Ads
Bất đắc dĩ, cuối cùng
đành phải gắng gượng đi qua, cước bộ nặng nề dẫm lên từng bậc thanh bước đến
bên cạnh hắn,lại bị hắn dùng lực kéo mạnh, mất thăng bằng ngã vào trong lòng
hắn .
“A......”Nàng kinh hoảng
hét lên .
Động tác kế tiếp là phản
xạ định đứng dậy, nhưng hắn cũng không chịu buông, dám giữ chặt lấy nàng ngồi ở
trên đùi hắn , làm cho nàng xấu hổ không biết như thế nào cho phải.
“Ngươi...... Ngươi làm
cái gì thế? Mau thả ta ra, mọi người đều đang nhìn.” Dạ Thủy Linh không biết
làm sao ghé vào lỗ tai hắn gằn giọng.
“E lệ cái gì? Nơi này chỉ
có bốn người mà thôi, mọi người ở đâu?” Xích Nhĩ Đa chính là cố ý muốn làm như
thế , mục đích muốn làm cho Cách Phổ Tùng Trí hết hy vọng đối với nàng .
“Ngươi thật sự thực đáng
giận a!”Nàng tức giận trừng lớn mắt đẹp, đem khuôn mặt nhỏ nhắn xoay sang một
bên, không nhìn tới gương mặt tuy anh tuấn nhưng chọc người ta tức chết kia.
Thật là! Đã sắp khởi
hành, còn gọi nàng lên ngồi như thế này!
Xích Nhĩ Đa tà mị ở bên
tai nàng nói:” Đa tạ khích lệ!” Khóe miệng lộ ra tươi cười giống như ma
Vương khủng bố .
Hừ! Nghe thử một chút
xem, đây là nói cái gì a? Đang mắng hắn, mà hắn còn nói cảm ơn.
Mới hửng sáng đã
đem gọi nàng tới, nàng vẫn chưa ăn sáng a! “Muốn đi đâu thế?”
Hơn nữa nàng thực sự
không thích đôi nam nữ đang ngồi bên dưới,ánh mắt của bọn họ nhìn nàng làm cho
nàng cảm thấy thực không thoải mái.
“Như thế này ngươi sẽ
biết.”
Thấy hai người thân mật
ăn ý, không để ý đến ai, Cách Phổ Tùng Trí cùng Tuyết Cơ đương nhiên không phải
dễ chịu gì cho lắm, Cách Phổ Tùng Trí dường như nhắc nhở ho nhẹ vài tiếng.
Xích Nhĩ khóe miệng hơi
nhếch môi lên, xem ra có người là chờ không kịp , cũng thế! Bọn họ muốn trở về
trước buổi cơm trưa! “Thời gian cũng không sớm, xuất phát đi!”
Ra lệnh một tiếng, Xích
Nhĩ Đa thống lĩnh một đám thị vệ, cùng đội hộ vệ bên cạnh Cách Tang Vương đi về
phía cửa lớn ở Hoàng cung, hơn mười con tuấn mã sớm đã đứng chờ sẵn ở đó.
Đương nhiên trong đó bao
gồm con Cực Phong màu đen của Xích Nhĩ Đa cùng với con tuấn mã màu trắng
mà Cách Phổ Tùng Trí mang đến từ Tây Vực .
Đoàn người tới trước cổng
hoàng cung đại môn, mấy mã phu vội vã dắt ngựa đến trước mặt họ, có một con
tuấn mã có bộ lông màu rám nắng được dắt đến trước mặt Dạ Thủy Linh .
Có kinh nghiệm lần cưỡi
ngựa đầu tiên , Dạ Thủy Linh đối chính mình cưỡi ngựa cũng có tin tưởng , vừa
vươn tay định tiếp nhận dây cương,một bên Xích Nhĩ Đa trước một giây khi nàng
chưa kịp chạm vào dây cương đã bước đến nắm chặt tay nàng.
Dạ Thủy Linh khó hiểu
quay đầu nhìn hắn,” Làm gì vậy?” không phải muốn cưỡi ngựa sao? Còn kéo nàng
làm cái gì.
Không để ý tới câu hỏi của
nàng, hắn ngược lại nhìn gã sai vặt nói:” Cực Phong?”
Gã sai vặt lập tức đem
con hắc mã đặc biệt của Vương thượng dẫn đến trước mặt Xích Nhĩ Đa ,” Đến đây,
đến đây.”
Cực Phong vừa thấy đến
chủ nhân liền làm nũng đem mặt dài cọ sát vào người Xích Nhĩ Đa.
Hắn còn lại là dùng đại
chưởng sờ sờ mặt dài của nó ,”Ngoan!” sau đó nhìn Dạ Thủy Linh nói:” Đi lên!”
Nàng không đáp lại, tại
sao nàng lại cùng với hắn ngồi chung một con ngựa? Nhiều ngựa như vậy , nàng
chính là cố tình không muốn cưỡi ngựa cùng hắn ,chứ đừng nói đến con”ngựa tốt”
nhận thức hắn là chủ nhân này , lần trước nàng đã lĩnh giáo đủ.
Thiếu chút nữa không đem
nàng ngã chết, nàng hiện tại có thể rất rõ ràng xác định, cái con hắc mã tên
Cực Phong đó chắc chắn là ngựa cái, hơn nữa là con ngựa cái vô cùng ghen tuông.
Cho nên nàng mới không
cần cùng hắn ngồi chung một con đâu! Rất nguy hiểm, nàng cũng không muốn trở
thành đối tượng ngay cả ngựa cũng đều đố kị .
Thấy nàng không hề phản
ứng, Xích Nhĩ Đa bay vọt lên ngựa trước , tiếp theo vươn tay phải muốn kéo nàng
lên ngựa,”Đưa tay lại đây.”
“Không cần! Ta không muốn
cưỡi chung với ngươi, ta muốn cưỡi một mình.” Nàng cố ý nói.
“Không được! Nàng sẽ
không cưỡi ngựa, đừng tưởng rằng lần trước nàng cưỡi con Cực Phong ra khỏi
thành, đã chứng tỏ rằng nàng biết cưỡi ngựa, vẫn còn chưa trải qua huấn luyện,
nếu vạn nhất nàng lại ngã xuống ngựa thì tính sao?”Vì an toàn của nàng, hắn
tuyệt đối không đáp ứng.
Hừ! Cưỡi chính là con Cực
Phong tính tình táo bạo lại bốc đồng đi ra ngoài mới có thể ngã xuống a!Quả
nhiên có chủ nhân như thế nào thì đương nhiên có sủng vật như thế ấy , những
lời này quả nhiên đúng vậy.
Nàng kiên trì nói:”Sẽ
không! Dù sao ta muốn cưỡi ngựa một mình.”