Lâm Quân Dật hút hết điếu thuốc cuối cùng, đám mây đen u uẩn trên mặt vẫn không có dấu hiệu tan đi.
“Có phải em cho rằng, một người đàn ông như tôi, ngay cả tính mệnh của mình cũng do người khác quyết định, thì không nên quấy rầy cuộc sống của người khác?”
Xem ra anh ta thực sự đã bị người ông độc đoán kia làm cho tỉnh ngộ, tôi nghiêm túc gật đầu mấy cái, nói: “Lâm tiên sinh, nếu là anh, tôi sẽ lập tức trở về Mỹ kết hôn với vị hon thê của mình, trân trọng những gì hiện có, không nên... dùng nỗi đau khổ của mình để làm khó người khác.”
Mười ngón tay của anh ta co quắp, khuôn mặt đỏ bừng, môi run run: “Tôi dùng nỗi đau khổ của mình để làm khó em... Nói vậy là tôi đã quấy rầy cuộc hôn nhân hạnh phúc của em phải không ?”
Tôi nhìn lại vết thương trên cánh tay, nhớ lại những đau khổ cùng cực hôm qua, buộc lòng phải nuốt vào câu trả lời “đúng”, sáng suốt giữ mình, tôi vẫn nên nhẫn nhịn thì hơn.
Thật may di đông của tôi reo rất đúng lúc, phá vỡ bầu không khí nặng nề.
Tôi lấy điện thoại, trên màn hình là hai chữ: Ngô Hàng. Anh rất biết chọn thời điểm, đúng lúc tôi cần anh nhất.
“A lô.” Để Lâm Quân Dật không phát hiện tôi chưa kết hôn, tôi cầm điện thoại, đi ra xa anh ta một chút.
Giọng Ngô Hàng rất điềm tĩnh: “Anh, Ngô Hàng đây.”
“Em biết rồi, có việc gì không ?
“À, hôm trước Tư Tư nói muốn đi chơi công viên? Cuối tuần này anh cũng không bận, em có rỗi không ?”
“Cuối tuần?”
Cuối tuần là sinh nhật Trần Lăng, ngày đó hằng năm tôi chỉ dành để hồi tưởng kỷ niệm của hai chúng tôi, năm nay có lẽ nên tìm một người đàn ông cùng tôi trải qua ngày đó, có lẽ đã đến lúc tôi nên thoát khỏi sự ám ảnh của quá khứ, nhưng... bây giờ tôi là tình nhân của Lâm Quân Dật, không dễ thoát khỏi anh ta, có lẽ không nên kéo người khác vào cuộc...
Ngô Hàng thấy tôi không nói gì, liền nói luôn: “Em không định nói là cuối tuần vẫn bận việc đấy chứ?”
“Không phải, cuối tuần sao lại bận việc? Được... Tư Tư mà biết nhất định sẽ rất vui.”
Tôi đang định cúp máy, Ngô Hàng lại nói: “Em không tiện nói chuyện phải không ?”
Đúng quá. Đúng là vô cùng không tiện...
Tôi lén nhìn Lâm Quân Dật , anh ta đang lấy tấm thiệp mời trong túi xách của tôi, chăm chú xem.
“Phải, em đang có việc, rất bận.”
Lâm Quân Dật ngẩng đầu, nở một nụ cười lạnh giá.
“Mấy giờ em về, anh qua đón?”
“Không cần đâu, em làm thêm giờ, chắc về rất muộn, thôi nhé, em đang rất bận...” Tôi nhanh chóng ngắt máy, sợ anh sẽ nói: “Muộn càng phải đón.”
Nụ cười của Lâm Quân Dật càng lạnh: “Xem ra tôi đã thật sự quấy rầy cuộc sống hạnh phúc của em.”
Tôi không thèm để ý lời giễu cợt của anh ta, giật lại tấm hiệp mời, bỏ vào túi xách.
“Họp toàn khóa sơ trung?” Tôi nghĩ anh ta là người thông minh, sẽ không bao giờ hỏi một câu ngớ ngẩn cho một việc đã quá rõ ràng như vậy.
