Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Thương Mục Kiêu ném tôi lên giường rồi đi ngủ, tôi không thể nhúc nhích, thậm chí còn không thể vào bếp rót một cốc nước, chứ đừng nói đến việc sạc bộ xương ngoài.
Mấy con ma men đúng là không tin tưởng nổi mà...
Tôi trợn mắt trừng cái tên nằm bên cạnh tôi thật lâu, trong đầu hiện lên rất nhiều cảnh tượng tôi lột quần cậu ra, tét mông cậu khóc hu hu. Cậu không cảm thấy gì, lông mi rũ xuống dưới mắt, ngủ rất say.
Khẽ thở dài, tôi vươn tay xoa xoa đầu tóc cậu, cởi áo khoác và thiết bị xương ngoài, nằm trên giường đọc sách bằng điện thoại di động.
Nếu muốn tôi chọn một vài phát minh hiện đại có ý nghĩa nhất cho cuộc sống, thì sách điện tử chắc chắn nằm trong số đó - bạn có thể chọn sách bạn muốn đọc mọi lúc mọi nơi, điện thoại di động ở đâu thư viện của bạn ở nơi ấy.
Nhưng tôi vẫn cảm thấy rằng nó thiếu một vài niềm vui khi chạm vào sách thật. Những trang giấy mượt mà, mùi mực và tiếng lật trang đều là những cảm giác mà các thiết bị điện tử không thể mang lại.
Cũn giống như một tác phẩm nghệ thuật tinh tế, những bức ảnh chụp có thể giúp bạn cảm nhận về vẻ đẹp của một vật, nhưng thực sự cầm vật ấy trên tay lại là một cảm giác, một trải nghiệm hoàn toàn khác.
(cũng giống như mua đồ online trên mạng, nhìn hình mẫu mặc shop chụp là một chuyện, mua về sờ chất vải, mặc vào là một chuyện hoàn toàn khác:))
Tôi nhấp vào cuốn "Trí tuệ đời người" của Schopenhauer và bắt đầu đọc từ phần lời mở đầu.
Schopenhauer thề rằng đây là cuốn sách dạy mọi người cách hạnh phúc, nhưng tôi dám cá rằng ít nhất một nửa số người đã đọc cuốn sách này sẽ không đồng ý với quan điểm của ông vì bị nói trúng tim đen.
Ví dụ, ông ấy tin rằng những người thích giao tiếp xã hội là những người ngu ngốc, nông cạn và nhàm chán, bởi vì những người có suy nghĩ sâu sắc có quá nhiều thứ của riêng bản thân họ, họ sẽ không cần những điều đó từ đám đông, sẽ tránh tiếp xúc với người khác, và thích ở một mình.
Chỉ một đoạn này thôi đã không biết có bao nhiêu người chửi.
Một ví dụ khác, ông ấy tin rằng sắc đẹp rất quan trọng, kể cả đàn ông cũng vậy.
Đọc đến đây tôi bất giác liếc sang Thương Mục Kiêu bên cạnh, cậu đang áp mặt trên gối, tóc trán hơi rối, những đường nét trên nửa dưới khuôn mặt vừa cứng cáp vừa mềm mại, là kiệt tác mà đến những nhà điêu khắc giỏi nhất cũng khó mà sáng tác ra.
... Ừm, thôi được rồi, Schopenhauer nói đúng. Vẻ đẹp thực sự quan trọng.
Đọc sách một lúc, tôi thấy đã hơn mười một giờ, bắt đầu buồn ngủ, đang định tắt đèn, Thương Mục Kiêu đột nhiên rên rỉ những câu nói mơ đau đớn bên cạnh tôi.
"Đừng... Mẹ, con sai rồi... Con xin lỗi..."
Cậu nhắm mắt nhíu chặt mày, có vẻ như đang mắc kẹt trong một giấc mơ khủng khiếp nào đấy, không thể tỉnh lại.
"Thương Mục Kiêu?" Tôi đẩy vai cậu muốn gọi cậu tỉnh dậy, nhưng cậu bị cơn ác mộng đè quá nặng, chỉ biết thút thít sợ hãi, cào cào ngón tay một cách bất lực, giống như một người sắp chết đuối cầu cứu.
"Shhhh! Không sao... không sao đâu..." Tôi ôm đầu cậu ấn vào ngực mình, xoa xoa tóc nhẹ giọng trấn an.
