CHƯƠNG 10
Tiểu Linh trở thành vợ của ta, lão ba cũng xuất viện, Tiểu Trư, Mai Kế Nhạc vẫn như trước kia cùng ta anh không ra anh, em không ra em, mọi chuyện dường như đều phát triển theo lẽ tự nhiên. Ta vẫn đi làm, vẫn cùng Giản Thêm tán gẫu, cũng thường trêu đùa Tiểu Linh làm nàng vừa giận lại vừa vui, còn có thể cùng Tiểu Trư, Mai Kế Nhạc phân cao thấp, biểu hiện xem ai mới là anh minh thần võ, mọi thứ giống như trước khi La Dận trở về.
Ngày ta kết hôn, rất nhiều thứ ta đã quên, chỉ nhớ mình uống đến say mèm, vừa khóc vừa nháo, thập phần khó coi, hại Tiểu Trư và Mai Kế Nhạc phải suốt ngày ở bên lo lắng.
Nhoáng cái đã mười năm. Ta trăm phương ngàn kế tìm kiếm tung tích của hắn, duy chỉ biết hắn đã ra nước ngoài, cụ thể là ở đâu, ta cũng không biết. Hắn giống như nhiều năm trước cứ thế ra đi, cái gì cũng không lưu lại.
Mấy năm nay xảy ra rất nhiều chuyện, Tiểu Trư sau hôn lễ của ta không lâu cũng bước vào nấm mồ của tình yêu, hoá ra chính là nữ sinh học cùng đại học. Hắc ! Tiểu tử này cư nhiên lại ngấm ngầm như vậy ! Hôn lễ của hắn, ta cùng Mai Kế Nhạc đều đến nháo, bắt hắn phải để chúng ta thấy giường lớn nơi hắn động phòng mới thôi.
Mai Kế Nhạc cũng giúp vui mà kết hôn, hắn nói đó là nhất thời hồ đồ, bị chúng ta ảnh hưởng. Bất quá hắn so với chúng ta tiêu sái hơn, kết hôn hai lần ly hôn hai lần. Lần đầu là 3 năm, lần thứ hai 1 năm lẻ 8 ngày, ngày kỉ niệm hôn lễ, hắn bị lão bà bắt gặp ở cùng nữ nhân khác, liền chia tay, giờ chính là tâm điểm cho ta cùng Tiểu Trư trêu chọc. Mai Kế Nhạc nói hắn không bao giờ. . . . . kết hôn nữa, vậy mà lại có thể thoải mái ở cùng một nữ nhân. Cũng không biết nữ nhân kia muốn gì, lại cố tình theo đuổi hắn.
Kết hôn được 4 năm, Tiểu Linh sinh cho ta một đứa nhỏ, mập mạp đáng yêu, lại làm cho lão ba ta cực độ khoái hoạt, suốt ngày ôm tôn tử, còn nói mình sống không uổng phí. Ta cũng trở thành một phụ thân hạnh phúc, đem tình yêu vô tư dâng cho đứa con. Ta càng hiểu lão ba, hắn làm được như vậy quả không dễ dàng.
Lão bà của Tiểu Trư cũng vì hắn sinh ra một bé gái, làm hắn suốt ngày lo lắng con ta sẽ đem con gái hắn đoạt đi, nguyên nhân cũng vì sợ con ta di truyền tính hào sắc của ba nó, đối với nữ nhân nào cũng mưu đồ gây rối.
Con ta bắt đầu đi học, lão ba ta mất. Ông ra đi thực thanh thản, lẳng lặng nhắm lại hai mắt, đứa cháu có kêu thế nào, cũng không bao giờ tỉnh lại nữa. Ta yên lặng vì hắn kéo chăn, ba đã vất vả cả đời, ta cảm tạ hắn ơn dưỡng dục.
Sửa sang lại di vật của ba, ngẫu nhiên tìm thấy vật ông vô cùng trân quý « Hồng Lâu Mộng », bìa sách đã ố vàng. Từ nhỏ ta chỉ nghe qua chứ chưa từng ấn tượng, giờ lại lật ra xem, cũng hiểu vì sao nó nổi tiếng như vậy.
TV đã chiếu phim, sách cũng đã viết, một tình yêu bi kịch. Trước kia xem trên TV thấy Giả Bảo Ngọc cùng Lâm Đại Ngọc từ trên trời rơi xuống, ta còn mắng hắn ngốc, từ trên trời rơi xuống không phải sẽ ngã chết sao ? Thiếu niên trào phúng năm nào, giờ đã lặng yên xem Tào Tuyết Cần kể chuyện uyên ương.
Một bên hoa nở vườn tiên, một bên ngọc đẹp không hoen ố màu.
Bảo rằng chả có duyên đâu, thì sao lại được gặp nhau kiếp này ?
Bảo rằng sẵn có duyên may, thì sao lại đổi lại thay lời nguyền ?
Một bên ngầm ngấm than phiền, một bên đeo đẳng hão huyền uổng công.
Một bên trăng dọi trên sông, một bên hoa nở bóng ***g trong gương.
Mắt này có mấy giọt sương, mà dòng chảy suốt năm trường được chăng ?
(Uổng ngưng mi – Hoài công biết nhau )
. . . . . . .
Ta nghĩ về La Dận, ta có thể đã yêu hắn cả đời, nghĩ về hắn đến không kiềm chế được, từ trong hốc mắt ta, lệ lại rơi.
