Chân Tiên

Chương 35: Q.1 - Chương 35: Rời động, khiếp sợ.






Lúc này không thể so sánh với những lần đột phá trước đó, nếu những lần trước tinh hoa thiên địa chỉ xuất hiện trong nháy mắt rồi biến mất, lần này cầu nối thiên địa được đả thông, chân khí trong cơ thể mỗi thời khắc duy trì liên hệ với thiên địa, đồng thời chân khí trong cơ thể cũng nhanh chóng biến đổi, cường hóa trở thành chân khí Tiên Thiên.

Cổ Thần xoay tay, một khối nguyên linh thạch từ xa xa bay lại vào tay hắn.

Hư không nhiếp vật, trong lòng Cổ Thần mừng rỡ như điên.

Tiên Thiên cảnh, rốt cuộc hắn đã đặt chân bước vào Tiên Thiên cảnh…

Kiếp trước, phải mất thời gian trăm năm mới đặt chân tới Tiên Thiên, kiếp này chỉ cần mười năm đã đạt được…

Nhớ tới cuộc sống tu luyện gian nan ở kiếp trước, lại so sánh tốc độ tu luyện thần tốc của kiếp này, khác biệt hoàn toàn đối lập như trời với đất, hai mắt Cổ Thần không khỏi ướt át.

- Một kiếp này, ai cũng không thể cản trở vận mệnh của ta… Cừu nhân kiếp trước, kiếp này ta muốn tiêu diệt toàn bộ, những tiếc nuối của kiếp trước, kiếp này ta muốn bù đắp toàn bộ.

Giờ khắc này, Cổ Thần hét lớn lên một tiếng, phá vỡ trời cao.



Từ khi tiến vào quáng động, thời gian đã qua hơn bốn tháng, tu vi Cổ Thần từ Hậu Thiên cảnh tầng bảy, một đường thẳng tiến rốt cuộc bước vào cảnh giới Tiên Thiên.

Hơn nữa, tính thêm thời gian hai tháng từ Hậu Thiên tầng hai lên đến tầng bảy, tổng cộng dùng thời gian bảy tháng từ Hậu Thiên tầng hai liên tục thăng cấp bước vào cảnh giới Tiên Thiên, đùng nói địa phương nho nhỏ như Nhạc Thủy Thành, cho dù toàn bộ Đại Doanh Triều cũng là tốc độ tu luyện hàng nhất đẳng.

Bảy tháng, cũng là hơn nửa năm, Cổ Thần từ mười tuổi rưỡi đã biến thành một thiếu niên mười một tuổi, sinh nhật của hắn cũng vô thanh vô thức qua đi ngay trong quáng động.

Ngắn ngủi trong vòng bảy tháng, Cổ Thần không chỉ đề thăng tu vi lên Tiên Thiên cảnh, thân thể cũng cao lên thêm gần hai chục phân, tuy rằng mới có mười một tuổi, nhưng thoạt nhìn lại giống như một thiếu niên mười ba mười bốn tuổi rồi.

Bước vào cảnh giới Tiên Thiên, rốt cục cũng có thực lực đi thu nhập ba loại tài liệu cấu thành Tam Tuyệt đại trận là dẫn hồn hoa, huyết hống, nội đan chích hổ, chỉ khi thu thập đủ ba loại tài liệu này mới có thể phá được Tu Di Kim Cương đại trận, lấy được vô số linh thảo bên trong Hạo Thiên Động Phủ.

Cổ Thần không muốn lãng phí những linh thảo này.

Bước vào cảnh giới Tiên Thiên, tụ nguyên linh dịch không còn mấy hiệu quả đối với việc tu luyện, chỉ có thể coi là một loại linh dược chữa thương, linh đan có tác dụng đề thăng tu vi Tiên Thiên cảnh cần phải luyện chế từ những loại linh thảo đã ngoài 200 năm, trong đó hữu hiệu nhất chính là nguyên linh đan.

Lúc này tu vi đã bước vào Tiên Thiên cảnh, đủ điều kiện đi tìm dẫn hồn hoa, Cổ Thần lập tức quyết định rời khỏi quáng động, trở lại Nhạc Thủy Thành một chuyến, luyện chế nguyên linh đan, sau đó mới đi Đông Hoang tìm kiếm dẫn hồn hoa.

