Du Nhiên không thích bỏ cuộc một cách dễ dàng, cô cho
rằng, khi mọi chuyện còn chưa tới bước đường cùng thì phải nỗ lực đến cùng.
Bởi vậy, sau khi nhìn thấy kẻ thù kia thì ra lại là
giảng viên nhà mình, Du Nhiên dần dần bình tĩnh lại từ trong khiếp sợ, bắt đầu
an ủi bản thân: chỉ cần không để cho anh ta nhìn thấy mình là được rồi.
Dù sao những công việc vặt vãnh của giảng viên rất
nhiều, đâu thể chỉ mặt điểm tên từng người trong khoa, đúng không?
Vì vậy, Du Nhiên vùi mặt xuống mặt bàn, bắt đầu kế
hoạch giả chết.
Mọi chuyện dường như đã phát triển theo hướng mà cô
tha thiết mong đợi, gã đàn ông đeo kính, hay còn gọi là thầy giáo kia nói về
một số chuyện không quan trọng lắm, dặn dò bọn họ phải qua được tiếng Anh 4,
cấp 6, qua được môn tiếng Trung, làm tốt bài trắc nghiệm máy tính, mọi việc chỉ
có thế.
Khách quan mà nói, ngôn ngữ của anh chàng này đơn
giản, rõ ràng, thẳng thắn, lưu loát, không giống với những giảng viên khác, chỉ
có một câu nói mà nhai đi nhai lại cả một giờ đồng hồ.
Vài phút sau, việc phải nói đã nói xong hết, anh ta
lấy ra danh sách lớp, bắt đầu điểm danh.
Du Nhiên thở phào một cái, may quá, may quá, may mà
hôm nay có đi, thật là ông Trời giúp đỡ, nếu bị gã này để mắt đến thì không
biết gió tanh mưa máu gì đang chờ cô nữa.
Đang may mắn được đến một nửa, một câu của anh chàng
kia khiến cho mồ hôi lạnh trên từng lỗ chân lông của Du Nhiên tuôn ra như suối.
“Cuối cùng, tôi sẽ tổng kết lại về công tác điểm danh
của tháng trước.”
Anh ta cầm sổ điểm danh đi xuống bục giảng, đi thẳng
về hướng của Du Nhiên.
“Tuần thứ nhất, Lý Du Nhiên vắng mặt không lý do.”
Anh ta dừng lại bên cạnh chỗ ngồi của Du Nhiên.
“Tuần thứ hai, Lý Du Nhiên vắng mặt không lý do.”
Anh ta đưa tay ra, làm như vô ý gõ lên mặt bàn của Du
Nhiên.
“Tuần thứ ba, Lý Du Nhiên vắng mặt không lý do.”
“Cạch, cạch, cạch, cạch.” Những ngón tay trắng như
ngọc của anh ta không nhanh không chậm, nhàn nhã, thích thú.
“Tuần thứ tư… Người vắng mặt không lý do, Lý Du
Nhiên.”
Trong chữ “Nhiên” cuối cùng kia, có thể nói là tràn
đầy hàm ý.
Du Nhiên chậm rãi ngẩng đầu, đối mặt với anh chàng
kia.
Anh ta từ trên cao nhìn xuống cô, nói với cô câu nói
đầu tiên kể từ khi bọn họ gặp nhau: “Giới thiệu một lần nữa, tôi là giảng viên
của em, Khuất Vân.”
Cho dù bị mắt kính che khuất nhưng trong mắt người đàn
ông đó vẫn hiện lên điều gì đó tăm tối, sâu xa.
Sống mũi cao thẳng, giống như dãy núi trong mây, mang
theo sự kiêu ngạo cao không thể với tới được.
Đôi môi kia, độ dày vừa phải, cánh môi mềm mại sáng
bóng, chuyển động lộ ra vẻ hấp dẫn một cách quỷ quái. Cho dù không cười, khóe
miệng kia vẫn hơi mím lại, giống như một khe suối thật sâu, hấp dẫn vạn vật, từ
nhỏ bé đến to lớn.
Đây là lần đầu tiên Du Nhiên cảm thấy cần phải nhìn rõ
người đàn ông trước mặt, bởi vì trong giờ phút này, cô có một dự cảm: sau này,
những ngày tháng của bọn họ còn rất dài.
