Chân Tiên

Chương 41: Q.2 - Chương 41: Tiên Thiên cảnh tầng chín (thượng)






Cổ Thần biết trong lòng nàng chắc chắn đang cảm thấy rất kì quái, nhưng hắn chỉ im lặng ngắm nhìn chứ không nói thêm điều gì.

- Xem ra giấc mơ của đệ đúng là kì quái thật, ha ha...

Hết nửa tuần trà, Hư Tử Uyên mới đột nhiên cười nói:

- Sư đệ, đệ tên gì?

- Tử Uyên sư tỷ, đệ tên cổ Thần.

Cổ Thần gật đầu nói.

- Cổ Thần?

Hư Tử Uyên lẩm bẩm một mình, còn chuyện tại sao Cổ Thần biết tên nàng, Hư Tử Uyên không hề cảm thấy ngạc nhiên. Phàm là đệ tử Hư Thiên Tông, hầu như đều biết tên nàng, lấy ra một miếng thẻ ngọc trong lòng, Hư Tử Uyên nói:

- Cô sư đệ, ta cần một gốc bách tiết thảo, một đóa xà ma hoa, một gốc lộ thủy liên, ba loại này đều là linh thảo hiếm có, chỉ vườn này mới có độ tuổi cao nhất, đây là chỉ thị của Tôn sư thúc.

Cổ Thần nhận thẻ ngọc, bên trong quả nhiên có tin tức mà Tôn Thường lưu lại, trả thẻ ngọc lại cho Hư Tử Uyên, Cổ Thần nói:

- Sư tỷ, đi theo ta.

Cổ Thần đi lấy một gốc bách tiết thảo, xà ma hoa, lộ thủy liên, giao tận tay Hư Tử Uyên.

Nhận ba loại linh thảo hiếm có, Hư Tử Uyên nhìn Cổ Thần nói:

- Sư đệ, đệ có vẻ rất am hiểu linh thảo, cho dù là đệ tử áo cam áo lam nhập môn hai mươi năm trở lên thủ pháp cũng không thể thuần thục như vậy, hơn nữa, trong quá trình hái thuốc, đệ cũng không để linh dược tiết ra nửa phần linh khí.

Cổ Thần cười nói:

- Trước khi nhập môn, đệ đã nghiên cứu qua luyện đan chi thuật nên linh thảo, cơ bản đều biết, bất luận tu luyện, hay luyện đan thuật, đệ đều rất có thiên phân, không lâu nữa, đệ nhất định sẽ khiến tất cả mọi người phải nhìn nhận đệ bằng con mắt khác.

- Vậy sao?

Hư Tử Uyên mỉm cười nói:

- Đệ tu luyện có thiên phân, vậy sao ta lại nhìn thấy đệ bị bọn họ đánh cho ngã lăn xuống đất.

Cổ Thần nhún nhún vai nói:

- Đấy là họ ỷ đông hiếp yếu, nếu như một chọi một, khẳng định đánh không lại đệ, hắc hắc... Bọn họ cũng có là gì đâu, không lâu nữa, dù cả ba người cùng lên, cũng không phải đối thủ của ta.

Hư Tử Uyên cười nói:

- Sư đệ, tự tin là tốt, nhưng cũng đừng mù quáng quá, tu luyện cho tốt, nếu như đệ có ý nghĩ đó, sau này nhất định sẽ có thành tựu, ta đi trước đây...

- Tạm biệt sư tỷ...

Cổ Thần nói, nhìn theo cho đến khi độn quang của Hư Tử Uyên dần biến mất nơi chân trời, một lúc lâu sau mới thu ánh mắt, mặt lộ ra một nụ cười hạnh phúc.

Hôm nay không giống ngày khám bệnh, chỉ nói được hai ba câu. Hôm nay hai người đã trao đổi không ít, lại có mối quan hệ sư tỷ sư đệ cùng tông, bây giờ, có lẽ đã coi như quen biết.



- Sư phụ nói, huyền âm hàn khí trong người ta, lúc ta còn là thai nhi trong bụng mẹ đã bị Thủy Thần Tông tông chủ Mông Ngưng Băng dùng Băng Phách thần chưởng đánh thương, mẫu thân ta thiệt mạng, cực âm hàn khí của băng phách thần chưởng tiến nhập vào thai nhi, ta mặc dù may mắn được sư phụ cứu sống, nhưng vẫn còn huyền âm tuyệt mạch, hàn khí Băng Phách thần chưởng tăng trưởng theo ta, sớm đã cùng sinh mệnh ta liên kết làm một, không thể thanh trừ...

