Chân Tình Hỏa Diễm

Chương 17: Chương 17: Mĩ Nữ Tuyệt Sắc




“Cung chủ thật anh tuấn!” Một kiều nữ nhỏ giọng thầm thì. Nàng ta là Dung Ân, thuộc thập đại mĩ nhân Nguyệt lâu, cùng Dung Hoa được Mộ trưởng sự phái tới phục vụ cho vị Cung chủ thần bí kia. Dung Hoa mang một vẻ đẹp quyến rũ động lòng người, khác với Dung Ân, ngây thơ thánh thiện. Được phái tới để phục vụ Cung chủ, đó chính là vinh dự cả đời của các nàng, mà Cung chủ anh tuấn như thế, tiêu sái như thế…

Nghe Dung Ân nói vậy, Dung Hoa chỉ cười cười, huých nhẹ tay ý bảo Dung Ân giữ mồm giữ miệng. Biết bao kẻ tham lam, muốn được như họ. Dung Hoa nhìn Dung Ân, ánh mắt khẽ lóe, ẩn giấu sự khinh thường. Sao lại để con nhóc này phục vụ Cung chủ chứ! Kĩ thuật câu dẫn nam nhân của nàng ta quá non nớt, lỡ để Cung chủ phật ý thì hậu quả khôn lường.

Đến trước chính phòng tầng hai mươi, cũng là nơi ở của Cung chủ- Ngọc Ân, hai người dừng lại, kính cẩn cúi mình.

“Cung chủ, tiểu nữ Dung Ân Dung Hoa tới hầu hạ ngài!”

Trong phòng không có tiếng đáp lại. Một lúc lâu, Liễu Hương bước ra, lại nhanh chóng khép cửa lại.

“Chủ nhân đang tắm, các ngươi lui xuống đem đồ ăn lên đi.”

Dung Ân Dung Hoa nhìn nhau. Nữ nhân này…có lẽ nào lại là người của Cung chủ? Sao Cung chủ lại thích một kẻ xấu xí như vậy chứ? Mặc dù khó chịu, nhưng họ vẫn cố nhịn xuống, cúi đầu nhẹ một cái: “Vâng!”

Bên trong phòng, Ngọc Ân nằm an tĩnh trong bồn nước nóng ấm áp. Hàng mi thanh khẽ nhắm hờ, đôi tay trắng muốt gác nhẹ lên thành bồn. Một lúc lâu, nàng mở mắt. Đôi mắt ấy đen láy trong sáng như chứa hàng vạn ánh sao đêm vậy. Ngọc Ân dời bồn, lau mình, mặc một thanh y mỏng màu đen, làm nổi bật làn da tuyết trắng của nàng. Liễu Hương phân phó người dọn dẹp phòng ốc, để người hầu bưng đồ ăn lên. Dung Ân, Dung Hoa cũng vào trong. Vừa nhìn thấy bộ dạng hiện tại của Cung chủ, họ đã hít thở không thông. Đẹp quá! So với các nàng từng tự hào là Thập đại mĩ nhân mà còn thấy thua xa. Nếu như Cung chủ mà là nữ nhân… Thực không biết thiên hạ này sẽ nghiêng ngả ra sao nữa!

Dung Hoa yêu mị mỉm cười. Nam nhân như vậy mới là cực phẩm của cực phẩm nam nhân. Không biết mùi vị sẽ ra sao nhỉ? Ha ha, nàng phải kìm chế sự hồi hộp thôi. Những thứ nàng chuẩn bị…chắc chắn sẽ có tác dụng!

“Mạc Ly ăn chưa?” Phớt lờ những ánh mắt si mê kia, Ngọc Ân ngồi cạnh cửa sổ. Mái tóc dài búi cao, che lấp toàn bộ vẻ đẹp yêu mị của một nữ nhân tuyệt sắc. Nàng vốn không có ý định để lộ thân phận nữ nhân của mình. “Mạc Ly còn đang dạo chơi ở hoa viên thưa chủ nhân!” Liễu Hương nhẹ nhàng đáp lại, mắt liếc nhè nhẹ về phía hai tiểu mĩ nhân kia. Đứng trước chủ nhân, bất kì vẻ đẹp nào cũng đều lụi bại.

“Ukm,…đến giờ ăn rồi!” Dứt lời, Ngọc Ân buông mình xuống dưới. Cơ thể theo trọng lực mà rơi xuống một cách nhanh chóng, lại nhẹ nhàng đáp đất, không một tiếng động hay một hạt bụi nào bay lên. Dung Hoa, Dung Ân thấy cảnh đó, vừa thầm cảm phục trong lòng. Đây là tầng hai mươi a, cao như vậy, là các nàng ngã xuống, chỉ e…

Ngọc Ân hướng hoa viên đi tới. Mạc Ly, Dực Long, Linh Miêu ở cùng một chỗ, chơi đùa vui vẻ. Thực là trẻ con! Tuổi thơ là như vậy, người ta đẹp nhất cũng chính là tuổi thơ, vô ưu vô lo, ngây thơ trong tráng tâm hồn không nhuốm bụi trần. Mà nàng thì, không có tuổi thơ. Đông phương Thần đế đời trước nhặt được nàng khi nàng mới chỉ là một con nhóc với hình hài của đứa trẻ năm tuổi. Năm tuổi ở Thần giới, ứng với năm trăm năm sinh trưởng. Suốt năm trăm năm, một đứa trẻ sơ sinh, được dã thú nuôi sống, phải tồn tại giữa tự nhiên khắc nghiệt của một trong những cấm địa Thần tộc. Một con nhóc, và một tiểu hỏa long.

