Thông thường, càng sâu xuống đất, độ ẩm càng cao, bởi vì, sâu trong lòng đất đều là dung nham chảy, nóng vô cùng, ở những nơi sâu nhất, ngay cả tu sĩ Mệnh Tuyền cũng bị thiêu cháy.
Càng tiến lên phía trước, hàn khí càng nặng thêm, Cổ Thần duy trì cảnh giác, xuất hiện dấu hiệu dị thường, chứng tỏ sơn động này không phải là một sơn động đơn giản bình thường.
Sơn động này vô cùng u ám, cả quãng đường, Cổ Thần đã đi gần một ngàn trượng, vậy mà vẫn chưa kết thúc, cả sơn động vẫn chưa có gì biến hóa, địa thế vẫn dốc, chỉ có một điểm khác biệt duy nhất đó là nơi này lạnh lẽo hơn ở cửa động.
Xem ra sắp đến đáy rồi, Cổ Thần thầm nghĩ, hàn khí lạnh lẽo màu trắng mỗi lúc một nhiều, bên trong sơn động cũng ngày càng sáng hơn, bây giờ Cổ Thần đã có thể nhìn tít ra xa, tăng dần tốc độ.
Càng tiến lên phía trước, dần dần, hàn khí lạnh lẽo màu trắng ngưng kết thành những khối nhũ băng, treo trên nóc động, bốn phía sơn động, chỗ nào cũng có băng đông kết, cả sơn động hoàn toàn trở thành một băng động.
Dưới độ sâu ngàn trượng mà còn có băng động? Cổ Thần ngạc nhiên, tiếp tục hiếu kì tiến lên phía trước, lối đi đột nhiên trở nên rộng rãi, một con đường mới, một lối đi khác vào nơi này, hình thành nên một tiểu động rộng chừng ba trượng vuông.
Cổ Thần vừa mới bước vào tiểu động, ánh mắt đã hướng ngay sang bên phải, cả hai con đường dẫn đến đây đều cùng nằm bên tay phải, con đường bên phải không dài, chỉ độ mười trượng, phía trước trắng xóa một màu, hình như là một tiểu động khác, nhìn không rõ lắm.
Cổ Thần tiến lên phía trước, nhanh chóng xuyên qua thông đạo, tiến vào trong tiểu động, bây giờ thì có thể nhìn rõ mọi thứ, đây là một tiểu động rộng hơn hai mươi trượng vuông, bất cứ nơi nào trong động cũng bị băng tuyết bao phủ thành một màu trắng xóa, chẳng trách nhìn không rõ được.
Nơi này cũng dẫn đến cuối động huyệt, ở đó, có một chiếc giường băng màu lam, trên giường băng là một cỗ quan tài bằng tuyết trắng.
Hai mắt Cổ Thần sáng rực, thì ra hàn khí của cả sơn động đến từ chiếc giường và cỗ quan tài băng này.
Có thể khiến cho một sơn động rộng hàng trăm trượng đông kết thành băng, chiếc giường và cỗ quan tài băng này rõ ràng là vật cực lạnh, đối với những tu sĩ tu luyện pháp quyết cực hàn mà nói, đây chính là bảo bối trời ban.
Cổ Thần đạp lên phi kiếm, từ từ tiến về phía giường băng và cỗ quan tài, mặc dù đã đến cuối sơn động nhưng Cổ Thần không muốn để sót bất cứ dấu vết gì, vì vậy, vẫn chưa hạ xuống.
Bất cứ ai, đến nơi này, đều muốn nhìn vào trong quan tài xem bên trong đó rốt cục có những gì?
Cổ Thần cũng không phải ngoại lệ, huống hồ sự hiếu kì của một tu sĩ mạnh hơn người thường gấp trăm lần.
Trong một sơn động thâm u thế này lại có một chiếc giường băng và một cỗ quan tài bằng băng, thực sự là chuyện quá kì lạ.
Nếu như sơn động là mộ phần của một tu sĩ nào đó, vậy thì chiếc giường này chính là nơi giấu xác, có thể yên nghỉ ở một nơi cực hàn thế này, tu vi tu sĩ khẳng định không thấp, nếu như bên trong chiếc quan tài bằng băng có một hai bảo pháp... Vậy thì quá may mắn.
Rất nhanh, Cổ Thần áp sát cỗ quan tài bằng băng, đến khi chỉ còn cách chừng ba trượng hắn đột nhiên lật bàn tay, nắm chặt thanh ly kiếm đồng thời tay trái rút một tấm Thái Ất phù.
Cổ Thần biết, những nơi như này thường có nguy hiểm tiềm ẩn, muốn đạt được lợi ích, cần phải vượt qua những nguy hiểm đó mới được.
Cỗ quan tài bằng băng đã đóng chặt, Cổ Thần không nhìn được thứ bên trong, nhưng giữa nắp và thân quan tài vẫn có quang ảnh lưu động, chứng tỏ không phải khít hoàn toàn, Cổ Thần giơ thanh ly liếm, đâm vào khe hở giữa nắp và thân quan tài.
Sau đó nhảy lên, nắp quan tài vẫn không di chuyển.
Cổ Thần truyền tiên thiên chân khí vào thanh ly kiếm, một đường kiếm cương lóe lên, lại dùng lực nhảy lên lần nữa.