Hơn nữa, ngây người trong quáng động này đã được hơn bốn tháng, 100 lọ tụ nguyên linh dịch cũng bị Cổ Thần và Tiểu Bạch sử dụng hết, bọn họ bắt buộc phải rời khỏi nơi này.

Tuy rằng thông đạo ra ngoài đã bị phong bế, nhưng đối với Cổ Thần vừa bước vào Tiên Thiên cảnh mà nói, hoàn toàn không phải vấn đề gì… Cho dù phải mở ra thông đạo rồi lại phong bế, đối với hắn mà nói, dễ như trở bàn tay.

Trước khi rời khỏi quáng động, Cổ Thần khai thác lượng lớn linh thạch, ít cũng chừng hơn vạn khối, toàn bộ đều cho vào trong Càn Khôn Trạc, sau này vẫn nên ít tới nơi này, tránh khỏi bị người khác để ý tới rồi phát hiện ra điều gì.

Bước vào Tiên Thiên cảnh, mỗi chiều không gian bên trong Càn Khôn Trạc cũng tăng thêm hơn hai trượng, thể tích tương đương với mấy gian phòng bình thường, dù hơn vạn khối linh thạch là một đống rất lớn, nhưng vẫn có thể thu phóng dễ dàng.

Mạch khoáng linh thạch này có quy mô thuộc hạng trung, Cổ Thần đơn giản ước đoán phỏng ước chừng có thể khai thác ít nhất hơn mười vạn khối linh thạch, số này cũng đã tính cả phần nơi giải đất trung tâm, chờ sau này Cổ gia thịnh vượng, chỗ mạch khoáng linh thạch này chắc cũng đủ cung cấp nhu cầu linh thạch rồi.

Khai thác xong linh thạch, Cổ Thần vẫy tay gọi Tiểu Bạch, Tiểu Bạch lập tức nhảy lên đầu vai hắn, sau khi liếc mắt nhìn qua mạch khoáng linh thạch một lần, Cổ Thần liền xoay người đi ra khỏi quáng động.

Cổ Thần hiện tại có tu vi Tiên Thiên cảnh tầng một, có Tật Vũ Phi Phong tăng tốc, lúc này hắn chạy trên đường giống như một cơn gió, chưa tới nửa khắc đã vượt qua khoảng cách hơn mười dặm, đi tới đống loạn thạch do hắn bày ra nhằm phong bế quáng động trước đó.

Phóng ra Thanh Ly Kiếm, dùng chân khí Tiên Thiên ngự khống, rất nhanh đào ra một thông đạo vừa lối một người đi trong đống loạn thạch, đi ra khỏi thông đạo này Cổ Thần liên đi tới quáng động do thợ mỏ đào ra.

Ngự khống phi kiếm mạnh mẽ chém lên đỉnh quáng động, một lần nữa hoàn toàn phong bế lại thông đạo, Cổ Thần phong ấn tu vi bản thân tại cảnh giới Hậu Thiên tầng chín, lúc này mới xông ra khỏi quáng động.

Lấy thính lực hiện tại của Cổ Thần, trong tình huống đặc thù như quáng động này, đủ có thể nghe được tiếng vang tại phạm vi hơn mười dặm, nghe được tiếng “leng keng” vang lên, hắn hiểu trong quáng động đang có người khai thác quặng.

Những tiếng “leng keng” đang dần lớn hơn, Cổ Thần tự nhiên nghe thấy được.

Tu vi Cổ Thần hiện tại là Tiên Thiên cảnh, trong Nhạc Thủy Thành coi như là một tu sĩ cao cấp rồi, cho dù những tu sĩ có cảnh giới Tiên Thiên cao hơn hắn, nhưng hắn có Tật Vũ Phi Phong, đánh không được thì không thể chạy sao? Không cần phải lo lắng bị người ta biết tu vi đề thăng quá nhanh như trước nữa.

Đương nhiên, Cổ Thần cũng không muốn việc mình thăng cấp lên Tiên Thiên cảnh hấp dẫn chú ý của nhiều người, dù sao Tiên Thiên cảnh tầng một ở Nhạc Thủy Thành cũng không phải cao thủ gì quá lợi hại.