Lần tập trung đó là thời khắc mất mặt nhất trong cuộc
đời Du Nhiên, trong sự hãm hại của gã đàn ông tên Khuất Vân kia, cô bị người
trong toàn khoa chú ý.
Mất mặt… Vô cùng mất mặt.
Trong giây phút đó, Du Nhiên đưa ra một quyết định –
đợi lát nữa ra ngoài, cô sẽ xé một mảnh vải, im lặng thắt cổ tự sát trước cửa
nhà gã đàn ông này.
Du Nhiên không phải một người hay suy nghĩ theo chiều
hướng tiêu cực, mọi việc phải nghĩ theo hướng tươi sáng mới tốt đẹp được.
Nói cách khác, vải đương nhiên không xé, mạng người
cũng không mất.
Sau khi bình tĩnh lại, Du Nhiên nghĩ một cách khách
quan, chính mình đã sai trước, làm hại Khuất Vân bị người ta tát một cái, đã
vậy, chuyện anh ta làm mình khó xử trước mặt công chúng, trả thù một chút cũng
là chuyện có thể hiểu được.
Nghĩ như vậy rồi Du Nhiên cũng trở lại bình thường.
Nợ máu phải trả bằng máu, Du Nhiên cho rằng giữa cô và
Khuất Vân nên phân biệt rõ ràng, không nên thiếu nợ nhau nữa.
Đáng tiếc là chỉ có một mình cô nghĩ cách hòa giải.
Dựa theo lệ cũ, tuần thứ sáu sau khi khai giảng là
thời gian chọn môn học tự chọn, chẳng hiểu vì sao, số lớp học mỗi học kỳ rất
hạn chế, hơn nữa lại đăng ký online, tay chân hơi chậm một chút là đã không còn
chỗ nữa.
Nhưng học kỳ này vận may không tệ, gái yêu của Du
Nhiên giúp cô cướp được một chỗ, vào tám giờ hai buổi tối cuối tuần.
Tuy gọi là gái yêu, nhưng giới tính lại là nam.
Tuy là giới tính nam, nhưng bề ngoài lại trắng trắng
mềm mềm, ngọt ngọt mịn mịn, xinh xắn, đáng yêu như búp bê.
Dùng lời nói của Du Nhiên để hình dung chính là: “Tớ
còn giống đàn ông hơn cậu.”
Bởi vì đây là sự thật nên gái yêu tên Diệp Hồng này
cũng không có hứng thú phản bác, ngược lại còn vui vẻ tiếp nhận.
Hai buổi chiều cuối tuần không có lớp, Du Nhiên ngủ
thẳng từ trưa tới tận bảy giờ tối mới lười biếng tùy tiện thay một bộ quần áo,
chạy tới phòng 1405 của lớp học tự chọn.
Tới nơi, gái Diệp đã giữ cho cô một chỗ, Du Nhiên ngồi
xuống, thấy còn hai mươi phút nữa mới vào lớp, liền vùi đầu ngủ tiếp.
Đang ngủ say sưa không biết trời đất gì, gái Diệp lại
bắt đầu lay cánh tay cô: “Vào lớp rồi.”
Du Nhiên dụi dụi mắt, duỗi người, ngáp một cái, mơ
màng hỏi: “Quên không hỏi, cậu chọn lớp gì đấy?”
“Giáo dục sức khỏe tâm sinh lý sinh viên.”Trong câu
trả lời của gái Diệp mang theo vẻ đắc ý: “Lớp này hot lắm đấy, mới mở vài phút
mà đã chật ních, nếu tớ không nhanh chân nhanh tay thì hắc hắc hắc…”
Du Nhiên không hiểu, lớp học này chẳng có ích lợi gì,
dù sao, thời buổi hiện nay, chỉ cần ở trong ký túc xá, đóng cửa lại xem một
tiếng phim A là việc gì chẳng biết, còn có gì không hiểu hay sao, cần gì mỗi
tuần lại phải lên lớp hai tiếng đồng hồ nữa?
Đang chuẩn bị tiếp tục ngủ, phòng học ồn ào bỗng nhiên
yên tĩnh lại, tình hình này chỉ có một khả năng – thầy giáo giá lâm.
Du Nhiên nâng cặp mắt mơ màng lên, híp mắt nhìn về
phía bục giảng.
Vừa nhìn lên, hai con mắt của cô thiếu chút nữa đã rớt
ra ngoài.
