Chân Tình Hỏa Diễm

Chương 11: Chương 11: Bí Tịch Không Tên




Bước vào một hang động lớn với đầy đủ các thứ đồ dùng sơ yếu nhất, Ngọc Ân có thể đoán ra được, nơi này thực sự là nơi ở của Phong ca. Giường chiếu chăn gối, tất cả đều còn nguyên vẹn thậm chí là sau cả một thời gian thực dài. Không có bất cứ một hạt bụi nào, giống như đã được ấn chú phép thuật vậy. Cầm thử một bộ quần áo đưa lên mũi ngửi, Ngọc Ân hơi nhíu mày. Huynh ở với một con chó hay sao mà hôi vậy? Nhìn bao quát một vòng, nàng bàng hoàng nhận ra, Phong ca không hề sống một mình. Hang động ngăn nắp gọn gàng chắc chắn được chăm sóc bởi bàn tay một nữ nhân. Bàn trang điểm, trâm vàng còn để lại trên đó, sáng bóng chói mắt thu hút ánh nhìn. Nhưng, điều khiến Ngọc Ân đau đớn không thở nổi chính là…trong hang chỉ có một chiếc giường, trên đó có tới hai chiếc gối, đủ thấy hai người đồng giường cộng chẩm. Cảnh vật này giống như đây là một căn phòng của một cặp phu thê tình nồng ý đậm, và như thể họ chỉ mới ra ngoài một chút. Nắm chặt bàn tay, kìm nén cơn giận dữ trực trào, Ngọc Ân tiến lại gần hơn từng ngóc ngách xem xét kĩ lưỡng từng đồ vật một. Phong ca vô tình bỏ lại Linh Miêu nơi này, hẳn phải có lý do. Huynh ấy làm việc chưa bao giờ là vô nghĩa. Hơn nưa, Linh Miêu là một trong những sủng vật mà huynh ấy vô cùng yêu quý, vì cớ gì lại đem giam nó trong Xà trận? Một điều kì lạ hơn khiến nàng vô cùng thắc mắc, chính là, kết giới ngoài hang, giăng ra, như giành riêng để cho nàng vào. Nếu không, Linh Miêu, với công lực ngàn năm sao không thể giải quyết một kết giới đơn giản như thế này chứ!

Xem đi xem lại vài lần, ngoài những thứ thứ vô cùng ám ảnh về nữ nhân bí ẩn sống cùng Lãnh Phong ra, thực không có gì thu hút nàng được. Nhìn nhìn chiếc trâm vàng tỏa sáng dưới ánh nắng mặt trời, Ngọc Ân hận tới nghiến răng. Nữ nhân chết tiệt cướp Phong ca của nàng, hừ, đợi đấy, đời này kiếp này, nam nhân đó là của nàng. Nhất định vậy! Tay siết chặt cây trâm vàng, lại bất ngờ nhận ra cây trâm đó dần tách thành hai phần. Ngọc Ân định thần nhìn kĩ. Nhìn thấy thứ này ở đâu rồi nhỉ? Ở đâu nhỉ??? Ừm…A… Nàng bỗng như nhớ ra điều gì, lập tức tới cạnh tủ đựng đồ. Cái tủ này có hai cánh cửa, một cánh có tay nắm dễ dàng đóng mở, cánh còn lại thì bị mất, khiến lúc nãy nàng không thể mở ra. Cẩn thận lắp lại cái trâm vàng vào vị trí tay nắm, Ngọc Ân từ từ mở tủ. Khác với bên ngoài sạch sẽ tinh tươm, ngăn nắp gọn gàng, ngăn tủ này bẩn thỉu giăng đầy mạng nhện, bụi bám đầy trên những chai lọ lỉnh kỉnh ngổn ngang như xếp sắp trong lúc vội vã. Trong ký ức của nàng về Lãnh Phong, vị Hắc Long vương này là kẻ lúc nào cũng ung dung tự tại, đủng đỉnh, thong thả, nhàn nhã như thể dù trời có sập cũng không thể khiến huynh ấy gấp gáp vội vàng. Tuy nhiên, thực tế hiện tại lại nói lên một điều hoàn toàn khác. Ngọc Ân từng nghĩ, ngăn tủ này là do nữ nhân kia xếp sắp thì sao? Không thể, nàng ta đã có bản tính gọn gàng thu dọn mọi trò “nghịch ngợm” của Phong ca tới mức gọn gàng như ngoài kia, chắc chắn, không để cái tủ như thế này. Trừ phi…nàng ta không bao giờ mở tủ để đồ. Vô lý! Đã là nữ nhân thường tình lo lắng tề gia nội chợ thì chả có nhẽ lại không bao giờ động tới một cái tủ to cỡ như thế này. Trừ phi… Trừ phi là nàng ta không hề biết có ngăn tủ này. Chính xác, là không nhìn thấy phần tủ này. Cũng phải thôi, cái tủ rất lớn, chia thành hai ngăn, mà ngăn gọn gàng sạch sẽ bên kia rất rộng, để làm phép ảo ảnh không khó khăn là bao cả. Như vậy, đây chính là ngăn đựng đồ bí mật của Lãnh Phong. Nhưng theo tính cách đủng đỉnh của huynh ấy, làm gì có khả năng ném bừa đồ vào muốn ra sao thì ra? Hừ, quá nhiều thứ cần suy ngẫm, mà nàng chính là không có nhiều thời gian. Đoán nàng sẽ tới đây, đặt kết giới cho một mình nàng vào, ắt hẳn muốn nàng thấy thứ gì đó. Nhưng rốt cuộc đó là thứ gì? Đảo mắt. Ngăn tủ này chứa rất nhiều giấy, bút mực, lại có các bình bên trong còn vương chút dược. Lãnh Phong, huynh đang làm cái gì đây? Trong lúc lướt mắt qua chỗ trên cùng của ngăn tủ, Ngọc Ân phát hiện một cái bình nhỏ màu trắng. Nhón tay lấy cái bình, lại phát hiện là không thể nhấc lên được. Thôi được rồi, theo Kim Dung truyện, một kiểu mật thất có dạng “nhấc không được thì xoay” đã được rất nhiều nơi khác áp dụng và một số trở nên rất nổi tiếng a. Học tập theo Anh hùng xạ điêu, Ngọc Ân xoay tròn chiếc bình, nhưng mà ngược không được, xuôi không xong, Haiz, có vẽ sức phổ biến của Kim Dung truyện không tới được đây a. Bực mình, Ngọc Ân cầm chiếc bình như cầm một cây nấm nhổ lên, thì lại nghe cạch một cái như cơ quan ngầm đã được khởi động. Các ngăn tủ dịch chuyền, thu gọn lại, nhừng chỗ cho một thứ duy nhất được trang trọng bày trên một chiếc khay nhỏ phủ nhung gấm mềm mại. Đó chính là một cuốn sách. Không, chính xác là một cuốn bí tịch, ghi chép một bộ võ công khá kì quái, mà chính Ngọc Ân vốn muốn luyện thử mấy trang đầu đã thấy khó khăn. Xe m lướt qua một lượt, nàng lại phát hiện, trang cuối của bí tịch này đã bị xé mất. Được thôi, muốn tìm đồ, cần nhờ đến một con chó. Còn ta sẽ nhờ,…một con rồng! Ngọc Ân xoay xoay chiếc nhẫn ngọc trên tay, khẽ gọi: “Dực Long, Dực Long, ngươi cút ra đây cho ta!”