Anh ta đã hỏi, tôi cũng nhân tiện xin phép một câu: “Lâm tiên sinh, tôi muốn xin nghỉ phép để đi họp khóa.”
Lâu lắm không về quê.
Không biết ở đó có còn những vườn hoa cải mênh mông, không biết chúng tôi còn có cơ hội ngắm nhìn những thảm hoa cải vàng rực triền núi.
Lần này trở về, e là người còn đây, cảnh đã mất, buồn biết mấy.
Lâm Quân Dật trầm ngâm trong giây lát, nói: “Được.”
Tôi đang định cảm ơn sự hào phóng của anh ta thì anh ta lại tiếp: “Nhưng hai ngày cuối tuần này phải làm việc.”
“Anh?”
“Tôi cho rằng, là ông chủ, yêu cầu của tôi là hoàn toàn hợp tình hợp lý.”
Anh ta không đếm xỉa đến vẻ mặt thù hận của tôi, đứng dậy sửa lại áo sơ mi, mỉm cười nhã nhặn: “Tôi có việc cần làm, em vào ngủ một lát, đến tối tôi đưa đi ăn.”
Lâm Quân Dật đi vào phòng đọc sách, đóng cửa lại.
Nếu anh ta có một ngày bình thường, tôi nghi ngờ cả thế giới này không bình thường.
Cửa phòng đọc sách đóng im ỉm rõ ràng muốn nói: Không phận sự miễn vào.
Tôi chẳng biết làm gì, đi một vòng xem ngôi nhà của anh ta, trong căn hộ mới tinh, đâu đâu cũng tràn ngập bầu không khí gia đình thật sự, sáng sủa, sạch sẽ, ấm cúng, dễ chịu và cả lãng mạn nữa.
Bình hoa hồng trên bàn, trên cánh hoa vẫn còn đọng sương, mùi hương tươi mới đầy sinh khí.
Tôi còn nhớ rõ, tối qua, hoa hồng trong bình đã có những cành tàn... Thì ra Lâm Quân Dật cũng giống tôi, không muốn nhìn những bông hồng tàn héo.
Còn nhớ rõ, trước đây rất lâu, tôi và Trần Lăng đi qua một cửa hiệu bán hoa, anh chỉ vào hoa hồng bên cửa sổ nói: “Nếu hoa hồng tượng trưng cho tình yêu, anh sẽ không bao giờ để em thấy chúng héo tàn.”
Đáng tiếc, chính anh đã cho tôi tận mắt chứng kiến, tình yêu héo tàn như thế nào.
Nếu Lâm Quân Dật không cười lạnh lùng như vậy, nếu anh ta nói năng ôn hòa một chút, nếu anh ta không bệnh hoạn như vậy, nếu gia đình anh ta bình thường như bao gia đình khác, tôi nhất định hoài nghi anh ta là Trần Lăng.
Đáng tiếc, ngoài diện mạo hơi giống, những điểm khác, tôi hoàn toàn không thể gắn hai con người đó với nhau.
Tôi có thể tin ngày mai tận thế nhưng không thể tin Trần Lăng có thể nhẫn tâm hành hạ khiến người tôi đầy thương tích như vậy...
Gạt bỏ những ý nghĩ miên man, tôi thong thả ra ngoài ban công, qua lớp cửa sổ kính, nhìn xuống đường phố, từng đôi tình nhân dập dìu qua lại, có đôi nắm tay, có đôi khoác tay, có đôi ôm vai, họ đều cười sung sướng.
Trước cảnh đó, những bông hoa nhài trắng muốt trên thành ban công cũng nhuốm sắc đêm, trong mùi hương thoang thoảng như thấm vị chát, Lâm Quân Dật đã trải qua những đêm mất ngủ như thế nào, ngửi hương hoa nhài kia, lòng anh ta sẽ ra sao?
Bên ngoài, bầu trời thành phố đã rực ánh đèn màu, cửa phòng đọc sách vẫn đóng im ỉm.
