Bản nguyên chi thủy, một giọt đã nặng giống như cả một ngọn núi nghìn trượng.
Hồ nước sâu kích cỡ hơn nghìn trượng, sâu mấy trăm trượng đều bị bản nguyên chi thủy đổ đầy, có thể nghĩ được nặng tới mức nào?
Quả thực chính là mang cả một dãy núi khổng lồ tụ tập lại, đặt lên trên người hai vị cường giả phật môn.
Coi như là siêu cấp cường giả Hư Không kỳ cũng khó có thể chịu đựng được áp lực nặng nề tới như vậy, huống chi là hai vị cường giả Giá Vụ kỳ?
May mà hai vị cường giả phật môn ngoại trừ bản thân có tiên lực mạnh mẽ, còn có rất nhiều tín ngưỡng lực phụ thể, thực lực hơn xa so với cường giả Giá Vụ kỳ thông thường, bằng không mà nói, bị bản nguyên chi thủy áp xuống, sợ rằng trực tiếp đè ép tới mức phân thân toái cốt, thân thể vỡ tan.
Nhưng cho dù hai vị cường giả phật môn có tín ngưỡng lực phụ thể, lúc này sáu vòng quang quyển phía sau hai người cũng xuất hiện rất nhiều vết rách, có thể thấy được bản nguyên chi thủy trấn áp đè xuống, tín ngưỡng lực cũng không thể duy trì được bao lâu.
Bàn tay Cổ Thần đưa tới, bản nguyên chi thủy đối với hắn không hề có ảnh hưởng.
Tại thời điểm hai vị cường giả phật môn hầu như bị ép tới mức không thể nhúc nhích mảy may, tiên lực của Cổ Thần biến thành cự chưởng, hai tay chộp vào cổ hai người, nhấc lên giống như cầm hai con gà con.
Tiên lực thuần dương rót vào cơ thể hai vị cường giả phật môn, phong ấn kinh mạch, trói buộc tiên lực của bọn họ.
Cổ Thần dẫn theo Khổ Thiện đại sư, cùng với hai vị cường giả phật môn Giá Vụ kỳ, thân thể chợt lóe, lập tức trở về bên ngoài Kim Cương Tự, hạ xuống mặt đất, nhẹ nhàng buông tay, ba vị cường giả Phật môn liền bị ném xuống mặt đất.
Sau đó, đầu, cánh tay Cổ Thần lần lượt biến mất không còn, biến thành trạng thái bình thường.
Ba vị cường giả phật môn xuất thủ đến khi Cổ Thần đánh trọng thương Khổ Thiên đại sư, ba vị cường giả phật môn chạy trốn, Cổ Thần truy đuổi…
Thời gian từ đầu tới cuối không vượt qua mười cái nháy mắt, ba vị cường giả phật môn đã bị Cổ Thần bắt hết toàn bộ, mang trở về, ném xuống dưới mặt đất.
Phạm Âm và Ngao Liệt nhìn Cổ Thần, trong lòng đều thầm giật mình, thực lực của Cổ Thần thực sự có thể dùng bốn chữ để hình dung “không thể tưởng tượng”!
Thực lực cường đại không thể tưởng tượng nổi, tốc độ nhanh tới mức vô tung vô tích, chỉ cần là tu vi bại dưới tay Cổ Thần, hầu như không có bất cứ người nào chạy trốn từ trong tay hắn.
Một cái nháy mắt đã thuấn di được năm nghìn dặm, tốc độ này đối với siêu cấp cường giả Hư Không kỳ mà nói đều là xa xa không thể đạt tới.
Coi như là chí cường giả Hư Không hậu kỳ đỉnh phong, bằng vào tốc độ bay nhanh, toàn lực phi độn cũng chỉ có thể đạt tới tốc độ thuấn di hai ba nghìn dặm, so với tốc độ của Cổ Thần kém quá xa.
Tốc độ nhanh, chỗ tốt rất nhiều.
Có nguy hiểm cũng có thể chạy trốn rất nhanh.