Một lúc sau, cậu bình tĩnh trở lại, không nói mơ nữa, có vẻ như đã tỉnh. Nhưng khi tôi định buông cậu ra, cậu lại quấn chặt lấy eo tôi không cho tôi cử động.
"Cho em... ôm lột lát." Cậu lẩm bẩm, càng siết chặt vòng tay hơn.
Nhìn xuống cái đầu tóc xù xù trên ngực, tôi ngừng vùng vẫy, dùng ngón tay vỗ nhẹ vào lưng cậu, ngầm đồng ý với hành vi của cậu.
Một lúc sau, cậu dần bình tĩnh lại, bắt đầu từ Thương Lộc và Mai Tử Tầm, nhàm chán chậm rãi kể về cơn ác mộng thời thơ ấu của mình.
"Bố mẹ em, là tình yêu sét đánh..."
Mai Tử Tầm đã nổi tiếng là một phụ nữ vừa đẹp vừa tài năng từ khi còn nhỏ, bà đã có triển lãm cá nhân đầu tiên của mình năm mười bốn tuổi, tạo dựng được tên tuổi của mình trong giới nghệ thuật từ khi rất sớm. Sau đó tương lai bà rộng mở, xuôi chèo mát mái.
Thương Lộc tình cờ được một người bạn mời đến xem triển lãm tranh của Mai Tử Tầm. Mấy bức họa không thu hút ông nhiều, nhưng cô gái tạo ra bức tranh thì thu hút mọi ánh nhìn của ông. Khi đó cả hai, người mười chín người mười tám tuổi, cô gái hơn chàng trai một tuổi, cả hai đều đang ở thuở tình đầu, hai tâm hồn rực lửa va chạm vào nhau, thề non hẹn biển bên nhau cả đời.
Ở tuổi hai mươi, Mai Tử Tầm kiên quyết sinh hạ Thương Vân Nhu, bất chấp sự phản đối của cha mẹ, cùng xây tổ ấm với Thương Lộc.
Khi đó, Thương Lộc chỉ có ngoại hình, không có tiền, không có danh, đang theo học lớp đào tạo diễn viên, mọi người đều thấy ông không có sự nghiệp ổn định. Nhưng Mai Tử Tầm không quan tâm, bà nghĩ đây là tình yêu đích thực, vì thế không ngần ngại bất chấp can ngăn của người nhà.
Tình cảm của Thương Lộc đối với Mai Tử Tầm... có thể không còn được gọi là "tình yêu", nó giống như một loại tín ngưỡng hơn. Ông bị bà ám ảnh, ông nghe theo lời bà vô điều kiện, sau này dù có bước chân vào làng giải trí cũng không thay đổi.
Nhưng trong tình yêu, đôi khi "yêu" thôi là chưa đủ.
Mai Tử Tầm tập trung sáng tác, sự nghiệp diễn xuất của Thương Lộc ngày càng tỏa sáng, hai người ngày càng ít gặp nhau, vòng tròn không thể trùng khít, dần dần họ xa cách. Cả hai đều nhận ra vấn đề và cố gắng giải quyết nó, vì vậy họ có muốn một đứa con thứ hai, cũng chính là Thương Mục Kiêu.
Mai Tử Tầm bị phản ứng mạnh trong giai đoạn đầu của thai kỳ, lúc vượt cạn cũng bị khó sinh, tình hình rất nguy kịch. Sau khi sinh con, bà bắt đầu rụng nhiều tóc và mất ngủ trầm trọng, cho dù Thương Lộc có thuê bác sĩ giỏi nhất về cũng không có tác dụng gì. Điều khủng khiếp nhất là bà mất đi ham muốn sáng tạo, não bà tê liệt, cơ thể đau nhức, vẽ ra những bức tranh không được tốt như trước.
Bà bắt đầu đổ lỗi cho Thương Lộc, cho đứa trẻ mới chào đời và tất cả mọi người. Bà bị bệnh, bệnh thật sự nặng.
Để có thể chăm sóc vợ tốt hơn, Thương Lộc đã phải từ bỏ sự nghiệp diễn xuất đang lên như diều gặp gió của mình để về với gia đình.
Ông phục tùng bà vô điều kiện, yêu những gì bà yêu, ghét những gì bà ghét. Bà không yêu Thương Mục Kiêu, không cho phép bất kỳ ai yêu cậu, vì vậy Thương Lộc cũng không yêu cậu, coi cậu như người trong suốt trong gia đình.
