Có người nói, trong đời mỗi người có trung bình sáu
năm dùng để nằm mơ.
Tuy Du Nhiên mới sống được non nửa đời người, nhưng đã
nằm mơ vô số lần, nhưng số giấc mơ khiến cô nhớ rõ cũng không nhiều.
Trong số đó, có một giấc mơ màu sô cô la.
Đúng vậy, Du Nhiên mơ thấy mình lạc vào một thế giới
toàn kẹo và sô cô la, cây cỏ nơi đó là những dây đường màu xanh, hoa nơi đó là
những quả mứt màu hồng, nước sông nơi đó là sô cô la trắng, đất nơi đó là sô cô
la đen.
Kẻ thích đồ ngọt như Du Nhiên nghĩ mình thực sự đã tới
thiên đường, cô nàng bắt đầu ăn uống thả cửa.
Tất cả những thứ đó đều là thức ăn cô thích nhất, ngay
cả không khí cũng tràn ngập mùi bạc hà thơm mát.
Giấc mơ đẹp kia kéo dài rất lâu, lâu đến mức bụng Du
Nhiên sôi lên vì đói.
Vì vậy, cô tỉnh lại.
Khi ý thức được có lẽ cả đời mình không thể mơ lại
giấc mơ này nữa, Du Nhiên cố gắng một lần cuối cùng – cô không mở mắt, cô muốn
trở lại nơi ngay cả cái ghế cũng do thỏ bọc đường xếp thành kia một lần nữa.
Kết quả đương nhiên không được như mong muốn, Du Nhiên
rầu rĩ mở mắt ra.
Lúc này, cô nhìn thấy một cậu trai trẻ đang đứng bên
cạnh cửa sổ phòng mình.
Du Nhiên khi đó vì tuổi còn nhỏ, tầm mắt hạn hẹp, chưa
va chạm nhiều với đời, vì vậy những hình dung về bề ngoài của người khác đều
lấy nhân vật trên phim truyền hình làm tham chiếu.
Lúc này, Du Nhiên nghĩ, cậu trai anh hùng khí khái này
dường như còn đẹp hơn Trương công tử trong “Tiểu Thanh nhà ta”.
Thiếu niên anh khí vươn tay ra, mà trong lòng bàn tay,
lại chính là sô cô la mà cô thích nhất, hình chữ nhật, chia làm nhiều ô vuông,
giống như những ô cửa.
“Tặng cho em.” Cậu bé nói.
Trong một giây đó, Du Nhiên nghĩ, thiếu niên này dường
như còn đẹp mắt hơn cả Tiểu Bạch Long mà Đường Tăng cưỡi trong Tây Du Ký.
Tiểu Bạch Long nói tiếp: “Anh là Cổ Thừa Viễn, là anh
trai em… Anh ruột.”
Du Nhiên dùng ý chí rất lớn mới dời mắt được khỏi
thanh sô cô la, nhìn về phía Cổ Thừa Viễn.
Bề ngoài của anh ta có chút âm trầm không hợp với lứa
tuổi, nhưng cũng không đáng lo, vì ánh mắt anh ta nhìn Du Nhiên rất dịu dàng,
giống như cây rong biển trong nước, mềm mại lay động.
Cổ Thừa Viễn bóc lớp giấy bên ngoài của thanh sô cô
la, mở lớp giấy bạc, đưa đến bên miệng Du Nhiên.
Du Nhiên hé miệng, nhẹ nhàng cắn một miếng sô cô la,
hình dạng lạ thường, mà miếng sô cô la trên tay Cổ Thừa Viễn cũng bị thừa lại
một miếng nho nhỏ hình răng cửa.
Sô cô la đậm đà, Du Nhiên thỏa mãn nhếch môi cười.
Cổ Thừa Viễn phát hiện, thì ra cô em gái nhỏ đang
trong thời kỳ thay răng của cậu bị thiếu một cái răng cửa.
Năm đó, Du Nhiên sáu tuổi.
“Đang nghĩ gì vậy?” Tiếng nói của Khuất Vân cắt đứt
hồi tưởng của Du Nhiên.
“Nghĩ xem đồ ăn vặt em mang theo có đủ hay không.” Du
Nhiên nói.
