Chân Tiên

Chương 5: Q.8 - Chương 5: Thánh địa Ngũ Hành (thượng)




Hơn ba nghìn vạn dặm, đủ cho hai người liều mạng công kích hơn trăm lần, trách không được Côn Ngô Tiên Đế bị thương nặng như vậy, ngay cả thọ nguyên cũng bị tiêu hao hết.

Thiên Tinh Hóa Hư đại trận bên ngoài Hư Thiên Tông đã bị Thiên uy trực tiếp đánh nát bấy, may mà cuối cùng chưởng cương ngũ hành không hoàn toàn chụp xuống đã bị Côn Ngô Tiên Đế đánh tan, vì vậy mọi người trong Hư Thiên Tông không xuất hiện thương vong số lượng lớn, chỉ là có một ít đệ tử tu vi thấp bị lực lượng tàn dư chấn tử vong.

Nếu như bị chưởng cương bản nguyên ngũ hành của Thiên đánh xuống đất, sợ rằng toàn bộ ngũ mạch Hư Thiên Tông lập tức bị san thành đất bằng, tất cả tu sĩ Đạo môn trong Hư Thiên Tông đều bị mất mạng.

May mà Hư Thiên Tông đã không còn cừu địch gì đáng nói, bằng không không có Thiên Tinh Hóa Hư đại trận, Cổ Thần lại biến mất hai năm, nhất định phải đối mặt với nguy hiểm cực lớn.

Hai năm rồi, tin tức về Cổ Thần hoàn toàn không, toàn bộ tu sĩ trong Hư Thiên Tông đối với kết cục của Cổ Thần không ôm bao nhiêu hi vọng sống sót.

Lực lượng của Thiên khiến mỗi một vị tu sĩ trong Hư Thiên Tông đều có thể thể hội trực quan, Cổ Thần dưới Thiên uy cũng không thể chống đỡ nổi, thiếu chút nữa bạo thể mà chết, tuy rằng sau đó được người khác cứu đi, thế nhưng chúng tu sĩ Hư Thiên Tông cũng tận mắt nhìn thấy Thiên đuổi theo không bỏ.

Tu sĩ Đạo môn căn bản không thể tưởng tượng Cổ Thần có thể giữ được cái mạng nhỏ.

- Bản tọa đã trở về!

Cổ Thần vừa mới tới Hư Thiên Tông, khí tức cường đại đã bao phủ toàn bộ ngũ mạch trong Hư Thiên Tông.

- Thần nhi!

- Sư đệ!

- Cổ Thần!

….

Năm người Cổ Thương Khung, Hư Tử Uyên, Tiểu Bạch, Mông Tiên Âm, Tự Ngọc là nhóm đầu tiên chạy ra ngoài, nhìn Cổ Thần, trong ánh mắt tràn đầy vui vẻ, thoát hiện vết lệ vương.

Độ lôi kiếp hủy diệt đệ cửu trọng, Cổ Thần biết khả năng sẽ phát sinh nguy hiểm, không mang theo bất cứ người nào trong Như Ý Linh Lung bảo tháp cùng nhau độ kiếp.

Vì vậy, lúc độ kiếp, mấy người Cổ Thương Khung, Hư Tử Uyên đều ở trong Hư Thiên Tông.

Cổ Thần bị Thiên đánh rơi xuống mặt đất, trấp áp không thể động đậy, thất khiếu chảy máu, bị một người từ trong vết rách không gian cứu đi, hoàn toàn bị đám người Cổ Thương Khung nhìn rõ ràng trong mắt.

Thế nhưng chữ Thiên trên bầu trời thực sự quá mức lợi hại, vẫn đuổi theo, tuy rằng chiến trước sau đó cách Hư Thiên Tông không xa lắm, con mắt không thể nhìn thấy, nhưng từ phía đông truyền tới hai cỗ khí tức vô cùng khủng khiếp giúp bọn họ suy đoán được, chữ Thiên đuổi theo người đã cứu Cổ Thần đi, đồng thời triển khai một hồi đại chiến.

