Ngô Bách Tuế rời khỏi trang viên nhà họ Ngô rồi tìm tới một căn biệt thự tại ngoại ô Yến Kinh.
Căn biệt thự này là tài sản tại Yến Kinh của Ngô Bách Tuế khi trước, đây là nơi anh dùng để
luyện võ thời còn niên thiếu.
Vừa vào biệt thự, Ngô Bách Tuế đã tiến thẳng về phía căn phòng ngủ chính dưới tầng một.
Ngô Bách Tuế đến trước cửa phòng ngủ nhưng không mở cửa, cũng không gõ cửa, anh chỉ
im lặng đứng đó.
Chốc lát sau, Ngô Bách Tuế mới chầm chậm cất lời, anh trầm giọng: Tôi biết em vẫn còn
đang giận, hôm nay tôi tới để tạm biệt em. Tôi phải đi rồi, cũng không biết khi nào mình mới
có thể trở về, em ở đây một mình phải chăm sóc cẩn thận cho bản thân. Tôi đã sang tên hết
tất cả tài sản của mình cho em, tôi sẽ nghĩ cách bù đắp món nợ của mình với em.
Giọng điệu của Ngô Bách Tuế rất nghiêm túc nặng nề, cũng vô cùng chân thành.
Người trong phòng ngủ chính là Gia Cát Thanh Thanh.
Ngô Bách Tuế cảm thấy vô cùng áy náy với Gia Cát Thanh Thanh, anh nợ cô gái này rất
nhiều.
Vì Ngô Bách Tuế mà nhà họ Gia Cát gặp họa lớn, cả gia tộc bị tiêu diệt, chỉ mình Gia Cát
Thanh Thanh còn sống. Cô ấy lấy ơn báo oán, cứu chữa chăm sóc cho Ngô Bách Tuế, còn
chịu bao nhiêu cực khổ, bị hành hạ giày vò rất nhiều. Nhưng cô ấy vẫn không hề buông lời
oán trách Ngô Bách Tuế. Cứ thế cho đến tận lần trong hầm ngục nhà họ Ngô, Ngô Bách Tuế
đột nhiên phát điên, cưỡng bức Gia Cát Thanh Thanh, khiến cô ấy bị hủy hoại nặng nề.
Từ đó trở đi, Gia Cát Thanh Thanh không thể cư xử ôn hòa với Ngô Bách Tuế nữa, dù cô ấy
muốn nghe theo lời dặn của ông mình, nhưng cũng không thể vượt qua được rào cản của
bản thân, cô ấy không thể bình tĩnh đối mặt với Ngô Bách Tuế.
Ngô Bách Tuế hiểu rõ rằng Gia Cát Thanh Thanh đã trải qua quá nhiều chuyện trong một
khoảng thời gian ngắn, phải hứng chịu một cú sốc lớn. Cô ấy mới mười tám tuổi, đây vốn là
độ tuổi thanh xuân vô ưu vô lo, nhưng vì anh mà Gia Cát Thanh Thanh đã hứng chịu nỗi đau
người bình thường không thể chịu nổi. Ngô Bách Tuế nợ cô quá nhiều, nhưng tất cả đã
không thể quay trở lại, anh chỉ có thể cố gắng hết sức bù đắp cho Gia Cát Thanh Thanh. Vốn
Ngô Bách Tuế định giữ Gia Cát Thanh Thanh bên mình để bảo vệ cô ấy, nhưng giờ Ngô
Bách Tuế đã không thể làm được điều này. Anh sắp phải đối mặt với gia tộc ẩn dật là nhà họ
Đường, không biết tương lai mình sẽ ra sao, thậm chí có thể sẽ lành ít dữ nhiều. Vậy nên
Ngô Bách Tuế chỉ có thể để Gia Cát Thanh Thanh ở lại đây.
Ngô Bách Tuế dứt lời, đợi một lúc sau vẫn không có tiếng đáp nào vọng lại từ phòng ngủ
chính.