Tôi mở tủ lạnh, hy vọng có thứ gì ăn tạm, không ngờ trong đó chất đầy đồ ăn, hoa quả tươi, sữa tươi, nước sinh tố cũng có mấy loại.
Những đồ ăn thường dành cho phụ nữ thích này, có phải anh ta chuẩn bị cho tôi?
Trái tim tôi bỗng được lấp đầy bởi niền hạnh phúc bất chợt đó. Tôi liền nảy ra một ý nghĩ kì quặc: nếu căn phòng này có thêm mùi thơm của thức ăn, nhất định rất giống ngôi nhà tôi mơ ước.
Thật may, trong bếp có đủ nguyên liệu và dụng cụ nấu, tôi lúi húi một hồi, nấu bữa cơm đơn giản, làm hai món tôi thích nhất.
Đang đói, không đợi được, tôi nếm thử một miếng, cũng không tệ...
Tôi định ăn miếng nữa thì đột nhiên bị ôm từ phía sau, hơi thở ấm nóng phả vào má tôi.
Giọng thì thầm bên tai tôi: “Thơm thật, thơm thật... tôi đã tưởng cả đời này không được thấy mùi thơm như thế.”
Mùi thuốc lá đậm đặc trên cơ thể anh ta đột nhiên khơi dậy con sóng chìm sâu trong lòng tôi, giấc mơ bao năm cuối cùng cũng biến thành hiện thực, hoàn mĩ đến mức như ảo mộng, giống hệt như mơ ước của tôi, chỉ có điều, cùng tôi chia sẻ lại là người đàn ông khác.
Tôi chẳng còn sức nói những câu lạnh lùng với anh ta, chỉ nói bình thường: “Anh cũng đói à? Ăn chút gì đã rồi làm tiếp?”
Anh ta ôm tôi chặt hơn, hôn lên tóc tôi, thủ thỉ vào tai tôi: “Tôi yêu em.”
Tôi sững sờ, tư duy lập tức rơi vào khoảng trống.
Lâm Quân Dật giống như một người tình, không phải không thể làn người ta rung động, mà là khiến người ta không dám tiếp cận.
Tôi không đủ can đảm để thử, không còn lòng tin để yêu lần nữa...
Trần Lăng như nước, êm đềm chảy triền miên...
Nhưng cũng vô tình nhất, chỉ mang đi, không để lại...
Lâm Quân Dật như lửa, rừng rực cháy, chưa đến gần chỉ cảm thấy hơi nóng bốc ra, đến gần sẽ bị bỏng, thương tích đầy mình.
Nhưng lửa có tình nhất, dù phải trả bất kỳ giá nào, cũng yêu đến cháy rụi.
Sẽ không mang đi, dù cháy thành tro cũng cìn lưu lại...
Hai con người khác hẳn, hai tình yêu trái ngược, duy nhất một điểm chung: đều làm đau người khác.
Món ăn thơm phức bỗng trở nên nhạt vị, hay nói cách khác, tôi không nuốt nổi.
Bởi vì tôi vẫn chưa tỉnh sau lời tỏ tình sét đánh.
Câu nói như trong mơ đó đã phá tan phòng tuyến cuối cùng trong lòng tôi, dù biết anh ta không nói với tôi, nhưng tôi không thể làm ngơ trước tình cảm tha thiết đó.
Thôi hỏng rồi, nếu không tránh xa anh ta, tôi vĩnh viễn không thoát ra được.
Lâm Quân Dật ăn vài miếng, dùng khăn ăn lau đôi môi vốn đã rất sạch, hỏi: “Hãy còn sớm, ở đây có nhiều băng đĩa, em thích xem phim gì?”
Đàn ông thường thích xem phim bạo lực và chiến tranh, khác hẳn phụ nữ.
Tôi cũng không mấy hi vọng có bộ phim nào khả dĩ: “Tùy anh, chỉ cần không quá bạo lực là được.”
“Em thích phim nào nhất?”
Tôi không nghĩ, buột miệng nói luôn: “Thật lòng yêu em.”