Không muốn tu vi Tiên Thiên cảnh hấp dẫn nhiều chú ý, cũng không muốn vì điệu thấp mà chịu thêm uất ức, tự nhiên Cổ Thần biểu hiện ra bên ngoài chỉ là tu vi Hậu Thiên tầng chín.

Hậu Thiên cảnh tầng chín, tại Nhạc Thủy Thành cũng đủ trấn trụ nhiều người rồi.

Cổ Thần và Cổ Hà tiến vào quáng động Bắc Thai Sơn, sau nửa tháng liền không thấy tin tức, lập tức khiến người Cổ gia coi trọng, phái đội tìm kiếm vào trong quáng động điều tra.

Cổ Thương Khung nghe được tin nhi tử thất tung, trong lòng khẩn trương vô cùng, đang trong thời điểm bế quan khẩn yếu cũng đình chỉ, gia nhập đội tìm kiếm tiến nhập trong quáng động Bắc Thai Sơn nhằm tìm kiếm tung tích Cổ Thần.

Thế nhưng, đội tìm kiếm ở trong quáng động suốt mười ngày mười đêm cũng không tìm thấy nửa điểm tung tích của hai người Cổ Thần và Cổ Hà, tự nhiên là do Cổ Thần cố ý phong bế thông đạo dẫn tới khoáng mạch linh thạch, đội tìm kiếm làm sao có kết quả được?

Không thấy Cổ Thần và Cổ Hà, dường như cả hai đã thất tung, trong quáng động ngay cả yêu thú cũng không thấy có… Cổ Thương Khung nản lòng thoái chú, chỉ cho rằng nhi tử đã chết.

Qua một tháng, trong quáng động cũng không thấy yêu thú gì lạ xuất hiện, Cổ gia lại tổ chức cho thợ mỏ tới khai thác quặng, đến khi Cổ Thần đi ra, mỏ quặng đã sớm khôi phục lại náo nhiệt ngày thường rồi.

Cổ Thần lấy tốc độ của Hậu Thiên cảnh tầng chín âm thầm chạy nhanh ra khỏi động, có không ít thợ mỏ tại hơn bốn tháng trước từng gặp qua Cổ Thần ở thôn nhỏ, lúc này nhìn thấy hắn, trong mắt hiện rõ vẻ kinh ngạc, có thợ mỏ còn can đảm hô lên một tiếng “Cổ thiếu gia”.

Cổ Thần vẫn chưa dừng cước bộ, đối với những tiếng chào hỏi của thợ mỏ chỉ gật đầu ý bảo đã biết, sau một canh giờ liền rời khỏi quáng động Bắc Thai Sơn.

- Cổ thiếu gia… Người còn sống?

Cổ Thần mới ra khỏi quáng động, chợt nghe thấy một tiếng thét kinh hãi, theo đó có một người thất thểu chạy lại.

Cổ Thần nhớ kỹ người này, bốn tháng trước từng gặp qua tại thôn nhỏ, người này cũng là thuộc hạ phụ thân hắn, là tiểu đầu mục phụ trách nơi quáng động, Cổ Thần thấy vậy liền gật đầu cười nói:

- Gặp phải chút nguy hiểm, may mắn cuối cùng vẫn chạy được ra… Ngươi có ngựa không?

Trở lại Nhạc Thủy Thành còn có hơn trăm dặm lộ trình, tuy rằng tốc độ Cổ Thần nhanh hơn cưỡi mã, nhưng đây không phải tình huống khẩn cấp, tự nhiên có thể thoải mái một chút.

- Có… Có ngựa!

Người này lập tức vẫy vẫy tay sang một bên, rất nhanh liền có một người dẫn tráng mã tới, người kia lại nói:

- Cổ thiếu gia, người mau về nhà thôi, cô gia đang rất lo lắng cho người.

Cổ Thần xoay người lên ngựa, đưa cho người kia một ít hoang tệ, gật đầu nói:

- Đa tạ, ta hiện sẽ về ngay.

Tiếng vó ngựa vang lên dồn dập, Cổ Thần rất nhanh rời khỏi nơi này, người nọ nhìn một vạn hoang tệ trong tay, toàn thân đột nhiên chấn động, nhìn người bên cạnh nói:

- Cổ Tam, ngươi vừa rồi có thấy hay không? Cổ thiếu gia… Hắn đã đạt tới cảnh giới Hậu Thiên tầng chín?

