Chân Tình Hỏa Diễm

Chương 21: Chương 21: Lãnh Gia Trang




Khi Ngọc Ân tỉnh giậy thì trời đã tối. Nàng ngạc nhiên thấy mình đang nằm trên giường nhung êm ái, trong một căn phòng lớn đầy xa hoa. Ngọc Ân khẽ nhúc nhích một chút. Cơ thể nàng truyền tới một cơn đau nhức dữ dội, chỉ khẽ động tay một chút cũng là vô cùng khó khăn. Từ bên ngoài truyền đến bước chân khe khẽ, tiến vào là một nữ nhân trung niên, trên khóe mắt đã in bao dấu vết của thời gian. Bà ta đứng giữa phòng, nhìn Ngọc Ân chằm chằm, ánh mắt lóe lên tia khinh bỉ.

“Loại nữ nhân như ngươi mà cũng dám trèo lên giường của thiếu gia sao? Ngươi nghĩ vẻ ngoài xinh đẹp của ngươi sẽ mê hoặc được thiếu gia bao lâu? Hừ, nói cho ngươi biết, nếu không biết thân biết phận, sẽ sớm chết không toàn thây!” Dứt lời, bà ta tức giận bước ra ngoài, để mặc Ngọc Ân ngồi ngẩn ngơ trên giường. Chuyện gì đã xảy ra vậy? Nàng chỉ mới ngủ một giấc thôi mà! Thử vận huyền lực để giảm bớt cơn đau, Ngọc Ân lúc này mới phát hiện ra một sự thật kinh khủng: sức mạnh của nàng đã hoàn toàn biến mất! Phải, toàn bộ linh lực đã bị mất sạch sẽ. Cõ lẽ nào…hắn ta…

Lại thêm một người nữa đi vào. Đó là một nha hoàn nhìn qua bộ dạng khá vừa mắt. Nàng ta vứt bộp bộ quần áo lên giường, lạnh giọng nói:

“Còn không mau thay quần áo, Lãnh gia không nuôi ăn không công cho ngươi đâu!”

Ngọc Ân vô lực, không thể phản kháng, đầu ong ong một mảnh. Lãnh gia? Hắn là… Lãnh Tử Hạo. Họ Lãnh…Tóc trắng, mái tóc đặc trưng của Hắc long tộc…Có khi nào, đây chính là cơ nghiệp Lãnh Phong để lại: một dòng tộc?

Mặc quần áo, chải lại mái tóc dài mượt mà, Ngọc Ân bước ra ngoài. Gió lạnh khiến cơ thể yếu ớt của nàng hơi run rẩy, bờ vai co lại trong lớp áo mỏng manh. Lần đầu tiên, lần đầu tiên sau hàng ngàn năm dài đằng đẵng, nàng mới biết thế nào là lạnh. Lạnh không chỉ ở bên ngoài, khiến cơ thể tê buốt. Mà lạnh chính ở bên trong, nơi trái tim băng giá, cái lạnh nàng đã phớt lờ, suốt bao nhiêu năm qua.

Lãnh gia trang, đẹp đẽ, lại bí ẩn. Hiện tại, nàng đang ở trong viện của Lãnh Tử Hạo. Khung cảnh nơi đây thật thoáng mát, thật tươi đẹp. Cảnh quan chủ yếu của nơi này chính là trúc. Rừng trúc xanh rì, đứng từ trên cao nhìn xuống mà thấy cái màu xanh ấy thật chơi vơi!

Nữ hầu kia nhìn nàng ngẩn ngơ, ánh mắt ghen tị thấy rõ. Sao ả ta lại có thể xinh đẹp như vậy chứ, đến cả tiểu thư Thiên Hi cũng không sánh được với nàng ta. Thực là tức chết, Lãnh thiếu gia không ngờ lại yêu thương ngoại tộc. Đó là cấm kị. Để giữ cho dòng máu thuần khiết, các dòng con cháu Lãnh gia chỉ được phép lấy nội tộc. Tiểu thư Thiên Hi vốn đã được đính ước từ nhỏ vơi thiếu gia, nhưng thiếu gia vốn thích tự do, nên luôn ra ngoài ngao du, ít khi trở về nội tộc. Vậy mà…lần này trở về lại mang theo môt cô gái ngoại tộc. Hừ, dù sao cô ta cũng chỉ có thể là Nhị phu nhân, lại còn là ngoại tộc, chắc chắn sẽ không được coi trọng!

“Còn không nhanh lên, đừng thừ ra đó làm gì?” Nàng ta bực tức thúc giục. Lan nhũ mẫu có căn dặn, phải thẳng tay trừng trị những kẻ không biết nghe lời!

Ngọc Ân giương đôi mắt đẹp đẽ nhìn thẳng vào sự khinh thường kia. Nàng đã sống qua mười tám ngàn năm, đã đi qua bao nhiêu thế giới, các thời đại, trải qua biết bao nguy hiểm gấp vạn lần. Hiện tại, nàng không có sức mạnh gì để chống cự. Mà nàng ta, ít nhất cũng là Nhị Huyền sơ giai. Nàng không có cơ đánh thắng, trừ phi… Tất nhiên, không phải bất cứ thứ võ công gì cũng sử dụng huyền lực cùng linh lực. Có một thứ khác được gọi là Quỷ đạo, một thứ ma thuật nguy hiểm, ăn mòn linh hồn, dần dần biến người ta thành thể hắc linh. Nàng biết thế, vì vậy chưa bao giờ nàng sử dụng quỷ đạo.

Mặc kệ đi, chả mấy khi tự do thế này, xem mấy người có trò gì, ta chơi đến cùng. Nhất thì, gào tên Lãnh Tử Hạo kia ra mà ăn vạ chứ!

Nữ hầu dẫn Ngọc Ân đến trước một căn phòng nhỏ. Nàng ta đẩy cửa bước vào, khẽ cúi đầu trước một nữ nhân khá xinh đẹp, khoác trên mình một lớp áo lông chồn màu tuyết trắng, khác hẳn với mảnh áo đơn bạc trên người Ngọc Ân.

“Thiên Hi tiểu thư, nàng ta đã tới.”

Lãnh Thiên Hi nâng mâu, ghen ghét nhìn Ngọc Ân, thầm căm hận dung mạo như tiên tử của nàng. Ngọc Ân cũng thản nhiên nhìn lại, không hề lộ vẻ yếu khí thế.

Lãnh Thiên Hi hừ lạnh một tiếng, cao ngạo đứng dậy, tiến tới trước mặt Ngọc Ân, dùng linh áp muốn hạ nhục nàng.

“Chỉ bằng ngươi mà dám tiến vào Lãnh gia sao? Hừ, Lãnh gia không nuôi không bất kì kẻ nào, loại phế vật như ngươi…tốt nhất hảo hảo mà nghe lời, nếu không, đừng trách bổn tiểu thư đây cho ngươi nếm mùi vị sống không bằng chết!” Nói xong Lãnh Thiên Hi vênh mặt đi ra cửa, thầm liếc mắt ra ý với nữ hầu bên cạnh.

Ngọc Ân nhếch môi cười lạnh một tiếng, không nói gì, thản nhiên nhìn bóng dáng Lãnh Thiên Hi đi xa. Xem chừng cuộc sống mấy ngày tới của nàng sẽ vô cùng vui vẻ đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.