Nắp quan tài quả nhiên vẫn chưa đóng chặt, lần nhảy thứ hai, Cổ Thần hất được nó sang một bên, tình cảnh bên trong quan tài lập tức xuất hiện rõ ràng trước mắt hắn.
Một thi thể đông kết thành băng tạc nằm im lìm bên trong cỗ quan tài bằng băng.
Không khí bên trong cỗ quan tài còn lạnh hơn trong động gấp mười lần. Quan tài vừa mở ra, sương mù mờ mịt lập tức tản ra tứ phía, Cổ Thần cảm thấy lạnh thấu xương.
Nắp quan tài vừa bị Cổ Thần mở ra, như được giải trừ cấm chế gì đó, sương mù bên trong quan tài phiêu tán toàn bộ ra ngoài, hơn nữa, nhiệt độ bắt đầu tăng lên, thi thể băng tạc dần dần tan chảy...
Băng tạc tan chảy, biến thành sương mù, bay ra khỏi quan tài.
Cổ Thần nhìn kĩ một lượt bên trong quan tài, trừ thi thể băng ra, không còn thứ gì khác, đột nhiên thoáng rùng mình, nhìn sang thi thể băng, trong lòng cảm thấy có chút không ổn.
Lớp băng bên ngoài đã tan được một nửa, đột nhiên thi thể băng động đậy, tầng băng lạnh bên ngoài vỡ nứt ra như mai rùa, lật người một cái, thi thể băng ngồi dậy.
Cổ Thần giật mình, thi thể băng này vẫn chưa chết sao? Sao lại tỉnh dậy? Một cách vô thức, thân thể lùi lại phía sau mười bước.
Bởi vì bị băng lạnh bao phủ nên sắc mặt thi thể trắng chẳng khác gì màu của băng tuyết. Vừa ngồi dậy, thi thể băng mở trừng hai mắt, lộ ra đôi mắt lấp lánh lục quang, quét một lượt qua người Cổ Thần.
Một cảm giác lạnh lẽo cực độ nhất thời bao phủ lấy Cổ Thần, đồng thời, Cổ Thần cũng cảm thấy, có một luồng thần thức đang quét lên người mình.
- Một ngàn năm... Ta chỉ cần thêm mười năm nữa là đã có thể hoàn toàn hồi phục thương thế... Tiểu tử, ngươi làm phiền ta.
"Thi thể băng" nhổ một ngụm băng vụn, cất lời nói.
Có thể nói chuyện, có lẽ không thể gọi là "thi thể băng", mà phải gọi là "người băng" mới đúng.
Cổ Thần không ngờ, bên trong quan tài băng lại là một người còn sống. Nghe người băng nói vậy, có lẽ người này nằm trong quan tài băng dưỡng thương, phải thêm mười năm nữa mới hoàn thành...
Nhưng, Cổ Thần một kiếm bật nắp quan tài, phá vỡ cấm chế của người này, cắt ngang tiềm tu.
Nghe ngữ khí người băng, xem ra hắn rất không vui.
Đồng thời, Cổ Thần cũng thoáng rùng mình, một ngàn năm, người băng nói hắn đã ở trong quan tài dưỡng thương một ngàn năm? Có thể sống được một ngàn năm, không lẽ là tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh Minh Khiếu kỳ?
Kiếp trước của Cổ Thần cũng chỉ đạt tới Mệnh Tuyền cảnh Nguyên Thần kỳ, sống được năm trăm tuổi.
Tu sĩ Minh Khiếu kỳ, thổi một hơi là có thể giết chết hắn. Thân thể vốn đã lạnh đến cực điểm, nhất thời cảm nhận thêm một luồng hơi lạnh mới.
Cổ Thần không dám manh động, giả bộ sợ hãi, run rẩy nói:
- Không biết tiền bối tiềm tu ở đây, vãn bối vô ý mạo phạm, mong tiền bối hải hàm.
Lục quang lóe lên trong mắt người băng, giận dữ nói:
- Tiểu tử, ngươi khiến một ngàn năm tiềm tu của ta đổ xuống sông xuống bể rồi, ngươi nói, bảo ta bỏ quá cho ngươi sao được?
Ngữ khí người băng mặc dù giận, nhưng Cổ Thần không phải trẻ con, từ ngữ âm hắn có thể phán đoán ra người băng không hề có ý muốn giết mình. Nếu như thực sự muốn giết, đâu có phí nhiều lời như vậy? Mà đã trực tiếp ra tay giết chết mình luôn rồi.
Người băng cố ý nói vậy, rõ ràng muốn làm Cổ Thần sợ, sau đó... đương nhiên làm theo lời hắn ta.
Cổ Thần đương thiên thuận theo ý người băng, lộ vẻ sợ hãi.
- Tiểu tử, nể tình ngươi không biết, ta có thể tha mạng cho ngươi, nhưng...
Mọi thứ đúng như Cổ Thần đoán, người băng chuyển ngữ khí, nói:
- Ngươi giúp ta làm một chuyện, ta sẽ tha cho ngươi ...
- Tiền bối cứ nói...
Cổ Thần run giọng, càng ra vẻ sợ hãi, đối phương càng coi thường.