Chàng Giám Đốc Sợ Tỏ Tình

Chương 8: Chương 8




Ngồi nữa ngày cuối cùng cũng đến nơi, cô và anh thì trên đường tranh thủ ngủ còn 2 người già thì cứ lúi lo bàn chuyện mãi nhưng vẫn không thấy sự mệt mõi nào

“chào anh chị, anh chị đi đường có mệt không” ba Vy lịch sự chào hỏi

Bà nghĩa hào hứng

“tụi tôi cứ trông đứng trông ngồi mà quên cả mệt”

“bà ấy trông con dâu đó mà, làm gì biết mệt nữa, anh chị đừng lo”

ông nghĩa hiểu ý vợ

Bà cũng không chụi thua

“chắc ông không trông à”

Nhìn ba mẹ không ai chịu thua ai anh lên tiếng

“ba mẹ cháu vậy đó, 2 bác đừng để ý, 2 bác khỏe ạ”

“uhm cả nhà khỏe, tay con sao vậy”

thấy tay vẫn còn bó thuốc của anh bà quan tâm

“dạ con bị té xe”

anh diện 1 lý do không dám nói mình và cô cải nhau mới thành ra như vậy

Bà nghĩa thắc mắc

“sao con nói với mẹ là do sàn nhà mới lau trơn nên ngã con chỗi tay nên bị vậy”

Nghe mẹ nói anh chỉ biết cười gượng, sao anh lại quên mình đã nói với mẹ vậy chứ.

Nhật Vy thấy vậy nên vội nói đỡ

“à, tại anh Nhân ngã trên sàn trước rồi lại không cẩn thận bị té xe nên như vậy đó mọi người “

Nhật Vy vội lãng sang chuyện khác “ mọi người vào nhà đi, chắc 2 bác khát nước rồi” 4 người già cùng đi vào nhà

Vì đồ nhiều nên anh và cô đang loay hoay giúp tài xế lấy đồ đạt xuông xe thì Nguyệt Vy và Gia Hy cũng vừa về tới

“chào mọi người, xin lỗi em về trể”

“không sao đâu, mọi người cũng vừa về tới”

Nguyệt Vy quan tâm “anh rể tay anh”

“à, chỉ là không cẩn thận thôi” anh không biết phải nói mình bị gì mới đúng, lỡ nói sai mọi người nghi ngờ thì toi đời

Gia Huy chạy lại Nhật Vy “chị Vy, em nhớ chị quá”

Thấy chỉ có 2 người về cô hỏi “sao có 2 đứa về vậy, vợ chồng Ái Vân đâu, anh trai và Hải phong nữa”

“chị Ái Vân không khỏe nên chồng chị ở nhà chăm sóc cho chị ấy cùng với đứa nhỏ rồi, còn anh Minh Tuấn và anh hải Phong đang ở Phan Thiết nghe nói có dự án gì ở đó nên không về được, mọi người nói điện thoại chị không được nên điện thoại nói với em”

“à, điện thoại chị bị rớt nên hư rồi”

Trọng Nhân nói “ngày mai chúng ta ra trung tâm mua, anh cũng muốn đổi điện thoại, sẳn nhà có thiếu gì thì mua luôn”

“không cần đâu, em tự mua được rồi, nhà cũng không thiếu gì”

“anh quyết định rồi, không được ngại” anh biết cô đang ngại ngùng

Đang đem đồ đạt vào nhà thì ông bà nghĩa đi ra trông ngóng “sao nảy giờ mà xe tải vẫn chưa tới nữa, lúc nảy chạy sao mình mà, có khi nào lạc đường không”

“để con điện thoại hỏi”

anh định điện thoại thì Nguyệt Vy lên tiếng

“có phải chiếc xe tải màu xanh không, lúc nảy con thấy đậu ở ngã tư đầu đường đó”

“đúng rồi, Trọng Nhân con mau ra dẫn đường đi, không là họ không biết đường luôn”

“để em chở anh đi, anh không quên đường”

Gia Huy biết anh mới đến lần đầu nên chưa rành đường vội giúp

vì Nguyệt Vy thường về quê anh cũng mặt dày mà theo về hoài nên đường xá ở đây cũng rất rành

nhớ lần đầu mới xuống Nguyệt Vy cũng phải đi kiếm anh

anh không muốn có người như mình, 1 tí nữa lại phải đi tìm người.

