Chàng Có Nhớ Ngày Ấy Hoa Đào Rơi

Chương 2: Chương 2: CHƯƠNG 1: THÁI HẬU




Mùi hương nhàn nhạt từ ấm lô lan tỏa khắp phòng, quyện vào vị đất vừa được cơn mưa đầu xuân dấy lên. Nàng mơ hồ thấy đầu đau nhứt, cổ họng cuộn trào cảm giác ngứa ngáy. Nàng ho khang vài tiếng, mi mắt nặng trịch dần hé mở.

“Ta đang nằm mộng sao?” Nàng mơ hồ xoa đầu tự hỏi.

Dường như nàng vừa bước ra từ giấc mơ dai dẵng, nhưng nàng nhớ rất rõ bản thân đã uống rượu độc sau đó thả rơi mình từ Vọng Hương Đài xuống. Nàng không thể nào còn sống được.

Nâng thân thể nặng trịch lên, nàng chậm rãi đặt đôi chân trần xuống nền đất lạnh. Xuyên qua tầng tầng lụa mỏng bay phấp phới, đôi mắt hoang mang đảo một vòng. Căn phòng cũ kỹ đơn sơ, mùi gỗ ẩm mốc nồng nặc, rêu xanh phủ trơn cả nền đất. Nàng bước đi loạng choạng đến bàn gỗ đặt tấm gương đồng.

Bàn tay mảnh khảnh nâng tấm gương, hàng mi nhẹ buông nhìn bóng dáng phản chiếu qua mặt gương mờ ảo. Nàng bàng hoàng ngây người. Khuôn mặt của tiểu nữ tử độ tuổi mười tám xuân thì gầy gò xanh xao, quầng thâm tiều tụy nơi đáy mắt, bờ môi tái nhợt. Nữ tử hệt như một con ma bệnh chỉ chờ ngày nằm vào áo quan.

Gương đồng trên tay nàng rơi xuống phát ra âm thanh đinh tai nhứt óc. Nàng ôm đầu, thân thể đổ sụp. Thật không thể tin được. Nàng đang trú trong thân thể Diêu Khải Ca, con gái của kẻ đã dẫn binh san bằng Bắc Quốc của nàng. Chỉ là rất nhanh sau đó nàng đã trả được mối thù này, toàn bộ Diêu gia đều chết dưới đao kiếm của Dạ Các, tổ chức ám vệ do nàng lập nên.

Không ngờ tiểu nữ tử Diêu Khả Ca ngày đó nàng mắt nhắm mắt mở thả đi nay vẫn còn tồn tại, càng không thể ngờ nàng nhờ trú trong cơ thể của nàng ta mà trùng sinh.

Ngoài trời mưa rơi ngày một nặng hạt. Giọt mưa thấm qua trần gỗ đã mục nhỏ xuống mái đầu nàng. Tiếng chuông đinh đang như lời tiễn đưa một linh hồn về cõi hư vô không ngừng vang lên. Nàng nghe thấp thoáng tiếng người gào khóc phía xa xăm.

Tiếng chuông này, hoàng đế đã băng hà. Nếu nàng trú trong cơ thể của Diêu Khả Ca thì đây là nơi nào? Thục Quốc? Hạ Quốc? Nàng không thấy được bất kỳ dấu hiệu nào để phỏng đoán tình trạng của bản thân, chỉ biết co rúm thành một khối trên nền đất phủ rêu.

Đến khi mơ hồ nghe tiếng bước chân truyền đến nàng mới ngẩng mặt lên. Nữ tử vận y phục nha hoàn nhất đẳng, cung trang rõ ràng không tầm thường, gương mặt sắc xảo lại có phần lanh lợi. Theo sau nàng ta là hai ba nữ tử và thái giám nâng trong tay vài khay ngọc đựng y phục và trang sức hoa lệ.

Nữ tử đi đầu phúc thân hành lễ sau đó nở nụ cười thâm sâu cung kính nói:

“Diêu quý nhân, hoàng thượng đã băng hà, bây giờ người chính là tân thái hậu. Thỉnh người chỉnh lại cung trang, phò trợ ấu chúa, buông rèm nhiếp chính.”

Nàng bàng hoàng mở to mắt, lặp lại lời nói của nữ tử kia :

“Ta là tân thái hậu sao?”