Người gọi Cổ Tam kia cũng khiếp sợ nhìn phía Cổ Thần vừa rời đi, thần tình kinh ngạc nói:

- Có, đội trưởng, đúng là Hậu Thiên cảnh tầng chín, ta còn nhớ rõ bốn tháng trước khi Cổ thiếu gia tiến nhập quáng động, hắn chỉ có cảnh giới Hậu Thiên tầng bốn a? Mới cách bốn tháng, thế nào… Thế nào lại từ Hậu Thiên tầng bốn đạt được tới tầng chín rồi?

- Ha ha… Nguyên lai mọi người Cổ gia đều sai rồi, Cổ thiếu gia mới là thiên tài chân chính của Cổ gia, ha ha…

Người nọ hài lòng, cười lên ha hả.

Một lúc lâu sau, Cổ Thần đã giục ngựa đi tới ngoại thành phía nam Nhạc Thủy Thành.

Ngay hôm nay vừa mới trở về, vì muốn tránh hấp dẫn ánh mắt mọi người, Cổ Thần chỉ biểu hiện ra ngoài tu vi Hậu Thiên tầng bốn, tiến vào trong thành.

Tu vi hiện tại là Tiên Thiên cảnh tầng một, cần những loại linh thảo hơn 200 năm để luyện đan, tiện đường rẽ qua thành nam mua một ít linh thảo, trở về luyện nguyên linh đan.

Đồng thời, Cổ Thần còn muốn mua tử nguyên hoa và hoàng tinh chi đã ngoài 300 năm, hiện trong Càn Khôn Trạc còn một gốc linh tâm thảo, đã qua hơn bốn tháng, không biết Cổ Thương Khung đã dùng hết nguyên linh đan trung phẩm hay chưa, có lẽ cũng cần luyện chế thêm vài lô.

Đi thẳng tới cửa hàng Vạn Thông Linh Thảo, Cổ Thần xuống ngựa, giao cho người trông ngựa của cửa hàng dẫn tới một bên chăm sóc, còn Cổ Thần đi vào bên trong.

Sinh ý của Vạn Thông Linh Thảo vẫn luôn tốt, người tới người lui nhộn nhịp, trưởng quỹ vẫn là vị Tiễn trưởng quỹ trước đây, trước Cổ Thần từng mua hoàng tinh chi và tử nguyên hoa ngoài 300 năm, nhưng khi đó hắn hắn đeo mặt nạ dịch dung, hiện tại Cổ Thần tiến đến, vị chưởng quỹ kia chỉ liếc mắt, thấy chỉ là một thiếu niên mười ba mười bốn tuổi, thế nên hắn cũng không để ý, tiếp tục cúi xuống xem sổ sách.

Cổ Thần quan sát trong điếm một lát rồi trực tiếp đi tới chỗ Tiễn chưởng quỹ.

- Chưỡng quỹ, nơi đây có linh thảo đã ngoài 200 năm không?

Đi tới quầy hàng, Cổ Thần hỏi.

Linh thảo đã ngoài 200 năm? Tiễn chưởng quỹ nhất thời tỉnh táo, bất quá ánh mắt nhìn Cổ Thần có chút không tin, một thiếu niên mới mười ba mười bốn tuổi, mua linh thảo đã ngoài 200 năm làm gì?

- Ta họ Cổ.

Cổ Thần nhắc nhở nói.

- Nguyên lai là Cổ thiếu gia, người muốn mua loại linh thảo nào? Bản điếm có rất nhiều loại linh thảo đã ngoài 200 năm.

Nghe Cổ Thần nói mình họ Cổ, Tiễn chưởng quỹ lập tức nhiệt tình giới thiệu.

Họ Cổ ở Nhạc Thủy Thành chỉ có Cổ gia, một trong ba đại gia tộc tu chân, thân phận Cổ thiếu gia không phải bình thường, hắn chỉ là chưởng quỹ một cửa hàng bán thảo dược, sao có thể so sánh được.

Biến hóa của Tiễn chưởng quỹ đều rơi vào trong mắt Cổ Thần, hắn nói:

- Hoàng tinh chi, tử nguyên hoa, linh tâm thảo… Đều trên 200 năm, mỗi loại hai cây, còn có băng mộng thảo, hoàng tuyết thảo, tuyết liên hoa đã ngoài 150 năm, mỗi loại 20 cây.