Đuổi theo địch nhân, không người có thể chạy thoát.
Bằng hữu gặp nạn cũng có thể trong thời gian ngắn, nhanh xuất hiện giải cứu hơn.
Có tốc độ nhanh không gì sánh được, hầu như đứng tại vị thế bất bại, chỉ cần không bị vây khốn, hầu như không ai có thể giết chết được.
- Đám yêu nghiệt các ngươi, rốt cuộc muốn làm cái gì?
Khổ Thiện bị ném dưới mặt đất, bởi vì tu vi tiên lực toàn thân bị trói buộc, giống như phàm nhân thông thường, thân thể đau đớn khiến hắn khó chịu đựng được, lông mày nhíu chặt, cắn răng quát lên.
Hai vị cường giả Giá Vụ kỳ khác so với Khổ Thiện cũng không tốt hơn bao nhiêu, bọn họ bị bản nguyên chi thủy ép tới mức tứ chi đều bắt đầu vỡ tan, máu tươi chảy ròng ròng, lúc này lại bị trói buộc tu vi tiên lực, nằm sát dưới mặt đất, nhưng cũng đau tới mức nhe răng trợn mắt.
Cổ Thần nhìn chăm chăm vào Khổ Thiện, nói:
- Lão hòa thượng, tâm yêu thì là yêu, tâm nghiệt thì là nghiệt, ta và ngươi nguyên bản không thù không oán, ngươi lại muốn ỷ vào phật môn thế lớn dối gạt người khác, theo ý của ta, ngươi bất quá chỉ là một tên yêu nghiệt mà thôi.
Hai vị cường giả phật môn Giá Vụ kỳ cùng kêu lên nói:
- Ngươi thối lắm, chúng ta là cao tăng phật môn, nhân tộc chính thống, những yêu nghiệt các ngươi xuất thân nhân tộc lại không tự trọng, hạ thấp thân phận làm bạn với yêu nghiệt yêu tộc, làm cái gì là man thần của man dân Vu Cương, các ngươi không là yêu nghiệt thì là cái gì?
- Ngươi là cao tăng phật môn?
Cổ Thần mở trừng hai mắt, hét lớn một tiếng, hai bàn tay giống như thiểm điện vung lên, một cái tát dán vào mặt một vị cường giả phật môn.
Ba một tiếng nổ vang dội, vị cường giả phật môn kia trong nháy mắt bị tát quỳ rạp dưới mặt đất, trên mặt nhiều hơn một dấu bàn tay đỏ tươi, hầu như lún sâu vào da thịt.
- Ngươi là nhân tộc chính thống?
Cổ Thần một lần nữa hét lớn, lại là một cái tát tung ra, một cái tát dán vào mặt một vị cường giả phật môn ngay bên cạnh.
Ba…
Tiếng nổ giòng tan vang vọng, vị cường giả phật môn này so với người trước giống nhau như đúc, trên mặt nhiều hơn dấu bàn tay đỏ tươi, bị tát tới ép sát dưới mặt đất.
- Ngươi là cao tăng phật môn?
- Ngươi là nhân tộc chính thống?
Cổ Thần tựa hồ là lửa giận bạo phát, lại hét lớn liên tiếp, quay sang hai vị cường giả phật môn, mỗi người chính đều là một cương, dẫm mạnh lên đầu bọn họ.
Hai tiếng nổ mạnh, đại địa rạn nứt, đầu của hai người bị Cổ Thần dùng chân trực tiếp đạp sâu vào trong lòng đất.
Hai người đều là cường giả Giá Vụ kỳ, tuy rằng tiên lực bị phong ấn, tu vi bị trói buộc, giống như con người bình thường, nhưng thân thể cường giả Giá Vụ kỳ vô cùng cường đại, giống như đồng bì thiết cốt, kim gân cương thịt, bị Cổ Thần tát một cái, lại đạp đầu lún xuống lòng đất cũng không xuất hiện hiện tượng đầu nổ tung thành máu thịt.
