Khuất Vân chọc đúng vào tâm sự của Du Nhiên – cô nàng
thật sự muốn bị anh ăn hoặc là ăn anh.
Nhưng bị đương sự nói trắng ra như thế, Du Nhiên có
chút ngượng ngùng, bởi vậy, Du Nhiên chạy thẳng về ký túc xá, vô cùng thuần
khiết mà ngủ một mình.
Cứ ngủ như thế, ngủ thẳng tới khai giảng luôn. Tối
ngày hai mươi tám, Du Nhiên đúng giờ đi tới giảng đường cùng bạn học, ngoan
ngoãn đi tập trung, nhìn Khuất Vân vào phòng.
Lúc này, Du Nhiên hoàn toàn không cảm thấy phiền chán,
bởi vì chàng trai đang đứng trên bục giảng kia chính là của cô.
Đó là một bí mật, mang theo cảm giác cấm kỵ, là một
hương vị thật thầm kín.
Du Nhiên dùng hai tay chống cằm, đôi mắt như bóng đèn
2000 oát, sáng quắc.
Bạn học bên cạnh ngồi cũng không yên: “Du Nhiên, trải
qua một kỳ nghỉ hè, thù hận của cậu với thầy Khuất lại càng sâu rồi à?”
“Sao cậu lại nói vậy?” Tim Du Nhiên đập mạnh một cái.
Bạn học chỉ ra nguyên nhân: “Ánh mắt cậu nhìn thầy
Khuất giống như muốn ăn sống nuốt tươi người ta vậy, còn là loại không chịu nhả
xương nữa.”
“Dùng dao cắt có vẻ văn minh hơn.” Du Nhiên cười ha
ha, chuyển hướng câu chuyện.
Nguy hiểm, thật quá nguy hiểm, Du Nhiên quyết định sau
này phải cố gắng khống chế dục vọng của mình tại nơi công cộng.
Buổi tối, khi trở lại phòng ngủ, vì không gặp nhau cả
một kỳ nghỉ, mọi người đương nhiên là vô cùng nhung nhớ, theo lẽ thường sẽ phải
mở cuộc trò chuyện đêm khuya.
Bốn nữ sinh, bằng hai nghìn con vịt, suýt chút nữa
thổi bay cả nóc nhà, chủ đề câu chuyện thay đổi từ tam giác tình yêu giữa Chu
Đổng, Hầu Bội Sầm, Thái Y Lâm, đến ai đã thành công giảm đi một phân số đo vòng
đùi, cuối cùng tung ra một tin tức có sức công phá bằng một quả bom nhỏ - một
nữ sinh năm thứ hai của hệ sư phạm yêu chính chủ nhiệm lớp cô ta, sự việc phát
triển đến trình độ một nhà ba người, mà quan trọng nhất là thầy giáo kia đã có
gia đình, sau khi bà vợ biết được, bà ta không hề làm ầm ỹ, chỉ lẳng lặng thu
thập chứng cứ, di dời tài sản, chủ động đề nghị ly hôn, đuổi chồng ra khỏi nhà,
một cây kim cũng không cho mang đi, cuối cùng của cuối cùng, bà ta còn muốn
phơi bày chuyện của chồng trước và nữ sinh trước mặt lãnh đạo nhà trường, khiến
anh ta thân bại danh liệt.
Nghe nói lão thầy giáo kia còn nắm lấy vai vợ trước,
hổn hển hỏi: “Không phải cô đã hứa với tôi sẽ không nói chuyện này ra sao?”
Bà vợ trước liếc lão một cái, thản nhiên nói: “Khi kết
hôn, anh hứa cả đời này chỉ nhìn một mình tôi, kết quả thì sao?”
Chỉ như thế, ông thầy giáo kia bị nhà trường xa thải,
còn nữ sinh kia cũng bị khuyên thôi học, kết cục của hai người vô cùng thê
thảm.
Tin bát quái này khiến Du Nhiên đổ mồ hôi lạnh.
Tuy Khuất Vân không vợ cũng không con, cô cũng là gái
chưa chồng, nhưng dù sao bọn họ cũng là thầy trò, loại tình yêu này lúc nào
cũng mờ ám.
Nếu trường học biết, nói không chừng hai người cũng có
kết quả như vậy.
Thế nhưng, vừa nhớ tới gương mặt đẹp trai của Khuất
Vân, lý trí của Du Nhiên lập tức tan thành mây bay.
Trong lúc cô nàng không để ý, chủ đề buổi nói chuyện
đã thay đổi, nhưng nhân vật chính trong câu chuyện lại chuyển thành người mà Du
nhiên quen thuộc nhất, Khuất Vân.
“Mọi người có nhận ra không, thầy Khuất hình như lại
đẹp trai hơn rồi.”
“Đúng rồi, hình như rất có hương vị đàn ông.”
“Thật muốn lột áo của thầy ấy để xem cơ ngực kia thế
nào.”
“Rắc.”
“…Quái, tiếng gì vậy?”
“Hình như Du Nhiên đang cắn hạt dưa.”
“Thật ra, thứ tớ muốn lột, là quần của thầy Khuất.”
“Rắc rắc.”