Đây chính là một bút sinh ý lớn, thần tình Tiễn chưởng quỹ lập tức vui mừng, cười nói:

- Hoàng tinh chi, tử nguyên hoa ngoài 200 năm cần 20 linh thạch một gốc, linh tâm thảo cần 30 linh thạch một gốc, băng mộng thảo, hoàng huyết thảo ngoài 150 năm, tuyết liên hoa cần 1500 hoang tệ một gốc, tổng cộng là 140 linh thạch, 9 vạn hoang tệ.

Cổ Thần khoát tay, trên quầy hàng lập tức xuất hiện một đống linh thạch, nói:

- 149 linh thạch, lấy toàn bộ cho ta đi!

Rất nhanh, Tiễn chưởng quỹ liền đưa ra toàn bộ những linh thảo mà Cổ Thần yêu cầu, sau khi Cổ Thần nghiệm thu xong, Tiễn chưởng quỹ mới thu lại linh thạch để trên quầy hàng, chờ Tiễn chưởng quỹ thu xong linh thạch rồi quay lại nhìn thì linh thảo cũng dược Cổ Thần thu xong toàn bộ vào trong Càn Khôn Trạc.

Cổ Thần còn cần tử nguyên hoa và hoàng tinh chi ngoài 300 năm, bất quá hắn vẫn chưa mở miệng, định rằng để lần tới mua sau, lúc này liền bước ra khỏi Vạn Thông Linh Thảo điếm.

Linh thảo ngoài 300 năm là thứ rất ít người mua, bằng không mà nói lần trước lão già lùn mặt rỗ mua linh thảo, lần này lại tới lượt Cổ Thần mua linh thảo ngoài 300 năm, Vạn Thông Linh Thảo điễm rất dễ nghĩ tới hai người là một.



Trên đường cái cách Vạn Thông Linh Thảo điếm không xa, ba người Cổ Tung, Vân Siêu và Vân Tuyết đang đi dạo, mấy tháng không gặp, Cổ Tung và Vân Siêu đã cao lên không ít, Vân Tuyết lại càng hấp dẫn hơn.

Phía sau ba người còn có mấy hạ nhân đi theo cách đó không xa.

Vân Tuyết kéo tay Cổ Tung, hài lòng nói:

- Cổ Tung ca, ngươi thật lợi hại, vừa mới mười ba tuổi đã đạt tới cảnh giới Hậu Thiên tầng bảy, hì hì…

Vân Siêu cũng ở một bên vỗ mông ngựa:

- Cổ Tung ca, đại ca của ta năm mười ba tuổi cũng đạt tới Hậu Thiên tầng bảy, ngươi nếu có thể trước năm mười sáu tuổi bước vào Tiên Thiên cảnh, vậy ngươi lợi hại hơn đại ca ta rồi!

Vân Tuyết sùng bái nói:

- Đến lúc đó, Cổ Tung ca chính là đệ nhất thiên tài của Nhạc Thủy Thành.

- Ha hả ha hả…

Cổ Tung nghe được cười sảng khoái vô cùng, nói:

- Cái này thì ta không dám, vẫn là Vân Hiên ca lợi hại hơn một chút, ta nhiều nhất cũng chỉ lợi hại thứ hai ở Nhạc Thủy Thành mà thôi, ha hả…

- Chỉ tiếc…

Cổ Tung thở dài, lại nói:

- Phế vật Cổ Thần kia lại thất tung, ngay cả chết ở nơi nào cũng không biết, hiện tại ta đã đạt được Hậu Thiên tầng bảy, nếu còn gặp được hắn, nhất định phải đánh chết hắn mới thôi.

- Đúng, rất đúng, ta nhìn tên phế vật kia thấy rất khó chịu, cái mặt lúc nào cũng làm bộ thối tha, đáng đời hắn chết không minh bạch.

Vân Siêu vỗ tay khen:

- Nêu như hắn còn sống, hiện gặp phải Cổ Tung ca, Cổ Tung ca khẳng định đánh hắn rơi răng, tè rắm ra quần.

Vân Tuyết lắc lắc cánh tay Cổ Tung, nói:

- Hắn đã thất tung hơn bốn tháng, khẳng định đã chết, Cổ Tung ca là đệ nhất thiên tài Cổ gia, hắn thế nào so được với ngươi, cứ quên hắn đi là được.