"Bà ta cảm thấy... em là hóa thân của Ác Kiêu chuyển thế, đến để phá hủy, ăn tươi nuốt sống bà. Trong ấn tượng của em, bà ta luôn cuồng loạn, chưa bao giờ được bình tĩnh."
Aristotle tin rằng tất cả những người giỏi giang xuất chúng đều u sầu.
Thiên tài một thời sa ngã, không thể chịu đựng được việc trở thành một kẻ tầm thường. Đối với những nghệ sĩ, họ vốn trời sinh đã rất đa sầu đa cảm, thực sự dễ bị những thất bại nhất định làm trầm trọng thêm tính bi quan vốn có, và Mai Tử Tầm không phải là ngoại lệ.
Cuốn "Trí tuệ đời người" có viết đến hai sự cực đoan dẫn đến tự tử, một trong số đó là chứng trầm cảm bẩm sinh càng nghiêm trọng hơn khi mắc bệnh tật. Bi kịch của Mai Tử Tầm có thể nói là do tự nhiên hình thành, hoặc có thể nói là do trời cao định đoạt.
"Bà ta luôn lạnh lùng gắt gỏng với em. Em không bao giờ có một chút ấm áp nào từ bà ta. Lúc em ba tuổi, bà ta đã cố gắng giết em lần đầu tiên..."
Tôi vô thức khựng tay lại, bị sốc khi biết Mai Tử Tầm muốn giết con trai mình hơn một lần.
"Bà ta luôn ở trong phòng vẽ. Em quá tò mò, tò mò không biết những thứ có thể thu hút sự chú ý của bà ta là gì, nên em đã lẻn vào. Em đụng vào màu sơn của bà ta, chỉ dùng ngón tay chấm một ít."
"Bà ta bước vào nhìn thấy em, thế là bà ta bắt đầu hét lên như bị điên, nói rằng em làm hỏng bức tranh của bà. Nhưng em thề, em thực sự không chạm vào bức tranh." Không giống như nội dung kinh tâm động phách, giọng cậu rất đều đều, bình tĩnh, không gợn sóng, không nóng giận, giống như giây tiếp theo sẽ lăn ra ngủ, "Bà ta bóp cổ em, bảo em chết đi, nếu chị không xông vào đẩy bà ta ra kịp lúc thì chắc em đã chết. Chị nói mẹ trước đây không phải như vậy. Mẹ chỉ bị ốm thôi, không phải mẹ cố tình làm thế."
"Bị bệnh thì làm gì cũng sẽ được tha thứ sao?"
Cậu bắt đầu run lên, giống như lại đang gặp ác mộng.
Tôi siết vòng tay ôm cậu chặt hơn, không nói gì, chỉ im lặng ôm cậu nghe cậu hết mọi chuyện.
"Tất cả họ đều cho rằng ba tuổi sẽ không nhớ được, còn tưởng sớm muộn gì em cũng sẽ quên. Nhưng em không quên, em không thể. Em sẽ nhớ tới chết, nhớ cách bà ta muốn giết em như thế nào. Em.."
Sau khoảng bốn năm phút, cậu mới dần dần ngừng run rẩy. Cảm thấy cậu buông lỏng vòng tay, tôi cũng nới lỏng tay mình.
Cậu ngẩng đầu lên, mắt có chút đỏ, may mà không có nước mắt.
Nhìn tôi thật sâu một lúc, cậu lăn người xuống giường: "Mấy giờ rồi?"
"Mười một giờ rưỡi."
Nhặt chiếc áo vest trên đất, cậu giũ giũ mấy cái rồi khoác lên tay mình.
"Xe lăn dự phòng của anh đâu?"
Tôi chỉ vào phòng khách nói: "Để bên cạnh tủ sách."
Cậu gật đầu đi ra ngoài.
Có vẻ như cậu đã hoàn toàn tỉnh rượu, cũng không biết nhớ được bao nhiêu chuyện xảy ra đêm nay.
Một lúc sau, Thương Mục Kiêu đẩy xe lăn đi vào.
Sau khi đậu xe lăn ở mép giường của tôi, cậu thuận tay cầm bộ xương ngoài đi ra, khi tôi ngồi xe lăn ra phòng khách, cậu đã cắm sạc thiết bị.