- Biết được thông tin này, Hư Thiên Tông, trừ sư phụ, tông chủ, ba vị thái thượng trưởng lão ra, không còn ai khắc, sư phụ nói loại huyền âm tuyệt mạch này đã có lịch sử vạn năm, hiếm hoi lắm mới xuất hiện một lần, vừa hay ta là cửu âm huyền thể, cực âm hàn khí lại bị mẫu thân ta chặn lại một nửa, còn lại chỉ là một nửa cực âm hàn khí, vừa hay tương dung với cửu âm huyền thể, cộng thêm đơn thanh diệu thủ của sư phụ... Nên ta mới may mắn sống sót.

- Trừ ta ra, thiên hạ này không còn ai là người có huyền âm tuyệt mạch, Cổ sư đệ... hắn sao lại mơ thấy bộ dạng ta lúc bị huyền âm hàn khí dày vò chứ?

...

Mặc dù trước mặt Cổ Thần, Hư Tử Uyên không có biểu hiện gì, nhưng sau khi rời đi, lúc nào nàng cũng canh cánh câu hỏi đó, mặc dù mới chủ gặp hai lần, nhưng hình ảnh Cổ Thần đã in sâu trong tâm trí nàng.

Hư Tử Uyên rời đi rồi, Cổ Thần còn phấn khởi thêm một lúc nữa rồi mới tiếp tục tu luyện Linh Kình Thuấn Tức quyết, trùng kích bình cảnh Tiên Thiên cảnh tầng tám, thời gian một đêm, trôi qua rất nhanh.

Lại một đêm trùng kích nữa, bình cảnh Tiên Thiên cảnh tầng tám bắt đầu lung lay, cùng lắm thêm ba ngày nữa là có thể tiến thêm một bước, chạm đến Tiên Thiên cảnh tầng chín, cảnh giới cao nhất sau Thần Hải cảnh.

Hôm sau, cuộc sống của Cổ Thần vẫn không có gì thay đổi. Không bị ai quấy rầy, sau khi chăm sóc vườn thuốc, Cổ Thần tiếp tục bắt đầu trùng kích Tiên Thiên cảnh tầng tám.

Cổ Thần khoanh chân ngồi trên giường, miệng há to như đang nuốt chửng không khí trong phòng, thậm chí, Cổ Thần vẫn còn cảm thấy khí lượng chưa đủ, nếu như ra bên ngoài, hiệu quả có lẽ còn tốt hơn một chút.

Chỉ có điều, ra bên ngoài, Cổ Thần sợ có ai bất ngờ đến, sẽ nhìn thấy cảnh hắn trùng kích Tiên Thiên cảnh tầng chín. Hắn đã bố trí trận pháp cỡ nhỏ trong phòng, nếu như có người đến, lập tức sẽ biết, không sợ ai phát hiện thực lực của mình.

Nhắm mắt, nhìn vào bên trong cơ thể, ngụm không khí vừa hít vào người lập tức biến thành mười hai đường chân khí, lưu nhập vào mười hai chính kinh, sáu âm sáu dương, qua âm mạch giả hóa thành âm khí, qua dương mạch giả hóa thành dương khí, sáu đường âm khí và sáu đường dương khí thông qua mười hai chính kinh, chạy đến xương cốt toàn thân, cuối cùng, lại qua mười hai chính kinh, quay trở về tim, sáu đường âm khí và sáu đường dương khí tương ngộ, âm dương giao thoa, sinh sôi không ngừng.

Một lúc sau, âm khí và dương khí mỗi loại một phần hóa thành sáu đường, tiến nhập mười hai chính kinh sáu âm sáu dương chi mạch, chỉ có điều, lúc nãy chân khí âm dương tương bỉ, không chỉ mạnh hơn một nửa.

Cứ như vậy một tuần trôi qua, chân khí âm dương từ xương cốt toàn thân, tương giao nơi tim, một lần nữa âm dương giao thoa, chân khí âm dương lại tăng trưởng một nửa, mỗi loại một phần, tiến nhập sáu âm sáu dương chi mạch, lưu nhập toàn cơ thể.

Kinh mạch toàn thân dưới sự trùng kích không ngừng của chân khí âm dương , chân khí âm dương càng hùng hậu, hàm lượng chân khí mà mười hai chính kinh tiếp nhận càng lúc càng lớn. Dưới sức ép không ngừng của một lượng lớn chân khí âm dương , mười hai chính kinh trở nên thô hơn, càng cường tráng, chân khí truyền nhập vào xương cốt, vào máu thịt, vào gân cốt toàn thân dưới sự rèn luyện của chân khí âm dương càng trở nên cường hãn...