Thế nhưng Cổ Thần hạ thủ thực sự không nhẹ, coi như sắt thép chân chính sợ rằng cũng bị đánh thành phấn mạt, đầu hai người bị Cổ Thần đạp vào lòng đất, tức thì truyền ra tiếng gào thét thê thảm giống như lợn bị đưa lên bàn mổ.
Cổ Thần xoay chuyển ánh mắt, rơi vào người Khổ Thiện, lão tăng Khổ Thiện lộp bộp trong lòng, mạnh mẽ giật thót, trong mắt rõ ràng hiện lên vẻ sợ hãi không thể che giấu.
- Ngươi muốn làm cái gì? Độ Thiện chính là sư đệ của lão nạp, ngươi dám, a…
Khổ Thiện còn chưa nói xong, một cước của Cổ Thần đã quét ngang tới, đá vào giữa đầu Khổ Thiện, trong nháy mắt Khổ Thiện choáng váng, trực tiếp đổi thành tiếng thét lớn thê lương thảm thiết.
Bịch… Một đạo thân ảnh bay lên cao, Khổ Thiện bị Cổ Thần đá văng lên trên khoảng không, đủ bay đi hơn nghìn trượng mới nặng nề ngã xuống dưới đất, khiến mặt đất bị lún xuống tạo thành một hố to hình người sâu với mấy chục trượng.
Cổ Thần khẽ vẫy tay, cương khí tiên lực hóa thành một cự chưởng, vượt qua khoảng cách nghìn trượng, nắm xuống dưới mặt đất, lại bắt Khổ Thiện trở về.
Vứt Khổ Thiện ngay bên canh hai vị cường giả phật môn, hai vị cường giả phật môn này đã rút đầu từ dưới mặt đất ra ngoài, giáo huấn vừa rồi khiến trong lòng bọn họ sợ hãi, không dám tiếp tục mạnh miệng trước mặt Cổ Thần.
Chương 1: Tin tức tiên đan (hạ).
Cổ Thần nói:
- Độ Thiện lần trước cũng bị thương dưới tay ta, đừng lấy hắn đến đè đầu ta, nếu như sau này Độ Thiện và Cơ Nghiêu còn quấy rầy không ngớt, ta quyết không tha cho hắn, lần trước ta dựa vào lực lượng của Hắc Thủy đại đế đả thương hắn, tiếp theo ta sẽ bằng vào lực lượng của chính mình chém đầu Độ Thiện dưới chân!
Độ Thiện là trụ trì Thiên Thiền Tự, lãnh tụ phật môn, trong phật môn có xưng hào “Thánh tăng”, cùng với Thánh hoàng Cơ Nghiêu ngồi cung một cấp, địa vị cực cao, nếu như bình thường Cổ Thần dám nói Độ Thiện như thế, sợ rằng ba người Khổ Thiện từ lâu nhảy lên mắng to Cổ Thần.
Thế nhưng hiện tại, ba người đã bị dọa sợ vỡ mật, không dám lên tiếng.
Bọn họ cũng không muốn lại bị Cổ Thần dùng một cước đạp lún xuống dưới đất.
Thấy ba người đã bị chấn trụ, Cổ Thần nói:
- Các ngươi muốn sống? Hay muốn chết?
- Muốn sống…
Hầu như không cần phải nghĩ ngợi, ba người đồng thời kêu lên nói, nói xong mới ngẩn người, khôi phục lại vẻ cung kính, nói:
- Cổ Chiến Thần khai ân.
Cổ Thần cười lạnh một tiếng, nói:
- Khai ân? Nếu như ta rơi vào tay các ngươi, các ngươi sẽ khai ân? Chúng ta ở đây tổng cộng bảy cái mạng, các ngươi đã tuyên bố muốn hàng yêu trừ ma, chém tận giết tuyệt chúng ta, ta giết ba cái mạng phật môn các ngươi, lại bị cho là cái gì?
Sắc mặt ba người đại biến, tựa hồ cảm nhận được sát tâm của Cổ Thần, vẻ sợ hãi trên mặt càng đậm.