“Chỉ ngồi tàu hỏa hơn một tiếng.” Khuất Vân nhắc.
“Anh không chịu về cùng em, một mình em ngồi trên tàu
rất buồn chán, đành phải kiếm gì đó ăn để giết thời gian.” Du Nhiên giải thích.
“Chẳng lẽ trước đây em không về nhà một mình?” Khuất Vân
không chấp nhận lời giải thích này.
“Tình huống bây giờ khác trước kia, trước kia em cô
đơn đã quen rồi, nhưng bây giờ em đã có bạn trai, bạn trai lại không chịu đi
cùng em, em thật sự rất thảm, vì vậy em mới dùng đồ ăn để chữa thương.” Du
Nhiên âm thầm lên án Khuất Vân.
“Nếu em đã nói vậy, tôi sẽ về cùng em, đi gặp bố mẹ
em.” Khuất Vân nói.
“Không thể gặp bố mẹ, nếu không cái mạng em sẽ không
còn!” Du Nhiên vội la lên.
Nếu bố cô biết trong khi học đại học, cô không chỉ
trốn học, thi lại mà còn quyến rũ thầy giáo, vậy cô nhất định còn thảm hơn cả
miếng bã đậu.
“Vậy ý của em là…” Khuất Vân không muốn đoán tiếp.
“Ý của em là, dù sao quãng đường cũng không xa, hay là
anh cũng lên tàu đưa em về nhà, sau đó tự mình quay về, được không?” Du Nhiên
nhìn bạn trai, ánh mắt lấp lánh ánh sao.
Nhưng câu nói của Khuất Vân đã dập tắt ánh sáng của
cô: “Không được.”
Tuy đã bị đả kích thành quen, nhưng Du Nhiên vẫn muốn
làm bộ tức giận một chút, coi như làm rõ lập trường của mình. Vì vậy, ngày hôm
sau, cô không để Khuất Vân đến tiễn, một mình lên tàu hỏa.
Rất may, chỗ ngồi của cô sát cửa sổ, Du Nhiên đeo tai
nghe, vùi đầu trong hai tay, định đánh một giấc.
Trong tiếng nhạc ầm ĩ, Du Nhiên cảm nhận được tàu hỏa
bắt đầu chuyển động, lay động rất nhẹ, ngủ càng ngon.
Nhưng ngay lúc đó, một bàn tay sờ vào chân Du Nhiên.
Dám sàm sỡ giữa nơi công cộng?!
Du Nhiên lẳng lặng thò tay kia vào trong túi quần, móc
ra một cái huy hiệu trường, nhẹ nhàng nhấn một cái, chiếc kim băng sắc bén bật
ra.
Đối phó với lũ dê già nhất định phải quyết liệt như
những kẻ Pakistan đánh bom tự sát.
Du Nhiên thầm đếm đến ba, mạnh mẽ công kích, đâm đầu
kim băng nhọn hoắt về phía cái móng heo kia.
Nhưng công kích của cô thất bại – bàn tay cầm hung khí
của Du Nhiên bị nắm lấy.
Du Nhiên nổi giận, dù thế nào cô cũng là một Đảng viên
dự bị, nay lại bị đùa giỡn giữa ban ngày ban mặt, còn đến mức này.
Vì vậy, cô trợn mắt đứng lên, muốn khiến con dê già
này xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu.
“Sờ…” cái đầu nhà mi.
Đây vốn là lời thoại đầu tiên mà Du Nhiên đã nghĩ sẵn.
Nhưng khi nhìn thấy tên dê già kia, Du Nhiên đột nhiên
thay đổi lời thoại: “Sờ… thật giỏi.”
Nguyên nhân ở chỗ, người ở bên cạnh cô, chính là Khuất
Vân.
Tâm trạng của Du Nhiên, từ giận dữ đến vui mừng, thay
đổi quá nhanh, toàn bộ cơ mặt co rúm lại có chút quái dị.
“Sao anh lại ở đây?” Du Nhiên hỏi.
“Không phải em nói nếu không có bạn trai đi cùng, em
sẽ ăn rất nhiều sao? Tôi cẩn thận suy nghĩ lại, nếu em còn ăn nữa tôi sẽ ôm
không nổi, vì vậy, tôi tới đây.” Đây là câu trả lời của Khuất Vân.