“Du Nhiên, cậu cắn hạt dưa có cần dùng sức như thế
không, cẩn thận gãy răng đấy… Đúng rồi, thật ra tớ không chỉ muốn lột quần thầy
ấy, tớ còn muốn cùng thầy ấy… hí hí!”
“Tớ cũng vậy, chúng ta quyết định vậy đi, sau này hai
cậu một người chịu trách nhiệm lột áo, một người chịu trách nhiệm lột quần, tớ
lên đầu tiên.”
“Dựa vào cái gì, tớ muốn là người đầu tiên.”
“Này, tớ thành không khí từ khi nào vậy!”
“Được rồi, được rồi, được rồi, theo thông lệ quốc tế,
chơi kéo búa lá để quyết định.”
“Khực!”
“Du Nhiên, cậu cắn hạt dưa hay gặm gỗ vậy, vì sao nghe
lại đáng sợ như thế?”
Du Nhiên không lên tiếng, chỉ dùng răng cắn chăn của
mình, vô cùng phiền muộn.
… Lũ sắc nữ này, lại dám thảo luận làm thế nào mần
thịt người đàn ông của cô ngay trước mặt cô, bệnh cao huyết áp của Du Nhiên
suýt chút nữa tái phát.
Nhưng khi quan hệ đang ở trong tình trạng bí mật, ngay
cả tư cách để ngăn cản mấy cô nàng kia dâm dê cũng không có, thật bi kịch.
Chính vì điều này, Du Nhiên chỉ tay lên trời thề, cô
nhất định phải lột quần áo Khuất Vân, mần thịt anh trước tiên.
Ngày hôm sau, khi Khuất Vân nhìn thấy Du nhiên, rất tự
nhiên mà nhìn ra được có điều gì đó bất thường trong mắt cô.
“Dường như em có ý đồ gì đó.” Khuất Vân ngồi trên ghế
sô pha, hai chân thật dài, đang vắt lên nhau, tay phải nhẹ sờ mũi, đầu hơi cúi,
mấy sợi tóc trên trán hòa cùng với hàng lông mi dài.
Đen với đen, từ trong ra ngoài đều đen.
Mà tay trái của anh đang gác trên sô pha, bàn tay cầm
gọng kính.
Cho dù không phải ngày tốt, nhưng vì gặp được cảnh
đẹp, nên Du Nhiên ăn ngay nói thật: “Em định ăn anh.”
Nghe vậy, Khuất Vân khẽ nhướng mí mắt lên, đôi mắt như
dòng suối thanh mát kia có chút thay đổi, giống như có vài cánh hoa đào rơi vào
đó, lộ ra vẻ đẹp kiều diễm nhất.
Tiếp theo, anh bỗng nghiêng người, vươn những ngón tay
như ngọc nâng cằm Du Nhiên lên.
Du Nhiên nhắm mắt lại theo phản xạ.
Đến đi, đến đi, kiss lần thứ hai.
Nhưng cẩn thận cảm nhận, Du Nhiên cảm thấy động tác
của Khuất Vân có chút kỳ lạ, anh không dịu dàng nâng cằm cô, mà cố ý dùng sức
biến cái miệng cô thành hình chữ O.
Hàm răng trắng bóc của Du Nhiên đã lồ lộ ra như thế.
Kế tiếp, Khuất Vân nói như thế này: “Răng còn chưa mọc
đủ đã muốn ăn thịt người.”
Du Nhiên hóa đá, ngồi đờ ra ba phút, sau đó vẻ mặt
không thay đổi, đứng dậy, đi về phía phòng bếp.
“Làm gì vậy?” Khuất Vân hỏi.
“Lấy dao phay… băm anh ra.” Du Nhiên trả lời.
Khuất Vân vẫn nhàn nhã như không: “Đừng phí sức làm
gì, khi biết em tới, tôi đã giấu hết dao đi rồi.”
Du Nhiên: “…”
Thói quen đôi khi là một chuyện thật tốt.
Ví dụ như hiện tại, Du Nhiên đã quen với việc bị Khuất
Vân đả kích, nên cảm thấy chẳng sao cả.
Sau khi khai giảng, nhìn từ ngoài vào cuộc sống có vẻ
chẳng khác gì trước đây, nhưng sâu bên trong, sóng ngầm bắt đầu trỗi dậy.
Ví dụ như nói đến Du Nhiên, vì tránh cho tình cảm này
không bị phơi bày dưới ánh nắng, mỗi ngày cô nàng phải vắt óc nghĩ xem nên đi
đâu hẹn hò với Khuất Vân mới lãng mạn, mới an toàn.
Nhưng, bởi vì tình yêu cuồng nhiệt phân bố ra một
lượng hormone lớn, nhâm nhi những suy nghĩ phức tạp như vậy cũng khiến Du Nhiên
cảm thấy ngọt ngào.
Sau mấy tháng nóng chảy mỡ, thời tiết rốt cuộc cũng
mát mẻ hơn một chút.
Ngày hôm đó, Khuất Vân đưa Du Nhiên tới làng du lịch ở
ngoại thành uống trà, ngắm phong cảnh.
