Ads
“Dạ phi nương nương, sao
vậy?” Liễu thái y vội vàng đến ngoài cửa nghênh đón.
“Ngài...... Ngài nhận
được......Nhận được hàn băng thảo chưa?” Dạ Thủy Linh vừa thở vừa nắm tay hắn
hỏi.
“Nương nương đừng nóng
vội, từ từ nói, nào, uống miếng trà thanh giọng đã.” Liễu thái y vì nàng rót
chén trà, như là chuyện phải làm mỗi lần nàng tới.
“Hàn băng thảo lão phu đã
nhận được. Bất quá, Dạ phi nương nương sao lại đi làm chuyện nguy hiểm như vậy?
Lão phu không phải đã nói nương nương đợi một chút nữa sao? Tối hôm qua mới nói
xong, nương nương liền xuất thành trong đêm, vạn nhất có chuyện gì xảy ra…..”
Liễu thái y thở dài một hơi, vẻ mặt không đồng tình với hành vi của nàng.
“Đừng lo lắng, ta bây giờ
không phải tốt lắm sao?! Nói chuyện chính đi! Có hai loại thảo dược trân quý,
Nhĩ Đa có phải hay không được cứu?”
“Này thôi...... Lão phu
không thể cam đoan, trước thử xem, đem hai loại thảo dược cùng thuốc dẫn của ta
phối hợp, nấu thành chén thuốc xem có hữu hiệu hay không, nếu vẫn không có, chỉ
sợ...... Chỉ sợ cũng cần đến nương nương......” Liễu thái y khó xử.
Chưa nói ra kia hai chữ,
nhưng hai người trong lòng đều thực hiểu được đó là cái gì.
Nàng hít sâu một hơi,
chậm rãi nói: “Sẽ là trái tim của ta phải không?” Nàng sớm nên biết, ngày này
nhất định sẽ đến , nếu, thật sự là như vậy...... Nàng tuyệt không nói câu thứ
hai.
Lúc này không khí có vẻ
ngưng trọng, một hồi lâu hai người cũng không nói nữa, đến Liễu thái y phá vỡ
cục diện bế tắc.
“...... Kia, lão phu đi
chuẩn bị thuốc dẫn, có thể cần một ít dược liệu, khi giải dược điều chế hoàn
thành, sẽ để nương nương tự mình đưa Vương thượng .”
“Được...... Ta đây đi về
trước, trong khoảng thời gian này, Liễu thái y vất vả rồi.” Dạ Thủy Linh hành
lễ với hắn.
Thấy thế, Liễu thái y
cũng vội vàng đáp lễ nói: “Đừng nói như thế, đây cũng là việc lão phu phải làm,
nương nương đi thong thả......”
Buổi tối hôm nay, Dạ Thủy
Linh lại mơ thấy Thiệu Thủy Nguyệt.
Cảnh tượng giống nhau là
biển rộng mênh mông vô bờ......
“Ta đã cho ngươi rất
nhiều thời gian quyết định, hiện tại phải nghe đáp án của ngươi”
Thiệu Thủy Nguyệt vẫn duy
trì thái độ tao nhã, mỉm cười đối Dạ Thủy Linh nói.
“Ta......”
“Theo như biểu tình của
ngươi, ta nghĩ ta đã biết đáp án”
“Ba mẹ của ta...... Có
khỏe không?” Đây là đều hiện tại nàng muốn biết nhất.. Hai bên đều là người
nàng yêu nhất, bắt nàng phải chọn một, đều làm cho nàng thật khó xử.
“Bọn họ, vẫn rất lo lắng
cho ngươi” Thiệu Thủy Nguyệt thở dài một hơi, nói, “Ta biết ngươi muốn lưu lại,
bởi vì ngươi tìm được tình yêu thực sự của mình rồi”
“......” Thân tình cùng
tình yêu, nàng thật sự rất khó lựa chọn.
“Nếu như vậy, ngươi muốn
lựa chọn lưu lại đúng không?” Thiệu Thủy Nguyệt làm xác nhận cuối cùng.
“Đúng......” Nàng thực
gian nan gật đầu, nước mắt trượt xuống dưới, nức nở nói: “Có thể giúp ta báo
mộng cho ta ba mẹ không? Nói ta là nữ nhi bất hiếu, chỉ mong kiếp sau có thể
báo đáp ơn dưỡng dục của bọn họ.”
Nếu thực sự có kiếp sau,
nàng hy vọng có thể vẫn là nữ nhi bảo bối của họ……..
“Ta đã biết, ta sẽ giúp
ngươi nhắn dùm” Thiệu Thủy Nguyệt gật đầu đáp ứng, cũng nói: “Ta nghĩ...... Nếu
không có gì xảy ra, này, hẳn là lần gặp mặt cuối cùng của chúng ta, kỳ thật,
đem ngươi bắt xuống nước, ta thật sự cũng không có ý tốt, dù sao, đây là chuyện
của ta” Tuổi trẻ không hiểu chuyện mà luẩn quẩn trong lòng.
Nàng chậm rãi kể ra nội
tâm áy náy của mình đối với Dạ Thủy Linh......
“Không quan hệ, hiện tại
ta đã thông suốt, ngược lại còn phải cám ơn ngươi, nếu không nhờ ngươi, ta cũng
sẽ không gặp được tình yêu của mình, có thể cùng Xích Nhĩ Đa gặp nhau, là
chuyện hạnh phúc nhất đời này của ta.”
Nói xong, các nàng đều bỏ
qua những chuyện không vui lúc trước, trải qua nhiều chuyện như vậy, Dạ Thủy
Linh cũng không có điều gì oán giận nàng, trong mơ, hai người xấp xỉ tuổi nhau
cùng tán gẫu đến gần sáng.
Hạnh phúc luôn ngắn ngủi
như vậy, mọi người nên quý trọng những gì hiện tại mình đang có.
Đêm nay, Dạ Thủy Linh nằm
mộng ở trên giường cười nói cùng Thiệu Thủy Nguyệt đến hừng đông.
Ba ngày sau, Liễu thái y
điều chế thuốc thành công.
Sai người đem chén thuốc
đi vào Xuân Tuyết các, mà nàng, lại là tự tay mang thuốc đến trước phòng Xích
Nhĩ Đa, đứng như vậy hồi lâu, nàng cứ như vậy lẳng lặng không nhúc nhích, trong
lòng tràn đầy cảm xúc phức tạp.