Lúc đó năm người Cổ Thương Khung, Hư Tử Uyên, Tiểu Bạch, Mông Tiên Âm, Tự Ngọc cùng với một ít cường giả đạo môn Độ Hư cảnh từng theo phía đông điều tra cẩn thận.

Nhưng tốc độ của bọn họ không thể so sánh với Côn Ngô Tiên Đế và Thiên, rất nhanh, ngay cả ba động của hai cỗ khí tức kinh khủng kia đều không thể cảm nhận được rồi, thế nhưng những vết nứt nẻ dài tới hơn vạn dặm, sâu tới vạn trượng lưu lại trên mặt đất đủ sức chấn động tâm linh bất cứ người nào.

Bọn họ từ Hư Thiên Tông điều tra tới tận Đông Hải, mãi cho tới phụ cận Phong Bạo Thâm Uyên cũng không thể điều tra được hạ lạc của Cổ Thần.

Thời gian hai năm lặng lẽ trôi qua, bọn họ đều vượt qua trong sự dày vò, hầu như sắp phải tuyệt vọng rồi, như đại bộ phận tu sĩ Đạo môn suy nghĩ, cho rằng Cổ Thần quả thực đã vẫn lạc, ai có thể sống sót được qua sự truy sát của Thiên?

Bất quá, ngay trong lúc tuyệt vọng, Cổ Thần đột nhiên xuất hiện.

Ánh lệ trong mắt năm người đều là quá vui mà khóc.

Thân ảnh Cổ Thần chợt lóe, lập tức xuất hiện trước mặt năm người, nhìn thấy biểu tình của bọn họ, chỉ biết sự quan tâm đối với chính mình trong lòng bọn họ vô cùng sâu sắc, Cổ Thần nói:

- Phụ thân, sư tỷ, Tiểu Bạch, Tiên Âm, Tự Ngọc, ta không sao, chỉ là Thiên muốn tiêu diệt ta, ta không dám hiện thân quá sớm, né tránh tại địa phương bí mật hai năm mới đi ra, khiến mọi người phải thương nhớ!

Tiểu Bạch chà chà chân:

- Đồ ngốc ngươi, không có việc gì cũng không truyền tin cho chúng ta biết, làm hại chúng ta thương tâm thật lâu!

Tự Ngọc nói:

- Tiểu Bạch muội muội, muội cũng thấy đấy, chữ Thiên kia lợi hại tới mức nào, Cổ Thần cẩn thận một chút cũng là chuyện nên làm, vạn nhất vừa ra bị Thiên bắt được thì phiền phức rồi.

Cổ Thương Khung nói:

- Đã trở về là tốt rồi, đã trở về là tốt rồi…

Cổ Thần nhéo nhéo khuôn mặt của Tiểu Bạch, cười nói:

- Địch nhân gặp phải lần này thực sự quá mức cường đại, lấy thực lực của ta không nói chống lại, ngay cả tư cách hoàn thủ cũng không có, Tiểu Bạch phu nhân, một đoạn thời gian rất dài sau này ta sẽ không tiếp tục bế quan, cùng với các nàng khoái hoạt được không?

Sau khi bước vào Hợp Đạo sơ kỳ, tu sĩ cần phải hợp thành đạo của chính mình mới có thể bước vào cấp độ thứ hai trong Hợp Đạo kỳ, hợp đạo thành công chính là chư tử đại tiên, ngôn xuất pháp tùy, hô phong hoán vũ.

Chư tử đại tiên ngôn xuất pháp tùy, hô phong hoán mỹ, không phải mượn bất cứ ngoại lực nào, mà là đạo của chính bản thân, không chỗ nào không có, không lúc nào không có, mỗi tiếng nói, mỗi cử động, trong lúc giơ tay nhấc chân đều ẩn chứa lực lượng của đạo, lực lượng của pháp tắc.