“Ai cần anh ôm.” Du Nhiên hừ nhẹ một tiếng, nhưng
trong đó lại có chút ngọt ngào.
“Không phải tôi muốn ôm, mà lần nào cũng là em chủ
động nhào vào.” Khuất Vân dùng giọng điệu bình thản nói ra một câu trả lời rất
không nể tình.
“Nể mặt anh nghe lời em như thế, hôm nay em sẽ không
tính toán việc anh đổi trắng thay đen.” Nói xong, Du Nhiên luồn tay qua khuỷu
tay Khuất Vân, cái đầu nho nhỏ ngoan ngoãn gối lên vai anh.
“Nếu lúc nào em cũng ngoan như thế này thì thật tốt.”
Khuất Vân nói.
“Nếu lúc nào anh cũng quan tâm em như thế này thì thật
tốt.” Du Nhiên đánh trả.
“Xem ra,” Khuất Vân mỉm cười: “Chúng ta thật sự không
thỏa mãn được đối phương.”
“Có ý gì? Khuất Vân, em cảnh cáo anh, đừng có ý đồ gì,
nếu không em sẽ…” Du Nhiên không nói tiếp nữa.
Tàu hỏa chạy vào đường hầm, những tiếng vang ầm ầm,
màng nhĩ như bị luồng khí đè nén, dùng lực vỗ vào trong.
Một phút sau, tàu hỏa ra khỏi đường hầm, trong nháy
mắt, ánh mặt trời lại tràn ngập.
Du Nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ, vô số bóng cây màu xanh
tràn ngập ngoài cửa sổ, ánh mặt trời rực rỡ.
Khuất Vân bỗng nhắc lại chủ đề vừa rồi: “Nếu tôi có ý
đồ gì khác, em sẽ làm gì?”
“Em sẽ không làm gì cả.” Du Nhiên nói.
“Không làm gì cả? Vậy không giống Lý Du Nhiên.” Khuất
Vân nói.
“Không, thật sự sẽ không làm gì cả.” Giọng nói của Du
Nhiên vang lên từ trong vòng tay Khuất Vân: “Nếu anh làm chuyện gì có lỗi với
em, em sẽ không làm gì cả, không thích anh nữa, không quan tâm đến anh nữa,
không nhớ anh nữa, không nhìn anh nữa.”
“Vậy sao?” Khuất Vân lên tiếng.
“Đúng vậy.” Du Nhiên dùng vành tai cọ cọ lên vai Khuất
Vân, quần áo anh có một mùi thơm rất tươi mát: “Nhưng, em sợ lúc đó anh cũng
rất thích em không còn mè nheo bên cạnh nữa.”
“Vì sao lại không có chút tự tin về bản thân như vậy?”
Khuất Vân cười, tiếng cười khiến bờ vai anh rung rung.
“Nhờ anh ban tặng cả đấy.” Du Nhiên lên án: “Nếu bình
thường anh quan tâm đến em một chút thì em đã không tự ti như thế.”
“Tôi ác như vậy sao? Có lẽ do em nghĩ quá nhiều thôi.”
Khuất Vân nói.
Du Nhiên lập tức ngẩng đầu lên, nói: “Được rồi, nếu
anh muốn chứng minh mình quan tâm đến em, thì theo em về nhà gặp bố mẹ đi.”
“Thực sự phải làm vậy?” Khuất Vân hỏi.
“Đúng vậy.” Du Nhiên gật đầu.
“Em thực sự muốn tôi làm vậy?” Khuất Vân hỏi lại.
“Đúng.” Du Nhiên lại gật đầu.
“Được thôi.” Khuất Vân cong môi cười: “Vậy tôi đi gặp
bố mẹ em.”
Đoàn tàu tốc hành cấp tốc đưa hai người đến cái tổ
chim của Du Nhiên, sau khi xuống xe, Khuất Vân cầm lấy hành lý của Du Nhiên,
nói: “Được rồi, đi thôi.”
“Được… Tới nhà em.” Tuy Du Nhiên ra vẻ thoải
mái nhưng tâm tình đang chìm nổi bất định.
Lời vừa rồi chỉ nói cho có thôi, mục đích là để kiểm
tra suy nghĩ thật của Khuất Vân, không ngờ hiện giờ đâm lao đành phải theo lao.