“Vâng, thỉnh người nhanh chóng vào đại điện sắc phong, chuẩn bị lên đường đón ấu chúa hồi cung. Đó chính là di nguyện của tiên đế.” Nữ tử kia trầm giọng tiếp lời, sau đó quay sang đám người phía sau phân phó “Các ngươi đến hầu hạ Diêu quý nhân sửa soạn.”

Bọn họ đồng loạt kêu vâng rồi tiến đến thay y phục cho nàng. Nàng ngơ ngác để bọn họ kéo xuống bộ đồ trắng mỏng tang trên người nàng, dùng khăn thấm nước giúp nàng lau sạch thân thể. Bọn họ kẻ dặm phấn, người tô son, độ một tuần trà sau nàng đã không thể nhận ra ma nữ ốm yếu cách đó không lâu nữa.

Gương mặt bôi một tầng phấn trắng, chân mày liễu kẻ đậm nét sắc sảo, hoa điền (1) hình hoa lan màu đỏ nhu hoà đặt ở mi tâm, làn môi đỏ thắm, mái tóc bới kiểu thập tự kế, trâm phượng hoàng cài giữa đỉnh đầu rũ xuống bài hạt châu trơn bóng. Y phục bằng gấm thêu chỉ vàng tinh tế, hoa văn phượng hoàng tung cánh như vừa sống lại từ đống tro tàn trong biển lửa.

Nàng trợn to mắt nhìn thiếu nữ trong gương, chỉ cần một cái nhíu mi, một lần phất tay lơ đãng đã toát ra cỗ khí thế bức người.

Thái giám bên cạnh tiến đến hộ tống nàng rời khỏi căn phòng âm u lạnh lẽo nồng mùi gỗ mục. Xuyên qua từng dãy hành lang sâu hun hút, tâm trí mơ hồ của nàng đã thức tỉnh. Nơi này rõ ràng là hoàng cung Hạ Quốc, không thể nào sai được. Không ngờ Diêu Khải Ca sau lần Diêu gia bị diệt môn đã từ Thục Quốc lưu lạc đến Hạ Quốc. Mệnh nàng ta cũng thật đủ cao quý, hoàng đế Hạ quốc vừa băng hà đã phong nàng ta làm thái hậu.

Chỉ tiếc nàng ta chịu khổ cả đời nhưng không thể đợi được ngày qua cơn bỉ cực đến hồi thái lai (2).

Nàng chớp mắt nhìn cánh hoa bạc đào vô tình rơi rụng. Vinh quang nằm trong gang tấc vậy mà vận mệnh của Diêu Khả Ca lại kết thúc trong căn phòng chẳng khác nào lãnh cung kia. Ông trời quả nhiên trêu ngươi nhân sinh thế sự.

Nàng bước lên từng bậc tam cấp trãi thảm đỏ, thẳng tiến vào chánh điện. Bá quan văn võ người bàn tán, kẻ đăm chiêu đứng thành hai hàng do xét nàng. Nàng lướt qua bọn họ, chỉ vài bước chân đã chạm đến ngôi cao giữa chánh điện nguy nga lộng lẫy.

Lý Bữu Toại, thái giám thiếp thân của tiên đế tiến lên một bước, tay nâng thánh chỉ cao giọng nói: “Chư vị bá quan nghe chỉ!”

“Hoàng thượng vạn...”

“Khoan đã!”

Bá quan văn võ chưa kịp quỳ xuống đã bị giọng nói rắn rỏi của Hồ Thiện ngăn cản. Hồ Thiện là một lão già cực kì khó chơi, nàng nhận ra lão ta. Khi nàng còn là công chúa vong quốc Lưu Hải Miên đã từng bị Hạ Quốc giam cầm ba năm. Ba năm này chịu không ít giày vò, mà kẻ gián tiếp hành hạ nàng chính là lão già Hồ Thiện ấy, Tả thừa tướng của vương triều Hạ Quốc.

Nàng híp mắt, bờ môi kéo lên nụ cười nhạt, một bộ dáng chờ xem kịch hay. Lý Bữu Toại chau mày lộ vẻ bất bình nói:

“Hồ thừa tướng có dị nghị gì xin để ta tuyên chỉ rồi hẳn nói. Nếu chỉ vì ngài mà chậm trễ việc kế thừa di nguyện của tiên hoàng thì thật không hay.”