Sau chốc lát im lặng, Ngô Bách Tuế lại nghiêm túc cất lời: Xin lỗi em, tôi biết có bù đắp cả
đời cũng không trả hết món nợ với em. Nhưng rất có thể lần này đi tôi sẽ không trở về được,
nếu tôi không đến tìm em thì mong rằng em vẫn có thể sống tiếp thật tốt.
Ngô Bách Tuế lo nhất là Gia Cát Thanh Thanh không thể chịu đựng nổi thực tại, suy nghĩ linh
tinh, uất ức tiêu cực, thậm chí là tự sát. Anh buộc phải khuyên nhủ Gia Cát Thanh Thanh,
động viên cô sống tiếp.
Lúc này, cuối cùng cũng có tiếng động khe khẽ vang ra từ phòng ngủ chính. Cửa phòng mở
ra, Gia Cát Thanh Thanh xuất hiện trước cửa, cô ấy nhìn Ngô Bách Tuế, khàn giọng: Anh
định đi đâu?
Gương mặt Gia Cát Thanh Thanh thoáng tiều tụy, vẻ mặt rất nặng nề, cô như đã biến thành
một người khác, không còn vẻ hoạt bát tươi tắn của một cô gái trẻ nữa mà tràn ngập sự
trưởng thành, hệt như một con bướm phá kén, khiến vẻ đẹp của cô càng bộc lộ rõ rệt.
Gia Cát Thanh Thanh đã luôn không muốn đối mặt với Ngô Bách Tuế, từ lần nảy sinh quan
hệ với Ngô Bách Tuế, cô ấy đã tìm mọi cách để né tránh anh, nhưng nghe nói có thể anh sẽ
một đi không trở lại, cô lại không kiềm chế được phải bước ra ngoài.
Thấy cuối cùng Gia Cát Thanh Thanh cũng chịu đối mặt với mình, ánh mắt Ngô Bách Tuế
thoáng thay đổi. Anh nhìn cô ấy thật sâu, nghiêm túc nói: Bố tôi đã bị bắt cóc, tôi phải đi cứu
ông ấy.
Giờ có thể coi như Ngô Bách Tuế đang bỏ mặc Gia Cát Thanh Thanh, vậy nên anh buộc
phải nói cho cô ấy lý do mình bỏ đi.
Nghe vậy, Gia Cát Thanh Thanh thoáng biến sắc, cô nặng nề cất lời: Nguy hiểm lắm ư?
Ngô Bách Tuế gật đầu, anh nghiêm túc nói: Đúng vậy, những kẻ bắt bố tôi là một gia tộc vô
cùng mạnh. Tôi không dám chắc mình có thể trở về an toàn. Nhưng tôi không thể không đi
được.
Nghe xong, vẻ mặt Gia Cát Thanh Thanh lại càng nặng nề hơn. Đôi mắt cô ấy tràn ngập nỗi
lo lắng phiền muộn không hợp tuổi, cô nhìn Ngô Bách Tuế chăm chú, im lặng hồi lâu.
Một lúc lâu sau, ánh mắt Gia Cát Thanh Thanh chợt trở nên sắc bén, cô ấy nghiêm túc nhìn
Ngô Bách Tuế, nói với vẻ lạnh lùng: Ngô Bách Tuế, anh tưởng anh thỏa mãn tôi về vật chất
là có thể bù đắp món nợ của mình với tôi ư? Anh tưởng tôi muốn có những thứ đó sao? Tôi
nói cho anh biết, có mất cả đời anh cũng không bù đắp được món nợ với tôi đâu.
Thấy bỗng nhiên Gia Cát Thanh Thanh nổi giận, Ngô Bách Tuế cũng phải sững sờ. Anh im
lặng trong tích tắc rồi lại lập tức nghiêm túc cất lời: Tôi biết những thứ ấy không đủ để bù
đắp món nợ của tôi với em, em hãy nói cho tôi biết em muốn gì, chỉ cần là việc tôi có thể làm
được, tôi đều sẽ thỏa mãn em.