Nhưng ít nhất, cô không ăn được cánh gà nướng yêu quý
rồi.
Hay Khuất Vân chắc chắn rằng cô chỉ nói đùa thôi? Nếu
giờ cô bảo không đi nữa dường như có chút mất mặt.
“Ăn cơm trước đi, em đói rồi.” Du Nhiên kéo Khuất Vân
tới một tiệm ăn nhanh gần ga tàu hỏa, gọi một phần đồ ăn, ăn thật chậm.
Ăn được một nửa, Du Nhiên ngẩng đầu, đối diện với
Khuất Vân: “Anh… thật sự dám sao?”
Khuất Vân cầm khăn tay, giúp bạn gái lau sốt cà chua
bên mép, lời nói có ý tứ sâu xa nhẹ tràn ra khỏi môi: “Sao? Em không dám à?”
“Đương nhiên, em dám.” Du Nhiên không hưởng thụ sự
chăm sóc của Khuất Vân, trực tiếp vươn cái lưỡi hồng nhạt, liếm sạch sốt cà
chua bên mép.
Hai người đều không nói rõ, nhưng lại rõ ràng đối
phương đang ám chỉ cái gì,
Cơm nước xong xuôi, bắt một chiếc taxi, hai người lên
xe, thẳng hướng về phía nhà Du Nhiên.
Càng về tới gần nhà, khung cảnh càng quen thuộc, trái
tim Du Nhiên lại đập thình thịch, không nghỉ lấy một giây.
Chạy tới nửa đường, một đoạn đối thoại tương tự lại
bắt đầu.
“Anh… thật sự dám sao?”
“Sao? Em không dám à?”
“Đương nhiên là em dám.”
Nhưng đoạn đối thoại không rõ ràng lại khiến tài xế đổ
mồ hôi lạnh, rất sợ gặp phải đôi tình nhân giết người cướp xe. Vì vậy, tài xế
càng nhấn ga nhanh hơn, vượt qua ba cái đèn đỏ, dùng thời gian ngắn hơn bình
thường một nửa, đưa bọn họ về đến nhà.
Đứng trước cửa tiểu khu, Du Nhiên ngẩng đầu nhìn cửa
sổ nhà mình, nuốt nước bọt, hỏi lần thứ ba: “Anh… thật sự dám sao?”
Câu trả lời của Khuất Vân không đổi: “Sao? Em không
dám à?”
Lần này, Du Nhiên quả thật không dám: “Em tin anh thật
lòng, được rồi, mời anh đi, chúng ta núi xanh nước biếc, một tuần sau gặp lại.”
Nói xong, Du Nhiên giật lấy hành lý, nhưng Khuất Vân
kéo lại: “Hiện giờ đến lượt tôi hoài nghi tấm chân tình của em.”
“Anh… thật sự muốn vào?” Du Nhiên bắt đầu bồn chồn
trong lòng, tim đập thình thịch.
“Xem ra, dường như em không muốn?” Khuất Vân lý giải
vẻ mặt Du Nhiên.
“Đương nhiên… không phải.” Du Nhiên nghĩ một đằng nói
một nẻo.
“Vậy đi thôi.” Khuất Vân nhấc hành lý lên, sải bước
vào tiểu khu.
Du Nhiên biết, cô sẽ chẳng bao giờ đấu lại được Khuất
Vân, vì vậy cô chịu thua: “Nếu bây giờ anh lên, dao làm bếp nhà em sẽ nhuốm
máu, đương nhiên, người bị chém sẽ là chúng ta… Coi như em sai rồi, em xin anh
về trước đi, nhé.”
“Vậy, sau này có dám thử tôi mọi lúc thế nữa không?”
Khuất Vân hỏi.
“Không dám nữa, không dám nữa, em tin anh vô cùng thật
lòng, vô cùng cuồng nhiệt.” Du Nhiên nhanh chóng chịu thua.
“Vậy được rồi.” Khuất Vân buông hành lý của Du Nhiên
xuống, nhẹ giọng dặn dò hai câu rồi xoay người định đi.
“Chờ một chút.” Du Nhiên chạy tới khóm cây bên cạnh,
khom người vẫy Khuất Vân: “Lại đây.”
