Chàng Hắc Vô Thường của tôi

Chương 2: Chương 2: Chương 2:




Hòe Thành là nơi tôi lớn lên. Nhưng trở lại cái thành phố này, nó lại không khiến cho tôi buông lỏng cảm giác như trong tưởng tượng. Đi tới trước cửa nhà, tôi vốn định trực tiếp đẩy cửa bước vào. Nhưng không nghĩ tới tay vừa chạm vào tay nắm cửa, một đoạn đối thoại trong nhà đã truyền ra.

“Cẩn Niên tối nay sẽ trở về nhà rồi, mẹ, người đều chuẩn bị kỹ càng rồi chứ?” Âm thanh này, không ai khác chính là Cao Cẩn Dương - em gái trên danh nghĩa của tôi. Trên thực tế, cô ta chỉ là đứa con gái riêng của bà mẹ kế kia mà thôi.

“Dĩ nhiên chuẩn bị xong. Chỉ là Dương Tử, thời điểm mẹ đưa đồ vật cho nó, con ngàn vạn lần không cần nhiều miệng.”

Người đang cùng Cao Cẩn Dương nói chuyện kia, chính là mẹ kế của tôi -Trần Mai. Sau khi mẹ tôi qua đời, một người họ hàng thân thích thấy cha một mình nuôi tôi thật không dễ dàng gì, liền giới thiệu người cùng thôn là Trần Mai cho ông. Trần Mai đối xử với cha tôi cũng không tệ, nhưng đối xử với tôi thì...

“Tiểu Niên, về đến nhà sao lại không đi vào?” Đang thất thần nghe đoạn đối thoại trong nhà, đột nhiên từ sau lưng truyền đến âm thanh của cha tôi. Âm thanh của cha khiến tiếng nghị luận trong nhà dừng lại.

Mà tôi, cũng không nghe thêm được bất cứ điều gì từ hai người trong phòng. Còn về phần mẹ kế sẽ cho tôi thứ gì, không phải một lát sẽ biết rõ sao?

Cha đẩy tôi vào nhà, tôi mở cửa. Nhà của tôi nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ. Có phòng ốc mới xây, tổng cộng là hai tầng, bốn phòng ngủ, hai phòng khách.

Học kỳ rồi không gặp mặt mẹ kế Trần Mai, cho nên hôm nay bà vì tôi mà nấu món mì sợi. Em gái Cao Cẩn Dương không máu không mủ ruột thịt gì với tôi đứng một bên nhìn.

Cô ta thắt bím hai bên, mặc một chiếc áo đơn giản kết hợp quần jean, dáng vẻ trông rất khéo léo. Nhưng đôi mắt kia, trong tròng mắt lại có một tia sáng kì dị đang nhún nhảy.

“Tiểu Dương, em nghĩ gì vậy?” Tôi ăn xong hơn phân nửa bát mì, vừa ngẩng đầu liền phát hiện Cao Cẩn Dương đang nhìn mình, liền hỏi.

“Không có. . . . . .” Cao Cẩn Dương bị tôi hỏi, ánh mắt có chút tránh né.

“Vậy em muốn ăn mì?”

“Không phải, mì sợ tôi còn lâu mới ăn.” Cao Cẩn Dương hình như còn muốn nói gì đó, nhưng chưa kịp cất giọng đã bị Trần Mai ra lệnh:

“Dương Tử, con đi ra ngoài mua cho mẹ một chai nước tương!” Trần Mai từ trong phòng bếp đi ra, trợn mắt nhìn Cao Cẩn Dương.

Một màn này, tôi đều nhìn thấy ở trong mắt, cứ có cảm giác hôm nay Trần Mai có chuyện gì đó liên quan đến tôi, hẳn là muốn cho tôi thứ đồ mà bà ta nói lúc trước, chắc chắn không phải là thứ gì tốt.

Cao Cẩn Dương nhận tiền từ Trần Mai rồi rời đi. Mà Trần Mai cũng nhân thời điểm này, ngồi xuống ghế sa lon bên cạnh tôi:

“Tiểu Niên, thừa dịp cha con cùng tiểu Dương không ở nhà, ta vừa đúng có một thứ đồ vật muốn cho con!” Trần Mai cười đến hòa ái dễ gần, đôi tay được bảo dưỡng không tệ, niềm nở kéo tôi.

Tôi từ khi tám tuổi đã không có mẹ, về sau Trần Mai lại gả tới, chúng tôi vẫn không lạnh không nhạt sống chung. Nhưng hôm nay, bà ta cầm lấy tay tôi nói chuyện, đây chính là lần đầu tiên.

Tôi có chút không thích ứng, thật! Tôi nghĩ muốn đem tay từ trong tay Trần Mai lấy ra, lại phát hiện sức Trần Mai lớn đến lạ kỳ, khiến cho tôi không cách nào tránh thoát. Cuối cùng, tôi chỉ có thể cười hỏi bà ta:

“Dì Mai, là vật gì?”