Câu nói này tràn ngập sự chân thành, Ngô Bách Tuế thật lòng muốn bù đắp cho Gia Cát
Thanh Thanh, nếu Gia Cát Thanh Thanh có thể đưa ra yêu cầu với anh, đương nhiên anh sẽ
rất vui mừng, anh bằng lòng dốc hết sức để có thể thỏa mãn cô ấy.
Ánh mắt Gia Cát Thanh Thanh vô cùng kiên định, cô nghiêm túc thốt từng từ từng chữ: Tôi
muốn anh chịu trách nhiệm với tôi, tôi muốn anh dùng cả đời để bù đắp cho tôi.
Câu nói âm vang, hùng hồn, khiến trái tim Ngô Bách Tuế rung lên.
Ngô Bách Tuế kinh ngạc, anh không ngờ Gia Cát Thanh Thanh sẽ đưa ra yêu cầu này, hơn
nữa còn cất lời một cách vô cũng thẳng thắn.
Là một người đàn ông, Ngô Bách Tuế tự nhận rằng mình là người có trách nhiệm, anh đã
chiếm đoạt Gia Cát Thanh Thanh nên đương nhiên đã nghĩ tới việc chịu trách nhiệm với cô.
Chỉ là anh luôn cho rằng Gia Cát Thanh Thanh rất hận mình, hận anh liên lụy tới cả nhà họ
Gia Cát, hận anh cưỡng bức cô ấy, vì sự hận thù này nên Gia Cát Thanh Thanh mới tránh
né không muốn gặp anh. Vì hận mà Gia Cát Thanh Thanh cũng sẽ không thể ở bên anh, vậy
nên Ngô Bách Tuế cho rằng Gia Cát Thanh Thanh không cần anh chịu trách nhiệm.
Ngô Bách Tuế ngơ ngẩn trong chốc lát rồi mới sực tỉnh, anh nói với Gia Cát Thanh Thanh
với vẻ bối rối: Nếu có thể, tôi sẽ chịu trách nhiệm với em đến cùng, chỉ là lần này lành ít dữ
nhiều, tôi sợ...
Ngô Bách Tuế còn chưa nói xong, Gia Cát Thanh Thanh đã thẳng thừng ngắt lời anh: Đừng
lấy cớ với tôi, nếu anh thật sự muốn chịu trách nhiệm với tôi thì hãy bảo vệ mình cẩn thận,
bình an trở về.
Giọng nói của Gia Cát Thanh Thanh âm vang, giọng điệu vô cùng nghiêm túc, chữ nào chữ
nấy mạnh mẽ khí phách.
Nghe vậy, vẻ mặt Ngô Bách Tuế lại càng rối bời, dù có ngốc nghếch hơn nữa thì anh cũng
hiểu Gia Cát Thanh Thanh đang khích lệ mình cố gắng hết sức để sống sót trở về.
Trái tim Ngô Bách Tuế rung động trong tích tắc.
Anh suy nghĩ trong chốc lát rồi cất chất giọng âm vang với Gia Cát Thanh Thanh: Được, tôi
đồng ý với em, khi bình an quay về tôi sẽ chịu trách nhiệm với em.
Nghe xong, vẻ mặt Gia Cát Thanh Thanh thoáng rung động, đôi mắt ngân ngấn nước, cô ấy
im lặng trong tích tắc rồi lẳng lặng trả lời: Được, em chờ anh.
Sau đó hai người cùng im lặng, bầu không khí kỳ lạ bao trùm lấy cả hai.
Không biết sau bao lâu Ngô Bách Tuế mới cất lời phá vỡ sự im lặng: Tôi phải đi rồi.
Nghe vậy, Gia Cát Thanh Thanh gật đầu nhưng vẫn không nói gì.
Ngô Bách Tuế không nói gì thêm, anh quay người bước khỏi biệt thự.
Vừa cất vài bước thì đột nhiên Gia Cát Thanh Thanh đã vội vã tiến lại, ôm lấy eo Ngô Bách
Tuế từ phía sau, cô ấy lẳng lặng nói: Nhất định anh phải bình an trở lại tìm em.