Khuất Vân ngồi trên ghế mây, hai chân vẫn vắt chéo như
thường lệ, thanh thản nhã nhặn, còn tay anh đang cầm chiếc cốc bằng đất nung,
chậm rãi uống trà.
Anh nhắm mắt lại, dưới ánh nắng mặt trời, mí mắt hơi
mỏng gần như biến thành trong suốt, giống như có thể nhìn thấy những mạch máu
nho nhỏ, cùng với dòng máu đang chảy bên trong.
Đôi môi kia, nhẹ chạm vào chiếc cốc, mềm mại như cánh
hoa.
Lát sau, Khuất Vân buông chén trà, nhẹ giọng nói: “Tôi
đưa em tới đây là để ngắm phong cảnh.”
Trong lúc anh nói điều này, Du Nhiên ngồi ở đối diện
đang hai tay chống cằm, tràn ngập yêu thương nhìn Khuất Vân.
“Anh còn đẹp hơn.” Du Nhiên trả lời như thế.
“Rất nhiều khi,” Khuất Vân nói: “Tôi có suy nghĩ muốn
bóp chết em.”
“Rất nhiều khi,” Du Nhiên nói: “Em có ý nghĩ muốn đẩy
anh lên giường.”
Khuất Vân cho rằng tranh cãi với một người suy nghĩ
không bình thường là không có ý nghĩa, vì vậy anh lựa chọn im lặng.
Du Nhiên thấy vậy lại càng dùng ánh mắt tàn sát gương
mặt Khuất Vân giữa thanh thiên bạch nhật, cuối cùng không nhịn được nữa, vươn
tay ra sờ lên mũi anh.
Mũi của Khuất Vân, khi tới gần chỗ chân núi, hơi gồ
lên, ngón tay chạm tới có thể cảm nhận được một sự thay đổi rất nhẹ.
Nhưng dường như Khuất Vân không thích sự đụng chạm
trêu chọc như vậy, anh nắm lấy tay Du Nhiên, hỏi: “Làm gì vậy?”
“Đừng nhỏ mọn như vậy, để em sờ một tí đi.” Du Nhiên
nói.
“Động tác thân mật này nếu để người quen nhìn thấy thì
không tốt lắm.” Khuất Vân nói.
“Có gì không tốt?” Suy nghĩ của Du Nhiên bắt đầu rẽ
sang rất nhiều đường: “Ý của anh sẽ không phải là ở cùng em rất mất mặt đấy
chứ?”
“Không phải chính em cho rằng quan hệ của chúng ta cần
giữ bí mật sao?” Khuất Vân không tiếp chiêu.
“Nhưng ở đây không hề có ai quen biết chúng ta.” Du
Nhiên yếu ớt cúi đầu, ai oán nói: “Em hiểu rồi, nhất định là anh ghét bỏ em.”
“Yên tâm.” Khuất Vân đã sớm quen với máu diễn kịch của
Du Nhiên, anh lại cầm chén trà lên, suy nghĩ rồi nói: “Cho dù có ghét bỏ, cũng
phải chờ ăn được rồi mới ghét.”
“Anh cho rằng nói như vậy em sẽ không có ý đồ với thân
thể anh nữa?” Du Nhiên cười, nói thầm: “Cứ mơ đi, em nhất định phải vấy bẩn sự
trong sạch của anh.”
Khuất Vân ngẩng đầu, thở dài: “Tôi nhớ khi vừa quen
biết em, rõ ràng em còn chưa cởi mở như thế.”
“Bởi vì khi đó anh không phải người đàn ông của em, em
cởi mở với anh làm gì?” Du Nhiên tung ra một đáp án vô cùng hợp tình hợp lý.
“Nói cách khác, em hiện giờ mới thật sự là em?” Khuất
Vân hỏi.
“Đúng vậy.” Du Nhiên gật đầu, ngay cả do dự một chút
cũng không có.
“Nếu vậy,” Khuất Vân bỗng không báo trước mà nghiêng
người lại gần, giọng nói có chút không đàng hoàng: “Vậy, chúng ta ở lại đây một
đêm, hơn nữa, chỉ thuê một phòng… Thế nào?”
Nói xong, Khuất Vân giữ nguyên tư thế như vậy nhìn Du
Nhiên, đôi mắt đó dường như còn đen tối hơn cả ác quỷ địa ngục.
Anh đang đợi câu trả lời của Du Nhiên.
Du Nhiên im lặng hồi lâu, hồi lâu, hồi lâu.
Cuối cùng, khi mặt trời dần dần ngả về Tây, rốt cuộc
cô nàng cũng không phụ sự mong đợi của mọi người mà nói: “Em thấy, bằng thể lực
của chúng ta, nên trọ lại liên tục ba đêm đi.”
Lần này, đổi lại là Khuất Vân im lặng hồi lâu, hồi
lâu, hồi lâu.
Phòng đương nhiên không thuê, hai người trở về khi màn
đêm buông xuống.
Du Nhiên đề nghị muốn ngủ lại nhà Khuất Vân, nhưng chủ
nhà không đồng ý, bởi vì lấy trường đại học là trung tâm, trong vòng bán kính
ba km đều là khu vực nguy hiểm.
Kết quả là, chủ đề cuộc nói chuyện lại trở về nội dung
vừa rồi.
