Chân Tình Hỏa Diễm

Chương 2: Chương 2: Tiện Tay Cứu Người Rồi Quăng




Sát khí nồng đậm. Tiếng binh khí chạm nhau vang lên không dứt, kèm theo đó là tiếng những phần của cơ thể người ngã xuống. Máu chảy thành sông. Từng đợt kiếm khí trào lên cùng phong nhận thét gào vây quanh đám người đang đánh nhau kịch liệt. Khoảng hơn trăm sát thủ thượng cấp đang vây đánh một hắc y nam tử với một mái tóc màu trắng đặc biệt. Dung mạo nam tử ấy đối ngược hẳn với cảnh tượng máu me, anh tuấn tiêu sái, kiệt ngạo bất tuân, lại mạng khí chất vương giả cao cao tại thượng nắm quyền sinh sát của người khác trong tay.

Trong khốn cảnh, hắc y tung bay, từng tốp người ngã xuống, đủ thấy tài nghệ của nam nhân này.

“Hôm nay, ngươi phải đền mạng cho tất cả tội ác ngươi gây ra! Mau, đây là cơ hội cuối cùng để tiêu diệt Lãnh tu la, báo thù cho bao huynh đệ giang hồ. Giết hắn!” Thủ lĩnh sát thủ hò hét kích thích sĩ khí. Từng đoàn người lại hung hăng đánh tới, không chú ý vòm trời đã nhuộm một màu đỏ thắm như máu. Phải chăng, vì mặt đất cũng đã đỏ máu nên nền trời kia cũng nhuộm màu lên theo?

Trong lúc hắc y nam tử kia cô gắng chống đỡ với những đường kiếm hiểm hóc, một đạo ngân châm phóng tới nhanh chóng xuyên qua vai của hắn, khiến cho hắn mất khống chế một chút, nhưng nhanh chóng lấy lại kiểm xoát. Độc! thật hèn hạ! Hắc y nam tử nhíu mày phiền não, đường kiếm vì thế trở nên hung hãn hơn, miệng gầm gừ: “Muốn giết bổn tôn? Mơ tưởng!”

Một luồng huyền khí màu đen vây quanh cơ thể, vung kiếm, và cả chục người ngã xuống trong đau đớn tận cùng.

“Rẹt!Ầm… Ầm…!”

Trên trời, huyết vân bị xé tan bởi những trận lôi phong dữ tợn, lại mở ra một lối đi thông giữa nhân gian và thần giới. Trong cơn lốc của gió, sấm và sét, một bóng bạch y xuất hiện, đáp xuống đất, khiến tứ phía cây cối đổ ngả nghiêng, bụi khói bay tứ tung. Một cỗ áp lực vừa xuất hiện lại biến mất, vô cùng quỷ dị.

Bóng người lẫn trong khói. Nhưng khói bụi thì cũng phải tan, để lộ bóng dáng thực sự của bạch y kia. Đó là một nữ tử xinh đẹp đến mức khuynh đảo chúng sinh, mị hoặc lòng người. Làn da bạch ngọc trắng không tì vết, một mái tóc dài đen mượt mà, đôi mắt trong veo như nước hồ thu ngây thơ thánh thiện, và bờ môi hồng căng mọng đủ khiến kẻ khác điên cuồng hận không thể nhào tới mà cắn xuống. Nàng như một tiên tử giáng thế không nhiễm bụi trần, như tia sáng duy nhất trong bóng tối ngàn năm, dù mong manh nhỏ bé nhưng lại vô cùng quý giá, đáng trân trọng.

“Tanh!” Bạch y nữ tử ấy chính là Tô Ngọc Ân chứ ai. Nàng đảo mắt quan sát cũng đoán được thế cục, ánh mắt dừng trên người hắc y nam tử tóc trắng với vẻ đẹp nổi bật kia, thầm hô lớn đại soái ca a! Thực là suất không thể hơn! Tên này mà tu tiên ta có khả năng đảm bảo lũ hồ ly và tiên nga sẽ ăn sạch uống sạch hắn mất. Há há, cơ mà nếu hắn có tu tiên nhất định phải thu hắn về làm nam sủng, hờ hờ, cung của ta rộng mà, cả một tòa Đông Cung nguy nga có một mình ta ở, buồn chết đi!