Mỗi giờ mỗi khắc, thân thể Cổ Thần và cường độ Chân khí tiên thiên lại không ngừng tăng trưởng, chân khí âm dương như mười hai con thần long không ngừng di chuyển trong cơ thể Cổ Thần, thỉnh thoảng lại tụ lại thành một đám.

Chân khí âm dương trong cơ thể không ngừng giao hội, chân khí âm dương càng cường thịnh, sức mạnh của mười hai con thần long càng lúc càng lớn, Cổ Thần cảm thấy kinh mạch của mình như muốn nổ tung....

Hắn biết, đó chỉ là một loại ảo giác, là ảo giác thường xuất hiện mỗi khi bình cảnh tu vi chuẩn bị đột phá.

Không hề buông lỏng, Cổ Thần tiếp tục nhịn thở, cắt đứt liên hệ với thiên địa, chân khí âm dương tương dung trong cơ thể tự thành một phương thiên địa, tuần hoàn không ngừng, sinh sôi nảy nở.

Hắn cảm thấy cơ thể mình dường như biến thành một quả cầu khí, chỉ cần bên ngoài có người đâm nhẹ, sẽ lập tức nổ tung, lúc này, nếu như bị làm phiền, sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

Mười hai đường chân khí âm dương càng lúc càng cường đại đẩy dung lượng kinh mạch Cổ Thần lên cực điểm, chỉ cần chạm đến cực điểm, kinh mạch sẽ lại tự động nở ra, biến lớn nhiều lần, để chưa đựng thêm nhiều Chân khí tiên thiên...

Mười hai đường chân khí âm dương , từ xương cốt trên người Cổ Thần, đi qua mười đường chính kinh, quay trở lại tim, Cổ Thần không biết mình đã nhịn thở bao lâu nữa. Lần này, mười hai đường chân khí âm dương mỗi đường đều tương đối cường thịnh, so với mười hai đường chân khí tương dung ban đầu, còn lớn hơn rất nhiều.

Mười hai đường Chân khí tiên thiên cường đại tương dung, Cổ Thần chỉ cảm thấy tim nhói lên một cái, nhanh chóng xẹp xuống như quả bóng da bị xuyên thủng.

Phụt...

Cổ Thần há miệng, một đường khí tiễn bắn ra từ miệng, hóa thành thực chất, vù một tiếng, bức tường bị đường khí tiễn đâm thủng một lỗ lớn như nắm tay, khí tiễn ngưng thành cương mang màu trắng, xuyên qua lỗ thủng, bắn xa hàng chục trượng.

Cổ Thần mở mắt, trời lúc này đã sáng, một ngày mới lại bắt đầu, một hơi thở bây giờ đã nhiều hơn thời gian một đêm, so với lần trước, duy trì lâu hơn một chút.

Nhưng... Cổ Thần thầm tiếc, vào thời điểm quan trọng nhất, vẫn chưa thể đột phá được bình cảnh Tiên Thiên cảnh tầng tám, đến giới hạn đột phá thì Linh Kình Thuấn Tức quyết lại thiếu mất một chút, nếu như thời gian một hơi thở, Cổ Thần có thể giữ lâu hơn một khắc, như vậy, bình cảnh Tiên Thiên cảnh tầng tám sẽ trực tiếp bị đột phá.

Cổ Thần cũng không buồn, đến thời điểm này, hắn gần như đã bước một chân vào Tiên Thiên cảnh tầng chín, lần này suýt chút nữa thì đột phá, có thể hôm nay, cũng có thể ngày mai, trong quá trình trùng kích, tức tường tầng tám sẽ bị Chân khí tiên thiên cường thịnh của Cổ Thần đánh đổ.

Hai ngày sau, khi trời vừa sáng rõ, từ căn phòng của Cổ Thần đột nhiên truyền đến một tiếng sấm rền. Liền sau đó, một đường cương khí màu trắng bay qua nóc nhà, xông thẳng lên trời, bắn xa gần bốn mươi trượng rồi mới dần dần biến mất.

Trong phòng, Cổ Thần ngẩng đầu nhìn, đường cương khí màu trắng đó chính là khí tiễn mà hắn vừa bắn ra, còn tiếng sấm rền là âm thanh tạo ra bởi luồng khí tiễn đó.

- Ha ha ha ha...