Ba mẹ Vy chạy ra thấy đằng xa xuất hiện 1 chiếc xe tải hàng không nhỏ

“lần này anh chị ở đây chơi lâu, tôi vui quá, ông nhà tôi có bạn đánh cờ rồi”

Ông nghĩa nghe vậy mặt buồn

“tôi cũng muốn lắm nhưng ở chơi vài ngày tôi phải về rồi”

Ba Vy chỉ về hướng chiếc xe

“vậy cái xe kia không phải đồ đạt của anh chị sao”

“không không, tụi tôi rất dễ tính ngủ nghĩ sao cũng được, nên chỉ đem vài bộ quần áo thôi, đó là chút quà biếu mà tôi chuẩn bị”

bà nghĩa sợ nhà thông gia nghĩ mình đèo bồng chê nhà thông gia thì chết mất

Nguyệt Vy gé xát vào tai chị mình nói nhỏ

“em còn tưởng gia đình anh rể chuyển nhà”

Nhật Vy cũng thì thầm lại với em gái

“lúc đầu chị và anh Nhân cũng nghĩ vậy”

Khi mở xe đem đồ xuống, ba mẹ Vy, Nguyệt Vy và cả Gia Huy cùng há miệng muốn rớt cái cằm xuống, khi xe chạy đi xa rồi mọi người cũng chưa tỉnh

Trọng Nhân đẩy nhẹ Gia Huy

“cậu không cần tỏ vẽ mặt ngỡ ngàng vậy chứ, lúc nảy anh nói với cậu trước rồi mà”

anh cũng hiểu cảm giác của mọi người vì anh cũng từng giống như họ

‘‘xin lỗi cả nhà thì thời gian hơi gấp nên tôi chuẩn bị chưa đầy đủ lắm mong cả nhà thông cảm”

bà Vy nhìn đống đồ chưa ưng ý lắm

Nguyệt Vy luôn là người trong gia đình định thần lại trước

“như vậy là quá nhiều rồi, nhà con có thể mở 1 cửa hàng bách hóa rồi”

Ông nghĩa chỉ từng đóng giải thích như lúc sáng cho mọi người, ba Vy định thần lại mới nói được 1 câu

“nhà mình nhỏ vậy làm sao để hết đây bà, không lẽ tối nay nằm trên cái đóng này ngủ”

Ngay có người nhắc tới mình bà là người cuối cùng trong gia đình mới định thần lại đươc

“đúng rồi, đã trể rồi, đi cho cũng không kịp nữa, chẵng lẽ lại ngủ ngoài sân giữ đồ”

Anh sợ ba mẹ vy lại giống như ba mẹ mình ngủ cả đêm ngoài sân nên vội vầng kêu mọi người vào nhà

“không sao đâu 2 bác, ai muốn lấy đống nay cũng hơi mệt à, mình vô nhà đi, ba mẹ con không muốn vì họ mà 2 bác phải ngủ ngoài sân giữ đồ đâu, bác biết thành ý của ba mẹ con thì tốt rồi”

Anh nháy mắt cho 2 chị em Vy, Gia Huy kéo 4 người già vào nhà, chứ đứng đây hoài chắc tới sáng thật

Bỏ cả 1 ngày đi tặng quà bà con hàng xóm bạn bè mới giải quyết xong cái đóng đồ này 8 người mệt lã người,làm buổi tối ai ai cũng ngủ rất ngon

Sáng sớm đã nghe tiếng 4 người già bàn chuyện xính lễ và các việc trong buổi đính hôn rồi.

do không có ngày tốt như ý mọi người nên đến cuối năm nay mới tiến hành hôn lễ

vì vậy nên đành để 2 người đính hôn trước vây, anh không mấy hài lòng với kết quả nhưng ít ra còn có được vợ.

4 người trẻ ngồi ngoài vườn ăn trái cây gia đình cô trồng trong vườn nhìn 4 người bàn bạc Nguyệt Vy chiêu chọc

“anh rể lần này cưới chị em chắc anh tốn hết cả gia tài quá, nhìn danh sách xính lễ mà em phát ngán”

“hết cả giai tài anh cũng cưới chị em”

anh không ngại bị em vợ chiêu chọc mà nói lời trong lòng mình

Nhật vy chỉ miễn cười hài lòng

còn Gia Huy cũng thừa cơ hội ngõ ý “nếu anh bán hết cả gia tài cưới em em có chụi không Nguyệt Nguyệt của anh”

‘‘anh nằm mơ đi” Nguyệt Vy trả lời 1 câu làm Huy tan nát cõi lòng nhưng anh sẽ không từ bỏ