“Có lựa chọn nào khác không?” Đối với những hành động
trẻ con này của Du Nhiên, Khuất Vân vẫn luôn tự thôi miên bản thân coi như
không thấy.
Tuy nói vậy, nhưng chân anh vẫn bước về phía bên cạnh
Du Nhiên.
Du Nhiên kiễng chân, hai tay vòng quay cổ Khuất Vân,
môi hơi mím lại: “Dù thế nào chăng nữa chúng ta cũng phải chia xa mấy ngày, sao
anh có thể đi mà không để lại cái gì như thế chứ?”
Gió nhẹ thổi qua, khẽ lay động tán lá xanh, ánh mặt
trời cũng trở nên lung linh, chớp lên trong mắt Khuất Vân.
Cho dù đôi mắt Khuất Vân là hồ sâu, nhưng ít nhất,
trong giây phút đó, Du Nhiên nhìn thấy mặt nước thật ấm áp.
“Cung kính không bằng tuân lệnh.” Du Nhiên nghe anh
nói vậy.
Sau đó, tay phải Khuất Vân nắm lấy cái eo nhỏ của Du
Nhiên, anh cúi người về trước, cô nghiêng người về sau, cứ như vậy, hai người
tạo thành tư thế lãng mạn kinh điển.
Đương nhiên, nụ hôn của anh vẫn bình tĩnh và có chất
lượng như trước.
Không phải kiểu mút vào ầm ầm như cướp nước miếng,
cũng không phải kiểu gặm cắn như quỷ chết đói đầu thai, chỉ là một nụ hôn trong
yên lặng, nhưng sức lực đó, cảm giác thư thái đó, đều vô cùng thích hợp.
Du Nhiên cảm thấy thật mỹ mãn.
Cho đến khi gió ngừng lại, Khuất Vân mới nâng thắt
lưng đang song song với mặt đất của Du Nhiên lên thành một góc vuông với mặt
đất.
Du Nhiên choáng váng – bị vui sướng dìm chết.
“Cái này, có đủ để em ngồi yên mấy ngày không?” Khuất
Vân hỏi.
Phục hồi lại tinh thần, trái tim Du Nhiên bắt đầu đập
thình thịch như đếm bảng cửu chương: “Nếu em nói không đủ thì sao?”
Khuất Vân ôm lấy eo cô lần nữa, động tác này khiến Du
Nhiên cảm thấy kích thích và mừng thầm, cô nhìn Khuất Vân chậm rãi hướng về
phía mình, ngửi thấy mùi hương của Khuất Vân càng ngày càng gần, nhìn thấy đôi
mắt khi thì trong suốt khi thì mờ ảo của Khuất Vân, nghe thấy giọng nói thanh
nhã của anh: “Vậy… tôi dùng ống nghiệm cất giữ ít nước miếng tặng em nhé.”
Trong một giây đó, cuối cùng Du Nhiên cũng hiểu mình
đã vơ phải một gã khiến cả con người và thần thánh đều căm ghét.
Nhưng nếu đã gặp, Du Nhiên cũng không thể trốn tránh
được, ai bảo chính cô cứ nhất định chọn anh cơ?
Vì vậy, cô đành rộng lượng phất tay, kéo hành lý đi về
phía nhà mình.
Trong thang máy, Du Nhiên lấy ra một chiếc gương, cẩn
thận kiểm tra đôi môi vừa tiếp nhận nụ hôn của mình, còn may, chỉ hơi hồng, bôi
chút son che đi là được.
Chuẩn bị tất cả xong xuôi, Du Nhiên lấy chìa khóa ra,
mở cửa.
Bố mẹ nghe tiếng, quay đầu lại nhìn thấy con gái đã
về, đương nhiên vô cùng vui mừng, vội vã giúp Du Nhiên đặt hành lý xuống, lấy
dép cho cô, liên tục hỏi cô đi đường có mệt không.
Nhưng lúc này Du Nhiên không có tâm trí đâu để trả
lời, dù chỉ một câu, cô nhìn thấy, trên bàn trà trong phòng khách, đặt rất
nhiều thuốc bổ, tuyết cáp*, huyết
yến, và một số loại thuốc Đông y quý.