Tuy rằng hiện tại Cổ Thần cũng có năng lực ngôn xuất pháp tùy, hô phong hoán vũ, nhưng là mượn lực lượng của bản nguyên ngũ hành, nếu như muốn bằng vào lực lượng bản thân đạt tới cấp độ ngôn xuất pháp tùy, nhất định phải hợp đạo thành công, bước vào Hợp Đạo trung kỳ, thành tựu cảnh giới chư tử đại tiên.

Quá trình hợp đạo không hề có liên quan tới bản nguyên ngũ hành, vì vậy Cổ Thần tiêu tốn nhiều thời gian luyện hóa bản nguyên ngũ hành hơn nữa đối với Hợp Đạo sơ kỳ đề cao tới Hợp Đạo trung kỳ không có bất cứ tác dụng gì.

Tu sĩ Hợp Đạo cũng giống như tu sĩ Độ hư, là một ranh giới ngăn cách rất lớn, cần ngộ đạo, cũng không phải chỉ cần thời gian là có thể thành công được.

Tu sĩ Độ Hư cần lĩnh ngộ chính là pháp tắc thiên địa, tu sĩ Hợp Đạo không chỉ lĩnh ngộ thấu triệt các loại pháp tắc, còn phải hợp thành được đạo của chính mình, độ khó cao hơn rất nhiều.

Tu sĩ hợp thành đạo, căn bản theo lĩnh ngộ khác nhau, hợp thành đạo không giống nhau, mỗi người một đặc điểm, trên cơ bản chư tử đại tiên Hợp Đạo kỳ trở lên hơp thành đạo đều là do pháp tắc thiên địa kết hợp với tình huống thực tế của bản thân mà thành, là đạo độc nhất vô nhị thuộc về riêng bản thân mình.

Ví dụ như.

Thủy tổ Đạo môn Thái, thái là chỉ cực, là một loại cao nhất, đạo siêu nhiên thế ngoại.

Thủy tổ Phật môn Nguyên, nguyên là chỉ điểm khởi nguồn, là một loại đạo độc nhất vô nhị, một loại khởi nguồn thiên địa.

Thủy tổ Nho môn Khâu, khâu là chỉ gò núi, là một loại đạo liên miên không dứt, rộng lớn vô cùng.

Đạo tổ nhân tộc Hồng, Hồng là chỉ lớn, uyên bác, đang thịnh, là một loại hạo hãn vô biên, đại khái bồng bột, như uyên như hải, định đỉnh thiên hạ, ý bao dung vạn vật thế gian, không gì không làm được.

Tu vi của Cổ Thần bước vào Hợp Đạo sơ kỳ, tầng thứ tám Như Ý Linh Lung bảo tháp đã mở ra.

Tầng thứ tám là thời gian gia tốc, giảm tốc, so sánh với thế giới Cổ Hoang là gấp 100 lần, một trăm năm tại thế giới Cổ Hoang, tại bảo tháp tầng thứ tám là một van năm.

Thế nhưng cho dù thời gian trong bảo tháp càng lâu hơn nữa, Cổ Thần cũng không thể hợp đạo thành công trong bảo tháp.

Hợp đạo cần phải căn cứ vào pháp tắc bản nguyên vũ trụ cùng với bản thân hợp hai làm một, trở thành đạo, không có liên quan tới bản nguyên ngũ hành, hoàn toàn phải dựa vào chính mình, bất cứ kẻ nào cũng không thể hỗ trợ được.

Vì vậy bế quan tu luyện cũng không có tác dụng.

Cũng không thể giốn như lúc trước bước vào Độ Hư, tiến vào thế giới phàm nhân lịch lãm, trải nghiệm trần thế, chỉ có thể cảm ngộ pháp tắc thiên địa, so với hợp đạo không thể so sánh.

Tu sĩ muốn hợp đạo cần phải lĩnh ngộ thấu triệt đối với pháp tắc, hai là phải tìm kiếm được một phần cơ hội, đại đạo không chỗ nào không có, cần phải quan sát lĩnh ngộ, nước từ trên đỉnh núi chảy xuống, sông lớn hồ nước, hoa cỏ cây cối, thiên địa vạn vật, nhất cử nhất động đều có đạo tồn tại.

