhạc như thế nào, không ảnh hưởng được vui mừng trong lòng hắn.

Rất nhanh, đại trưởng lão, nhị trưởng lão mang theo đám người Cổ Thương Nhạc rời khỏi sân rộng.

Cổ Hiền đi tới lôi đài, mọi người hoan hô vang dội, không ai vì sự thất bại của Cổ Thương Nhạc mà uể oải, chỉ có ủng hộ đối với người thắng, không ít thành viên nhất mạch đại trưởng lão, nhị trưởng lão thấy tình thế đã định, nhất thời chuyển đầu sang nhất mạch Cổ Hiền, tam trưởng lão, vì thắng lợi của Cổ Thương Khung lớn tiếng hoan hô.

Cổ Hiền đứng trên lôi đài, kéo theo cánh tay Cổ Thương Khung, trên mặt tràn ngập vẻ vui mừng, tay trái hơi lật, một thanh trường kiếm xuất hiện trên tay, một đen một trắng, chính là tín vật tộc trưởng Cổ gia --- Âm Dương Phân Nguyên kiếm.

Cổ Hiền giao Âm Dương Phân Nguyên Kiếm vào tay Cổ Thương Khung, quay sang mọi người lớn tiếng nói:

- Từ hôm nay trở đi, ta không còn là tộc trưởng, vị trí tộc trưởng do nhi tử Cổ Thương Khung của ta tiếp nhận, các vị đồng tông, đồng lòng hợp lực, hỗ trợ Thương Khung, cộng đồng phát triển tương lai Cổ gia, càng ngày càng tốt đẹp…

- Tộc trưởng… Tộc trưởng… Tộc trưởng…

Nhất thời, mọi người từ lâu quên mất Cổ Thương Nhạc buồn bã rời đi, nhìn Cổ Thương Khung, lớn tiếng hoan hô vang dội.

Đối mặt với tiếng hoan hô của mọi người, vẻ mặt Cổ Thương Khung vui cười, ngày hôm nay hắn đã đợi lâu lắm rồi, trên lưng hắn mang theo hi vọng của Cổ Hiền, Cổ U Lan lúc sinh tiền thường nói với Cổ Thương Khung, hi vọng một ngày kia có thể nhìn thấy Cổ Thương Khung tiếp nhận chức vị tộc trưởng Cổ gia.

Lúc này, ngày đó rốt cuộc đã tới, hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời, không trung vô biên vô hạn, tựa hồ có muột khuôn mặt nở nụ cười, còn có một đôi mắt tràn ngập ôn nhu, chăm chú nhìn vào hắn.

Cổ Thương Khung giơ cao Âm Dương Phân Nguyên Kiếm, đứng trên lôi đài đối diện với mọi người, lập thệ sau khi trở thành tộc trưởng, sẽ hết mình vì lợi ích Cổ gia, vì tương lai Cổ gia.

Tộc trưởng mới kế vị, dưới đài vang lên tiếng hoan hô không dứt miệng.

Nhìn phụ thân hắn, Cổ Thần cũng nở nụ cười thỏa mãn, nhiều năm trôi qua, hắn chưa từng nhìn thấy phụ thân mình cười vui vẻ như vậy, cười tới tiêu sái như vậy, công sức hai năm qua hắn làm cho phụ thân, rốt cuộc không hề uổng phí.

Bất quá, trong lòng Cổ Thần rất rõ ràng, hắn biết, từ hôm nay trở đi, biến hóa không xác định sẽ liên tục xảy ra rồi, ngay cả hắn cũng không thể dự tính chính xác, Cổ Thương Nhạc có nổi loạn tước đoạt chức vị tộc trưởng, mà không làm thì thế nào? Việc này không ai không biết, chỉ có một mình Cổ Thương Nhạc rõ ràng.

Liễu gia một bên nhìn chằm chằm, còn có Vạn gia trong chỗ tối nhìn trộm…

Cổ Thần biết, hiện tại coi như Cổ gia mới chân chính đối mặt với nguy cơ, bất quá, hắn vẫn nở nụ cười vui vẻ như trước, không cần phải lo lắng Cổ Thương Nhạc có phản ứng gì? Không cần lo lắng, cử động của Vạn gia, hắn chỉ cần duy trì một trái tim cảnh giác, binh đến tướng ngăn, nước đến đắp bờ.

Phụ thân của hắn đã có thể đơn độc ngăn được một phương Liễu gia rồi, cộng thêm bản thân Cổ Thần hắn, Vạn gia Thái Dương thì sao? Bất luận là gia tộc nào dám can đảm bất lợi đối với Cổ gia, Cổ Thần nhất định khiến bọn họ phải nhận trả giá to lớn.

Một ngày hôm nay, tộc trưởng Cổ gia tân nhậm, là đại lễ của Cổ gia, tộc trưởng nhậm chức, đây chính là sự kiện lớn vài chục năm mới có một lần, so với bất cứ ngày lễ nào đều lớn hơn, náo nhiệt hơn, cho dù là lễ cuối năm, hàng năm đều có một lần, nhưng tộc trưởng nhậm chức, trừ phi là tộc trưởng cũ có chuyện xảy ra, bằng không, chí ít phải kéo dài hai mươi năm, sau đó mới có tộc trưởng mới lên thay.

Cổ Thương Khung năm nay mới 35 tuổi, cách tuổi 70 còn 35 năm, chỉ cần Cổ Thương Khung không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đoạn thời gian rất dài sắp tới, Cổ gia không có tộc trưởng khác xuất hiện rồi.

Nguyên nhân chính là vì như vậy, tộc trưởng nhậm chức, cần phải tổ chức đại lễ chúc mừng.

So với đại thọ thái thượng trưởng lão Liễu gia Liễu Tinh Ngân còn náo nhiệt hơn, biết được Cổ gia có tộc trưởng mới nhậm chức, mặc kệ mạnh yếu, bất cứ thế lực nào trong thành Nhạc Thủy đều cử đại diện với chúc mừng.

Đại lễ diễn ra tới lúc trời tối đen mới dần dần tan cuộc, Cổ Thần tự nhiên không dừng lại thời gian quá dài trong yến hội, vẫn duy trì thanh tỉnh, sớm trở về nhà.

Không hề lãng phí thời gian, tiếp tục tu luyện.

Thời gian tu luyện luôn trôi qua rất nhanh.

- Thần nhi…

Thanh âm của Cổ Thương Khung vang lên bên tai hắn.

Cổ Thần mở mắt, lúc này bên ngoài đã sớm đen kịt, Cổ Thương Khung bước vào phòng Cổ Thần.

- Phụ thân, người ngồi…

Cổ Thần nhanh chóng đứng dậy, lấy cho Cổ Thương Khung một chiếc ghế.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.