*Trong phòng chị em Vy

“được ngủ chung với chị thích quá” cô nũng nụi với chị mình

“em gái của chị có bạn trai rồi mà còn nhỏng nhẽo với chị nữa”

cô cưng chìu em gái

“thì sao chứ, chị thật yêu anh rể hả”

“có lẽ là vậy, tuy chị đã rất thích nhiều người, nhưng anh Nhân làm cho chị yêu rất sâu đậm”

“vì vậy chị mới đồng ý lấy anh ấy, nhớ chị chưa muốn lấy chồng sớm mà”

“1 phần là yêu, 1 phần còn lại là do cái tay anh ấy”

“là sao”

Cô kể lại hết cho em gái mình nghe màn cầu hôn vô cùng lãng mạn của Trọng Nhân

“anh rể đúng là táo bạo mà”

cô ngưỡng mộ anh rể mình, cô nghĩ cũng chỉ có cách đó chị mới đồng ý lấy anh rể nhanh vậy thôi

“vậy mà táo bạo hả, giờ chị vẫn còn sợ cảnh hôm đó nữa nè”

“em còn tưởng chị có em bé mới chụi lấy anh rể sớm vậy chứ”

“em nói bậy gì vậy”

“chị đỏ mặt, chị với anh rể xảy ra quan hệ rồi phải không, không ngờ người bảo thủ như chị cũng lại” Nguyệt Vy cười ranh ma

“thôi ngủ sớm đi” Nhật Vy ngại ngùng trùm chăn lại ngủ

Nguyệt Vy chưa hết tò mò cứ nỉ non với chị mình

“chị à, nói em nghe đi, chị, em chưa hỏi hết mà”

*phòng của Trọng Nhân và Gia Huy

“anh hạnh phúc thật, được lấy cô gái mình yêu” Gia Huy ngưỡng mộ

“cậu cũng có Nguyệt Vy đó thôi”

“nhưng cô ấy chưa chụi lấy em”

“hai đứa còn trẻ mà, anh già rồi”

“bằng cách nào anh chị Vy nhận lời gả cho anh vậy, chẳng lẽ hai người sắp có em bé”

2 ông bà này cùng suy nghĩ hết sức

Anh thở dài

“tôi cũng muốn lắm nhưng dùng đủ mọi cách mà không có, chắc tôi phải đi khám mới được”

“hả anh với chị Vy thật sự đã làm chuyện đó” Gia Huy bất ngờ

“haha, cậu chưa có được Nguyệt Vy, đâu cần ranh tỵ vậy, cứ từ từ đi”

Trọng Nhân cười chê Gia huy

“vậy sao chị Vy nhận lời cầu hôn anh vậy”

Anh chỉ vô cái tay mình rồi kể cho cậu nghe

“anh hay thật, cách cầu hôn ấn tượng, em phải học hỏi, tuy hơi hy sinh cơ thể nhưng cũng không sao”

“trong cái rủi có cái may thôi” Trọng Nhân mĩm cười với kết quả mình có được

“vậy anh làm thế nào mới có được chị Vy vậy”

“hỏi làm chi, muốn có em vợ anh thì tự mình nghĩ cách”

muốn anh chỉ cho đâu có dễ

“vậy em đi nói với bác trai cách anh cầu hôn chị Vy, em nhớ có người hứa là sẽ không làm chị Vy đau lòng, nếu bác trai biết thì sẽ như thế nào ta, không chừng em lập công bác trai đem Nguyệt Vy lập tức gã cho em cũng không chừng” Gia Huy uy hiếp

“được rồi, tôi kể cho cậu nghe là được chứ gì, biết vậy lúc nảy không kể cho cậu rồi”

uy hiếp có hiệu lực

Sau khi đi chơi những nơi nỗi tiếng ở miền tây (chợ nỗi, chùa dơi, chàm chim, ….)

thì cũng tới lúc 4 người về lại Nha trang để chuẩn bị buổi lễ đính hôn nữa tháng tới

Buổi lễ được diễn ra ở 1 nhà hàng gần bãi biển, chủ yếu là mời những người thân thích.

Cô vào anh đứng trước cửa đón khách, ai cũng chúc mừng 2 người chỉ có riêng người thân của cô chúc phúc bằng 1 câu hơi đặc biệt

“nếu anh làm Nhật Vy của tôi đau lòng thì sẽ biết tay tôi”

anh không vì vậy mà méo mặt ngươc lại còn cười rất tươi nói lại

“không có chuyện đó đâu, tôi sẽ yêu thương cô ấy”

mà cô thì cứng cả người khi nghe những câu đó

mặc dù vậy cô cũng rất vui vì mọi người rất quan tâm mình.