Có đôi khi nhìn núi nhìn nước, ngay trong nháy mắt đó, tâm linh khẽ động liền chạm vào cơ hội lĩnh ngộ đại đạo, cùng với bản thân hợp hai làm một, nhất cử hợp đạo thành công, bước vào cảnh giới chư tử đại tiên, đó là tỉnh ngộ.

Có đôi khi, trải qua vạn năm cũng không thể nhìn thấy bóng dáng của đạo, thẳng cho tới khi thọ nguyên tiêu hao hết, cả đời cũng không thể bước vào cảnh giới chư tử đại tiên.

Rốt cuộc phải hợp đạo như thế nào, mỗi người đều có gặp gỡ của riêng mình, không thể bắt chước, vì vậy nói chuyện kinh nghiệm chỉ là mây mù vô định.

Trong sinh hoạt bình tĩnh, lĩnh ngộ áo nghĩa thiên địa, lĩnh ngộ biến hóa ảo diệu thiên địa, đó là cách hợp đạo duy nhất.

Cổ Thần trở về Hư Thiên Tông khiến chúng tu sĩ Đạo môn cảm thấy vô cùng hưng phấn, nếu như không có Cổ Thần, Đạo môn tại tiên giới Cổ Hoang chỉ là thế lực nhỏ yếu nhất trong mấy thế lực lớn, tuy rằng cường giả các thế lực lớn khác đều đã bị trấn áp, thế nhưng chung quy có một ngày đêm thoát khốn ra ngoài, nếu như Cổ Thần thực sự vẫn lạc, đến lúc đó Đạo môn nhất định sẽ bị các thế lực khác chèn ép.

Cổ Thần không hề bế quan tu luyện, ở ngay trong Hư Thiên Tông, mỗi ngày làm bạn với tứ nữ Hư Tử Uyên, Tiểu Bạch, Mông Tiên Âm, Tự Ngọc, cũng bắt tay vào thành lập thánh địa Ngũ Hành.

Tuy nói vận dụng bản nguyên ngũ hành đối với việc hợp đạo của hắn không có tác dụng gì, nhưng đối mặt với ngũ hành thoát thai kiếp hơn hai trăm năm nữa, Cổ Thần cần phải áp dụng một số biện pháp phòng bị.

Cổ Thần lấy ngũ phong của Hư Thiên Tông làm căn cơ ngũ hành.

Bách Thảo Phong phía đông là mộc hành.

Lạc Hà Phong phía tây là kim hành.

Thanh Viêm Phong phía nam là hỏa hành.

Ẩn Kiếm Phong phía bắc là thủy hành.

Đô Thiên Phong cao nhất là thổ hành.

Lấy ngũ phong làm căn cơ, Cổ Thần dựa vào lực lượng bản nguyên ngũ hành tại ngũ phong mở ra một tiểu thế giới, dài rộng chừng mấy trăm dặm, Cổ Thần gọi đó là Ngũ Hành Bí Cảnh.

Trong Ngũ Hành Bí Cảnh, tràn đầy pháp tắc bản nguyên ngũ hành, đối với tu sĩ Độ Hư cảnh có tác dụng thúc đẩy tu luyện phi thường lớn.

Sau đó, Cổ Thần lại lấy ngũ phong làm trận cơ, thành lập năm tòa trận pháp kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, năm trận hợp nhất, hình thành một tòa Ngũ Hành Đại Trận hoàn chỉnh.

Phạm vi bao phủ đạt tới phương viên vạn dặm, hầu như toàn bộ dãy núi Linh Hư đều bị Ngũ Hành đại trận bao phủ, uy lực của trận pháp này so với Thiên Tinh Hóa Hư đại trận hoàn toàn không kém hơn.

Mở ra Ngũ Hành Bí Cảnh, Cổ Thần dùng hơn năm mươi năm.

Thành lập Ngũ Hành Đại Trận, Cổ Thần lại dùng hơn mười năm.

Từ đó về sau, Hư Thiên Tông biến thành một thánh địa tu hành, một pháo đài kiên cố.