Ông thầy này, chính là Khuất Vân!
Tuy Du Nhiên cho rằng ân oán giữa cô và anh ta đã giải
quyết xong xuôi, nhưng vừa nhìn thấy anh ta, trong lòng cô vẫn có chút không
thoải mái.
Bởi vậy, Du Nhiên vô thức thu mình lại, cố hết sức
trốn tránh, không để Khuất Vân phát hiện.
Khuất Vân bước lên bục giảng, giới thiệu đơn giản về
mình rồi bắt đầu vào bài.
Du Nhiên rụt nửa người xuống dưới bàn, vốn định duy
trì tư thế như vậy để ngủ cho tới hết buổi học, nhưng những tiếng nói thì thầm
bên cạnh khiến cô không cách nào ngủ yên được.
Mấy tiếng rì rà rì rầm này cũng chỉ có nội dung đơn
giản là khen ngợi cái vẻ bề ngoài thối tha kia của Khuất Vân.
Du Nhiên mở một con mắt, liếc nhìn Khuất Vân trên bục
giảng.
Nói thật thì bề ngoài của anh ta không tệ, nhưng những
thứ giấu bên trong thì không dám khen tặng.
Giảng đến một nửa, Khuất Vân bắt đầu lấy danh sách ra
điểm danh, nói là muốn gọi sinh viên lên trả lời câu hỏi.
Du Nhiên thấy rất rõ ràng, đôi mắt kia của Khuất Vân
chỉ giả bộ liếc về phía sổ điểm danh một giây, sau đó…
“Lý Du Nhiên.” Khuất Vân ngẩng đầu, nhìn về phía Du
Nhiên đang ngồi, một đôi mắt tối tăm trầm tĩnh, nhìn thẳng vào cô.
Du Nhiên vô cùng không hiểu, vì sao lần nào gã Khuất
Vân chết tiệt này cũng có thể biết rõ ràng vị trí của cô.
Không còn cách nào khác, trong lớp học, thầy giáo lớn
nhất, Du Nhiên đành bất chấp đứng lên.
Nhưng đây chưa phải là điều Khuất Vân muốn: “Mời bạn
lên trước bục giảng.”
Trong mắt Du Nhiên, bục giảng lúc này không khác gì
đầm rồng hang hổ, bởi vì con ác thú Khuất Vân đang yên lặng chờ ở đó.
Nhưng – Du Nhiên không có sự lựa chọn nào khác.
Từng bước một, Du Nhiên đi tới bên cạnh ác thú.
Con ác thú mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng bóc, ánh
sáng ưu nhã lướt qua trên mặt: “Cuối cùng, mời bạn xoay người, đối diện với bục
giảng.”
Mồ hôi lạnh của Du Nhiên bắt đầu từ thái dương chảy
xuống, hơi lạnh, trong lòng run sợ, làm theo lời Khuất Vân.
Tiếp theo, con ác thú bắt đầu giả dạng loài người,
giảng bài: “Mông của nam và nữ là khác nhau, cụ thể là, mông phụ nữ hình dạng
dày và tròn, hai xương hông hợp với xương chậu một góc 90 độ; mông đàn ông nhỏ,
hình vuông, góc cạnh rõ ràng… Mông có nở nang hay không là một trong những điều
kiện quan trọng của mỹ nữ thời cổ đại, mông của phái nữ không chỉ liên quan đến
vấn đề gợi cảm, mà quan trọng hơn còn có liên quan đến vấn đề sinh dục. Tục ngữ
nói, hông to dễ sinh đẻ… Mà bạn học Lý Du Nhiên này của chúng ta tuyệt đối là
cô con dâu lý tưởng trong lòng các bà mẹ chồng muốn sớm ôm cháu nội…”
Khuất Vân tiếp tục giảng bài, bạn học bên dưới tiếp
tục cười trộm, mỗi dây thần kinh của Du Nhiên đều căng cứng.
Đến lúc này cô mới biết, món nợ của mình và Khuất Vân
nếu muốn xong xuôi vẫn còn quá sớm.
Cũng tới lúc này Du Nhiên mới biết mình đã chọc vào
một người không nên dây vào.
Đó là bài học thứ hai mà Khuất Vân dạy cho
Du Nhiên – thù là không thể tùy tiện kết.