Đó là bộ phim kinh điển, nhiều năm không xem lại, chắc không còn ai nhớ, chỉ có tôi vẫn nhớ như in.
Anh ta cúi đầu, ăn từng miếng cơm, tư thế vô cùng tao nhã, nhưng không hiểu sao không động đến thức ăn.
Tôi thu dọn bát đĩa, ra khỏi bếp, đèn trong phòng khách đã thay bằng đèn tường màu vàng nhạt.
Lâm Quân Dật ngồi trên đi văng, đang cầm chiếc điều khiển, cất giọng: “Lại đây ngồi.”
Lúc nhìn thấy Trương Mạn Ngọc xinh đẹp trên màn hình, tôi thật sự kinh ngạc, anh ta choàng tay ôm vai tôi mà tôi cũng không nhận ra.
“Sao anh lại có bộ phim này?”
“Lúc tôi mua bộ đầu video, người ta tặng một bộ phim kinh điển hai mươi năm trước, vừa hay là bộ phim này.”
Tôi ngồi xuống một góc di văng, xem lại bộ phim đầy kỉ niệm đó, mới phát hiện tôi đã quên gần hết các tình tiết, chỉ nhớ trong rạp hôm đó, Trần Lăng đã nắm tay tôi suốt buổi chiếu, lòng bàn tay chúng tôi đẫm mồ hôi.
Tôi lắc đầu để ký ức chìm xuống. Tai sao ở bên Lâm Quân Dật , anh ta luôn dễ dàng đánh thức những kí ức tôi đã khóa chặt như vậy?
Dưới ánh đèn vàng nhạt, tôi chìm vào câu chuyện trên phim, cũng chìm vào không khí êm đềm chỉ có hai người...
Hóa ra làm tình nhân của ông chủ cũng không đến nỗi bi thảm, ít nhất làm tình nhân của Lâm Quân Dật , người đàn ông “nhân cách phân liệt” cũng là một hy vọng trong đời.
Nhìn cảnh Trương Mạn Ngọc và Trương Học Hữu hôn nhau say đắm, tôi bất giác kiếc trộm Lâm Quân Dật , anh ta đang mân mê cái cằm nhọn của mình, khóe miệng khẽ nhếch, đường cong tuyệt đẹp đó sao mà giống... khiến tôi lại nhớ cảnh nồng nàn trong căn nhà trọ cũ nát ngày nào.
“Nhìn gì vậy?” Khóe môi khẽ nhếch cao, anh ta đặt tay sau gáy tôi. “Muốn thử phải không ?”
Mặt nóng bừng, tôi vội né tránh ánh mắt da diết đó.
Cảm thấy môi anh ta từ từ ép đến, tôi nhắm mắt.
Thử ư? vậy cứ thử xem, tôi không tin đôi môi giống nhau lại không cho cảm giác giống nhau.
Thử rồi mới biết, đúng là không giống.
Trong lúc hôn, đôi tay anh ta chưa bao giờ để yên một chỗ, những ngón tay lướt đến đâu là lửa cháy lên ở đó
“Đừng như vậy...” Tôi co rúm người, lùi về sau, lo sợ nếu anh ta tiếp tục, tôi sẽ mê muội mà đánh mất chính mình.
“Em có muốn không ?” Giọng anh ta đầy cám dỗ, làm toàn thân tôi mềm nhũn, trong người trào lên nỗi khao khát không sao kiềm chế.
Tôi đăm đăm nhìn mặt anh ta, ngón tay từ mắt lần xuống môi anh ta, tố cáo nỗi khao khát của tôi.
Lúc đó tôi biết rõ anh ta là ai nhưng vẫn đắm đuối. Biết tình yêu là loại độc dược vô phương cứu chữa, cuối cùng vẫn không thể điều khiển được con tim.
Mê hoặc tôi không chỉ có bộ mặt này mà còn cả tâm hồn chay bỏng đằng sau khuôn mặt rất giống kia...
Anh ta bế tôi đi vào phòng ngủ, tôi hỏi: “Khi nào anh mới buông tha tôi?”