“Anh còn nói anh không ghét bỏ em?” Du Nhiên tiếp tục
ai oán.
“Là em nói không muốn bị người khác biết chúng ta đang
hẹn hò.” Khuất Vân giải thích nhàn nhạt.
“Vậy vì sao anh không hề phản đối lời đề nghị đó, dù
chỉ một chút? Những chàng trai khác đều kiên quyết phản đối loại đề nghị này.”
Du Nhiên đau đớn oán trách bạn trai tuyệt tình.
“Những chàng trai khác? Có thể cho ví dụ không?” Giọng
nói của Khuất Vân bắt đầu nhẹ hơn nhiều, đây là điềm báo trước mỗi khi anh có
suy nghĩ gì đó.
Nhưng câu nói tiếp theo của Du Nhiên đã hoàn toàn bóp
chết suy nghĩ này ngay từ trong nôi: “Phần lớn đàn ông trên phim truyền hình
đều như vậy.”
Khuất Vân: “… Sau này tới nhà tôi không được xem ti vi
nữa.”
“Dù sao anh chính là không thích người ta biết hai
chứng ta đang hẹn hò.” Du Nhiên cúi đầu, cong cái cổ thành một độ cong có vẻ uất
ức.
Khuất Vân dừng bước, Du Nhiên cũng dừng theo.
“Em đã không thích như vậy thì chúng ta thẳng thắn
công khai quan hệ đi.” Khuất Vân đề nghị.
“Thật?” Du Nhiên chậm rãi mở to mắt: “Anh thật sự bằng
lòng?”
“Miễn cho em nói tôi không bằng đàn ông trên phim
truyền hình.” Khuất Vân cầm lấy tay Du Nhiên, nhìn thẳng về phía trước: “Vậy,
từ bây giờ hãy công khai đi.”
Đầu tiên, Du Nhiên không hiểu, nhưng sau đó, khi theo
ánh mắt Khuất Vân nhìn lại, cô lập tức hiểu ra – phía trước, là hai cô bạn tốt
cùng phòng của Du Nhiên.
Một giây trước khi ánh mắt hai người kia nhìn về phía
bên này, Du Nhiên không chút do dự, dùng hết sức bình sinh đẩy Khuất Vân vào
bụi cây bên đường.
Sau đó, Du Nhiên chạy lên phía trước như không có việc
gì, gặp bạn cùng phòng, rồi lại coi như không có việc gì mà trở về trường cùng
bọn họ.
Ngày hôm sau, khi Du Nhiên tới khoa tìm tài liệu, gặp
phải Khuất Vân trong phòng làm việc, Du nhiên nhìn thấy trên cái trán xinh đẹp
của anh có một vết bầm tím.
“A, thầy Khuất, trán thầy làm sao vậy?” Một thầy giáo
bên cạnh hỏi.
Khuất Vân nhẹ nhàng ném cho Du Nhiên một cái liếc mắt,
rồi lại nhẹ nhàng nói: “Bị vướng phải một con mèo, đập vào tảng đá.”
“Thật hay giả vậy, không có chuyện gì chứ?”
“Tôi không sao… Nhưng con mèo đấy thì có.”
“Con mèo đó làm sao?”
Nói đến đây, khóe miệng Khuất Vân hiện lên một tia bén
nhọn: “Con mèo đó, sẽ bị tôi lột da, róc xương, chết không có chỗ chôn.”
Nói xong, toàn bộ phòng làm việc ngập trong một làn
gió lạnh tràn tới từ Siberia, vù vù thổi.
Mà hàm răng Du Nhiên bắt đầu đập vào nhau, khớp xương
run rẩy.
Sau ngày đó, Du Nhiên quyết định trốn tránh Khuất Vân
vài hôm, nguyên nhân rất đơn giản – cô nàng không muốn trở thành con mèo bị lột
da.
Sau đợt khai giảng là năm thứ ba, bởi vì Du Nhiên
không có ý định thi nghiên cứu sinh nên năm thứ ba này đối với cô mà nói chính
là thời gian tốt để tiếp tục sống phóng túng.
Nhưng hiện thực lại không đơn giản như vậy.
Khi Du Nhiên vừa mới vào trường, bởi vì buồn chán nên
đã tham gia vào câu lạc bộ kịch, nhưng nhiệt tình rất nhanh đã biến mất, sau đó
không còn tham gia vào bất cứ hoạt động nào của câu lạc bộ kịch nữa.
Nhưng khai giảng năm nay, những nguyên lão của câu lạc
bộ kịch đều đã lên năm thứ tư, gia nhập vào đội ngũ tìm việc làm. Vì vậy, bọn
họ đành phải giao ra chức vụ đội trưởng đội kịch.
Dựa theo quy tắc bất thành văn, chỉ có sinh viên năm
thứ ba mới có thể đón nhận trọng trách này.