“Chính là cái này!” Trần Mai từ trong túi tiền móc ra một quyển sổ màu hồng, đưa tới trước mặt của tôi. Tôi theo tay nhận lấy. Chẳng qua là khi tôi thấy được ở giữa quyển sổ chính là dòng chữ to tướng thì có chút sửng sốt. Bởi vì, trên cuốn sổ có in mấy chữ lớn màu đỏ ——“Giấy chứng nhận kết hôn” .

Tôi còn nghĩ đó là giấy chứng nhận kết hôn của Trần Mai và cha tôi hoặc là của một người nào khác.Nhưng duy chỉ có, tôi không nghĩ tờ giấy chứng nhận kết hôn này sẽ là của mình.

Cầm cuốn sổ lên, trên đó không chỉ có hình của tôi, mà còn có ảnh của một người đàn ông xa lạ cùng chụp chung. Tôi chưa từng gặp qua người đàn ông này, làm sao có thể cùng anh ta chụp chung? Nhất định là ghép ảnh. Mặc dù biết là thế, nhưng tôi vẫn mất khống chế hét lên:

“Dì Mai, đây là cái dì?”

“Tiểu Niên, đây chính là đối tượng kết hôn của con a. Con xem, dì đã tìm cho người đối tượng không tệ đấy chứ? Đứa nhỏ này, hỏi trong bao nhiêu người đàn ông, có mấy người tuấn tú bằng nó?” Trần Mai lôi kéo tay của tôi, nụ cười ôn hòa dối trá nở trên môi, vẻ tàn khốc trong đáy mắt càng ngày càng rõ ràng.

“Dì Mai, con chưa từng thấy qua người đàn ông này, làm sao có thể kết hôn với hắn? Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?” Tôi vội vàng đứng dậy, không ngừng lui về phía sau. Bởi vì tôi cảm giác, ý đồ của Trần Mai không đơn giản là đưa tờ giấy chứng nhận kết hôn cho tôi.

“Con sai lầm rồi. Đây là Bách Lý gia mang đến cho con, không làm giả được đâu. Lại nói, hôm nay chính là ngày mười lăm tháng bảy, cũng là ngày lành mà Bách Lý gia lựa chọn để cử hành hôn lễ cho con. Con hôm nay không cưới, không kết cũng phải kết.”

Trần Mai không để ý tới khuôn mặt sợ hãi của tôi, từng bước một tiến tới gần. Nụ cười của bà ta, vặn vẹo mà âm trầm.

Mười lăm tháng bảy? Tại sao lại là mười lăm tháng bảy! Đây rốt cuộc là trùng hợp, hay là. . . . . .

Tôi còn chưa kịp suy tư rõ ràng về vấn đề này, Trần Mai liền hướng phía tôi mà nhào tới. Một cảm giác sợ hãi trước nay chưa từng có dâng lên, tôi bị bà ta dồn vào góc tường, chỉ có thể lớn tiếng thét lên:

“Bà không thể đối xử với tôi như vậy! Nếu không, tôi liền nói cho cha tôi biết!” Dù Trần Mai đối với tôi không tốt chút nào, nhưng đối với cha cũng là nói gì nghe nấy. Lúc này đây, tôi chỉ có thể đem tất cả hi vọng đặt lên người cha. Nhưng nghe được những lời này, Trần Mai lại cười:

“Cô cho rằng tôi hôm nay sắp xếp xong xuôi những thứ này, còn có thể khiến người khác chạy tới làm rối sao?” Tiếng cười của Trần Mai, bén nhọn mà quỷ dị. Mà chính tiếng cười này, làm cho đầu óc tôi trở nên hỗn độn.

Cảnh vật trước mắt, còn có Trần Mai, từng điểm từng điểm mơ hồ. Mới vừa rồi sau khi vào cửa, tôi liền ăn bát mì Trần Mai làm cho. Chẳng lẽ. . . . . .

Như là trả lời suy nghĩ của tôi, Trần Mai âm trầm cười. Lần này, tôi chỉ có thể hoảng hốt chạy ra cửa lớn. Chỉ là tôi vừa chạy được mấy bước, đôi chân liền mềm nhũn.

Ngay sau đó, mí mắt cũng bắt đầu nặng trĩu, tôi hoàn toàn ngủ mê man trước cửa nhà.

Chờ đến khi tỉnh lại một lần nữa, tôi thấy mình đang bị trói ở một nơi bốn phía không thể định vị. Trên đầu tôi, còn đang đắp một vật, chặn lại tầm mắt. Tôi phiền não đem thứ đang đắp trên đỉnh đầu tháo xuống, mới phát hiện đó là một chiếc khăn voan đỏ. Mà sợ hãi hơn nữa là, trên người tôi thế nhưng lại mặc một thân y phục tân nương thời cổ đại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.