Chân Tình Hỏa Diễm

Chương 26: Chương 26: Bí Công Hắc Long Tộc




Dực Long khá thỏa mãn khi bước ra khỏi từ đường. Hắn phải kéo chủ nhân tới đây một chuyến mới được. Nó tung tăng lướt về phía viện nơi chủ nhân nằm nghỉ, lại thấy trong phòng trống không. Lần theo mùi hương, tới hồ sen giữa rừng trúc xanh rì, chủ nhân của nó đang yên ổn để tên nam nhân kia đút cháo cho. Ách, chủ nhân nhà nó biết nghe lời như vậy từ khi nào nhỉ. Nó thực hoang mang nha!

“Dực Long, ngươi đứng đó làm gì? Lại đây!” Ngọc Ân không biết nhìn thấy nó từ lúc nào, vẫy vẫy tay gọi nó.

Dực Long liếc nam nhân bên cạnh nàng, lại nhìn chủ nhân của nó, từ từ tiến lại.

“Mạc Ly sao rồi? Sao ngươi đem họ tới đây?” Ngọc Ân vừa ăn cháo, vừa lơ đãng hỏi.

“Mạc Ly quá lo lắng cho ngài, chủ nhân. Nên ta đem tất bọn họ vào. Dù sao…với mấy người ức hiếp ngài, thêm nhân lực vẫn hơn.” Dực Long nhìn Lãnh Tử Hạo, ánh mắt khiêu khích thấy rõ. Nó vô cùng ngoan ngoãn, chui vào vòng tay mềm mại của Ngọc Ân khiến Lãnh Tự Hạo ghen tức không chịu nổi.

“Ngươi vào từ đường làm cái gì. Ngươi là Long tộc nhưng có phải dòng Hắc Long vương giả đâu?” Ngọc Ân nghe chuyện Dực Long vào từ đường, có chút khó chịu.

“Chủ nhân, còn nhớ quyển sách kia chứ, ta tìm thấy trang cuối của nó rồi. Ở trong từ đường, dưới bài vị cao nhất của Lãnh Phong.” Vừa nói, Dực Long xuất ra một tờ giấy cũ nát, vàng ố, lại không có chữ gì.

“Không có chữ gì?” Ngọc Ân hồ nghĩ, lại từ từ suy nghĩ. Ở bên cạnh, Lãnh Tử Hạo yên lặng gọt đào cho nàng. Chợt, ánh mắt nàng lóe lên một tia sáng. Bài vị của Lãnh Phong, tức là thuần huyết, như vậy có phải…

Ngọc Ân không nghĩ ngợi nhiều, ghé lại bên cạnh Lãnh Tử Hạo, đưa ra tờ giấy, nói đúng một từ.

“Máu.”

Lãnh Tử Hạo ngẩn người, hồi lâu mới hiểu ý nàng. Tiện dao gọt đào, hắn vận khí, cắt một đường trên ngón tay trỏ. Máu theo ngón tay nhỏ giọt trên tờ giấy, tức thì, tờ giấy sáng bừng, hiện lên trang cuối cùng của quyển bí tịch.

“Thì ra, đây là bí tịch võ công giành riêng cho Hắc Long vương được truyền từ đời này qua đời khác.” Ngọc Ân lẩm bẩm, ánh mắt sáng ngời. Nếu Lãnh Tử Hạo học được quyển võ công này chắc chắn sẽ tăng lên nhiều thực lực. Tuy nhiên, nếu như để hắn luyện theo phương thức thông thường, mất bao lâu mới đạt đến giới hạn như nàng? Ngọc Ân băn khoăn, đem trang cuối cùng của bí tịch ghép lại, đưa cả quyển cho Lãnh Tử Hạo.

“Ngươi giữ kĩ lấy, thứ này chỉ Hắc Long vương mới có thể học. Khi nào tới Cấm địa Tàng Long của riêng ta, nơi đó thời gian khác với luật thường, để ngươi tu luyện cũng kịp.” Lãnh Tử Hạo vừa mở quyển bí tịch ra, lập tức, cuốn sách sáng bừng. Hắn cảm thấy thứ gì đó đang nhập vào não hắn. Mọi chiêu thức trong cuốn sách không cần đọc qua đã tự động in vào tâm trí hắn. Khi ánh sáng của cuốn sách biến mất, mọi chữ nghĩa hình vẽ trên đó cũng theo đó mà biến mất không dấu vết. Ngọc Ân nhìn thấy, càng vui vẻ. Xem ra, hắn thực sự là một Hắc Long vương a.