Mà sinh viên năm thứ ba lại chỉ có tất cả năm người,
trong đó có một người vì quá ham mê diễn kịch mà tạm nghỉ học, hiện nay đã trở
thành khách quen của khoa tâm thần; một người nữa trong số đó có giác ngộ rất
cao về chính trị, bận rộn tham gia những trường huấn luyện của Đảng, vội vã tỏa
sáng tỏa nhiệt, không có thời gian tham gia những hoạt động vô nghĩa này; hai
người còn lại bởi vì diễn kịch mà yêu nhau, cũng vì yêu nhau mà trở mặt với
nhau, rồi vì trở mặt với nhau mà thề không bao giờ bước chân vào câu lạc bộ
kịch nữa.
Bởi vì rất nhiều lý do ngoài ý muốn này, Du Nhiên trở
thành thành viên duy nhất có thể đảm nhận chức vụ trưởng câu lạc bộ kịch.
Vốn loại người lười như Du Nhiên chắc chắn sẽ không
tham dự vào việc này, nhưng vừa khéo để cổ vũ nhiều sinh viên tham gia hoạt
động câu lạc bộ hơn, làm phong phú thêm những hoạt động ngoại khóa, nhà trường
liền ra quy định chỉ cần là lãnh đạo của câu lạc bộ sẽ được công thêm hai điểm
vào điểm xét học bổng cuối kỳ.
Có thể tưởng tượng được, Du Nhiên yêu tiền như mạng
đương nhiên sẽ không chịu vứt bỏ hai điểm này, nói cách khác, cô nàng đồng ý
tiếp nhận.
Khi cựu chủ nhiệm câu lạc bộ kịch trao chìa khóa sân
khấu cho Du Nhiên, vẻ uất ức và bất đắc dĩ trong ánh mắt khiến Du Nhiên vô cùng
khó chịu, giống như giao một khuê nữ thuần khiết cho cô nàng vấy bẩn vậy.
Nhưng hiện thực là như vậy.
Dù có luyến tiếc thế nào, vẫn cứ phải giao ra.
Học kỳ này, ngoại trừ là bạn gái của Khuất Vân, Du
Nhiên lại có thêm một danh hiệu nữa – trưởng câu lạc bộ kịch.
Hai điểm này thật sự không dễ kiếm, hai ngày sau, Du
Nhiên đã ra một kết luận như vậy.
Những cơn nắng gắt cuối thu rốt cuộc đã tới, ánh nắng
giống như dùng ớt vẽ lên cánh tay người ta, nóng rát.
Nhưng trong khí trời như vậy, Du Nhiên lại phải ngồi
dưới ánh mặt trời, vào giữa trưa.
Tân sinh viên nhập học, tình cảm vô hạn, nhiệt huyết
vô cùng, đây là sức lao động miễn phí và là cây hái ra tiền tốt nhất, vì vậy
mỗi câu lạc bộ đều dùng toàn bộ sức lực để kêu gọi các tân sinh viên.
Cho nên một tuần này, câu lạc bộ nào cũng đặt một cái
bàn trên sân vận động, chờ cá mắc câu.
Chỉ cần người nào có vẻ là tân sinh viên đi qua, lập
tức xông lên, dùng sự nhiệt tình còn nóng hơn cả nắng cuối thu mà nói: “Bạn
học, gia nhập câu lạc bộ XX của chúng tôi đi, khiến cho cuộc sống sinh viên
thêm sắc màu đi!”
Tình cảnh như vậy, ai không biết còn tưởng đi nhầm vào
trụ sở chính của công ty bán hàng đa cấp ấy chứ.
Công việc như vậy tiêu hao rất nhiều sức lực, vì vậy
mỗi câu lạc bộ đều phân công mọi người lần lượt trực ban.
Du Nhiên vốn tưởng rằng việc nhỏ này không cần đội
trưởng ra mặt, nhưng cô sai rồi, cô không những bị phân công trực ban mà còn bị
sắp xếp vào giữa trưa.
Đen đủi, thật sự quá đen đủi.
Du Nhiên vừa nằm bò ra bàn vừa dùng cây quạt để tặng
các bạn gia nhập uể oải phe phẩy.
Nhưng cái bàn này, cơn gió này, đều như bị luộc qua
nước nóng, nóng bỏng tay.
Du Nhiên thật sự không nhịn được nữa, hét lớn một
tiếng: “Vì sao cứ phải sắp xếp tôi ra sân khấu!!!”
Con tôm nhỏ bên cạnh đen mặt: “Đội trưởng, ra sân khấu
chính là diễn viên.”
Du Nhiên: “Sao, vậy chúng ta chắc là ghế ngồi.”
Con tôm nhỏ: “…”
Để tránh phải phun ra máu, con tôm nhỏ tự giác chạy đi
mua kem, Du Nhiên lại nằm bò trên bàn, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Đang mơ màng ngủ, bỗng có người vỗ mạnh lên bàn một
cái.
Du Nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy một cậu trai trẻ.
Nói thật, bề ngoài không tệ, ngũ quan tuấn tú đoan
chính, kiểu người thể thao, mặc quần áo bóng rổ, da màu lúa mạch khỏe mạnh,
lông mi vừa đen vừa dày, giống như một con chim quật cường, muốn giãy ra khỏi
sự kìm kẹp.
“Tôi đến báo danh.” Cậu trai nói.
Du Nhiên nhìn cậu sinh viên chắc chắn là mới vào
trường còn đang tuổi trẻ dào dạt này, lẩm bẩm nói: “Cậu là Tiểu
Tân*?”
