Chân Tình Hỏa Diễm

Chương 6: Chương 6: Ngươi Còn Quá Gà!




Hai đội thuyền chiến nghênh đón nhau trên sông. Khác với sự oai hùng của quân đội triều đình, cả đoàn thuyền đúng chất “Black pear” hùng dũng kéo tới, thì đoàn thuyền nhỏ lẻ, nhẹ nhàng của sơn tặc nghe chừng khá dễ ăn hiếp. Nước triều cao ngất, che đi tất cả bí mật nơi lòng sông. Trên một con thuyền nhỏ đằng sau quân lính sơn trại, Ngọc Ân trong bộ áo màu lam, mặt đeo một chiếc mặt nạ màu bạc trông vô cùng thần bí, tay cầm quạt ngọc trắng muốt, cùng hai người chèo đò yên lặng đợi gió. Đằng trước, theo lệnh nàng, thuyền nhỏ dàn trận, anh dũng chiến đấu. Điểm yếu của kẻ mang thiên phú mệnh thủy chính là, quá phụ thuộc vào nước.

“Quân phản loạn, còn không mau thúc thủ chịu trói?” Bắc Thần Dương uy phong trong bộ giáp bạc đứng đầu chiến thuyền, nhìn đội thuyển nhỏ của Lăng sơn đảng, không khỏi khinh thường.

“Triều đình các ngươi chèn ép nhân dân khiến bao người rơi vào cảnh lầm than, tổ chức chiến tranh liên miên, sao có thể quy thuận lòng người chứ. Lũ tham quan ô lại các ngươi, chết trăm vạn lần còn không đáng!” Thất Nhật chỉ huy quân lính, Lục y tung bay, cây nghiêng ngả, lá bay vùn vụt như ám khí xé gió lao tới tấn công mãnh liệt. Đội quân nhỏ vì thế cũng trở nên hung hăng chém giết, vừa đánh vừa lui, dụ địch vào trận địa phục kích.

Nước triều rút, cóc nhọn nhô lên, thuyền lớn thủng, kẻ bơi lên bờ, bị quân phục kích giết. Kẻ là chết đuối, không kịp cứu. Bắc Thần Dương, vương gia nổi tiếng tài giỏi, tức giận nhìn Thất Nhật khiển quân, không quên để ý kẻ đeo mặt nạ phía sau đang ung dung nhàn nhã xem trò.“Các ngươi giỏi, nhưng mặt trận sông nước là của chúng ta, đừng hòng có thế thắng!”

Huyền lực dữ dội, sóng nước lại tràn đầy. Một con sóng to nổi lên, như muốn nuốt chìm đoàn quân bé nhỏ của sơn trại. Đúng lúc ấy, một ngọn lửa vàng rực xuất hiện. Khí tức mạnh mẽ ngút trời, cùng khí bá vương bẩm sinh toát ra đến từng đầu ngón tay của nam nhân kia, khiến cả sóng nước muốn nổi lên cũng phải âm thầm chìm xuống. Sóng yên bể lặng.

Bắc Thần Dương kinh ngạc. Lửa vàng, ngọn lửa đứng thứ ba về sức mạnh cùng uy lực? Ngọn lửa của đế vương Hỏa Quốc. Sao nó lại xuất hiện ở đây. Nam nhân kia, sức mạnh có thể sánh ngang với Tam Đại Cực Vĩ sao? Và hắn, một vương gia lỗi lạc, lại phải chịu thua một kẻ mệnh hỏa ngay trên đất Thủy Băng quốc sao? Trong lúc nhất thời mất không chế, Bắc Thần Dương, cùng lửa giận ngút trời, đạp nước lao tới, khí tức cùng sát khí mạnh mẽ tấn công nam nhân đeo mặt nạ. Ngọc Ân vung tay áo, lửa vàng tinh khiết cuộn lên từng đợt, trở thành 2 con long huyễn thú rực lửa gào thét bay lên, nhằm hướng Bắc Thần Dương tấn công. Huyền khí ngùn ngụt dâng cao, lửa cháy rừng rực trên mặt nước. Bắc Thần Dương kinh ngạc lui lại, sợ hãi than: “Ngươi là ai, cư nhiên lại đạt tới Truyền kì bán tiên cảnh, thật đáng kinh ngạc!” “Chỉ là Huyền lực đỉnh, còn quá non nớt để đấu với ta!” Giọng nói trầm trầm, cùng với đó là một cỗ áp lực mạnh mẽ giáng xuống. Bắc Thần Dương không phục buộc phải rút lui, trong mắt ánh lên tia sợ hãi cùng không cam lòng. Tuy nhiên, hắn tin vào quân cờ chính của mình, đang nằm ở mặt tây của sơn trại này.

Lại nói đến Thất Dạ đang giao chiến, mà thực ra rất nhàn nhã. Súng đấu súng, pháo đấu pháo, hỏa tiễn đấu hỏa tiễn. Quân đội kia do một nữ nhân chỉ huy, đang mắc kẹt trong trận pháp hắn bày ra, đương nhiên thủ không được, phải công, mà công, lại chẳng ai ăn ai, vũ khí như nhau, hỏa lực như nhau, ngang tài ngang sức. Bại quân của Bắc Thần Dương chạy đến thấy cảnh ấy, cũng vô cùng kinh ngạc, mà trên thành, nam nhân đeo mặt nạ đã an vị nhàn nhã ngồi uống trà ăn bánh từ khi nào. Trên thành, Mạc Ly, Tiểu Hương nô đùa vui vẻ, Ngọc Ân cùng Thất Dạ chơi cờ, cảnh tượng quả thực tức chết người không đền mạng. “Thả nữ tướng của ta!” Bắc Thần Dương cắn răng đề nghị. Đó chính là vương phi của hắn a!

“Ngươi sẽ rút quân?” Ngọc Ân nhìn nữ nhân đang trong trận pháp, khẽ cười. Nữ nhân kia cũng nhìn nàng, mắt ánh lên tia khinh bỉ.

“Được, ta rút quân!” Bắc Thần Dương lo lắng nhìn chằm chằm nữ nhân của mình, thầm than không biết mình đụng phải nhân vật nào thế này. “Ta muốn biết mặt ngươi!”

“Được.” Ngọc Ân sảng khoái đáp ứng. “Nhưng không phải chổ này, đem theo nữ nhân của ngươi, đi hướng đông thoát trận, vào hừng đông, rút sạch quân, gặp ở đỉnh núi đối diện.”

Thất Dạ lo lắng nhìn nàng, nhưng lại tin tưởng mãnh liệt. Đã nói chắc chắn thế, hẳn phải là có cao kế đi. Nhưng ai đâu biết, cao kế này, thực sự, ngờ không tới.

Bắc Thần Dương phi thân vào trận, hướng phía đông mà đi, quả nhiên ra được trận pháp ảo diệu kia, cũng không ham đánh, nhanh chóng rút quân, bảo toàn lực lượng. Một kẻ như hắn, bại trận này, thực là quá nhục nhã rồi!

Ngọc Ân nhìn đoàn quân rời đi. Sau lần này, e là sẽ rất khó khăn để phát triển lực lượng mà chỉ nhờ vào nhiêu người. Triều đình ắt sẽ phong tỏa tin tức để tránh khiến cho bạo loạn nổi lên. Thực là, phong tỏa, thì ta tung tin. Sợ gì ai!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.