Ngọc Ân nhìn Mạc Ly chìm vào suy tư một lúc lâu, mới tiến tới đem nhóc con nhấc bổng.

“Không đói sao?”

“A, Sư phụ! Sư phụ tới chơi cùng chúng con đi, vui lắm đó!” Mạc Ly giơ ra trước mắt Ngọc Ân một bông hoa hải đường mới nở vô cùng đẹp đẽ. “Bông hoa này thật đẹp nha, sư phụ xem, nó đẹp giống như sư phụ vậy!”

“Ừ, rất đẹp!” Ngọc Ân mỉm cười, nhận lấy bông hải đường. Trẻ thơ là sinh vật duy nhất nàng không mang tính đề phòng, bởi bọn chúng không đủ sức để gây hại cho nàng. “Nào, về phòng đi ăn cơm. Con mà không chịu ăn cơm, ta phạt đấy!”

“A, sư phụ, leo lên đó mệt chết đi.” Mạc Ly ngây ngô nói, bàn tay nhỏ bị Ngọc Ân kéo lấy túm vào bên trong Nguyệt lâu. Trời sẩm tối, cũng vì thế khách khứa nơi đây vô cùng tấp nập. Hơn nữa, ai ai cũng muốn gặp mặt vị Cung chủ bí ẩn vừa xuất hiện của Hồ thanh viện.

“Ta có bắt con đi sao?” Vào bên trong, đứng giữa căn phòng rộng lớn, ngửa mặt nhìn lên chính là hệ thống cầu thang xoáy vô cùng đẹp mắt. Một khách nhân thấy nàng, vừa định lại ướm hỏi thử, liền đứng hình tại chỗ: Ngọc Ân ôm lấy Mạc Ly, nhảy vút lên, lấy lan can cầu thang làm điểm tựa, chỉ lấy đà hai cái đã tới tầng hai mươi cao ngất. Công phu thật đẹp, cũng thật cao siêu.

Mạc Ly trợn tròn mắt. bao giờ cậu mới được như sư phụ nhỉ??? Cậu phải thật cố gắng mới được. Đằng xa, Liễu Hương nhìn thấy họ trở lại, cười vui vẻ.

“Chủ nhân, thức ăn đã dọn xong, người mau ăn!”

“Ăn gì nào, Mạc Ly?” Ngọc Ân cúi đầu hỏi Mạc Ly ngồi bên cạnh. Cậu nhóc nhìn mâm cơm đầy của ngon vật lạ, rồi chỉ vào con gà nướng.

“Con muốn ăn gà nướng!” Ngọc Ân gật đầu, đưa tay xé gà cho nhóc, cũng chính mình ăn vài miếng. Thịt gà nướng a. Thần tộc không cho sát sinh, nhưng lại cho lách luật. Thật nực cười. Với những kẻ luyện võ tu vi cao ngất ngưởng như nàng, ăn hay không ăn như nhau cả. Nhưng mà, ăn đồ chay trên Thần giới nhiều năm cũng quen, nên nàng ăn không vô quá nhiều thịt như vậy. Mạc Ly sau một ngày đi đường mệt mỏi, đã đói ngấu. Cậu ăn một cách ngon lành, hết món nọ tới món kia.

“AAA, sư phụ con no rồi, có thể đi chơi được không?” Mạc Ly mút mười đầu ngón tay còn dính mỡ. Vừa nãy, cậu thấy ở tầng dưới rất náo nhiệt a!

“Được!” Ngọc Ân xoa đầu cậu, quay về phía Liễu Hương: “Chăm sóc cho Mạc Ly!”

Liễu Hương đỡ lấy tiểu đệ của mình, trìu mến cười, rồi dắt tay cậu ra ngoài.

Căn phòng chợt trở nên lặng ngắt. Dung Ân Dung Hoa nháy mắt nhìn nhau, mỉm cười. Thời cơ đến!

“Cung chủ, không có ai hầu rượu ngài, hay là để tiểu nữ tiếp ngài một chén.” Dung Hoa bước lên, ánh mắt lúng liếng, phong tình bắn ra tứ phía.

Hờ hững liếc mắt một cái, Ngọc Ân khẽ gật đầu. Đùa, các ngươi cứ làm như ta bị đồng tính không bằng, hừ.