Anh ta trả lời một câu tàn nhẫn mà chân thật: “Khi nào tôi chán em.”
“Để anh chán một người phụ nữ, cần bao lâu?”
Anh ta đặt tôi xuống giường, năng cằm tôi lên, ngắm kỹ mặt tôi: “Với khuôn mặt này của em, cũng không lâu lắm... chỉ vài chục năm.”
“Anh!!” Tôi không biết nên cười hay nên khóc.
“Nếu muốn tôi sớm chán em, nên ngoan ngoãn nghe lời, có lẽ tôi sẽ phát hiện em chẳng có gì đặc biệt hơn những cô gái khác, sớm buông tha em.”
Anh ta quá thẳng thắn, đương nhiên tôi hiểu, càng những người đàn ông kiêu ngạo càng không chấp nhận bị phụ nữ cự tuyệt, phụ nữ càng ngoan ngoãn phục tùng càng khiến họ nhanh chán.
“Giúp tôi cởi quần ào đi.” Anh ta ra lệnh.
Tôi chần chừ giây lát, quỳ xuống cạnh anh ta, cởi từng chiếc cúc, rồi thắt lưng, thấy anh ta bừng bừng ham muốn như vậy, tôi hoảng sợ lùi lại.
Anh ta cười nhăn nhở: “Trong ngăn kéo có bao cao su, đeo vào giúp tôi đi.”
Tôi kiêm quyết lắc đầu, một việc đáng xấu hổ như vậy, tôi không thể làm.
“Thôi vậy, đằng nào tôi cũng không thích đeo cái của đó.”
“Hả?” Tôi lập tức đẩy tay anh đang vươn ra, bò đến ngăn kéo đầu giường, lôi ra... Bên trong ít nhất có mười mấy hộp bao cao su, đủ các loại.
Không phải anh ta muốn dùng hết với tôi chứ?
Có ngày tôi sẽ chết trên cái giường này mất...
“Em đừng lo...” Anh ta thì thầm vào tai tôi. “chỉ cần em ngoan ngoãn một chút, tôi đảm bảo sẽ không bạo lực như mấy lần trước.”
“...”
Anh có thể nhẹ nhàng được sao? Tôi không tin.
Anh ta xé một hộp, nhét một chiếc vào tay tôi: “Giúp tôi đeo vào.”
Tôi run run giơ tay ra, không thể không nhìn vào cái vật tói tăm đó.
Nói thật, tôi chưa bao giờ làm việc này cho Trần lăng, thậm chí chỉ cần nhìn thân thể anh là mặt đỏ, tim run rồi.
Bây giờ đối diện với Lâm Quân Dật, khi tôi cầm cái vật khiến anh ta kiêu hãnh đó, cảm giác tội lỗi, xấu hổ ập đến khiến toàn thân nóng ran, tim càng đập loạn, mồ hôi túa ra, thấy vật trong tay cứng dần, anh ta thở dồn.
“Anh yêu em.” Nghe ba tiếng da diết đó, máu nóng dâng lên sôi sục trong cơ thể tôi, cảm giác tội lỗi được thay thế bằng sự hưng phấn tột độ...
Lamg xong, lau mồ hôi đẫm trán, nghe thấy giọng khàn đặc của anh ta: “Em tự cởi đi.”
Tôi cúi xuống kéo khóa váy...
Đôi tròng đen xâu hun hút của anh ta lập tức trở nên mê loạn, tôi run run vòng tay sau lưng cởi áo ngực, khi áo ngực vừa tuột xuống, anh ta chồm tới, đè lên người tôi, cuống cuồng hôn khắp cơ thể tôi...
Đây không phải lần đầu làm tình, nhưng là lần đầu tiên tôi biết Lâm Quân Dật nhiều kinh nghiệm kích thích phụ nữ như vậy. Anh ta từ từ kéo bỏ những thứ vướng víu còn lại trên người tôi rồi nhẹ nhàng hôn lên cặp đùi tròn mịn của tôi, dịch dần xuống dưới, để lại những dấu môi nóng giãy...
