Ads
“Ngươi...... Thật sự
không phải Nguyệt lão sao?” Linh cơ vừa động, Dạ Thủy Linh vội vàng lấy ra bạch
ngọc trước ngực hỏi: “Cái này? Cái này ngươi biết không?” Nếu là
Nguyệt lão, hắn nhất định nhớ rõ đây là vật ở hiện đại hắn đưa cho nàng.
Chỉ thấy lão giả lắc lắc
đầu nói: “Nương nương, ngài thật sự nhận sai người, ta không phải là Nguyệt lão
như người nói, nếu ta thực sự lợi hại như vậy, sẽ không bị nguy hiểm hai ngày
nay. Ta bất quá chỉ là dân chúng nghèo nhất thiên hạ, dựa vào săn thú, hái rau
sống qua ngày thôi.”
“Đến nỗi miếng ngọc
của ngài, ta còn chưa thấy qua, bất quá...... miếng ngọc này thật sự đặc biệt,
ngài cần phải cất giữ thật tốt.” Lão nói cho qua.
Dạ Thủy Linh vẫn suy tư,
nàng chắc chắn không nhìn lầm người, không để ý trong mắt lão già hiện lên một
tia quái dị.
“Đúng vậy......
Miếng ngọc này thật sự đặc biệt.” Nghe ông lão trước mặt mình nói không
phải Nguyệt lão nàng muốn tìm, Dạ Thủy Linh có chút buồn bã lẩm bẩm nói.
Một canh giờ sau, bình an
đem lão giả đuổi về nhà của hắn, nàng bảo tùy tùng cùng Thúy nhi ở bên ngoài,
một mình đi vào nhà lão.
Phòng ở của lão tọa lạc
dưới một cây đại thụ lớn, lá cây cùng nhánh đại thụ dài nguyên bản xanh biếc,
giờ phút này đang bị tuyết trắng thật dày bao phủ.
Phòng ở của lão chỉ dùng
sơn thông thường sơn lên cây cối cho thành hình, tính cả gian phòng cùng với
dụng cụ trong nhà không khác nhau, chỉ là bề ngoài nhìn qua đã biết, cuộc sống
của lão thật rất không tốt.
Liếc mắt nhìn một cái chỉ
có bốn chữ có thể hình dung, “Nhà chỉ có bốn bức tường” dùng ở nơi này, cũng
rất là chuẩn xác. (VV: ta đếm thấy 6 chữ nhưng t/g
để 4 chữ, ta tôn trọng t/g nên ta hok đổi nha, mọi ng đừng nói ta hok bik đếm
số nhá ~.~)
Nàng xem chung quanh, vật
đáng giá nhất nơi này chính là mấy tấm da thú treo trên tường, còn có đống dược
thảo đang phơi bên ngoài, đem vô thành bán, chỉ có thể đổi lấy một ít tiền.
May mà Dạ Thủy Linh từ
trong tay áo lấy ra một cái túi bao rất lạ, bên trong có một ít bạc vụn cùng
tiền đồng nàng mang từ trong cung ra, nàng đem túi bao đặt vào trong tay lão.
“Cho ngươi, ta chỉ mang
theo nhiêu đây, nếu không lãng phí, số tiền này hẳn là đủ sống một tháng.” Nàng
mỉm cười nói với người giống Nguyệt lão lão.
“Không! Vật quý trọng như
vậy, ta không thể nhận, ta đã rất cảm tạ nương nương đưa ta về đây, vật đáng
giá như thế ta sao có thể lấy.” Chỉ thấy lão lắc đầu cự tuyệt nói.
“Không quan hệ, nhiêu đây
tiền không tính là gì cả. Tục ngữ nói, tiền là vật ngoài thân thôi! Sống có thể
làm ra, chết không thể mang theo.” Hơn nữa, giúp được người khác, không phải
rất vui vẻ sao!
Theo như hiểu biết từ nhỏ
của nàng, chỉ cần mình có khả năng thì nên giúp những người cần giúp.
“Nương nương, tâm địa
ngài thực thiện lương. Nếu như vậy, ta cũng sẽ đưa ngài một vật!” Nói xong, lão
từ trên giường đi xuống.
Dạ Thủy Linh thấy thế lập
tức tiến lên nâng, cũng nói: “Không cần đâu! Chúng ta cũng phải đi rồi.” Nhưng
lão vẫn kiên trì, bộ dáng hắn tập tễnh đến hậu viện, rồi mới ngồi xổm
xuống, hai tay bắt đầu liều mạng đào bới gì đó trong lớp tuyết.
“Lão gia gia, ngươi làm
cái gì vậy?” Dạ Thủy Linh nhăn mặt nhíu mày, không hiểu lão giả vì sao phải quỳ
rạp trên mặt đất giống con chó nhỏ, liều mạng đào dưới lớp tuyết thật dày.
“Đợi lát nữa nhi ngài sẽ
biết.” Nói xong, lão giả vẫn không ngừng tay.
Thấy lão nói không
rõ, nàng đành phải hỗ trợ giúp hắn, đến khi đào ra cái hố nhỏ gần 50cm
mới dừng lại động tác.
Tiếp theo liền thấy hắn
từ dưới lấy lên một hộp sắc bị băng bao phủ, lão không chớp mắt giao cho Dạ
Thủy Linh nói: “Thứ này, có lẽ sẽ giúp ích cho nương nương.”
“Này...... Đây là cái
gì?” Nàng vẫn không hiểu, cúi đầu nhìn cái hòm trong tay, rồi nhìn lão giả.
“Ngài mở ra chẳng phải sẽ
biết sao......” Lão gầ hướng nàng tươi cười hòa ái, như đã từng quen thân: “Cái
này, coi như là hồi báo lòng thiện tâm của nương nương đi!”
Nghe vậy, Dạ Thủy Linh
chậm rãi mở chiếc hộp trong tay ra, một đạo ánh sáng vàng từ trong hộp chiếu
ra, khiến nàng kinh hô một hơi dài.
Tiếp theo, nàng liền thấy
trong hộp sắt toàn là tuyết trắng, ở giữa tuyết trắng…….là hàn băng thảo.
“Cái này......cái này
không phải là hàn băng thảo ta muốn tìm sao? Sao......” Nàng vội vàng ngẩng
đầu, muốn hỏi lão sao lại có thứ này khi, thì lão đã biến mất trước mắt nàng.