Thiết bị xương ngoài là sản phẩm công nghệ cao, cấu tạo khá phức tạp, được kỹ thuật viên hướng dẫn tôi mới biết cách sử dụng, nhưng Thương Mục Kiêu lại có thể thành thạo như cậu đã sử dụng qua.
Trong lòng tôi dâng lên một sự nghi ngờ không rõ lý do, nhưng còn chưa kịp suy nghĩ thì Thương Mục Kiêu đã đứng dậy đi về phía tôi.
"Em về đây, buổi tối còn chưa dắt Lòng Đỏ Trứng đi dạo." Miệng nói như vậy nhưng người thì không nhúc nhích lấy một bước.
(ơ kìa không gọi Xấu Xí nữa à =)) sợ bị lấy chó lại hay j)
Từ nhà tôi sang nhà cậu chỉ mất cùng lắm năm phút, tính ra cũng rất tiện.
"Thôi, nghỉ ngơi sớm đi." Hôm nay bận rộn cả ngày, tối về còn bị cậu quăng quật, tôi đã kiệt sức, chỉ đợi cậu về rồi đi tắm đi ngủ.
Cậu đứng đó một lúc rồi hỏi: "Mai anh đưa em đi học được không?".
Có thể tôi cũng mệt mỏi, nên chợt cảm thấy vẻ mặt của cậu có vẻ hơi "thấp thỏm".
Gì nữa đây? Ăn vạ một hồi, rơi mấy giọt nước mắt thì tất cả những gì trước đây đều được xóa sạch sao?
"... Em không định đưa anh tài khoản ngân hàng à?" Tôi không trả lời câu hỏi.
Nghe nhắc đến chuyện này, cậu nhíu chặt chân mày, nhìn như cậu mới là con nợ còn tôi là chủ nợ vậy.
"Ngày mai em đưa." Cậu nhìn nhìn tôi một lúc rồi nói thêm, "Ngày mai ở trên xe em đưa".
Rồi, vậy không có cách nào cả.
"Tám giờ dưới lầu, nhớ đúng giờ, không được đến muộn."
Nghe đến đây chân mày cậu mới giãn ra: "Vậy... ngày mai gặp lại."
"...Ừm."
Trong mắt cậu thoáng hiện lên vẻ cười, thản nhiên vắt cái áo vest đắt tiền lên vai, xoay người bước ra khỏi cửa.
Tôi tự nhủ đây không phải là mềm lòng, chỉ là muốn trả tiền cho cậu nhanh nhanh, nhưng một phần lý trí mà tôi đè nén sâu trong lòng đã thoát ra, cực kỳ khinh bỉ tôi.
Lại tự lừa dối mình à, đồ ngốc...
Im đi! Tôi nhốt nó lại một lần nữa, tự hỏi tại sao nó lại trở nên cay nghiệt như vậy.
Bộ xương ngoài tốt thì tốt thật, nhưng nếu đột ngột hết điện hoặc hỏng hóc như hôm nay thì thật là xấu hổ, không biết liệu có pin dự phòng không và nếu có thì giá bao nhiêu?
Trong lúc tắm tôi suy nghĩ rất lâu vấn đề này, nên tắm xong, tôi lấy di động ra nhắn tin cho Đại diện Tiêu hỏi ngay.
Gần như ngay sau đó, tiếng chuông điện thoại di động nhận tin nhắn vang lên từ đầu giường bên kia.
Tôi lần theo âm thanh, tìm dưới gầm giường, thấy một chiếc điện thoại di động rơi trên sàn.
Chắc là nó của Thương Mục Kiêu, bị rơi ra khi cậu cởi áo khoác.
Nhặt nó lên quay ra phía trước, tôi không thể tránh khỏi nhìn thấy tấm ảnh trên màn hình lúc điện thoại sáng lên, là một bức ảnh chụp lén tôi lúc tôi đang giảng bài, cầm bút laser trên tay, hoàn toàn không nhận thấy sự hiện diện của ống kính. Nhìn quần áo tôi mặc trong ảnh thì chắc là mùa đông.
Màn hình phát sáng, không chỉ có ảnh của tôi mà còn có một thông báo tin nhắn nhảy ra hiển thị tên và nội dung của người gửi.
[Đại diện Tiêu, xin hỏi bộ xương ngoài có bán pin dự phòng không?]
Người gửi: Bắc Giới
--
Thầy Bắc right now:
./.