*Tuyết cáp là thịt một loại ếch quý, sinh
trưởng trong rừng Trường Bạch, phía Đông Bắc Trung Quốc.
Nhìn qua, có vẻ là quà tặng, hơn nữa còn là quà tặng
được đưa tới chưa lâu.
Trong những người Du Nhiên biết, chỉ có một người có
thể tiêu số tiền lớn như vậy, đồng thời cũng là người mà cô cố gắng né tránh
hơn hai năm nay – Cổ Thừa Viễn.
“Cổ Thừa Viễn đã tới ạ?” Du Nhiên hỏi thẳng vào vấn
đề.
Bố của Du Nhiên, Lý Minh Vũ nhíu mày: “Càng lớn càng
không lễ phép, ngay cả anh trai cũng không chịu gọi.”
“Anh ta đi từ lúc nào?” Du Nhiên hỏi, đương nhiên, vấn
đề cô quan tâm nhất là ngày mai Cổ Thừa Viễn có đến nữa hay không.
Bạch Linh đặt hành lý con gái xuống bên cạnh sô pha,
im lặng một lúc rồi quyết định nói thật: “Thừa Viễn giúp mẹ tới siêu thị mua
bột chiên, lát nữa sẽ quay lại.”
Chuyện này thật sự khiến Du Nhiên chấn động trong
lòng, hai chân đã muốn chạy ra ngoài.
Bạch Linh ngồi xổm trên mặt đất, giúp Du Nhiên lấy
từng bộ quần áo ra.
Trước giờ Du Nhiên đều vo tròn quần áo, nhét lung tung
vào túi, vì vậy lần nào về nhà, chuyện đầu tiên Bạch Linh làm chính là giải cứu
đám quần áo đáng thương của con gái.
Lúc này, bà đưa lưng về phía Du Nhiên, vừa sắp xếp lại
hành lý, vừa nhẹ giọng nói một câu: “Mẹ chỉ muốn hôm nay cả nhà có thể vui vẻ
ăn một bữa cơm.”
Du Nhiên thừa nhận, những lời này đã đánh bại cô, mặc
kệ giữa cô và Cổ Thừa Viễn đã xảy ra chuyện gì, nhưng mẹ cô vô tội.
Nhớ tới mẹ vẫn luôn đối xử với mình rất tốt, Du Nhiên
quyết định nhẫn nhịn, cố gắng thỏa mãn nguyện vọng nho nhỏ này của bà.
“Được rồi, ngồi xuống trước đi, chỉ lát nữa là được
ăn.” Lý Minh Vũ cười ha ha bước vào phòng bếp, tiếp tục biểu diễn tay nghề.
Nghĩ đến lát nữa sẽ gặp mặt Cổ Thừa Viễn, trong lòng
Du Nhiên cảm thấy lo lắng, không ngồi yên được, đành đi lên sân thượng hóng
gió.
Quang cảnh xung quanh tiểu khu nhà Du Nhiên không tệ,
thường xuyên thấy những ông lão bà lão dắt tay cháu nhỏ, hoặc những đôi thanh
niên tình tứ nắm tay đi dạo trên đường mòn, cảnh tượng này khiến cho trong lòng
sinh ra cảm giác lười biếng.
Nhưng khi ánh mắt Du Nhiên nhìn về phía cửa tiểu khu,
cảm giác thanh thản vừa rồi đã bị nỗi sợ hãi đánh tan thành mây khói.
Bởi vì cô nhìn thấy, ở cửa tiểu khu, Khuất Vân và Cổ
Thừa Viễn đang nói chuyện với nhau.
Tuy cách rất xa, nhưng đó là hai người con trai quen
thuộc nhất với Du Nhiên, Du Nhiên tất nhiên không nhìn nhầm.
Du Nhiên nhớ Khuất Vân từng nói anh và Cổ Thừa Viễn là
bạn học, vì vậy bọn họ quen nhau cũng không có gì đáng ngạc nhiên, nhưng, Khuất
Vân giải thích chuyện anh xuất hiện ở đây thế nào?
Trái tim Du Nhiên giống như một cuộn len bị mèo đùa
nghịch, hỗn loạn không còn hình dạng gì nữa.