“Chủ nhân, ta như nghe thấy tiếng rồng ngâm.” Dực Long vốn im lặng đột ngột lên tiếng. Bên trong nàng, Linh Miêu cũng thì thào nói. “Ta có cảm giác rất quen thuộc, giống như chủ nhân…”

“Ở đâu, Dực Long?” Ngọc Ân cúi đầu, đặt Dực Long lên vai, ánh mắt trở nên cảnh giác.

“Rất gần, tựa hồ như đang kêu cứu. Ở phía Bắc.”

“Đó là cấm địa, là nơi chôn cất các thế hệ gia chủ. Ân nhi, nơi đó cấm chế chặt chẽ, chỉ có ngọc bội của gia chủ mới có thể mở một thông đạo nhỏ để đi vào.” Lãnh Tử Hạo nhìn về hướng bắc. Rồng ngâm ư?

“Cấm chế?” Ngọc Ân suy tư, lại nhớ đến kết giới trong hang giam Linh Miêu.

“Mặc dù vậy, hình như một lần hồi bé ta đã từng đi lạc vào trong đó. Theo như ta nhớ, nơi đó có rất nhiều sương mù. Sau đó, có ai đó nói với ta, thực lực của ta còn quá yếu, sau đó đá ta ra ngoài.” Lãnh Tử Hạo có chút xấu hổ kể, dù sao lúc đó mặc dù hắn thiên phú cao, nhưng cũng chỉ là một cái Huyền lực không hơn, yếu là phải.

Ngọc Ân trầm ngâm một lúc, sau đó túm theo Dực Long, lôi kéo Lãnh Tử Hạo đi về hướng bắc. Vừa ra khỏi rừng trúc, lập tức một thân ảnh nho nhỏ nhào vào lòng nàng.

“Sư phụ!!!” Thượng Quan Mạc Ly ôm chặt lấy Ngọc Ân, thân thể nho nhỏ vẫn còn hơi run rẩy. Từ xa, Liễu Hương vội vã từ xa chạy lại có chút bối rối.

“Tiểu thư, cơ thể Mạc Ly không tốt, lại chạy lung tung…” Ngọc Ân vươn tay bế Mạc Ly, đem tiểu tử vỗ về ổn thỏa. Nhóc hẳn chắc rất sợ hãi, vì khi thi triển Quỷ Đạo, Ngọc Ân đã gần như không che giấu bản chất của mình.

Trang lão cùng Nam Cung Hiên cũng bước tới, tụ cùng một chỗ. Nam Cung Hiên nhìn nàng hảo hảo vô sự, lại thấy một tia kì lạ…

“Sức mạnh của nàng…” Hắn nhướng mày. Trong nàng không có chút dao động nào, dù là nhỏ nhất.

“Bị mất.” Ngọc Ân thản nhiên trả lời, lại thấy có gì đó không ổn liền sửa lại. “Bị phong ấn.”

“Ngài biết sức mạnh của ngài đi đâu sao?” Dực Long hồ nghi hỏi, đến nó còn không tìm thấy đống lớn sức mạnh kia ở đâu…

“Tử Tà ở gần đây. Có lẽ con rồng kia trông coi nó, nên khi Tử Nguyệt cảm nhận được Tử Tà đang ngủ say, nó liền tự phong bế chờ cùng thức tỉnh.” Ngọc Ân tiếp tục hướng phía bắc mà đi. Gần đến nơi, Dực Long nhộn nhạo thấy rõ. Nó gần như gầm lên đáp lại tiếng ngâm vang kia, thứ tiếng mà bất kì ai cũng không nghe được.

“Đứng lại, các ngươi muốn đi đâu?” Lãnh Thiên Hi đột ngột lao ra chặn đường, vừa nhìn thấy Lãnh Tử Hạo, gương mặt liền ửng hồng lui lại. “Phía trước là cấm địa, không được để ngoại nhân tiến vào.”

“Chuyện của chúng ta, không tới phiên ngươi lo.” Lãnh Tử Hạo nắm lấy tay Ngọc Ân dưới ánh mắt gần như bốc hỏa của Lãnh Thiên Hi, từ xa, Nam Cung Hiên lặng lẽ nhíu mi.

“Hạo ca, chúng ta là người trong tộc, sao huynh có thể trái tộc pháp?” Lãnh Thiên Hi nôn nóng, người bình thường cũng không thể xông vào cấm địa, huống chi, nàng ta…

“Cút!” Lãnh Tử Hạo có chút chướng mắt với nữ nhân trước mặt, nắm tay Ngọc Ân trực tiếp phớt lờ nàng ta. Lãnh Thiên Hi tức giận tới mức giậm chân, ánh mắt nhìn đoàn người bỗng nảy lên một tia ác độc, quay gót hướng thẳng tới chỗ Lãnh gia chủ đang nghỉ ngơi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.