Chàng Khờ

Chương 119: Chương 119: Địa ngục chốn trần gian




Chúc Nguyên Bá của giờ phút này thật sự rất khủng bố, hắn ta hệt như một con thú dữ bị giam cầm lâu ngày, đói đến phát điên lại đột nhiên xổng khỏi lồng giam, còn một nhà ba người Hạ Mạt Hàn chính là con mồi trong mắt hắn ta.

Hạ Khánh Chi nằm trên đất, ông ta rõ ràng cảm nhận được cơn khát màu của Chúc Nguyên Bá, nhìn thấy hắn ta từng bước lại gần, Hạ Khánh Chi không còn thời gian để suy trước tính sau nữa, ông ta lập tức nghiêm khắc nói với Hoàng Quý Lan: “Quý Lan, anh ngăn hắn lại, em dẫn Mạt Hàn đi trước đi.”

Nói xong câu này thì rõ ràng vết thương của Hạ Khánh Chi bị động, cơn đau càng mãnh liệt hơn, hơi thở cũng không còn ổn định. Một cú đấm của Chúc Nguyên Bá đã khiến ông ta tổn thương nguyên khí nặng nề, bây giờ ông ta không thể nào địch nổi Chúc Nguyên Bá, nhưng cho dù là thế thì ông ta cũng không thể trơ mắt nhìn vợ và con gái mình chịu tổn thương.

Lần này, Hạ Khánh Chi mặc kệ việc bị lộ thân phận, cố tình chạy tới hôn lễ chính là vì cứu con gái Hạ Mạt Hàn của mình. Ông ta không thể để Hạ Mạt Hàn gả cho Chúc Nguyên Bá, càng không thể để Hạ Mạt Hàn và Hoàng Quý Lan chết trong tay Chúc Nguyên Bá được, dù thế nào ông ta cũng phải bảo vệ mẹ con họ cho bằng được.

“Không, con không đi!” Giọng nói của Hạ Mạt Hàn nghẹn nào, tim cũng run bần bật, bố mất tích nhiều năm, nay lại bất chấp tất cả đứng ra bảo vệ mình. Bây giờ lại đứng bên bờ vực sống chết, Hạ Mạt Hàn sao có thể bỏ mặc bố mình mà chạy trốn được cơ chứ, việc bắt nguồn từ cô, cho dù có chết thì cũng phải là cô chết.

“Khánh Chi!” Lúc nãy Hoàng Quý Lan phấn khích bao nhiêu thì bây giờ lại tuyệt vọng bấy nhiêu. Bà ta đã khóc không thành tiếng nữa rồi, người chồng bà ta sùng bái nhất cũng không đánh lại tên ngốc kia, còn bị hắn ta đánh bị thương đến mức này. Hoàng Quý Lan cảm thấy như trời đất sụp đổ, Tử thần đang tới gần ba người nhà bọn họ. Hoàng Quý Lan sợ hãi nhưng cũng quật cường, bà ta không muốn nhìn thấy người chồng trở về từ cõi chết của mình bị đánh chết, bà ta không thể vứt áo mà đi, bà ta cũng không chịu đi.

Hạ Khánh Chi thấy hai người đều cố chấp không chịu đi thì bất giác nhíu mày lại, ông ta nhịn đau, dùng hết sức bình sinh để hét lên: “Nghe lời, đi nhanh đi!”

Nói xong thì Hạ Khánh Chi dùng cánh tay không bị thương gắng gượng chống cơ thể mình muốn đứng lên.

Nhưng ông ta vừa dùng sức, cơ thể mới rời mặt đất thì một cơn đau dữ dội đã lan tràn từ ngực ra khắp cơ thể, xuyên thấu khắp tay chân và xương cốt khiến ông ta đau đớn cùng cực, không thể nào chống đỡ nổi nữa, lại ngã xuống đất.

“Bố!” Hạ Mạt Hàn thấy vậy thì hai hàng nước mắt tuôn ra, khóc lớn. Bố của cô ra nông nỗi này rồi vẫn muốn bảo vệ mẹ con cô, điều này thật sự khiến Hạ Mạt Hàn rất đau đớn, rất buồn bã.