Gia Cát Thanh Thanh ôm Ngô Bách Tuế rất chặt, lời cô nói vô cùng trịnh trọng, cô ấy đã gửi
gắm cả cuộc đời mình cho Ngô Bách Tuế. Người đàn ông này đã phá hủy cuộc đời Gia Cát
Thanh Thanh, nhưng cũng đã ràng buộc cô ấy lại với mình.
Khi nghe Ngô Bách Tuế nói có thể anh sẽ mãi mãi không trở lại, lòng Gia Cát Thanh Thanh
chợt cảm thấy sợ hãi, trong nỗi sợ hãi còn mang cả sự bứt rứt không nỡ chia xa cùng với
cơn đau nhói.
Không biết từ bao giờ mà Gia Cát Thanh Thanh đã coi Ngô Bách Tuế như nơi gửi gắm cuộc
đời mình, có lẽ là lời của ông nội đã ảnh hưởng tới cô ấy, khiến cô ấy nhất mực ôm kỳ vọng
về Ngô Bách Tuế. Gia Cát Thanh Thanh không thừa nhận anh là con người kiệt xuất số một
nhưng đáy lòng cô luôn mong đợi Ngô Bách Tuế sẽ trở nên phi phàm.
Mà giờ, Ngô Bách Tuế đã thật sự có sức mạnh siêu phàm, thật sự trở thành con người đáng
gờm, Gia Cát Thanh Thanh lại càng ỷ lại anh hơn.
Mà nhất là Ngô Bách Tuế đã chiếm đoạt Gia Cát Thanh Thanh, trở thành người đàn ông đầu
tiên của cô. Khi ấy Gia Cát Thanh Thanh rất hận Ngô Bách Tuế, nhưng về sau, ngoài hận thù
ra cô ấy còn nảy sinh thứ tình cảm mơ hồ, cô ấy không thể không thừa nhận Ngô Bách Tuế
vô cùng đặc biệt với mình. Không người đàn ông nào khác có thể thay thế địa vị của anh.
Cho đến giờ Gia Cát Thanh Thanh mới phát hiện, cô ấy không thể rời xa Ngô Bách Tuế, cô
đã coi Ngô Bách Tuế là người đàn ông của đời mình.
Dù có thế nào thì cô ấy cũng phải đợi Ngô Bách Tuế bình an trở lại.
Vừa dứt lời, Gia Cát Thanh Thanh đã buông tay rồi quay người chạy vào phòng ngủ, đóng
cửa lại.
Bờ lưng Ngô Bách Tuế thoáng cứng lại, sau đó anh quay đầu, nhìn về phía phòng ngủ bằng
ánh mắt rồi bời. Rồi Ngô Bách Tuế lại rảo bước rời khỏi biệt thự.
Rời biệt thự, anh tìm tới một ngôi nhà Tứ hợp viện trong khu phố cổ Yến Kinh theo như địa
chỉ trên tờ giấy lưu lại bên giường Ngô Thanh Đế.
Cửa tòa nhà Tứ hợp viện đang mở rộng, Ngô Bách Tuế không hề do do dự mà bước thẳng
vào trong.
Dường như tòa nhà Tứ hợp viện này đã bị bỏ hoang từ rất lâu rồi. Khoảng sân vô cùng lộn
xộn ngổn ngang, bụi bám đầy đất, mạng nhện chăng kín dưới mái hiên.
Ngô Bách Tuế đứng giữa tòa nhà Tứ hợp viện, chợt cao giọng thét lên: Tôi đã một mình tới
đây theo yêu cầu của cô rồi, cô cũng nên xuất hiện đi chứ?
Ngô Bách Tuế vừa dứt lời thì cửa tòa nhà đối diện đã chợt được mở ra.
Một người phụ nữ bước khỏi nhà.
Lúc nhìn thấy người này, gương mặt bình tĩnh của Ngô Bách Tuế chợt thay đổi.
Vì người phụ nữ này chính là em gái của Ám Ảnh, Đường Dĩnh.