Do nảy giờ tiếp đãi mọi người làm 2 chân cô mõi nhừ

ngồi nghĩ mệt 1 lúc nhưng chẳng thấy anh đâu, đang đưa mắt tìm kiếm

thì trên sân khấu vang lên tiếng nhạc, 1 giọng hát cất lên

“nhớ hôm nao định mệnh đưa ta đến với nhau, anh và em mĩn cười trong hạnh phúc”

nghe giọng thật quen thuộc, cô hướng mắt nhìn lên sân khấu

1 chàng trai từ phía sau sân khấu bước ra vừa hát vừa nhìn cô

“thì thôi tan biến những ngày còn rong chơi,

1 thời ngẩn ngơ chạy theo kí ức xưa ngu ngê,

thời gian trôi mau anh dần quen với tiếng em vui đùa,

không thấy 1 ngày càng thêm nhớ nhiều,

nhớ ánh mắt dụi dàng, nhớ dôi môi nồng nàng,

người sao bỏ anh một mình nơi đây ngóng chờ,

vì anh trót lỡ lờ làm cho trái tim anh rối bời,

người ơi giạn chi hờn chi anh biết anh sai rồi,

tìm chi niềm hạnh phúc ở chốn mơ hồ xa xôi,

lãng quên 1điều bình thường ngay trước mắt thôi,

1 cuộc sống tuyệt vời là khi thấy em luôn rạng ngời….”

Nhìn anh hát cô cảm động đến rơi nước mắt

cô biết anh đã chuẩn bị rất kỹ vì anh nói anh không thích hát

anh chỉ thích nghe người khác hát thôi, đặc biệt là cô,đây là lần đầu tiên cô nghe anh hát 1 giọng hát trầm ấm anh hát rất hay.

Khi bài hát kết thúc mọi người trong bữa tiệc đều vỗ tay, còn có cả tiếng hít sáo nữa.

anh đứng trên sân khấu nhìn về hướng cô nói

“Bà xã, anh biết anh hát không hay, nhưng đây là thành ý của anh, mỗi 1 lời trong bài hát như lời trong lòng anh vậy, 1 cuộc sống tuyệt vời là khi thấy em luôn rạng ngời ,khi anh gặp em cuộc sống của anh đẹp hơn, vui vẻ hơn.

Tình yêu đúng thật là lạ kỳ đúng không em”

Anh bước xuống đứng trước mặt cô trên tay còn cằm 1 bó hoa hoa vàng mà cô thích

“lần trước anh cầu hôn em không có hoa cũng không có nhẫn, không có ai chứng kiến, thật là thiệt thòi cho em quá”

anh chợt quỳ 1 chân xuống, móc trong túi trong 1 cái hộp đỏ rồi mở nắp ra là 1 chiếc nhẫn kim cương lấp lánh

“Nhật Vy đồng ý lấy anh nhe”

Cả nhà hàng đều im lặng nhìn màng cầu hôn và chờ câu trả lời của cô

cô nhìn anh quỳ dưới sàn 1 tay là hoa hồng,1 tay là nhẫn cô cảm động đến nghẹn lời chỉ biết gật đầu, cố gắng kìm nén cảm xúc cô mới thuốt ra 3 chữ

“em đồng ý”

Nghe vậy anh lấy nhẫn đeo vào ngón áp út của cô, rồi đứng dậy hôn lên môi cô.

Mọi người cùng vỗ tay chúc phúc cho 2 người.

anh lau nước mắt cho cô giọng trách móc

“hôm nay ngày vui không được khóc, anh đã hứa với mọi người không làm em khóc rồi, em như vậy 1 tí nữa họ lại xử anh bây giờ”

Cô bật cười “là tại anh đó” rồi anh ôm cô vào lòng

Bà nghĩa đứng cạnh chồng mình nói

“không biết con trai mình lãng mạng vậy đó”

“thì nó giống tôi chứ giống ai”ông tự hào

Ba mẹ Vy chỉ biết nhìn cặp trai gái mà gật đầu hài lòng

Nguyệt Vy thì vô cùng ngưỡng mộ

“ngưỡng mộ chị 2 quá, được anh rể cầu hôn lãng mạng vậy”

Gia huy đang thầm trách(tại sao anh ta không chỉ mình cách này nhỉ).