Nhưng hiện thực đã không cho phép ba người họ nói chuyện tình cảm hay thương tâm đau lòng nữa, vì Chúc Nguyên Bá đã tới gần trước mặt bọn họ rồi, luồng sát khí mạnh mẽ hệt như cuồng phong bão lũ bao trùm lên cả ba người.

Những người có mặt ở hiện trường đều nín thở, tim vọt lên tận họng, không khí căng thẳng bao trùm lên mỗi người ở đây.

Giây phút này, người nhà họ Hạ cũng căng thẳng tột cùng, nếu Hạ Khánh Chi mà chết thì kết cục của nhà họ Hạ bọn họ chắn chắn sẽ rất thảm! Tên ác quỷ điên cuồng Chúc Nguyên Bá này thật sự quá đáng sợ!

Lão phu nhân càng hoảng sợ tới mức sắp thốn ra quần, con trai bà ta mới vừa trở về, bây giờ lại bị thương thành ra như thế. Nhìn Chúc Nguyên Bá sắp ra tay đánh chết con trai mình, hồn vía của lão phu nhân bị dọa bay đi hết, bà ta không dám nhìn, nhắm hẳn mắt lại.

Lão phu nhân tưởng tượng sau đó bà ta sẽ nghe thấy tiếng kêu gào thảm thiết của ba người nhà Hạ Khánh Chi, nhưng đợi một hồi lâu, bà ta lại chợt nghe thấy tiếng leng keng, tiếng vũ khí va vào nhau, cùng với tiếng gầm rống như sư tử đực của Chúc Nguyên Bá.

Nghe tiếng, lão phu nhân chợt mở mắt, bà ta lại nhìn thấy Chúc Nguyên Bá hệt như con dã thú phát điên kia bị xích sắt trói chặt.

Xích sắt vô cùng to, có hai đầu, một sợi được hai người nắm hai đầu, trói cơ thể và đôi tay của Chúc Nguyên Bá lại, một sợi thì được hai người khác nắm, sợi này trói chặt hai chân của Chúc Nguyên Bá.

Chúc Nguyên Bá vẫn đang vùng vẫy trong sự trói buộc, liều mạng giãy dụa, điên cuồng gầm rống, còn bốn người bất chợt xuất hiện này thì cầm bốn đầu dây xích chạy xung quanh Chúc Nguyên Bá, khiến xích sắt càng thít chặt vào người hắn ta hơn.

Lão phu nhân nhìn thấy chảnh này thì thở phào một hơi, luôn miệng niệm: “A di đà phật! A di đà phật!”

Những người khác có mặt ở đó cũng chợt thả lỏng tinh thần, đồng thời cũng vô cùng kinh ngạc, tiếng xì xầm bàn luận dần dần vang lên trên sân vận động đầy mùi máu tanh này:

“Bốn người này là ai thế? Vậy mà bọn họ lại khống chế được Chúc Nguyên Bá đang nổi điên?”

“Đúng vậy, thế này không phải là sức lực bình thường đâu, cảm thấy bọn họ khống chế Chúc Nguyên Bá rất quen tay thuận chân đấy.”

“Tôi biết rồi, bốn người họ hình như là tứ đại Kim Cang chuyên bảo vệ nhà họ Chúc đấy.”

“Gì? Đây là tứ đại Kim Cang trong truyền thuyết à? Xem ra là Chúc lão gia đã ra tay rồi, phái cả Tứ đại Kim Cang ra cơ mà.”

“Chuẩn chuẩn, tốt quá rồi, lần này mọi người được cứu rồi. Chúc Nguyên Bá phát điên quá đáng sợ, e rằng chỉ có tứ đại Kim Cang này mới khống chế nổi hắn thôi.”

Mọi người đều kích động khôn nguôi, không khí hoảng sợ bao trùm lấy bọn họ trước đó, giờ đây cũng tan hết rồi. Tứ đại Kim Cang vừa ra tay, yêu ma quỷ quái gì cũng phải nhường đường, Chúc Nguyên Bá có ghê gớm và điên loạn đến mức nào cũng bị tứ đại Kim Cang dễ dàng khống chế. Đối với mọi người mà nói thì tứ đại Kim Cang chính là cứu tinh của họ, là thần linh có sức mạnh khiến họ an lòng.