Tất cả kiến tạo thành công, cái tên Hư Thiên Tông từ nay về sau biến mất trong dòng chảy lịch sử, một cái tên hoàn toàn mới xuất hiện --- Thánh địa Ngũ Hành.

Tất cả tu sĩ Đạo môn trở thành nhóm tu sĩ đầu tiên của thánh địa Ngũ Hành.

Trong thánh địa Ngũ Hành, bao gồm rất nhiều bí pháp truyền thừa của các tiên tông đại phái, đồng thời không chỉ có như vậy, Cổ Thần còn hợp nhất năm loại bí thuật vô thượng kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, gọi là Ngũ Hành Tiên Thuật, trở thành bí điển trấn địa của thánh địa Ngũ Hành.

Thánh địa Đạo môn Thái Hư Cung từ nghìn năm trước đã bị hủy diệt rồi.

Thánh địa Nho môn Bách Thánh Cách hơn mười năm trước cũng bị hủy diệt.

Thánh địa Phật môn Thiên Thiền Tự tuy chưa bị diệt, nhưng bị Cổ Thần đánh hạ, hiện tại Thiên Thiền Tự so với Thiên Thiền Tự trước đây hoàn toàn là hai cấp bậc khác nhau, cũng có thể coi như bị diệt rồi.

Truyền thừa tam đại thánh địa đến nay chỉ còn có một mình Thiên Thiền Tự Phật môn đã hoàn toàn thay đổi.

Sự quật khởi của thánh địa Ngũ Hành nhất cử trở thành thánh địa lớn nhất toàn bộ tiên giới Cổ Hoang, là thánh địa duy nhất.

Đồng thời, thánh địa Ngũ Hành khác so với tam đại thánh địa trước kia, mở rộng cửa sơn môn, tuyển nhận đệ tử thành viên không hạn chế khu vực, không hạn chế tộc đàn, pháp truyền thiên hạ.

Trong lúc nhất thời, không chỉ là tu sĩ nhân tộc, cho dù là hai tộc vu yêu cũng có rất nhiều tu sĩ tới đây gia nhập vào thánh địa Ngũ Hành.

Nhất là yêu tộc, theo Côn Ngô Tiên Đế vẫn lạc, Thiên đình bị diệt, cường giả yêu tộc đã mất đi cứ điểm, hiện tại cường giả yêu tộc phân tán khắp nơi trong yêu vực Đông Hoang, đã không có cứ điểm thống nhất, không có thủ lĩnh thống nhất, khiến yêu tộc có dấu hiệu hoàn toàn phân liệt, trở thành năm bè bảy mảng.

Vì vậy, sau khi biết được Cổ Thần thánh lập thánh địa Ngũ Hành, mở rộng thu nhận tu sĩ thiên hạ, không phân biệt khu vực, không phân biệt tộc đàn, không ít tu sĩ yêu tộc đều chạy tới bái phỏng gia nhập.

Tuy rằng Cổ Thần đã đánh chết Thánh Ưng đại vương trong Thiên đình, nhưng Cổ Thần không hề lạm sát kẻ vô tội, hành vi của hắn tu sĩ trong thiên hạ đều biết rõ, biết Cổ Thần là người đáng tin, vì vậy cho dù thánh địa Ngũ Hành có thể được cho là thế lực nhân tộc, nhưng cũng có không ít tu sĩ yêu tộc đến đây gia nhập.

Theo càng ngày càng có nhiêu tu sĩ ba tộc nhân, vu, yêu tới bái nhập thánh địa Ngũ Hành, nhân số thánh địa Ngũ Hành đã gia tăng không giới hạn, ngắn ngủi trong vòng một năm nhân số đã tăng lên hơn mười vạn người.

Mặc kệ là thế lực Phật môn, hay thế lực vu tộc, hoặc là cường giả yêu tộc, tất cả đều tới thánh địa Ngũ Hành chúc mừng, từ mặt tình thế, thừa nhận thánh địa Ngũ Hành là thế lực mạnh nhất trên tiên giới Cổ Hoang.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.