- Vân Tuyết muội muội nói đúng, tên phế vật đó sao so sánh được với ta.

Cổ Tung nhéo nhéo khuôn mặt Vân Tuyết, hài lòng cười nói.

Bất quá trong lòng Cổ Tung vẫn thấy rất khó chịu, tại Linh Phù Sơn bị Cổ Thần bạt tai mấy cái, mỗi khi nhớ tới chuyện này hắn giận dữ vô cùng, hiện tại tu vi rốt cuộc cũng đề thăng lên một tầng, khi hắn cho rằng có thể báo thù thì Cổ Thần đã sớm thất tung mấy tháng rồi.

Muốn báo thù lại không thể báo, loại cảm giác này rất rất khó chịu.



Cổ Thần đi ra Vạn Thông Linh Thảo điếm, vừa vặn thấy Cổ Tung nhéo mặt Vân Tuyết, trong lòng nhất thời sinh ra một cỗ lửa giận, tuy rằng Vân Tuyết sớm bị hắn viết hưu thư hủy hôn, nhưng bất luận nam nhân nào thấy người từng là hôn thê của mình thân thiết với một nam nhân khác cũng đều cảm thất khó chịu.

Cổ Thần cũng là một nam nhân.

Bất quá, Cổ Thần chung quy cũng từng sống qua 500 tuổi, sẽ không như những thiếu niên xung động làm ra mấy chuyện tranh chấp vô nghĩa, nhắm mắt làm ngơ, coi như không thấy gì, xoay người đi đến chỗ trông ngựa cách đó không xa.

- Đứng lại…

Một tiếng quát lớn đột nhiên vang lên.

Cổ Thần thấy Cổ Tung, đồng thời Cổ Tung quay đầu cũng nhìn thấy Cổ Thần, trong lòng hắn đang huyễn tưởng có thể chà đạp Cổ Thần, vừa quay đầu nhìn dĩ nhiên lại thấy được Cổ Thần?

- Ngươi còn sống?

Cổ Thần vừa quay đầu lại, nhất thời thấy ba người Cổ Tung, Vân Siêu, Vân Tuyết đồng thanh hô.

Trong thanh âm hai người Vân Siêu và Vân Tuyết đều lộ ra kinh ngạc, còn thanh âm Cổ Tung lại lộ ra vẻ cực kỳ phẫn nộ.

Vân Siêu kinh ngạc trong nháy mắt, đột nhiên như nghĩ tới chuyện gì vui vẻ, nhảy dựng lên, hoan hô nói:

- Cổ Tung ca nhanh, nhanh đánh tên phế vật này.

- Ha ha… Cổ Thần, ngày hôm nay ta muốn bạt tai tên phế vật ngươi đủ một trăm cái.

Nghe Vân Siêu vừa nói, Cổ Tung nhất thời như ăn phải cuồng đan, hưng phấn vô cùng, hai tay đánh về phía Cổ Thần.

Vân Siêu vẫn hưng phấn vỗ tay:

- Phế vật, ngươi chết chắc rồi, Cổ Tung ca đã thăng cấp lên Hậu Thiên cảnh tầng bảy, ha ha, ngươi thảm rồi…

Vân Siêu hưng phấn hô to lên ngay giữa quan đạo, hấp dẫn ánh mắt mọi người qua đây.

Đúng lúc này…

Thân thể Cổ Thần đột nhiên khẽ động, hóa thành một đạo tàn ảnh, trong nháy mắt sử dụng thực lực Hậu Thiên cảnh tầng chín, đá ra một cước Kim Cương Thích Tường.

Thân hình Cổ Tung bị đá trúng giống như một quả bóng cao su.

Bịch…

Thịnh thịch…

Bay lên không trung hơn mười trượng rồi mới rơi mạnh xuống đất.

Hai tay Cổ Tung ôm chặt bụng, thân thể như con tôm co chặt lại nằm trên mặt đất, mặc kệ tu vi Hậu Thiên cảnh tầng bảy của hắn, vẫn bị Cổ Thần dùng một cước đá văng đi, không còn lực chiến đấu.