Khẽ cười, nàng đánh giá từ trên xuống dưới nam nhân đẹp mắt kia, phát hiện, độc trên người hắn đã vào sâu trong nguyên căn, khó mà giải trừ, chần chừ thêm e là sẽ mất mạng. Bước từng bước thanh nhã tới trước mặt hắn, nàng ưu nhã mỉm cười.

“Ai muốn giết chàng vậy?”

Lãnh tu la kia sửng sốt, đánh giá nữ nhân đẹp tuyệt sắc trước mặt, lòng không khỏi chấn động bởi hành động của nàng. Giọng nói êm mượt như nhung lọt vào tai hắn, lại quyến luyến không rời đi, khiến hắn không tự chủ được mà thất thần hơi buông lỏng cảnh giác. Thấy biểu hiện của hắn, Ngọc Ân với tay, cầm lấy bàn tay to lớn đã nhuốm đầy máu, đánh tỉnh thần thức trong hắn, bí mật đưa hắn một viên tiên dược. Hừ, phí tiên dược, ngày nào đó nhất định ta sẽ đòi!

“Ha ha ha, Lãnh tu la, không ngờ ngươi trước lúc chết vẫn có giai nhân làm bạn. Hừ, ai giết được Lãnh tu la, sẽ có được nữ nhân của hắn, mau!” Thủ lĩnh sát thủ lên tiếng, cắt đứt mọi bần thần trong tâm trí mọi người. Kịch chiến lại bắt đầu, một lần nữa, sát khí lại trở nên nồng đậm. Mọi người đều vì mục tiêu, cướp giai nhân về nhà.

Ngọc Ân đảo mắt. Coi nàng như một món đồ, đáng chết! Bất quá, đại soái ca đang ôm nàng tránh từng chiêu thức hung hăng chém xuống, nên tốt nhất nàng nên “thục nữ” một chút, mặc dù từ này chưa bao giờ có trong từ điển của nàng.

Khẽ thì thầm vào tai hắn: “Nuốt đi, không thì khó toàn mạng.” Nam nhân kia đủ hiểu, ngoan ngoãn nuốt xuống tiên dược không nghi ngờ gì. Thực ra hắn nguyện ý tin tưởng vào đôi mắt trong veo ấy, mặc dù hắn không biết, mình bị lừa vô cùng thảm hại. Nhưng hiện tại hắn không có thời gian suy xét, chuyên tâm vừa đánh vừa lui, lại không biết từ lúc nào đã tới bờ vực thẳm. Thủ lĩnh sát thủ cười lớn đắc ý. “Ha ha, Lãnh tu la lừng danh lại có ngày hôm nay. Ngươi sẽ chết không toàn thây!”

Ngọc Ân nhìn thoáng qua vực sâu lại khẽ cười, trao một ánh mắt với nam nhân kia. Tất nhiên, hắn hiểu. Không nhiều lời, cả hai cùng lao xuống vực thẳm sâu không thấy đáy.

Ngọc Ân thét lên thích thú, nhưng ngược lại, nam tử kia chịu tác dụng của tiên dược đang tiêu trừ độc trong cơ thể, đã ngất đi lúc nào không hay. Trong ý thức mơ hồ, hắn cảm nhận được nàng hô lớn “Dực Long, hiện thân!” Tức thì, trên trời âm vang tiếng gầm của rồng. Thực sự là một con rồng, với long lân đỏ rực rỡ, thân thể to lớn hùng dũng bay tới, đặt cả hai trên lưng, nghêng ngang bay đi, không quên hù dọa đám sát thủ một phen khiếp vía. Còn nam nhân tóc trắng, trong vòng tay của bạch y nữ tử, dần mất đi hoàn toàn ý thức tự chủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.