Chân Tình Hỏa Diễm

Chương 13: Chương 13: Đấu Trận Với Đồ Nhi




Lại nói lão giả kia mở lớn mắt nhìn thiếu niên trẻ tuổi. Hắn ở đó từ bao giờ? Bóng đen kia là công phu quỷ dị gì? Thật khó hiểu. Ngay cả võ công của sư tổ cũng không khó hiểu bằng a! Thiếu niên im lặng ăn táo một lúc, lại nói một câu, đủ tức chết lão.

“Mạc Ly dùng 3 bộ kiếm pháp ta mới dạy cho con đi thỉnh giáo tiền bối chút ít. Chắc chắn lão sẽ không làm khó con a!”

Lão giả trợn mắt. Đấu với trẻ con? Hừ, đường đường là tiền bối sao lại đi khi dễ vãn bối chứ, mà không đấu, coi như…thua ván này, chuyện của Hiên nhi… Thôi được rồi, lão là lão chấp nhận làm người xấu.

“Nhóc, tới đây, trông ngươi khí cốt không tệ, ta sẽ chỉ cho ngươi thấy thế nào là tuyệt đỉnh kiếm pháp. Nếu ngươi chống được hai chiêu, ta phá lệ nhận ngươi làm đồ đệ. Thế nào?” Đây chính là ăn miếng trả miếng a.

“Lão tiền bối, hài nhi là rất kính phục ngài a, nhưng hài nhi đã nhận sư phụ làm sư phụ, không thể vong ân bội nghĩa. Vả lại, sư phu là ân nhân của hài nhi, hài nhi nguyện lấy một…”

“Đã nói thế nào? Bản thân mình còn lo chưa nổi, muốn cõng thêm ai?” Ngọc Ân lạnh lùng nhìn Mạc Ly giáo huấn. Cậu bé này tư chất thông minh có thừa, nhưng lại quá nhân hậu, lại thật thà. Trong một cuộc chiến, nhân hậu với kẻ thù chính là tự tuyên án tử hình cho mình. Cậu cần học được cách khi nào cần nhu, khi nào cần cương. Tương lai rộng mở, Ngọc Ân quyết sẽ bồi dưỡng nhóc thành nhân tài của nhân tài cho coi. Học trò của siêu cấp thiên tài mà lại!

Mạc Ly ngước nhìn sư phụ đầy áy náy, lại quay về phía lão giả, kính cẩn cúi đầu nói:

“Xin được lĩnh giáo!”

Dứt lời, cậu rút thanh đoản kiếm nhỏ dắt bên hông, thi triển kiếm thuật. Kiếm khí không phóng ra mạnh mẽ mà tích tụ lại trên lưỡi kiếm, tạo ra một làn khói xanh mờ ảo. Những làn khói ấy chờn vờn một hồi, lại đem lưỡi liếm tách ra thành hàng trăm mảnh nhỏ, bay bay trong không khí.

“Đào hoa kiếm pháp? Ngươi từ đâu học được nó chứ?” Lão giả không hề che giấu nỗi kinh ngạc, lùi về sau một bước. Đây chính là bộ kiếm pháp cổ xưa của sư tổ chép lại, tuy nhiên, lại không thể thi triển một cách thành thạo, mà lão nghiên cứu bao lâu nay vẫn là không tìm ra đáp án. Thế mà cư nhiên tên nhóc kia lại thi triển được, cũng coi như khá thành thục bộ kiếm pháp này. Phải nói, Đào hoa kiếm pháp vốn không được truyền ra ngoài, không cớ gì lại để cho thầy trò một tên nhóc vô danh lại có thể làm được.

Nhìn những lưỡi kiếm nhỏ như cánh hoa bay bay trong gió, Ngọc Ân khẽ cười, rơi vào phần quá khứ nào đó xa xăm lắm, hai bóng người, một hắc một bạch đan xen múa kiếm trong một vườn anh đào nở rộ. Đào hoa kiếm pháp, muốn tu luyện thành cần phải luyện song kiếm, một nam một nữ mà hòa hợp tâm linh, mới có thể luyện. Còn Mạc Ly? Chính là nàng cho hắn tu luyện theo bản Tân Đào hoa kiếm pháp do nàng nghiên cứu mà thành. Mặc dù uy lực có giảm sút, nhưng so với một cậu nhóc: quá đủ.

Mạc Ly say mê thi triển kiếm thuật, lại điều khiển một cách khéo léo những cánh hoa hướng lão giả tấn công. Tuy nhiên, dù sao nhóc con vẫn là nhóc con, không thể so sánh với lão già ngìn tuổi. Lão giả đương nhiên dễ dàng đánh tan những cánh hoa đẹp đẽ, nhưng không tấn công, chỉ phẩy phẩy múi kiếm phá bỏ những thế kiếm đơn giả do Mạc Ly bày ra. Bên cạnh, Nam Cung Hiên đang mất dần kiên nhẫn. Bắt sư phụ hắn đấu với một đứa trẻ con, quá sỉ nhục!

“Chết tiệt, ngươi thực quá quắt!” Hắn gầm lên, trong giây phút lại quên chính mình đang tấn công một nữ nhân, vung kiếm chém tới, cùng sức mạnh của một vị Kim thần, hàng trăm múi kiếm của Mạc Ly cũng bị điều khiển ngược trở lại tấn công Ngọc Ân. Hàng lông mày thanh tú của Ngọc Ân khẽ nhíu lại, nhịp nhịp tay hai cái, Thất Dạ trong bóng tối đã đem tiểu Hương cùng Mạc Ly lui ra xa. Từ trong ống tay áo của nàng xuất ra một thanh trùy thủ ngắn ngủn, trông thật quá mong manh để chống lại lực lượng hùng hậu kia. Ấy vậy mà, khi đường kiếm chém tới, cũng là lúc thanh chùy thủ nóng rực vung lên, cắt đứt mọi thứ, chém sắt như bùn. Đi kèm với đó chính là một tia lửa như mũi tên phóng tới. Lảo giả ở bên thấy vậy, nhanh tay lẹ mắt chém phăng tia lửa giúp Nam Cung Hiên né đòn, tuy nhiên, khi quay lại, bóng dáng Ngọc Ân đã hòa vào không khí.

Nam Cung Hiên khẽ gầm lên, định dùng khinh công lao tới, mới phát hiện chính mình không thể di chuyển. Hắn quay đầu nhìn sư phụ, ánh mắt hoang mang.

“Sư phụ, chúng ta mắc bẫy rồi!”

Lão giả cũng phát hiện dị thường, nhưng đến khi cẩn thận lại mới thấy đã quá muộn. Họ đã ở trong một trận pháp không biết được dựng lên từ khi nào, khóa cứng vị trí của bọn họ, cùng với đó chính là huyền lực hùng hậu bị hút sạch ra ngoài. Ngọc Ân không biết tự lúc nào đã ở sau lưng hai người kia. Nàng thu hồi chùy thủ đem giấu trong tay áo, lạnh lùng liếc mắt một cái.

“Rốt cuộc, Lãnh Phong…có quan hệ gì với các ngươi?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.