Cổ Thần nhảy xuống giường, sung sướng cười nói:

- Tiếng như sấm rền, tầng thứ năm của Linh Kình Thuấn Tức quyết, mình cuối cùng đã luyện thành, ha ha... Cuối cùng đã bước vào Tiên Thiên tầng chín cảnh giới, chỉ còn thiếu một bước là tu xuất Thần Hải, đúc thành đạo thai, tiến vào con đường tu tiên chân chính, Thần Hải chi cảnh.

Bình cảnh Tiên Thiên cảnh tầng tám đã bị phá, Cổ Thần chính thức bước vào Tiên Thiên cảnh tầng chín.

Cổ Thần cảm thấy, thân thể mình như to hơn, nếu như nói, trước đây cơ thể hắn chỉ lớn độ một thùng nước thì bây giờ tương đương với một giếng nước lớn, số lượng Chân khí tiên thiên dung nạp tăng lên vô số lần.

Thân thể vốn dĩ đang căng lên như một quả bóng hơi bây giờ như miếng bông mất nước, co lại, Cổ Thần vận chuyển Linh Kình Thuấn Tức quyết, chân khí âm dương sản sinh lập tức bị thân thể nuốt chửng, mãi mà không dừng lại.

Vừa tiến vào Tiên Thiên tầng chín, căn bản vẫn chưa ổn định, cần phải có một lượng lớn Chân khí tiên thiên bù đắp năng lượng cần thiết sau khi cường hóa cơ thể. Lấy một viên nguyên linh đan cực phẩm, nuốt chửng, tay cầm hau miếng linh thạch, Cổ Thần lập tức thu triển Phệ Linh quyết, nhanh chóng chuyển hóa linh khí, bổ sung năng lượng bản thân.

Một canh giờ sau, khi những tia nắng đầu tiên xuất hiện từ đằng Đông, Cổ Thần mở trừng hai mắt, xung quanh hắn, đã có sáu miếng linh thạch bị hút cạn, lần này, thân thể hắn không còn cảm giác đói khát nữa mà là tràn đầy năng lượng, tu vi của hắn lại nâng lên một bậc nữa.

Ra khỏi phòng, mất nửa canh giờ chăm sóc vườn hoa, Cổ Thần nhìn lên đỉnh Bắc Bách Thảo Phong, đó là nơi Hư Tử Uyên sống.

Tiên Thiên cảnh tầng chín là cửa ải đầu tiên của con đường tu luyện. Qua được nó, sẽ là Thần Hải cảnh đại tu sĩ, có pháp lực vô biên, là bước vào con đường tiên đạo chân chính. Không qua được nó, sẽ mãi mãi ở lại cảnh giới Tiên Thiên, con đường tu chân không bao giờ kết thúc.

Bước vào Tiên Thiên cảnh tầng chín, cách Thần Hải cảnh chỉ còn một khoảng cách ngắn, tu luyện mặc dù quan trọng, nhưng sau khi trùng kích xong, tâm tư Cổ Thần lại bắt đầu hướng về phía Hư Tử Uyên.

Cổ Thần đang nhìn lên cao thì đột nhiên trên trời lóe lên lục mang, một đường độn quang bắn thẳng về hướng Cổ Thần, hai mắt Cổ Thần nhất thời sáng rực, miệng cười rạng rỡ.

Độn quang đến rất nhanh, chớp mắt đã thấy đáp xuống trước mặt Cổ Thần. Độn quang tiêu tán, thiếu nữ áo lục xuất hiện trước mắt, tóc cài một đóa an thần hoa, mặt như phù dung xuất thủy, lông mày như vẽ, Cổ Thần nhìn mà không nỡ chớp mắt.

Trừ Hư Tử Uyên, còn cô gái nào có mê lực như vậy?

- Tử Uyên sư tỷ...

Cổ Thần cười ngoác miệng.

Hư Tử Uyên cũng nở một nụ cười tươi tắn, liếc sang vườn linh dược, thấy vườn linh dược gọn gàng ngăn nắp, không có một tia lộn xộn, nói:

- Cổ sư đệ, xong việc nhanh vậy sao?

Cổ Thần gật đầu nói:

- Chỉ cần làm xong công việc mỗi ngày, kì thực cũng không có quá nhiều việc, chỉ là sửa sang một chút thôi.

- Tưới nước chưa?

Hư Tử Uyên hỏi.

- Tưới rồi...

Cổ Thần gật gật đầu, hỏi:

- Tử Uyên sư tỷ đến đây có việc gì không?

Hư Tử Uyên mỉm cười, nói:

- Không có việc thì không được đến sao?...

Cổ Thần đang định nói "được" thì đột nhiên Hư Tử Uyên nhìn hắn giật mình thảng thốt:

- Cổ sư đệ, mấy ngày trước đệ còn là Tiên Thiên cảnh tầng một tu vi, sao bây giờ đã Tiên Thiên cảnh tầng hai rồi?