*Tiểu Tân là cách gọi trong tiếng Trung của
Shin – cậu bé bút chì.
“Tôi họ Long.” Long Tường nhíu mày.
“Không, cậu là Tiểu Tân.” Du Nhiên rất khẳng định.
“Ai là Tiểu Tân?” Long Tường vô cùng mất kiên nhẫn.
“Tiểu Tân, cậu bé bút chì.” Du Nhiên bình tĩnh nói.
Long Tường: “…”
Sau ba lần phun máu, Long Tường hít sâu một hơi, tiếp
tục với mục đích khi tới đây: “Tôi tới báo danh.”
“Được, điền lí lịch trước đi.” Du Nhiên đưa cho Long
Tường một tờ giấy đăng ký, sau đó buồn ngủ không chịu nổi, tiếp tục nằm úp sấp
nghỉ ngơi.
Ngay khi sắp đi vào giấc ngủ, lại bị Long Tường đập
bàn một cái làm tỉnh giấc: “Dậy đi, tôi điền xong rồi!”
Thái độ kiêu ngạo, giọng điệu mất kiên nhẫn.
“Tôi là đội trưởng đội kịch.” Du Nhiên trưng ra danh
hiệu của bản thân, muốn cậu bé Tiểu Tân trẻ ranh này tôn trọng mình một chút.
Nhưng không có hiệu quả gì.
Bởi vì cậu bé bút chì Tiểu Tân nhướng thẳng cặp lông
mày rậm lên, dùng khẩu khí mất kiên nhẫn như trước mà nói: “Tôi mặc kệ cô là
ai! Tâm thần, háo sắc!”
Thật ra, Du Nhiên cũng thường xuyên bị Khuất Vân mắng
là đầu óc có vấn đề, nhưng đó là bạn trai nhà mình mắng, Du Nhiên cảm thấy
chẳng sao cả.
Nhưng nay lại bị một thằng nhóc miệng còn hôi sữa mắng
thẳng vào mặt, Du Nhiên cảm thấy quá mất mặt.
Vì vậy, Du Nhiên tiếp tục nói: “Tiểu tân, chúng tôi sẽ
không cho cậu gia nhập cậu lạc bộ kịch.”
“Vì sao?” Lông mày Long Tường lại dựng thẳng lên lần
nữa, trong đôi mắt màu đen hừng hực lửa giận.
“Bởi vì,” Du Nhiên nhìn đôi lông màu sâu róm của Long
Tường, chậm rãi nói: “Bởi vì câu lạc bộ kịch chúng tôi đã có đủ diễn viên đóng
những vai tâm thần gào thét rồi.”
Long Tường ngẩn ra mất ba giây, rồi mới hiểu ra ý tứ
của Du Nhiên, mà khi đã hiểu ra, cậu ta thành công hoàn toàn biến thành loại
hình tâm thần gào thét.
“Đồ con gái đáng ghét!!!” Cái mũi vốn rất đẹp của Long
Tường trong nháy mắt phình to, gần như có thể nhét vừa hai viên bi sắt.
Tiếp theo, cậu ta bám hai tay vào mép bàn, không tốn
chút sức lực hất nó về phía Du Nhiên.
Du Nhiên không tránh kịp, cứ thế ngả ngửa ra, cái mông
hạ cánh xuống đất.
Lại tiếp đó, Long Tường đập bản đăng ký lên bàn, xoay
người, bỏ đi.
Nhưng mới đi được vài bước, phía sau lại truyền đến
giọng nói của Du Nhiên: “Chờ một chút.”
Long Tường quay đầu lại, thấy Du Nhiên vừa mới đứng
dậy từ mặt đất, trong tay cô, chính là bản đăng ký của cậu ta.
“Cô muốn làm gì?” Lông mày của Long Tường lại có xu
hướng bay lên trời.
Du Nhiên không nói gì, chỉ nhẹ nhàng, nhẹ nhàng, thật
nhẹ nhàng mà xé nát tờ giấy đăng ký kia.
Bởi vậy, lông mày của Long Tường hoàn toàn bay lên trời.
Sau một giây, phần phía trên cơ thể của Long Tường cấp
tốc nhào về phía Du Nhiên.
Đó là một cỗ sát khí rất dày, ngay cả con tôm nhỏ đang
mua kem ở siêu thị bên cạnh trường cũng cảm nhận được.
Lúc đó, mọi người của những câu lạc bộ xung quanh nhìn
thấy, quanh thân Long Tường giống như có một quầng sáng, tập trung một sức lực
rất mạnh, đi tới đâu, vô số đá sỏi nứt ra đến đấy.
Đương nhiên, với nguyên tắc không thể vì chí khí của
kẻ khác mà hủy diệt uy phong của chính mình, hình dung của Du Nhiên đối với
Long Tường lúc này chính là: một con bọ hung húc một cục phân về phía mình.
Mặc kệ Long Tường là sóng xung kích hay là con bọ
hung, cuối cùng cậu ta cũng đi tới trước mặt Du Nhiên.