- Phù…

Cổ Thần thở ra một hơi dài, nói:

- Thoải mái rồi…

- Cổ Tung thiếu gia…

Cách đó không xa, mấy hạ nhân thấy vậy hét to một tiếng, chạy tới nâng Cổ Tung dậy.

Hai người Vân Siêu, Vân Tuyết cũng quên mất Cổ Tung đang nằm dưới đất, miệng há to thành hình quả trứng, kinh ngạc nhìn Cổ Thần.

Khiếp sợ, hoàn toàn khiếp sợ rồi…

Bảy tháng trước, cũng tại trên đường thành nam này, Cổ Tung bị đánh bại, nhưng khi đó hai người phải trải qua một lúc đả đấu, Cổ Thần mới nhằm đúng sở hở của Cổ Tung rồi đánh bại hắn.

Nhưng hôm nay, đả đấu còn chưa kịp bắt đầu, Cổ Tung bị Cổ Thần đá cho một cước, hoàn toàn mất hết khả năng chiến đấu.

Bảy tháng trước, tu vi Cổ Tung là Hậu Thiên cảnh tầng sáu, lúc này đây, tu vi Cổ Tung đã đạt được Hậu Thiên cảnh tầng bảy, bước vào Hậu Thiên cảnh hậu kỳ.

Dĩ nhiên…

Lại bị Cổ Thần dùng một cước đánh bại?

Người đến thành nam mua linh thảo, đa phần đều là người tu chân, nhìn Cổ Thần đột nhiên bạo phát thực lực, nhất thời vang lên một mảnh kinh hô:

- Hậu Thiên cảnh tầng chín?

Hậu Thiên cảnh tầng chín? Đây là khái niệm gì?

Đây chính là đỉnh của Hậu Thiên cảnh, chỉ kém một bước liền có thể trở thành tu sĩ Tiên Thiên cảnh…

- Hậu Thiên cảnh tầng chín…?

Vân Siêu và Vân Tuyết nhìn nhau, sau đó cũng kinh ngạc hô lên.

Cổ Thần mới bao nhiêu tuổi? Chỉ mới mười một tuổi mà thôi, thế nhưng đã đạt tới Hậu Thiên cảnh tầng chín, so sánh với Cổ Thần, đệ nhất thiên tài Nhạc Thủy Thành là Vân Hiên, mười ba tuổi đạt được Hậu Thiên cảnh tầng bảy, quả thực còn kém quá xa.

Nếu như bọn họ biết được kỳ thực Cổ Thần đã bước vào Tiên Thiên cảnh, không biết bọn họ sẽ có biểu tình gì, có thể trái tim nhảy ra ngoài, cằm rớt dài xuống đất hay không?

Cổ Thần dùng một cước đá bay Cổ Tung, nhìn cũng không thèm nhìn một cái, xoay người đi đến chỗ trông ngựa, nhận ngựa từ tay gã sai vặt, trong miệng hắn còn kinh khủng, lắp bắp nói:

- Cổ… Cổ thiếu gia, ngựa của người…

- Cảm tạ đã chăm sóc…

Cổ Thần gật đầu nhìn gã sai vặt, cho hắn một trăm hoang tệ làm phí chăm sóc, xoay người lên ngựa, cũng không nhìn lại phía sau mà lập tức đi về phía Đông thành.

Thẳng đến khi Cổ Thần cưỡi ngựa rời đi, Vân Siêu mới nhớ tới Cổ Tung nằm trên mặt đất, xoay người lại nhìn, thấy Cổ Tung đang được hạ nhân chăm sóc, nhưng hai tay hắn vẫn đang ôm bụng, vẻ mặt thống khổ, ánh mắt nhìn theo hướng Cổ Thần rời đi tràn ngập cừu hận.

Vân Tuyết vẫn còn chưa hồi phục tinh thần, đứng lặng nhìn thân ảnh Cổ Thần biến mất nơi cuối đường, thì thào nói:

- Hậu Thiên cảnh tầng chín… Đệ nhất thiên tài Nhạc Thủy Thành, dĩ nhiên lại là hắn?

Quay đầu nhìn phía Cổ Tung, trong mắt Vân Tuyết nhiều hơn một tia lạnh lùng.



Tạo ra một hồi nháo sự, nguyên bản Cổ Thần dự định tìm một chỗ hẻo lánh ăn tiên ma đan, sau đó quay lại Vạn Thông Linh Thảo điếm mua hoàng tinh chi và tử nguyên hoa ngoài 300 năm, nhưng lúc này hiển nhiên không được nữa rồi.