- Cổ Chiến Thần muốn cái gì, người cứ việc nói.
Cường giả phật môn Giá Vụ hậu kỳ tựa hồ là mở khiếu, linh quang trong mắt chợt lóe, mở miệng nói.
Hai người khác bừng tỉnh đại ngộ, nói:
- Cổ Chiến Thần muốn cái gì? Chúng ta có thể dùng bảo bối đến đổi mạng!
Cổ Thần mỉm cười, quyền khống chế hoàn toàn nằm trong tay hắn, hắn đã nắm giữ thế chủ động.
Cổ Thần hỏi:
- Nghe nói phật môn đối với thuật luyện đan có truyền thừa hoàn thiện nhất?
Cường giả phật môn Giá Vụ hậu kỳ hưng phấn gật đầu, trả lời:
- Bần băng là đại sư luyện đan, tạo nghệ luyện đan thuật của phật môn không ai có thể hơn được bần tăng, Cổ Chiến Thần muốn loại đan dược gì? Bần tăng nhất định toàn lực trợ giúp Cổ Chiến Thần.
Dĩ nhiên là một vị đại sư luyện đan phật môn, Cổ Thần liếc mắt nhìn vị cường giả phật môn Giá Vụ hậu kỳ này, nói:
- Phật môn có thể có ức tâm đan?
Nói tới ức tâm đan, cổ Thần đảo mắt liếc qua Tiểu Bạch, Tiểu Bạch cũng đưa mắt nhìn về phía mấy người, trong ánh mắt hai người chạm nhau giữa không trung, trong lòng đều cảm nhận được tâm ý của đối phương.
Cường giả phật môn Giá Vụ hậu kỳ nói:
- Ức tâm đan là tiên đan thượng cổ, số lượng cực nhỏ, Thiên Thiền Tự không có ức tâm đan, ngay cả đan phương cũng không hề lưu truyền lại, bất quá, Cổ Chiến Thần, ta trở lại Thiên Thiền Tự, nhất định tỉ mỉ kiểm tra lại ghi chép về ức tâm đan, chờ khi tìm được tin tức nhất định sẽ thông báo cho Cổ Chiến Thần,
Cổ Thần hơi thất vọng, ngay cả Thiên Thiền tự cũng không có ức tâm đan, hiện tại tu chân giới Cổ Hoang chỉ sợ thực sự không còn loại đan dược này.
Cổ Thần gật đầu, vị cường giả phật môn Giá Vụ hậu kỳ cho rằng Cổ Thần đã đáp ứng cho hắn trở về Thiên Thiền tự, nhất thời trên mặt vui vẻ.
Cổ thần hỏi:
- Hư không đan thì sao?
Cường giả phật môn Giá Vụ hậu kỳ tựa hồ như thấy được hi vọng sống sót trở về Thiên Thiền Tự, thần tình trở nên hưng phấn rất nhiều, nói:
- Hư không đan là tiên đan vô thượng, cũng chỉ xuất hiện tại thời thái cổ, thời kỳ thượng cổ truyền xuống hư không đan từ ba nghìn năm trước đã hoàn toàn tiêu hao hết, bất quá hư không đan thực ra có truyền xuống đan phương, bởi vì tài liệu cần có để luyện chế rất khó tìm kiếm, vì vậy ba nghìn năm qua phật môn chưa từng luyện chế hư không đan, Cổ Chiến Thần, nếu ngài cần, trở lại Thiên Thiền Tự, nhất định ta sẽ lấy đan phương luyện chế hư không đan cho ngài nhìn qua…
Vị cường giả phật môn này không hề rời khỏi câu nói trở về Thiên Thiền Tự, hi vọng trong lòng tăng lên tới cực điểm, ước gì Cổ Thần nói: “Được rồi, ngươi trở về Thiên Thiền Tự lấy ra cho ta”. Như vậy có thể tránh được một kiếp.