Cổ Thần sau khi bước vào Tiên Thiên cảnh tầng chín, nâng tu vi bên ngoài lên Tiên Thiên cảnh tầng hai, hơn nữa, thời gian ở Hư Thiên Tông rất dài, cứ cách một khoảng thời gian, Cổ Thần lại nâng tu vi lên một tầng, như vậy tu vi mặc dù có nâng lên, nhưng cũng không đến nỗi quá rõ ràng.

Cổ Thần cười nói:

- Đệ nói rồi, ta rất có thiên phú mà, mấy ngày trước ta trùng kích Tiên Thiên cảnh tầng một, mới hôm qua thôi, cuối cùng cũng bước vào Tiên Thiên cảnh tầng hai.

- Ồ...

Hư Tử Uyên gật gật đầu, nói:

- Xem ra đệ đúng là có chút thiên phân, hư viêm quyết thì sao? Đệ tu luyện thế nào rồi?

- Cũng tàm tạm.

Cổ Thần giơ tay, một đóa hỏa diễm trong suốt như hư vô nổi lên giữa lòng bàn tay, đóa hỏa diễm lúc thu lại chỉ còn mấy thước, lúc lại hóa nở ta bằng một bàn tay.

Hư Tử Uyên nhìn xong gật đầu nói:

- Mấy tháng thời gian mà luyện được như vậy, cũng không tệ, thấy đệ có thiên phú như vậy, để ta dạy đệ pháp quyết cao hơn của Hư Viêm quyết, đệ thấy thế nào?

- Thực sự?

Cổ Thần đã biết hết mọi pháp quyết của Hư Viêm quyết, nhưng câu nói này vẫn được thốt ra từ tận đáy lòng.

Hư Tử Uyên nheo mắt cười, nói:

- Ta đã lừa ai bao giờ chưa?

- Cảm ơn sư tỷ.

Cổ Thần hơi cúi người, cười nói.

Ba ngày vừa rồi, lúc nào Hư Tử Uyên cũng nghĩ đến những gì Cổ Thần nói, càng nghĩ nàng lại càng cảm thấy hiếu kì và thích thú. Cho nên, trời vừa sáng, nàng đã tìm đến vườn linh dược.

Lần này không phải đến hái thuốc, mà là tìm Cổ Thần nói chuyện. Thấy Cổ Thần luyện Hư Viêm quyết cũng không tệ, liền thuận miệng nói luôn sẽ dạy hắn.

Ngay cả bản thân nàng cũng cảm thấy ngạc nhiên, việc dạy Cổ Thần phát triển quá tự nhiên, giống như trước đây nàng đã từng dạy hắn vậy, mọi chuyện diễn ra rất thuận lợi.

Kì thực, tất cả công lao đều thuộc về biểu hiện của Cổ Thần. Kiếp trước Hư Tử Uyên lén dạy hắn bao nhiêu thứ, thuật pháp, luyện đan thuật,...vân vân cho nên bây giờ Hư Tử Uyên nói muốn dạy hắn Hư Viêm quyết, Cổ Thần không có nửa phần kinh ngạc hay chấn động, mà đón nhận rất tự nhiên.

Hư Tử Uyên từ nhỏ đã sống trong Bách Thảo Phong, chưa từng rời Hư Thiên Tông bao giờ, nên rất hiếu kì về những chuyện bên ngoài. Còn Cổ Thần kiếp trước đi khắp Đại Doanh Đế Đình và phần lớn Đại Kiền thánh đình, từng gặp qua tu sĩ phật, đạo, nho, ma, yêu... Kiến thức tích lũy được không hề nhỏ.

Hai người nói chuyện với nhau, ban đầu còn là Hư Tử Uyên chủ đạo, nhưng, dần dần, tất cả đều là cổ Thần nói, Hư Tử Uyên chỉ biết tròn mắt nghe Cổ Thần kể về thiên kì bách quái ở thế giới bên ngoài.

Thấy Hư Tử Uyên toàn tâm toàn ý lắng nghe mình nói chuyện, Cổ Thần rất vui vẻ, kiếp trước không có tình huống này, lúc đó Cổ Thần mặc dù từ Lạc Thủy Thành đến Hư Thiên Tông, đi hết mấy năm trời, nhưng kiến thức thật sự không nhiều, mỗi lần nói chuyện đều là Hư Tử Uyên một mình độc diễn, cục diện bây giờ đã thay đổi hoàn toàn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.