Hồ Thiện hừ lạnh một tiếng, khinh thường chỉ vào mặt Lý Bữu Toại mắng:

“Ngươi thân là thái giám bên cạnh hoàng thượng mà không biết can ngăn người, để người phế bỏ hoàng hậu thiện lương còn mang theo dã nữ nhân không rõ lai lịch này tấn phong thái hậu, lê dân bá tánh chắc chắn sẽ chê cười, thanh danh hoàng tộc cũng bị hủy hoại hết!”

“Ngươi...” Lý Bưu Toại bị mắng đến nghẹn lời. Ông liếc mắt nhìn sang tân thái hậu đứng bên cạnh. Chỉ thấy nàng vẫn giữ vững gương mặt điềm tĩnh, khoé môi dường như tồn đọng nụ cười nhạt.

Ông không biết nàng cười vì mọi thứ diễn biến hoàn toàn đúng như dự liệu của nàng. Nàng biết làm gì có chuyện bá quan dễ dàng để một nữ tử tay trói gà không chặt, chút thực quyền cũng không có lên chấp chưởng hậu cung, còn buông rèm nhiếp chính chứ.

Nếu người đứng trên đại điện hôm nay thật sự là Diêu Khải Ca khẳng định nàng ta phải điêu đứng một trận. Nhưng kẻ đã từng là công chúa vong quốc lại có thể vươn lên báo thù, còn sóng vai bên Thụy Vương Thục Quốc, trở thành nữ nhân vạn người ngưỡng mộ như nàng không phải là trái hồng mềm tuỳ người bóp nắn.

Nàng cong môi nhìn gương mặt khó coi của Hồ Thiện, chầm chậm cất lời:

“Quả thật bổn cung chỉ là một dã nữ nhân nhưng ái nữ của ngươi, tiền hoàng hậu Hồ thị liệu có xứng với hai chữ thiện lương trong miệng ngươi không?”

“Ngươi!”

Nàng bước lên một bước gằn giọng chỉ vào Hồ Thiện:

“Nếu Tả thừa tướng không nhớ vậy Châu ngự sử ngươi có nhớ Châu phi vì sao mà sảy thai không? Còn có Đinh đại tướng, đại hoàng tử con trai của Đinh phi vì sao mà chết, Đinh phi cớ gì mà nổi điên ngươi hẳn là tỏ tường. Nếu Tả thừa tướng cảm thấy không đủ ta cũng muốn hỏi Dương thượng thư, Đặng thượng thư, Ninh thượng thư vì sao chư vị quý phi vô cớ sảy thai nhiều lần, nhị hoàng tử, tam hoàng tử, tứ hoàng tử vừa sinh ra đã đoản mệnh? Tả thừa tướng, ngươi đã nhớ ra Hồ thị vì sao mà bị phế chưa?”

“Ngươi ngậm máu phun người!”

“Nếu Tả thừa tướng đã quên ta cũng không ngại giúp ngươi nhớ!” Lý Bữu Toại ném quyển sách cáo trạng xuống dưới chân Hồ Thiện, quắc mắt nói “Đây đều là lời khai của cung nhân trước khi tiên đế băng hà đã cho người dụng hình truy xét, cân nhắc kỹ lưỡng mới đề chỉ phế hậu. Người vì muốn giữ lại mặt mũi cho Hồ gia mà lấy lý do Hồ thị không con để truất phế. Thực chất hành động của Hồ thị đã khiến hoàng thượng quá đỗi thấy vọng, dù có phán lệnh tử cũng không hết tội!”

“Ngươi...các ngươi....” Hồ Thiện tay nâng quyển sách đọc nội dung bên trong, đôi mắt già nua nhíu chặt vào nhau.

“Tả thừa tướng, ngươi nhìn xem hoàng tộc bây giờ chỉ còn một vị hoàng tử lưu lạc nơi trời nam, đó là huyết mạch duy nhất của hoàng thượng. Nếu ngươi ngăn cản bổn cung kế thừa ý chỉ của tiên hoàng, chậm trễ việc hộ tống ấu chúa, dẫn đến sự việc ngoài ý muốn nào đó liệu trên dưới lớn nhỏ Hồ gia của ngươi có gánh nổi không? Ngươi làm vậy không thấy có lỗi với Ngô gia, không thấy có lỗi với Ngô quý phi đã liều mạng bảo vệ huyết mạch của hoàng gia, càng không cảm thấy có lỗi với tiên hoàng sao?”