Đợi khi trở lại Thiên Thiền Tự, tất cả đều an toàn rồi, thiên hạ không có bất cứ ai xông vào được Thiên Thiền Tự, coi như là Thánh hoàng Cơ Nghiêu cũng không thể, đến lúc đó cái gì là Cổ Chiến Thần, vứt đi không quan tâm là được.
Cổ Thần mỉm cười, nói:
- Thiên Thiền Tự, tự nhiên là muốn các ngươi trở lại.
Ba vị cường giả phật môn nhất thời vui vẻ, không ngờ Cổ Thần lại chuyển, nói:
- Nhưng ta không tin các ngươi, các ngươi phải làm ra một chuyện khiến ta có thể tin tưởng được, ta mới tha cho các ngươi rời đi!
- Chuyện gì?
Ba người ngẩn ra.
Ánh mắt Cổ Thần rơi vào người Khổ Thiện, giác quan thứ sáu của Khổ Thiện lập tức cảm giác được một tia không ổn, sắc mặt biến đổi.
Cổ Thần xoay chuyển ánh mắt, rơi vào hai vị cường giả phật môn Giá Vụ kỳ, nói:
- Giết chết Khổ Thiện, ta mới có thể tin tưởng các ngươi, tha cho các ngươi trở về.
Sắc mặt hai vị cường giả phật môn Giá Vụ kỳ đại biến, kinh khủng nói:
- Không không được!
Khổ Thiện là sư huynh của Độ Thiện, đại vị trong Thiên Thiền tự gần với Độ Thiện nhất, bình thường cao cao tại thượng, bối phận so với hai vị cường giả phật môn Giá Vụ kỳ còn cao hơn hẳn một lứa, là sư thúc của bọn họ.
Hai vị cường giả phật môn Giá Vụ kỳ bình thường vẫn luôn luôn bị Khổ Thiện quản chế, trực tiếp nghe theo mệnh lệnh của Khổ Thiện, sớm đã thành thói quen nghe theo mệnh lệnh của Khổ Thiện, hiện tại muốn bọn họ giết chết Khổ Thiện, làm sao dám hạ thủ?
Phạm Âm và Ngao Liệt nhìn nhau, đều thầm hít một ngụm khí lạnh, trong mắt hai người trao đổi ý, hiểu được suy nghĩ của nhau, đều sợ hãi than thở. Một chiêu này của Cổ Thần rất sắc bén, rất độc ác.
Nếu hai vị cường giả phật môn Giá Vụ kỳ thực sự giết chết Khổ Thiện, như vậy nhược điểm của bọn họ bị Cổ Thần nắm giữ trong tay, sau này chỉ có một con đường duy nhất để đi, Cổ Thần nói cái gì bọn họ cũng không dám cãi lời, chỉ biết nghe theo mệnh lệnh của Cổ Thần để làm việc.
Bởi vì, nếu là Cổ Thần đưa chuyện bọn họ đánh chết Khổ Thiện truyền ra ngoài, trong phật môn, cả nhân tộc không còn chỗ dung thân cho bọn họ.
Hành động này của Cổ Thần không chỉ muốn thu đan phương hư không đan, mà quan trọng hơn chính là bày ở phật môn hai quân cờ.
Hiện tại thực lực của Cổ Thần gần như tương đương với chí cường giả Hư Không hậu kỳ đỉnh phong, đã có thực lực gọi nhịp chính diện với Thánh Đình và phật môn rồi, vô luận là Cơ Nghiêu hay Độ Thiện, nếu như một mình một người đấu với Cổ Thần mà nói, Cổ Thần còn một Cấm Tiên Thần Phù cuối cùng, trói buộc tu vi của bọn họ hạ xuống, bọn họ càng không phải là đối thủ của Cổ Thần.
Từ giờ trở đi, Cổ Thần cũng muốn trừ đi Thánh Đình và Phật môn, an bài hai quân cờ cường giả Độ Hư cảnh trong quân doanh đối phương, tự nhiên không thể tốt hơn.
Phản ứng của hai vị cường giả phật môn Giá Vụ kỳ hoàn toàn nằm trong dự liệu của Cổ Thần.