Dưới đôi lông mi vừa đen vừa dày của cậu ta là một đôi
mắt đen, bên trong là một màu đỏ thẫm, giống như sao Hỏa cháy hừng hực.
Đó là độ nóng đến bỏng người, là cơn giận đến tận
trời.
Tay cậu ta, hướng về phía Du Nhiên, chuẩn bị đẩy ngã
cô lần thứ hai.
Nhưng bàn tay Long Tường dừng lại trước bờ vai Du
Nhiên một cm – bởi vì, nó bị một bàn tay khác bắt được.
Nếu có thể coi bàn tay là một con người thì bàn tay
này có thể xem như khuynh quốc khuynh thành, thon dài sạch sẽ, mịn màng như
ngọc, nhưng không có chút yếu đuối, ngược lại mỗi ngón tay đều ẩn chứa sức
mạnh.
Là loại sức mạnh vô cùng trầm thấp, thanh nhã, hắc ám.
Mọi người đều quay đầu lại, nhìn về phía chủ nhân cái
tay kia.
Dưới ánh nắng giữa trưa, trong một vầng sáng vây
quanh, chính là Khuất Vân đã lên sàn.
Du Nhiên ngẩng đầu, nhìn Khuất Vân đang che chắn cho
mình ở trước mặt, bóng lưng của anh cao lớn, vững chắc như kim cương.
Trong một giây này, Du Nhiên rốt cuộc đã chứng minh
được với bản thân mình, lý do chọn Khuất Vân làm bạn trai tuyệt đối không phải
vì vừa ý vẻ ngoài của anh, mà vì coi trọng vẻ nam nhi khí khái của anh – Lý Du
Nhiên cô không phải là một cô gái nông cạn!!!
Long Tường cũng là một người thường xuyên đánh nhau,
giác quan thứ sáu mẫn cảm nói cho cậu ta biết, người đàn ông đứng dưới ánh mặt
trời mà không rơi một giọt mồ hôi trước mặt này ánh mắt trầm ổn, thâm sâu vô
cùng, không phải người dễ chọc.
“Sao, muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân à?” Toàn thân Long
Tường tỏa ra vẻ cảnh giác.
Nhưng câu trả lời của Khuất Vân nằm ngoài dự đoán của
cậu ta: “Không.”
“Vậy anh ngăn cản tôi làm gì?” Long Tường vẫn không
nới lỏng cảnh giác.
“Bởi vì,” Khuất Vân mỉm cười: “Cô gái này nên do tôi
giải quyết.”
Nói xong, Khuất Vân xoay người lại, nhìn cô bạn gái bí
mật đang ngơ ngác không hiểu sao mọi chuyện lại thay đổi một trăm tám mươi độ
như thế, anh vươn tay, búng mạnh lên trán cô.
“Oạch” một tiếng, Du Nhiên ngã xuống đất, không dậy
nổi.
Khuất vân xoay người lại, vừa lấy khăn tay ra lau tay
vừa thờ ơ nói với Long Tường đang há hốc miệng: “Bạn học, thù tôi đã giúp cậu
báo, câu lạc bộ kịch cậu cũng có thể gia nhập, sắc trời không còn sớm, mời cậu
ra về.”
Long Tường trước giờ không phải một người dễ đối phó,
nhưng trước mặt Khuất Vân, cậu ta cảm thấy mình vẫn còn kém lắm.
Dù sao cô nàng kia cũng đã bị dạy dỗ, Long Tường tự
tìm đường lui, hừ nhẹ một tiếng rồi bỏ đi.
Mà lúc này, Du Nhiên cứng đờ người
trên mắt đất, cuối cùng cũng phải thừa nhận một chuyện bản thân vô cùng không
muốn thừa nhận – cô quả thật là một cô gái nông cạn, chỉ nhìn đến vẻ ngoài của
đàn ông.
“Vì sao lại đối xử với em như vậy?” Buổi tối, Du Nhiên
một cước đá văng cửa nhà Khuất Vân, vừa tức giận vừa oán hận hỏi ra những lời
này.
Thế nhưng… trong phòng khách không có ai.
“Tôi ở đây.” Tiếng của Khuất Vân truyền từ trong phòng
bếp ra, không chút hoang mang, không chút chột dạ.
Du Nhiên chạy vội tới phòng bếp, hỏi lại lần nữa: “Vì
sao lại đối xử với em như vậy?”
Khuất Vân nhàn nhã pha cà phê: “Tôi đối xử với em như
thế nào cơ?”
“Anh dùng bạo lực gia đình với em, anh không phải đàn
ông!” Từ câu từng chữ của Du Nhiên đều thấm đẫm máu và nước mắt.
“Theo tôi nghĩ, sự kiện này không phải như em tưởng
tượng.” Khuất Vân uống một ngụm cà phê, yết hầu vì động tác nuốt mà chuyển động
rất gợi cảm.
“Em xin chăm chú lắng nghe!” Du Nhiên dựa lưng vào bồn
rửa bát, nhìn anh, ánh mắt mang theo vẻ tức giận.