Nhà họ Chúc ở Giang Đông là gia tộc hàng đầu luôn tiên phong đằng trước, ở địa vị không thể ai lay động được, đứng sừng sững nhiều năm, luôn an nhiên không hề lo sợ điều gì, điều này một phần cũng nhờ công lao của tứ đại Kim Cang.

Tứ đại Kim Cang chính là thần bảo vệ cấp bậc nguyên lão của nhà họ Chúc, dù là ai muốn khiêu chiến với quyền uy của nhà họ Chúc thì đều bị Tứ đại Kim Cang tiêu diệt. Bọn họ có thể dựa vào sức mạnh của chính mình mà vững vàng bảo vệ nhà họ Chúc yên ổn, không để cho nhà họ Chúc có một chút bấp bênh nào. Có nhà họ Chúc có thể trấn định được cả Hải Châu, Hải Châu an toàn, không có thế lực ngầm hung hăng đều là nhớ uy danh vang khắp tứ phương của nhà họ Chúc, họ có phương pháp trị kẻ dưới.

Không biết qua mất bao lâu, Chúc Nguyên Bá ngừng gầm rú, chỉ là đôi mắt vẫn đỏ ngầu, sát khí toàn thân lẫm liệt, hắn ta nhìn chằm chằm như muốn xé toạc tứ đại Kim Cang, bộ dạng như muốn ăn thịt bọn họ. Rất rõ ràng, Chúc Nguyên Bá đã giết người đến điên rồi, cho dù người nhà họ Chúc của mình, hắn ta vẫn giết không chừa.

Tứ đại Kim Cang cũng không tiếp tục xoay vòng nữa, chỉ vững vàng cố định xích sắt khiến Chúc Nguyên Bá không thể cử động được.

Đương nhiên bốn người này không sợ hãi Chúc Nguyên Bá, bọn họ ai nấy đều có thân hình vạm vỡ, thực lực không tầm thường. Bốn người hợp lực lại thì càng không gì cản nổi, đánh đâu thắng đó.

Dưới ánh nhìn theo dõi của tất cả mọi người, đội trưởng đội bảo vệ của nhà họ Chúc là Trần Hùng đã xuất hiện, hắn chậm rãi đi tới trước Chúc Nguyên Bá rồi nghiêm giọng nói: “Thiếu gia, lão gia bảo tôi dẫn cậu về.”

Nghe được lời này, Hạ Mạt Hàn mới cảm thấy thoải mái như được thoát chết trong gang tất, nếu nhà họ Chúc đã tự mình ra tay thì chắc chắn sẽ không để Chúc Nguyên Bá tiếp tục lạm sát người vô tội nữa, cuối cùng cả nhà mình cũng xem như thoát khỏi biển khổ rồi.

Chúc Nguyên Bá dường như không nhận ra Trần Hùng vậy, hắn ta không thèm để ý tới lời Trần Hùng nói mà khàn tiếng gào lên: “Thả tao ra, nếu không tao sẽ giết hết chúng mày!”

Trần Hiểu hơi cau mày rồi lập tức lạnh lùng nói: “Nếu đã thế thì, thiếu gia, chúng tôi chỉ đành đắc tội với cậu thôi.”

Nói xong thì hắn cao giọng nói với tứ đại Kim Cang: “Khóa chặt xích, dẫn đi!”

Tứ đại Kim Cang nhận lệnh xong thì lập tức vòng mấy vòng xích sắt lên tay mình, sau đó định kéo Chúc Nguyên Bá rời đi.

Nhưng Chúc Nguyên Bá lại đứng nguyên tại chỗ không hề động đậy, hắn ta vốn đang trong trạng thái điên loạn, bây giờ lại càng bị kích động đến lửa giận ngùn ngụt. Hắn ta hơi cúi đầu, hít sâu vào một hơi, sau đó tích lực ngẩng phắt đầu lên rồi tức giận rít qua kẽ răng: “Tìm đường chết!”