Lòng đau khổ nhưng cơ thể đã phản bội tôi, chìm nghỉm trong đại dương hoan lạc.
Khi lưỡi anh ta tiến đến giữa hai đùi tôi, tôi không thể kiềm chế được nữa, từng đợt sóng cuộn lên, gầm réo trong cơ thể, đầu choáng váng mê loạn, không nghĩ được gì nữa.
Dưới sự mơn trớn kích thích của anh ta, lửa nóng và dục tình giao hòa, cuộn xoáy trong thân thể tôi, tôi bật ra một tiếng rên phóng đãng, hai tay bíu chặt vai anh ta.
Lâm Quân Dật mãn nguyện mỉm cười, kéo rộng hai chân tôi, hung hãn đi vào cơ thể tôi.
Tôi cong người, khoái cảm bùng khắp cơ thể...
“Băng Vũ, em là của anh.”
“Ôi!”
Trong đêm yên tĩnh, tất cả kết thúc trong tiếng rên rỉ thỏa mãn và nụ hôn sâu bỏng giãy. Tôi nhũn người nằm trong lòng anh ta, hỏi: “Thề nào? Bây giờ đã phát hiện tôi có gì đặc biệt so với các cô gái khác chưa?”
Anh cười, gạt những nọn tóc trên vai tôi: “Phải thử lần nữa mới biết.”
“Hả?” Tôi muốn trốn, nhưng cơ thể mềm oặt không thể động cựa. “Đừng...”
Anh ta vuốt ve mặt tôi, cười nhăn nhở: “Tôi muốn nhìn thấy em lúc đạt khoái cảm.”
Khoái cảm? Thật sự tôi đã đạt khoái cảm dưới thân thể anh ta ư?
Nhưng quả thực khi cao trào ập tới, tôi thực sự chìm ngỉm trong ngọn lửa ham muoón, chỉ muốn được thiêu cháy thành tro, gục mãi lên người anh ta.
Tôi không từ chối nữa, chúng tôi lại chìm trong khoái lạc triền miên.
“Em ly hôn đi, tôi chỉ muốn em thuộc về một mình tôi...” Giọng anh ta như van nài, dưới ánh đèn mờ, tôi bất ngờ nhìn thấy ánh nước trong mắt anh ta.
Tôi suýt gật đầu nhưng cuối cùng vẫn lắc, tôi đã cho anh ta nhiều thứ mà không cần báo đáp, nhiều hơn nữa thì tôi chẳng còn gì.
Lâm Quân Dật hơi phật lòng: “Tại sao? Em yêu anh ta hay không muốn cùng tôi?”
“Anh muốn tôi chỉ thuộc về anh, nhưng tôi là gì trong lòng anh?” Tôi gượng cười, mặt tỏ vẻ như không. “Tôi chỉ là tình nhân của anh, không phải người anh yêu, cũng không thể đường hoàng chung sống với anh, dựa vào đâu mà anh muốn tôi trung thành với mình anh? Lâm tiên sinh... chẳng lẽ tôi không phải chỉ là một trong vô số những người đàn bà của anh?”
Lâm Quân Dật nhắm mắt, khẽ nói: “Thật không hiểu tim em dùng để làm gì?”
“Anh hoàn toàn không yêu tôi, hay nói cách khác anh chỉ yêu cái vỏ ngoài của tôi. Tình yêu như vậy có thể kéo dài bao lâu? Chưa biết chừng ngày mai anh sẽ mê cô khác, sau đó chê tôi, vứt bỏ tôi...” Tôi cười, nhưng mặt như khúc gỗ. “Tình dục là tình dục, đừng nên coi đó là tình yêu...”
Anh ta cũng không nói nữa, ngực lại phập phồng rất mạnh. Anh ta không ngủ, tôi làm sao ngủ được.
Nếu anh ta mắng tôi vô tâm, có lẽ tôi sẽ thẳng thắn đốp lại, nhưng anh ta chỉ nhẹ nhàng trách móc khiến lòng tôi xao xuyến mãi.