Từng câu chữ đanh thép của nàng vọng vào đầu Hồ Thiện khiến gương mặt ông ta xám như tro tàn. Ngón tay trơ trọi giữa không gian chỉ vào nàng.

Ngô tướng quân Ngô Thế Quyền quỳ xuống, lớn giọng hô to:

“Thần nghe chỉ! Diêu quý nhân thiên tuế! Thiên tuế! Thiên thiên tuế!”

Hồ Thiện tái mặt nhìn nam nhân cương nghị quỳ phục bên cạnh. Bá quan cũng đồng loạt quỳ xuống, mười người như một cất cao giọng:

“Chúng thần nghe chỉ! Diêu quý nhân thiên tuế! Thiên tuế! Thiên thiên tuế!”

“Các ngươi....”

Hồ Thiện nhìn thấy phản ứng của bá quan văn võ gương mặt tối lại, nghẹn giọng không nói nên lời. Lão ta tức giận công tâm dẫn đến thổ huyết bất tỉnh tại chỗ.

Nàng đứng từ trên cao nhìn xuống, nhẹ nhàng phất tay áo phân phó:

“Người đến mang Tả thừa tướng hồi phủ!”

“Tuân lệnh!” Binh lính từ bên ngoài tiến vào hai người dùng sức nâng Hồ Thiện đi.

Nàng quay mặt sang không tiếp tục chú ý đến lão ta mà chỉ nhàn nhạt nói:

“Đa tạ chư vị khanh gia đã hiểu được nỗi lòng của bản cung. Nếu không còn ai dị nghị chuyện gì thì mời Lý công công tiếp tục tuyên chỉ.”

“Vâng.” Lý Bữu Toại đạm mạc đáp, ông nhanh chóng mở thánh chỉ trong tay ra, đọc ý chỉ sắc phong “Phụng thiên thừa vận hoàng đế chiếu viết, long thể trẫm sớm đã bất an, chỉ lo lắng hoàng nhi còn lưu lạc ngoài dân gian, trong lòng tự thấy hổ thẹn với tổ tông. Nay trẫm để lại di chiếu hạ chỉ sắc phong Diêu quý nhân làm thái hậu bạn hiệu Chiêu Xuân, lãnh mệnh xuống phía nam hộ tống thái tử vào triều, phò trợ thái tử đăng ngôi đế vị. Khâm thử!”

Bá quan văn võ cúi đầu lắng nghe, đến khi ông dứt lời bọn họ đồng loạt hô to, mười người như một: “Thái hậu thiên thế thiên tuế! Thiên thiên tuế!”

Nàng chậm rãi bước lên phượng ỷ, uy nghiêm phất tay áo ngồi xuống, mày kiếm tinh tế nhíu lại, lạnh nhạt nói: “Bình thân!”

“Tạ thái hậu!”

Nàng liếc mắt nhìn một loạt văn võ bá trong triều. Những gương mặt xa lạ, mảnh đất xa lạ, nàng lại một lần nữa bị giam cầm trong chiếc lồng cấm cung lộng lẫy xa hoa. Dù không biết ông trời vì sao muốn nàng trùng sinh, nhưng nàng chỉ biết bắt đầu từ lúc này trên đời chỉ tồn tại một Diêu Khải Ca. Đó chính là nàng, đương kim thái hậu của vương triều Hạ Quốc.

Nơi đây cách Thục Quốc cả một bầu trời, mọi thứ của Lưu Hải Miên đều đã chìm sâu nơi hồ sen ở Vọng Hương Đài. Chỉ còn lại Diêu Khải Ca sống sót từ trong nguy khó, nàng sẽ sống cho vẹn kiếp này. Nàng ta cho nàng mạng sống, nàng sẽ giúp nàng ta gánh vác trách nhiệm. Ngôi vị thái hậu này nàng ngồi, mạng sống này nàng giữ. Diêu Khải Ca nàng bắt đầu từ hôm nay sẽ sống vì chính mình, nhân bất vị kỷ thiên tru địa diệt.

(1)Hoa điền: Trang sức hình hoa dán trên trán của nữ tử hồi xưa

(2) Qua cơn bỉ cực đến hồi thái lai: Câu này cũng có ý nghĩa tương tự câu khổ tận cam lai (hết khổ lại sướng).

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.