Ads
“ Ừ! Không sao đâu! Bạn
cứ đi đi, mình về một mình là được rồi.”Dạ Thủy Linh nói bình thản.
“ Vậy bạn đi về nhớ cẩn
thận nha! Mình đi trước.” Trần Viện Viện cầm lấy túi sách cửa hướng phòng học
đi đến
“ Được, bye bye.” Nàng
huy phất tay.
“ Bye bye.”
Cứ như vậy Dạ Thủy Linh
đeo túi sách của mình lên vai, một mình chen chúc hòa vào dòng người trên
đường, bởi vì vào thời điểm tan học, cho nên có thể thấy xe buýt của trường đưa
đón học sinh đậu trước cổng. Rồng rắn một hàng dài , ai cũng không nhường ai
liều mạng tranh vị trí.
Mỗi một xe đều chật ních
các bạn học sinh, còn một số sinh viên còn lại đi đến các hiệu sách, thư viện
hoặc quán kem giải khát.
Vài bạn còn lại cùng với
bạn bè cười ồn ào huyên náo trên đường, chạy đuổi nhau đùa giỡn,ở ven đường
những hiệu thức ăn nhanh như gà nướng, khoai tây chiên bốc mùi thơm bát ngát.
Dạ Thủy Linh vừa đi vừa
suy nghĩ, đêm nay nên làm gì để có giấc ngủ ngon, không nằm mơ mộng những
chuyện kì lạ kia nữa.
Ngay tại phía sau, nàng
đột nhiên cảm giác được phía sau tựa hồ có người đang chụp bả vai của nàng .
Đột nhiên quay đầu, chỉ
thấy một ông lão mặc một bộ trang phục kì lạ, hàm râu dài trắng muốt, nhìn nàng
nở nụ cười hòa ái dễ gần.
Di? Vì cái gì lão bá bá
này lại nhìn nàng cười ? Trong trí nhớ nàng thấy dường như không biết người này
a!
“ Ngươi đương nhiên không
biết ta đâu! Lần đầu gặp mặt, ta gọi là Nguyệt lão.” Ông ta giống như là có
thuật đọc tâm, không chờ Dạ Thủy Linh mở miệng, cũng đã trả lời trước nghi vấn
trong lòng nàng .
Khi lão nhân mở miệng nói
ra những lời này đồng thời, nàng thực rõ ràng cảm giác được, thời nháy mắt
dường như bị ngừng lại, không có động tĩnh.
Giống như nàng đang ở một
khoảng không gian khác, vốn dĩ đang đứng trên đường cái náo nhiệt ồn ào bỗng
chốc lặng ngắt như tờ, những sinh viên đang sóng đôi nhau vừa đi vừa đùa giỡn
bỗng chốc như một đoạn phim quay chậm, rồi ngừng hẳn không cử động nữa.
Kỳ quái, đây là tại soa
vậy! Trong lòng tràn ngập buồn bực cùng khó hiểu.
“ Ông? Nguyệt lão? Sao có
khả năng như vậy .” Nàng vẫn là lựa chọn không tin, gần nhất nàng gặp được
nhiều lắm những chuyện kỳ quái , tất cả những chuyện này nhất định là nàng quá
mệt mỏi nên sinh ra ảo giác.
Đúng, nhất định là đúng
như vậy . Nàng an ủi chính mình nói.
“ Tin hay không từ ngươi,
hôm nay tới tìm ngươi là tới nói cho ngươi một sự kiện .” Lão nhân không thay
đổi nụ cười hiền lành trên mặt ông.
“ Chúng ta không quen
biết, ông lại có chuyện gì muốn nói với tôi?” Nhanh chóng biến mất đi! Ảo giác.
Nàng trong lòng mặc niệm
, có lẽ nàng nên lo lắng, có cần đi khám bác sĩ xem đầu óc của mình có bị vấn
đề gì hay không, bằng không nàng nhất định sẽ điên mất.
“Không phải gần đây,
ngươi thường hay thấy những giấc mộng kì quái? Rồi tình duyên cũng không thuận
lợi lắm?”Lão nhân nói.Di? Sao ông ta biết vậy? Đúng, rống! Đây là ảo giác của
nàng , đương nhiên sẽ phản ánh ra những tư tưởng gần đây nhất của nàng.
Lão nhân xem thấu ý nghĩ
trong lòng nàng, lơ đễnh tiếp tục nói.
“ Đó là niên đại mà ngươi
cần phải xuất hiện đã sắp đến, mà sở dĩ những đoạn tình cảm kia không thể kéo
dài lâu là vì nhân duyên của ngươi ở ngàn năm trước, chứ không phải ngay tại
niên đại này.Lão nhân vì nàng giải thích.
“ Cái gì? Ông rốt cuộc
đang nói cái gì? Lại là Nguyệt lão, lại là ngàn năm .” Nàng một câu đều nghe
không hiểu !
“ Không hiểu cũng không
sao! Qua không lâu nữa ngươi sẽ đã hiểu, đến đây, cái này cho ngươi.” Ông ta từ
trong tay áo lấy ra một cái bạch ngọc phi thường xinh đẹp hình tròn cấp nàng.
Khối bạch ngọc kia hòa
lẫn sắc xanh đậm, trong sáng trong suốt , mặt trên còn khắc những cổ văn tự cổ
đại.
Nàng nhìn khối ngọc, nhẹ
lay động lắc đầu,” Cái này tôi không thể nhận.” này chẳng lẽ không đún là ảo
giác sao? Sao lại có người muốn đưa nàng này nọ, hơn nữa cái kia thật sự rất
đẹp, nhưng mà, nàng biết đồ của người lạ không thể nhận.
“ Ta không phải người xa
lạ! Ta là cùng ngươi là người có duyên, ngươi coi như đây chỉ là lễ gặp mặt
chúng ta lần đầu gặp mặt ,ngọc này có thể giúp ngươi tìm được nhân duyên của
ngươi , ngươi coi như là lá bùa bình an đi!” Lão nhân cũng không cần biết nàng
có đồng ý hay không, liền đem khối ngọc giống như đồng tiền cổ kia, đeo vào
trên cổ Dạ Thủy Linh.
“ Tôi không thể nhận!”
Đang lúc nàng cúi đầu muốn đem khối ngọc kia tháo xuống trả lại cho lão nhân
kia , khi ngẩng đầu , lão nhân trước mắt đã biến mất.