Mười năm, suốt mười năm.
Ta và La Dận lại gặp nhau, khi ta đã qua sinh nhật tuổi 40. Hắn giống như một thứ lễ vật muộn, chờ ta mở ra. Người nói cho ta biết hắn về là Tiểu Trư, sắp xếp cho chúng ta gặp nhau cũng là Tiểu Trư.
« Đã trở về bao lâu ? »
« Hơn một năm. »
« Vậy sao không nói một tiếng ? »
Hắn cười yếu ớt, khoé mắt khẽ cong lên một độ cung xinh đẹp, mái tóc khô vàng vẫn như cũ không hề đổi thay. Trong mắt ta lúc này đều là hắn, dù ta đã không còn trẻ nữa, không còn xúc cảm mãnh liệt như xưa, duy nhất chỉ còn tình yêu của ta dành cho hắn là không bao giờ phai nhạt. Ta dám nói rằng không ai có thể thương nhớ hắn bằng ta, cũng không ai cần hắn như ta.
« Gia Đình ——«
« Ân ? »
« Cuối tuần ta sẽ kết hôn. »
« Gấp như vậy ? »
« Đã chuẩn bị từ mấy tháng rồi, nếu không cưới, người ta sẽ không gả cho nữa. »
« Người nhà an bài sao ? »
Hắn vẫn cười, « Ân, nhưng ta với nàng cũng có tình cảm. »
« Vậy là tốt rồi. »
Ta không thể cho hắn hạnh phúc vậy chỉ có thể cầu người khác mang hạnh phúc đến cho hắn mà thôi, « Đã chuẩn bị tốt chưa ? Tiệc rượu, lễ hỏi đến đâu rồi ? Phù rể đã có chưa ? Trước mắt ngươi cũng có đó nha ! »
« Ha hả, » hắn cười thực sáng lạn, thực chói mắt, « Những lời này quen thuộc quá. »
Ta cũng cười, đã lâu không thoải mái như vậy, ta thấy dường như mình đã quên mất tư vị của nụ cười.
Giờ đây, chúng ta không làm gì cả, ta chỉ lái xe đưa hắn về nhà, biết nhà hắn không chỉ có một người, chúng ta lại như những đứa trẻ khờ dại mà nói hẹn gặp lại. Ta nhìn hắn khuất dần, trong lòng càng thêm minh bạch. Ta thương hắn, dù đã trải qua bao nhiêu năm khảo nghiệm, ta vẫn yêu hắn. Ta tin tưởng vào tình cảm của mình, chỉ cần một xúc động nhỏ, chúng ta có thể vượt qua mọi trở ngại kia.
Trong phòng tắm, ta dùng nước lạnh cọ xát thân thể mình, cảm giác lạnh thấu xương làm ta rùng mình. Tay với lấy khối xà phòng chà lên đầu, đã có tóc bạc rồi, ta cũng không còn trẻ nữa. Ta đem phần đời vốn dành cho La Dận hiến cho vợ mình, cho đứa con, vậy những tháng ngày còn lại sẽ cho ai ?
Đinh —— đinh—— đinh ——
Tiếng chuông điện thoại dội vào tai, ta bắt máy, chỉ trong nháy mắt ấy ta đã tìm ra con đường đi cho bản thân.
« Thường Gia Đình, chúng ta bỏ trốn đi ! »
. . . . . . .
Ta không mang theo tiền cùng vật phẩm quý giá gì, nó thuộc về vợ cùng con ta, cũng là thứ duy nhất ta có thể để lại cho họ, Thường Gia Đình này đã thuộc về La Dận.
« Ngươi thực sự có thể bỏ lại gia đình mình sao ? »
« Ngươi cũng bỏ lại vị hôn thê của ngươi đó thôi ? »
Nhiều năm rồi ta không thấy được hắn tươi cười như thế, ta ôm chặt lấy hắn, tham lam hít vào mùi hương của hắn, hưởng thụ bờ môi hắn.
« Gia Đình, nếu ngươi lăng nhăng thì tính sao ? »
« Sao ? Sợ ta đi hái hoa a ! »
« Đương nhiên ! »
« Kia . . . . . .Nếu đã vậy, ta liền cắt nó cho chó ăn. »
« A ? Sao có thể ! » La Dận đẩy ta ra, « Vậy tính phúc của ta trông cậy vào đâu ? »
« Nha !? »
« Không được, sau này ngươi mỗi ngày phải làm ba lần. »
« A !? »
« Ngươi nếu không làm được, ta sẽ đi bán, tiện thể có tiền mua đồ dùng. »
« A !!?? ——ngươi dám ! Ngươi dám ra ngoài bậy bạ, lão tử sẽ không để yên đâu ! »
« Hừ, chính ngươi không thoả mãn được ta, còn trách ai ? Già rồi thì cũng có chút tiền bao dưỡng, bình thường có thể kiếm một vài người trẻ, không ổn thì chia tay, hay ngươi nằm dưới. »
« Lão tử còn trẻ lắm, đêm nay sẽ làm cho ngươi biết thế nào là bảo đao ! »
« Ha ha ha —— cẩn thận thắt lưng ngươi. »
Chúng ta ôm lấy nhau, cảm thụ nhiệt độ đối phương ——
Hạnh phúc vẫn đẹp như vậy, một ngày mới lại bắt đầu. . . . .
Hoàn