Khi nghe Nguyệt Vy giọng ngưỡng mộ cậu liền tranh thủ cơ hội

“nếu em thích anh cũng có thể làm vậy với em mà”

“em không thích giống người khác, anh tối ngày học theo, không biết suy nghĩ à”

Nguyệt Vy trách móc

“thật an tâm khi Nhật Vy tìm được hạnh phúc”

Ái Vân đứng cạnh chồng mình nhìn bạn thân rốt cuộc cũng có được hạnh phúc

Minh Tuấn đứng cạnh cũng chen vào

“mong em ấy sẽ thế này mãi”.

Nghe vậy Hải phong hỏi “vẫn chưa an tâm à”

Minh tuấn gật đầu “có chút chút”

Do mọi người còn phải đi làm, đi học nên dự xong hôn lễ mọi người lập tức lên xe về không ở lại chơi.

“em dọn qua đây với anh luôn nhe”

“lại nữa rồi, đã nói chừng nào chính thức kết hôn ưm mới don qua mà”

“nhưng anh không muốn ngủ 1 mình”

“anh đồng ý với em rồi mà, muốn nuốt lời hả”

“anh nhớ rồi” anh iểu xiều nói

“thôi được rồi, tuần này em ở đay với anh, hết tuần này em mới về nhà mình”

“vậy cũng không tệ”

nói xong anh bế cô lên phòng “động phòng thôi”

Mới đây mà sắp hết tuần rồi, ngày mai không được ngủ cùng cô rồi, nhưng không sao cô không qua nhà anh thì anh qua nhà cô như lúc trước cũng vậy thôi, vừa nghĩ anh vừa cười gian.

có tiếng chuông điện thoại reo lên làm anh bừng tỉnh

“bà xã à, có điện thoại, là Nguyệt Vy gọi”

“em đang gọi đầu, anh nghe dùm em đi”

tiếng trong phòng tắm vọng ra

Anh mở túi sách lấy điện thoại

“alo, anh nghe nè Nguyệt Vy”

“anh rể hả, chị hai em đâu rồi”

“chị em đang tắm có gì không em”

“dạ không, em điên thoại hỏi thăm chị 2 thôi”

“tí chị 2 ra anh nói chị 2 điện thoại lại cho em”

“dạ, bye anh rể”

Cúp máy anh định bỏ điện thoại vào túi sách thì nhìn thấy thứ mà anh không nên thấy vẻ mặt liền tối sầm

Cô bước ra thấy mặt anh có vẻ không được vui

“có chuyện gì sao anh, Nguyệt Vy trong điện thoại chọc giận gì anh à”

Anh lạnh lùng nói “không có”

rồi thẩy vĩ thuốc ra “sao em uống cái này hả”

Vì túi sách của cô là nơi anh không đụng đến nên cô rất yên tâm để vĩ thuốc tránh thai trong túi sách mà không sợ anh phát hiện nào ngờ hôm nay

“anh nghe em nói nè, em không muốn đến ngày cưới mà cái bụng mình phình to nên mới uống cái này thôi, anh cũng không muốn em xấu hổ đúng không”

cô nũng nụi ngồi trên đùi tay choàng qua cổ anh nói

“nhưng em biết anh cực khổ bao nhiêu không, anh đã đâm không biết bao nhiêu cái bao cao su mà em thì lại uống thuốc tránh thai”

nói ra mới biết mình bị hớ anh vội lấy tay che miệng lại

“anh đi tắm, trời nóng quá”

“đứng lại”

cô nhìn bóng lưng anh lớn tiếng kêu “quay lại đây cho em”

Anh quay lại cười hì hì “anh nóng quá đổ cả mồ hôi rồi nè”

anh chỉ mồ hôi trên chán

Cô đi đến trước mặt anh cũng nỡ nụ cười

“em từng nghĩ tại sao anh tự nguyện dùng bảo vệ vậy, thì ra anh có mưu kế, anh muốn em chưa cưới mà xấu mặt phải không”

“tại anh muốn cho ba mẹ có cháu bồng sớm thôi mà, em đừng tức giận, là ba chỉ anh đó”

ôm cô vào lòng rồi tìm người gánh tội giùm mình

Thấy anh biết lỗi cô đành bỏ qua

“tha cho anh lần này đó”

“cảm ơn bà xã, mình đi ngủ đi”

“không phải anh nói tắm hả”

“làm xong chuyện rồi tắm”

“đừng sờ chỗ đó em nhột”

Trên giường những tiếng cười giỡn dần thay thế thành tiếng rên nhẹ, rồi 2 người từ từ chìm vào giấc ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.