Dung Hoa nhận được sự đồng ý của Cung Chủ, nhanh chóng tiến lên rót rượu. Dung Ân cũng tới, đem gắp vào bát Ngọc Ân một miếng cá chiên giòn tan, nịnh nọt:

“Cung chủ, ngài nếm thử món này đi, rất ngon nha!”

Vẫn chỉ là sự hờ hững. Ngọc Ân đưa tay nhận lấy chén rượu Dung Ân đưa tới, uống cạn, cũng ăn miếng cá chiên kia. Lạ nhỉ, thời này cũng có bột chiên xù à?

Người rót kẻ đưa, thoáng chốc đã vơi nửa bình rượu. Tửu lượng Ngọc Ân không tồi, hay nói cách khác, dùng sức mạnh để cản trở tác dụng của men là chuyện quá thường. Rượu nhân giới chẳng là gì so với Thần tộc cả. Rượu trên đó, nhất là rượu trong mấy tiệc thượng hạng, toàn là rượu trăm ngàn năm có lẻ, mùi vị uống vào, tửu lượng không vững, chỉ cần hai chén là say mềm, ba chén là bất tỉnh nhân sự, mà năm chén thì nằm tới nửa tháng là ít. Cực kì kinh khủng.

Uống thêm vài chén, đột nhiên, có một nguồn lửa nóng từ đâu đó phát ra bên trong cơ thể nàng. Đầu tiên, nàng phớt lờ nó. Tuy nhiên, càng ngày, cơ thể nàng càng nóng, hơi thở trở nên nặng nề. Đầu óc nàng cũng bỗng trở nên đau nhói, một lớp sương mù như lan ra, khiến Ngọc Ân không thể nhìn rõ bất kì thứ gì cả. Ngọc Ân thấy không ổn, lảo đảo đứng dậy. Dung Hoa thấy thuốc có vẻ tác dụng, liền sấn tới, áp sát cơ thể vào người Ngọc Ân.

“Cung chủ, ngài say rồi, hay là để tiểu nữ hầu hạ ngài nha!”

Rất tiếc, đầu óc Ngọc Ân lúc này đã loạn một mảnh, chẳng còn nghe rõ thứ gì nữa. Nàng kinh hoảng. Nếu tình hình này không được khống chế, nàng sẽ không thể điều khiển được sức mạnh của mình. Một khi để nguồn linh lực của nàng bộc phát, chỉ sợ toàn Hồ thanh viện này sẽ chết sạch không còn một mống bởi linh áp quá cao mất. Rốt cuộc, có chuyện gì với nàng vậy?

Ở dưới tầng, Dực Long đang chơi đùa với Linh Miêu, bỗng thấy ngộp thở. Hắn có liên kết linh hồn cực mạnh với Ngọc Ân. Hắn cảm thấy rõ, từng luồng không khí đang bị chấn động. Những lớp sóng huyền lực ngày càng dao động mạnh mẽ, dần dần tới mức muốn lung lay tất cả mọi vật. Mọi người có vẻ cũng nhận ra khác thường, đều ngước nhìn lên tầng hai mươi. Chuyện gì vậy?

Ngọc Ân thô lỗ đẩy mạnh Dung Ân ra khỏi cơ thể. Chết tiệt, linh lực của nàng đang muốn phóng thích. Chúng đang gào thét đòi nhảy ra khỏi cơ thể nàng. Ngọc Ân lảo đảo chạy ra ngoài. Tà áo đen xộc xệch trễ xuống nửa bên vai trắng ngần, áo lót bên trong lại có màu trắng, cuốn lấy thân hình đang từ từ biến đổi của Ngọc Ân, tạo thành một vẻ đẹp tuyệt mĩ. Ngọc Ân thở hổn hển, tựa vào thành cửa. Chết tiệt, phải rời khỏi đây trước khi quá muộn! Đột ngột, trong đầu nàng hiện lên hình ảnh Mạc Ly. Nhóc…có sao không? Vội vã, Ngọc Ân chạy xuống tầng dưới, để mặc mái tóc xõa dài óng mượt rũ bên bờ vai mềm. Không khống chế được linh lực, đồng nghĩa với việc cơ thể nàng sẽ trở lại trạng thái bình thường của một nữ nhân. Bờ vai nhỏ nhắn, vòng eo thon gọn dễ khiến nam nhân phun máu. Nhất là hai cặp tuyết lê đã đầy đặn trở lại, cơ thể hoàn mĩ hiện ra, một nhan sắc tuyệt trần, khuynh quốc khuynh thành, thiên hạ phải nghiêng ngả. Nhưng hiện tại Ngọc Ân không lo nghĩ nhiều được cho lắm. Nàng vội vã tìm kiếm huyền lực của Mạc Ly, loạng choạng lao xuống tầng dưới. Lúc này, Mạc Ly đang cầm một xiên kẹo hồ lô ăn ngon lành, ngồi giữa mấy tỷ tỷ xinh đẹp, lại chơi đùa cùng Linh Miêu. Mà Dực Long, khác với hai kẻ không tim không phổi kia, lại ngồi trầm lặng chờ đợi. Chủ nhân, đang đến!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.