Trong chớp mắt, nhẫn ngọc lóe lên tia sáng kì dị, và kì dị hơn, nàng vốn gọi một con rồng, cư nhiên lại xuất hiện một con cáo! Lông con cáo trắng muốt, trên trán có ấn kí màu đỏ, móng vuốt của chân vẫn còn xót ít long lân.

“Có vẻ thuật biến hình của ngươi rất có vấn đề nhỉ?” Ngọc Ân nhìn Dực Long châm biếm nói. Công nhận Dực Long chính là bạn thân thiết của nàng, thú sủng cùng sinh ra tử với nàng, nhưng mà cái bản tính muốn chọc người của nàng không thể bỏ xót tên Dực Long đáng yêu này, kẻ mà phép thuật cao cường vô biên suốt hơn mười ngàn năm vẫn không dùng được thuật biến hình thành thạo. Cái này là do trục trặc a. Hắn dùng phép gì cũng giỏi, thậm chí còn hơn cả nàng, cơ mà riêng cái thuật này thì không sao làm được. Haiz!

Dực Long nhìn nhìn bộ dáng của mình, thở dài: “Ngoài biến thành người như ngài dạy chẳng lẽ ta không biến thành hình khác được sao?” “Haiz! Cái đấy phải hỏi khả năng của ngươi chứ! Như thế này cũng tốt, ta có thể đem ngươi ở ngoài chơi.”

“Thật ha!” Dực Long mắt sáng bừng. “Ngài nói rồi đó nha! A để ta chỉnh một chút cho hết long lân…”

“Không cần!” Ngọc Ân đưa tay tóm lấy cổ Dực Long, đặt nó lên vai. “Cứ mặc như thế cho nó oách, hiểu chưa?”

“Xì, chủ nhân, ngài cứ làm màu. Hay để ta biến thành con kì lân…”“Chậc, cáo có vuốt rồng nhìn nó mới hăng. Nào, giờ tìm cho ta mảnh giấy này ở đâu?” Ngọc Ân đưa Dực Long ngửi ngửi trên bìa giấy của cuốn bí tịch. Nó nhảy khỏi vai nàng, đi một vòng quanh hang, rồi kết luận một câu: “Không có trong này!”

“Khứu giác rất tốt. Vậy ở đây vô dụng rồi!” Ngọc Ân nhìn nhìn cái hang rộng lớn, đặt Dực Long lên vai, quay người đi ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.