Gầm lên một tiếng, trong cơ thể Chúc Nguyên Bá đột nhiên bộc phát một nguồn năng lượng vô cùng mạnh mẽ, hai sợ xích sắt trói quanh toàn thân hắn ta chợt phát ra tiếng ma sát leng keng.

Keng!

Một âm thanh cực lớn, dây xích trói chặt quanh người Chúc Nguyên Bá nổ tung vụn vỡ thành từng mảnh văng ra xung quanh Chúc Nguyên Bá.

Cả hội trường chợt hoảng sợ.

Tất cả mọi người đều cực kì sợ hãi.

Hạ Mạt Hàn vừa thở phào nhẹ nhõm thì bây giờ lại trố to hai mắt, trong mắt toàn sự kinh hãi, sợi dây trong tim cô càng căng chặt, cảm giác sợ hãi lại một lần nữa xâm chiếm cô. Sự đáng sợ của Chúc Nguyên Bá vượt khỏi tầm tưởng tượng của cô, dường như cô lại bị đẩy xuống một vực sâu không thấy đáy, toàn thân không ngừng run rẩy.

“Hôm nay tất cả bọn mày đều phải chết!” Chúc Nguyên Bá gào lớn một tiếng, xong thì hắn liền xông về phía Trần Hùng.

Mặt Trần Hùng biến sắc, hắn không thể ngờ được lần nổi điên này của đại thiếu gia lại kinh khủng đến mức độ này. Hắn lập tức lùi ra rồi hét với tứ đại Kim Cang: “Nhanh lên! Mau dùng hết toàn lực để khống chế cậu ấy.”

Tứ đại Kim Cang vứt dây xích trên tay mình rồi bỗng chạy hết về phía Chúc Nguyên Bá.

Vù vù vù!

Bốn người đồng thời ra quyền, sức mạnh kinh khủng, xé gió phát lên từng tiếng rít. Người bình thường chắc chắn không đỡ nổi quyền này, nhưng Chúc Nguyên Bá phát điên lên thật sự đáng sợ đến tột đỉnh. Một mình hắn ta đón bốn quyền mà lại chịu đựng được, đồng thời hắn ta cũng không quên đánh lại, hắn điên loạn tung quyền, động tác mạnh như hổ, sức nặng long trời lở đất.

Tứ đại Kim Cang không hề chậm trễ, dùng tốc độ nhanh nhất, chiêu thức mạnh mẽ nhất để đối phó với Chúc Nguyên Bá trong cơn điên.

Thân là thần bảo vệ của nhà họ Chúc, bất cứ ai trong tứ đại Kim Cang cũng đều là cao thủ độc bá một phương, bọn họ liên thủ lại càng ăn ý vô cùng, thực lực gộp lại thật đủ để hủy thiên diệt địa.

Nhưng mà mức độ phát điên của Chúc Nguyên Bá bây giờ đã lên đến tột đỉnh, năng lượng mà hắn thể hiện ra cũng hoàn toàn không thể hình dung bằng lẽ thường nữa rồi. Hắn ta thật sự giống như một con quái vật nghịch thiên, lấy một địch bốn mà chẳng tốn sức tí nào, tứ đại Kim Cang hợp sức lại để tấn công mà cũng chẳng thể nào làm gì được hắn ta.

“A!” Giằng co với tứ đại Kim Cang càng lâu thì Chúc Nguyên Bá lại càng phát điên, càng nóng nảy hơn, hắn ta không kìm chế được mà điên cuồng gào thét. Mang theo sự hung tàn ngập trời, hắn ta không thèm chú ý tới sự công kích của ba người còn lại với mình mà chỉ nhắm chuẩn một người trong tứ đại Kim Cang, ra đòn thật mạnh. Cách đánh này của hắn ta là cách đánh liều mạng, thà mình tổn thương mười cũng phải khiến địch bị thương tám.

Ầm!