“Tôi chỉ không muốn thứ của mình bị người khác chạm
vào.” Khuất Vân dựa lưng vào tủ bát, nhắm mắt, trên người mặc một chiếc áo
phông trắng rộng, ngọn đèn dịu mắt trong phòng bếp hất xuống xương quai xanh
một cái bóng mờ mờ, ẩn chứa vẻ gợi cảm khó nói, tạo nên sự quyến rũ chẳng liên
quan gì đến toàn cục.
“Vì vậy anh mới tự mình ra tay đẩy ngã em?” Du Nhiên
hỏi.
“Có thể nói như vậy.” Khuất Vân thẳng thắn đáp lời.
“Nghe được đáp án này, em thật sự không biết nên hài
lòng hay nên đau khổ nữa.” Du Nhiên thở dài.
“Vẫn nên chọn cách hài lòng đi, vì những ngày đau khổ
còn ở phía sau kìa.” Khuất Vân khuyên nhủ.
“Em nghĩ, anh làm như vậy là vì trả thù vụ lần trước
em đẩy anh vào bụi cỏ, làm hại anh bị thương ở trán, cứ tưởng anh là kẻ tiểu
nhân có thù tất báo cơ.” Du Nhiên không cam lòng.
“Đêm đó, khi em đẩy tôi vào bụi cỏ, tôi không chỉ bị
thương ở trán.” Khuất Vân nói.
“Vậy còn chuyện gì nữa?” Du Nhiên hiếu kỳ.
Khuất Vân buông cái cốc trên tay xuống, cái cốc vang
lên một tiếng, tiếng động có chút lạnh lẽo.
Du Nhiên nhìn Khuất Vân đi về phía mình, dừng lại
trước mặt mình, vươn tay phải vuốt ve gò má mình.
Du Nhiên cảm thấy, Khuất Vân giống như không còn gặp
lại mình nữa, muốn dùng tay ghi nhớ những ký ức này, anh vuốt nhẹ từ gò má cô
lên cái trán của cô, rồi tiếp tục vuốt xuống mũi, xuống phía dưới, tiếp đó là
môi của cô.
Khuất Vân dường như vô cùng thiên vị đôi môi của cô,
cái tay kia không ngừng vuốt ve hai cánh môi, giống như hận không thể vươn
những ngón tay vào trong miệng cô.
Sau ba phút, không thể chịu nổi kiểu “âu yếm” quái dị
này của Khuất Vân nữa, Du Nhiên rốt cuộc phải hỏi: “Rốt cuộc còn xảy ra chuyện
gì nữa?”
Khuất Vân đặt trán mình lên trán của Du Nhiên, đó là
một tư thế vô cùng thân mật, hai đôi mắt càng sát lại gần nhau – mặc dù mắt Du
Nhiên bắt đầu bất giác nhìn vào một điểm.
Mà đồng thời, ngón tay Khuất Vân vẫn còn tiếp tục di
chuyển trên môi Du Nhiên.
“Lẽ nào,” Du Nhiên nhìn ra Khuất Vân có gì đó không
bình thường, một suy nghĩ mạnh mẽ nổi lên trong đầu: “Lẽ nào trong bụi cỏ bỗng
xuất hiện một gã đàn ông hoang dã xuất hiện, sau đó anh… không giữ được bông
hoa cúc rồi!!!”
Ngoại trừ chuyện này, Du Nhiên không nghĩ ra được
chuyện gì có thể nghiêm trọng hơn nữa.
May mà Khuất Vân phủ nhận phán đoán này: “Không phải.”
“Vậy rốt cuộc là chuyện gì?” Du Nhiên hỏi.
Tuy ngón tay của Khuất Vân rất đẹp, nhưng nó cứ chơi
đùa bên môi cô như vậy rất bất nhã nha.
Khuất Vân vừa mỉm cười vừa nói: “Khi em đẩy tôi vào
bụi cỏ, trán tôi đập vào tảng đá, mà tay phải của tôi, không sai, chính là bàn
tay phải hiện giờ đang xoa môi em, mò phải thứ bài tiết của chó – nói một cái
thô tục, chính là cứt chó.”
Du Nhiên nghĩ mình sai rồi, hoàn toàn sai rồi – chuyện
này mới là chuyện thảm nhất trên thế giới.
Du Nhiên của lúc này tình nguyện để đêm đó Khuất Vân
không giữ được hoa cúc còn hơn.
Cố nén cảm giác buồn nôn, sắc mặt Du Nhiên trắng bệch
tuôn ra ba chữ: “Anh lợi hại.”
Sau đó cô nàng định ba chân bốn cẳng chạy trốn, nhưng
Khuất Vân gọi cô lại: “Còn nữa, sau này ít nói chuyện với thằng nhóc trưa nay
thôi.”
“Cậu ta chỉ là một đàn em thôi.” Du Nhiên nói.
Khuất Vân lại cầm cốc cà phê lên một lần nữa, bày ra
một tư thế phong độ, nhưng ngôn ngữ lại chẳng phong độ chút nào: “Trai trẻ,
cũng không thể đùa giỡn.”
Du Nhiên ngẩng đầu, nhìn trần nhà, nhịn xuống khát
vọng muốn hộc máu, sau đó, đạp cửa rời đi.
Đây là bài học thứ bảy mà Khuất Vân dạy
cho Du Nhiên – Trai trẻ, cũng không thể đùa giỡn.