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Nếu Khuất Vân thẳng
thắn nói với Cổ Thừa Viễn về quan hệ của bọn họ, vậy…
Du Nhiên cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng
trực giác nói cho cô biết, Cổ Thừa Viễn sẽ không bỏ qua.
Tuy đã là cuối thu, nhưng lưng Du Nhiên vẫn ướt đẫm mồ
hôi lạnh.
Ngay khi cô sắp phát điên mà hét lên, hai bọn họ tách
ra.
Du Nhiên vội vàng trốn vào phòng vệ sinh, lấy điện
thoại ra, gọi cho Khuất Vân.
Sau khi gọi được, Du Nhiên không nhiều lời vô ích,
trực tiếp hỏi: “Vừa rồi anh gặp Cổ Thừa Viễn?”
Bên kia ngừng lại một lát, im lặng đến mức có chút kỳ
lạ, nhưng rất nhanh, tiếng trả lời của Khuất Vân truyền đến: “Đúng vậy, cậu ta
nói với em?”
“Em đứng trên sân thượng nhìn thấy!” Du Nhiên vội vàng
hỏi: “Anh có nói cho anh ta biết quan hệ giữa chúng ta không?”
Câu trả lời của Khuất Vân khiến Du Nhiên thở phào nhẹ
nhõm: “Không có, sao? Em không muốn cho cậu ta biết?”
“Anh ta biết nhất định sẽ… nhất định sẽ nói cho bố mẹ
em biết, đến lúc đó em sẽ chết rất thảm, anh cũng sẽ chết rất thảm, vì vậy, bất
luận thế nào, trước khi có lệnh của em, anh không được để lộ ra quan hệ giữa
chúng ta cho anh ta, hiểu chưa?” Du Nhiên rất hoảng, cô sợ nhất không phải bố
mẹ, mà là người vừa nói chuyện với Khuất Vân.
Khuất Vân đồng ý.
Du Nhiên yên tâm, vốn định nhân cơ hội này đòi một nụ
hôn, nhưng nghĩ đến cảnh tượng trong phòng vệ sinh không quá đẹp mắt, vì vậy
đành thôi.
Ngắt máy, vừa mới mở cửa phòng vệ sinh, cô lập tức
chửi thầm một tiếng, bởi vì trên sô pha trong phòng khách, Cổ Thừa Viễn đang
ngồi đó đợi cô.
“Đã lâu không gặp.” Cổ Thừa Viễn nói.
Gương mặt anh ta vẫn mang theo vẻ anh hùng khí khái,
dáng người cao thẳng, khiến cả thế giới đều bao quát dưới cái nhìn của anh ta,
mà sự hờ hững trong ánh mắt lại là tín hiệu đẩy người ta ra xa nghìn dặm.
Anh ta đẹp, cũng chỉ nên nhìn từ xa.
Nhưng khi đó Du Nhiên không làm được như vậy, bởi vì
Cổ Thừa Viễn đã luôn luôn khiến cô nghĩ rằng, đối với anh ta, cô không giống
những người khác.
Tất cả dịu dàng, giống như chỉ dành cho một mình cô.
Ít nhất… trước khi chuyện đó xảy ra, cô đã cho rằng
như vậy.
Lúc này, Lý Minh Vũ bưng món ăn vừa nấu xong từ trong
phòng bếp đi ra, cười nói: “Tiểu Viễn, mau cùng em con đi rửa tay đi, chúng ta
sắp ăn cơm rồi.”
Du Nhiên đi vào phòng bếp, đổ nước rửa tay lên tay,
nhưng còn chưa bắt đầu chà xát, Cổ Thừa Viễn đã từ phía sau cầm lấy cổ tay cô.
Không chỉ cầm lấy cổ tay, thân thể anh ta cũng dán sát
vào sau lưng cô.
Du Nhiên giống như con chuột bị sập bẫy, nhất thời
giật mình, kêu ra tiếng.
“Sao vậy?” Bạch Linh nhô đầu nhìn vào cửa phòng bếp.
“Không có gì ạ.” Cổ Thừa Viễn cười cười: “Tranh cướp
với em ấy thôi ạ.”
Trong lúc nói vậy, Cổ Thừa Viễn cũng lấy mất hơn một
nửa nước rửa tay màu xanh lục trên tay Du Nhiên.