Cuối cùng người này cũng bị một đấm công kích mạnh mẽ của Chúc Nguyên Bá đánh trúng ngay đầu, rơi xuống ngay lập tức.

Một người chết thì cũng đồng nghĩa với thế trận bốn người bị phá vỡ.

Sở dĩ tứ đại Kim Cang ghê gớm chủ yếu là vì thế trận bọn họ kết hợp với nhau không gì sánh được, nhưng trận pháp của bọn họ chẳng có tác dụng gì với Chúc Nguyên Bá. Chúc Nguyên Bá ra tay chẳng theo một đường lối nào, hắn chỉ nhắm chuẩn một người mà đánh, đánh chết người này thì ba người còn lại cũng mất thế trận, hoàn toàn trở nên yếu đi.

Chúc Nguyên Bá không nể nang gì, tiếp tục vung quyền, mỗi quyền dường như có thể đánh nổ cả không khí.

Bịch bịch bịch!

Ba quyền liên tục, vô cùng mạnh mẽ và cứng rắn!

Trong nháy mắt, tam đại Kim Cang lần lượt trúng quyền của Chúc Nguyên Bá, mỗi quyền đều đánh ngay vào chỗ hiểm, ba người trúng quyền xong thì không tỉnh lại được nữa, bỏ mạng ngay lập tức.

Chỉ mấy quyền mà khiến Tứ đại Kim Cang chết ngay tại trận.

Thấy vậy, tất cả mọi người ở sân thể thao đều bị dọa đến ngây ngốc. Biến số xảy ra quá nhanh, nhanh đến nỗi họ chẳng thể nào chấp nhận được. Vừa nãy mọi người còn tưởng rằng có tứ đại Kim Cang thì hắn ta có điên cuồng đến đâu cũng không thể nào tác oai tác quái được nữa. Nhưng bây giờ, tứ đại Kim Cang lại bị Chúc Nguyên Bá đang trong cơn điên đánh chết, chỗ dựa của mọi người hoàn toàn sụp đổ. Chúc Nguyên Bá hệt như ma quỷ, thật sự vô địch.

Lần này, cơn sợ hãi dâng trào trong tim tất cả mọi người, bọn họ đều bị dọa đến mặt cắt không còn giọt máu.

Chúc Nguyên Bá đã hoàn tòa mất đi lí trí. Sau khi giết tứ đại Kim Cang xong, hắn ta không hề có ý định ngơi tay, hắn ta đột nhiên xông về đám đông, đại khai sát giới. Hắn ta mặc kệ bạn là ai, thậm chí chẳng phân được người nào với người nào, tóm lại hắn bắt được ai thì liền đấm một cú khiến người đó chết tươi.

Mỗi người bị hắn bắt được đều chỉ có một kết cục, đó chính là chết.

Trong nháy mắt, trên mặt đất đã có thêm mấy cỗ thi thể nữa, hơn nữa dáng chết của ai cũng đều vô cùng thê thảm, thật là nhìn đã thấy ghê người, khiến người ta sợ hãi tột độ.

“A! Chạy nhanh, chạy nhanh, Chúc Nguyên Bá hoàn toàn điên rồi!”

Hiện trường hỗn loạn không nỡ nhìn, dường như mọi người cũng điên theo luôn, cuống quýt chạy tán loạn, hoảng loạn la hét.

Quá đông người, chạy quá nhanh, trong lòng họ lại quá đỗi kinh sợ, thậm chí tất cả mọi người đều mất kiểm soát, không có khả năng suy nghĩ. Trong lúc xô đẩy chen lấn thì có người bị đẩy ngã, sau khi ngã xuống thì bọn họ bị những người khác xem là đệm lót đường, chẳng ngó ngàng tới mà giẫm hẳn lên. Chuyện giẫm lên người này càng lúc càng nghiêm trọng hơn, có rất nhiều người bị giẫm mà chết.

Tiếng thét, tiếng khóc, tiếng kêu gào, tiếng cầu xin điên cuồng vang lên không ngơi tai trong sân thể thao rộng lớn.

Cả sân thể thao hỗn loạn, biến thành địa ngục chốn trần gian.

———————–

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.