Bị biến thành tiêu điểm trong mắt mọi người, Cổ Thần không dám tiếp tục làm trò mờ ám, trực tiếp trở về Cổ gia ở Đông thành.

- Thiếu… Thiếu gia.

Người hầu trong nhà thấy Cổ Thần trở về, đột nhiên cả kinh, lập tức mừng rỡ hướng trong nhà hô lớn lên:

- Cô gia, thiếu gia đã trở về rồi.

- Thần nhi…

Người chưa thấy, đã thấy thanh âm Cổ Thương Khung từ bên trong truyền ra, Cổ Thần lập tức đi vào bên trong.

Mới đi tới cửa, liền thấy một thân ảnh từ bên trong chạy vọt ra, bắt lấy người Cổ Thần, nói:

- Thần nhi… Con, con không có việc gì?

- Phụ thân..

Cổ Thần gật đầu, mỗi lần Cổ Thương Khung lo lắng cho hắn, trong lòng Cổ Thần đều cảm động vô cùng, thế nhưng dù sao hắn cũng sống qua mấy trăm năm, cũng không thể biểu hiện xúc động ra bên ngoài như thiếu niên mười tuổi.

- Mau nói cho ta biết, mấy ngày nay con đi đâu? Thế nào lại không có tin tức?

Cổ Thương Khung vừa vui vừa lo lắng hỏi.

Vui chính là Cổ Thần rốt cục đã trở về, lo lắng chính là sợ Cổ Thần mấy ngày qua gặp phải nguy hiểm.

Cổ Thần nói:

- Bốn tháng trước, khi đó phụ thân đang bế quan, hài nhi nghe nói quáng động tại Bắc Thai Sơn có yêu thú thường lui tới liền tìm tới xem một chút, quả nhiên gặp được một đầu yêu thú.

- Thế nào? Ngươi có thụ thương hay không?

Cổ Thương Khung vội vã hỏi, thấy Cổ Thần lúc này lông tóc không hao tổn, nhất thời lại nghĩ câu hỏi hơi bị thừa.

Tính chất nguy hiểm của khoáng mạch linh thạch còn lớn hơn so với thân phận dược sư luyện đan của Cổ Thần, không cần phải nghĩ, Cổ Thần sẽ không đơn giản nói ra.

Cổ Thần chỉ nói:

- Hài nhi không phải đối thủ đầu yêu thú kia, bị nó đuổi vào trong quáng động, sau đó tiếp tục chạy tới khi lọt vào trong một quáng động hẹp chỉ vừa một người chui vào, yêu thú không qua được liên tức giận phá tung rồi phong kín lại, hài nhi bị nhốt bên trong không thể ra được, chỉ có thể tiếp tục đi về phía trước, kết quả… Khi đi vô tình đi tới một sơn động, tìm được một gốc thiên địa dị quả là nguyên thai quả…

- Là nguyên thai quả có thể cải tạo cơ thể trong truyền thuyết?

Cổ Thương Khung thét lên kinh hãi.

Cổ Thần gật đầu nói:

- Sau khi hài nhi ăn vào nguyên thai quả, lại mất bốn tháng mới có thể hoàn toàn tiêu hóa, sau đó phá động đi ra, trở về thành Nhạc Thủy.

- Luyện hóa nguyên thai quả, tu vi của con?

Cổ Thương Khung cẩn thận quan sát Cổ Thần, nhất thời kinh hỉ nói:

- Hậu Thiên cảnh tầng chín, Thần nhi… Con dĩ nhiên đạt được Hậu Thiên cảnh tầng chín?

Cổ Thần nói:

- Đúng vậy, hài nhi đã đạt tới Hậu Thiên cảnh tầng chín.

- Hậu Thiên cảnh tầng chín, Hậu Thiên cảnh tầng chín… Ha ha ha, Thần nhi, ta thật sự rất cao hứng, con mới hơn mười tuổi đã là Hậu Thiên cảnh tầng chín, ha ha ha, bấy nhiêu cũng đủ đánh thẳng mặt những kẻ tự xưng là thiên tài rồi!

Cổ Thương Khung hài lòng, cười to nói.

-o0o-


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.