“Đừng náo loạn nữa, mau tới ăn cơm đi.” Bạch Linh cười
cười, rời khỏi phòng bếp.
Chờ mẹ vừa đi, Du Nhiên lập tức trốn vào góc phòng,
cảnh giác nhìn Cổ Thừa Viễn.
Cổ Thừa Viễn đi thẳng tới vòi nước, chậm rãi vươn tay
ra, dòng nước rất nhỏ, rất nhẹ, giống như giọng nói của anh ta: “Còn nhớ không?
Khi còn bé, đều là anh giúp em rửa tay.”
Nhớ, Du Nhiên đương nhiên nhớ.
Khi đó, mỗi cuối tuần, Cổ Thừa Viễn đều tới nhà cô.
Khi đó, Du Nhiên còn rất nhỏ, không với tới chốt mở
vòi nước, Cổ Thừa Viễn sẽ đứng phía sau cô, giúp cô thoa nước rửa tay, cầm lấy
tay cô, nhẹ nhàng chà xát.
Khi đó, cô chỉ đứng tới hông anh ta.
Du Nhiên nhớ, nhưng cô vẫn trả lời: “Vậy sao?”
Dùng một câu nghi vấn, giống như bản thân đã quên đi
tất cả.
Cổ Thừa Viễn rửa sạch bọt xà phòng trên tay, dùng khăn
sạch lau khô, rồi lại quay đầu lại, chậm rãi nở nụ cười: “Em còn nhớ… Giống như
anh, vĩnh viễn nhớ.”
Trong lòng Du Nhiên, một thoáng lạnh, một thoáng nóng.
“Nếu không tới nhanh bố mẹ sẽ ăn hết nhé.” Lý Minh Vũ
kêu lên.
Hai người không thể giằng co thêm được nữa, lần lượt
đi ra ngoài.
Đồ ăn rất phong phú, nhưng Du Nhiên không cảm nhận
được chút hương vị.
Bố mẹ và Cổ Thừa Viễn dường như nói rất nhiều chuyện,
Du Nhiên cũng không chú ý nghe, chỉ khi bị hỏi tới cô mới miễn cưỡng trả lời lấy
lệ.
Nói một lúc, Lý Minh Vũ đột nhiên hỏi: “Tiểu Viễn, vừa
rồi sao con lại đi siêu thị lâu như vậy, không phải lạc đường đấy chứ?”
“À, con gặp một người quen ở cửa tiểu khu.” Cổ Thừa
Viễn nói.
Nghe vậy, Du Nhiên vẫn giả làm hóa thạch cảm thấy từng
tế bào trong cơ thể như sống lại, tuy cô biết câu hỏi của mình rất có thể khiến
Cổ Thừa Viễn chú ý, nhưng cô không nhịn được: “Là ai?”
Tính toán của Du Nhiên là, để xem có may mắn nghe được
một số chuyện của Khuất Vân khi còn ở trường không, ví dụ như để xem anh có
phải là loại đàn ông ăn chơi không.
Nhưng câu hỏi của cô lại bị cha già nhà mình xuyên
tạc: “Ý của em gái con là, người kia là nam hay nữ? Nếu là nam có điều kiện
tốt, nhân phẩm tốt, thì giới thiệu cho con bé, còn nếu là nữ có điều kiện tốt,
nhân phẩm tốt thì cũng nên nhanh chóng biến người ta thành chị dâu của con bé
đi.”
“Ha ha.” Du Nhiên cười khổ: “Bố thật hài hước.”
Nghe vậy, khóe miệng Cổ Thừa Viễn mang theo chút mờ
ám: “Du Nhiên, em thật sự có ý này?”
Du Nhiên nhét một miếng thịt vào miệng, lấy tiếng nhồm
nhoàm che khuất giọng nói của mình: “Cứ cho là vậy đi.”
“Đúng rồi, rốt cuộc là ai?” Lý Minh Vũ hỏi.
“Một người quen trong quá khứ.” Đây là câu trả lời của
Cổ Thừa Viễn.
Đúng vậy, người quen.
Tất cả mọi người đều là người quen.
Đây là bài học thứ chín mà Khuất Vân dạy cho Du Nhiên
– Người quen, chỗ nào trên thế giới cũng có.