Chàng Khờ

Chương 147: Chương 147: Mày thua rồi




Ngô Thiên không hề che giấu sự kiêu ngạo, ngôn từ đầy rẫy khiêu khích, hắn rất mong đợi, cũng tràn đầy tự tin trong trận chiến với Ngô Bách Tuế ngày hôm nay, thậm chí dường như hắn thoáng thấy sôi sục nhiệt huyết nữa.

Ngô Bách Tuế biết thực lực của Ngô Thiên thâm sâu khó lường, đối diện với đối thủ như thế này, anh cũng không hề lơ đễnh và khinh suất, anh lạnh lùng trả lời: “Được.”

Nói xong thì Ngô Bách Tuế chợt di chuyển, vù một cái, anh lao về phía Ngô Thiên như mũi tên rời khỏi dây cung. Theo bước chạy nhanh của anh, luồng chân khí nghịch thiên dồi dào trên người anh cũng phóng thích ra trong chớp mắt, cuồn cuộn dâng lên cao, bao phủ toàn cảnh.

Người đứng xem chợt thấy cảm giác bí bách kinh thiên động địa, họ cảm thấy việc hít thở cũng trở nên khó khăn, trái tim cũng thít chặt lại. Trận quyết đấu này quả nhiên không tầm thường chút nào, Ngô Bách Tuế vừa ra chiêu đã toát ra chân khí mãnh liệt đến thế này rồi, con người anh thật sự quá đáng gờm, mọi người đều không khỏi cảm thấy hứng thú với trận đấu này.

Dưới cái nhìn chăm chú của tất cả mọi người, Ngô Bách Tuế tới trước mặt Ngô Thiên trong chớp nhoáng, vung tay phải mang theo luồng chân khí mênh mông đấm thẳng tới trước mặt Ngô Thiên. Nắm đấm mang chân khí này của anh đương nhiên không phải là một nắm đấm bình thường, thế đấm vô cùng mạnh mẽ, hệt như hổ dữ xuống núi, tạo ra luồng gió lốc mạnh mẽ nuốt chửng cả Ngô Thiên.

Chỉ trong nháy mắt, không khí trong trang viên nứt toác, tạo ra thứ âm thanh đinh tai, cuồng phong nổi lên, xé nát cả hư không, gào thét cuốn luôn cả mặt đất.

Những người đứng xem bất giác lùi ra sau một chút, khí thế này quá đáng sợ, khiến bọn không khỏi lạnh cả sống lưng, tim đập nhanh hơn.

Nhưng Ngô Thiên bị cơn cuồng phong này nuốt chửng lại thản nhiên như thường, vững vàng như núi, đôi chân hắn đứng chắc tại chỗ, không hề lay động, đôi tay hắn đột nhiên giơ lên thật nhanh. Vừa cử động tay thì chân khí trên người Ngô Thiên cũng theo đó mà bộc phát ra ngoài. Chân khí của hắn hung hãn lạ thường, đôi tay hắn thì lại mềm như không xương, giơ lên như một con linh xà, không ngừng vụt qua, tốc độ của hắn nhanh đến cực độ, một đôi tay mà dường như để lại hàng nghìn tàn ảnh đung đưa trên không trung, hơn nữa mỗi bóng tay đều mang theo khí thế bất khả chiến bại.

Một giây sau, nắm đấm của Ngô Bách Tuế va chạm với hàng nghìn bóng tay của Ngô Thiên, tất cả mọi thứ chỉ xảy ra trong một tích tắc mà thôi.

Đến khi những người khác bừng tỉnh lại thì nắm đấm tay phải của Ngô Bách Tuế đã bị Ngô Thiên chụp được, hắn nắm chắc rồi kéo đẩy tay anh, hóa giải lực đạo nắm đấm này của Ngô Bách Tuế. Không đợi Ngô Bách Tuế có phản ứng cho bước kế tiếp, Ngô Thiên đã vụt nhanh qua như chớp, thân hắn như rồng bay, bước chân tinh diệu, chớp mắt hắn đã vụt tới sườn bên phải của Ngô Bách Tuế. Ngay sau đó, hắn quét chân phải về phía Ngô Bách Tuế.

Vù!

Chân Ngô Thiên quét thành một đường ngang, mang theo khí thế càn quét nghìn quân, che sông chắn núi, tầng tầng lớp lớp bóng chân đè lên nhau, trong đó mang theo luồng chân khí mạnh vô song, cuồn cuộn dâng trào, hoàn toàn nhốt Ngô Bách Tuế vào trong.

Ngay đến bãi cỏ gần đó cũng bị chiêu quét chân của Ngô Thiên khiến ngọn cỏ đứt lìa, cuốn lên bay đầy trời, bầu trời đổi sắc.

Vẻ mặt của Ngô Bách Tuế thay đổi dữ tợn, anh không hề chần chừ, trong chớp mắt, anh vung nắm đấm tay trái với tốc độ nhanh nhất. Nắm đấm này vừa mang theo chân khí đang cuồn cuộn dâng lên kinh khủng của anh, ngưng tụ thành một luồng sát khí ác liệt, đấm thẳng về phía Ngô Thiên. Thế quyền mạnh mẽ như rồng ngâm hổ gầm, xé toạc đường chân trời, thậm chí xuyên qua cả trùng trùng bóng chân Ngô Thiên quét nên, đánh thẳng vào ngực Ngô Thiên.

Ngô Thiên lập tức thu chân lại, lùi về sau, đồng thời vung nắm đấm. Nắm đấm này vừa vung ra, khí thế mạnh mẽ vô địch cũng chợt được phóng thích ra khỏi người Ngô Thiên, mang theo cả khí thế sát phạt hùng mạnh vô song, lực chân khí tự thân của hắn dồn hết vào nắm đấm, nắm đấm xuyên không gian cuộn cả khí thế đào non lấp bể, gào thét giữa bầu trời, mạnh mẽ tông với nắm đấm tay trái của Ngô Bách Tuế.

Ầm!

Hai nắm đấm va vào nhau nổ ra một tiếng động cực lớn.

Hai luồng chân khí giao nhau, bùng nổ dữ dội rồi mạnh mẽ quét quanh bốn phía, khiến trời mây biến đổi, chấn động cả trang viên.

Đám người nhà họ Ngô đứng xem dường như bị làn khí này đánh úp, bất chợt ngừng thở, da dẻ rát buốt, mắt thì cay xè đến sắp chảy nước mắt. Tất cả mọi người đều như bị mây mù bao phủ, vừa giống như bị gió lốc cuốn bay, cảm giác bí bách đó thật sự khiến con người khó có thể chịu đựng được.

Mà người trong cuộc là Ngô Thiên và Ngô Bách Tuế, sau khi đối quyền với nhau thì mỗi người lùi về sau hai bước, kéo dài khoảng cách với nhau ra.

Vẻ mặt Ngô Bách Tuế hơi nặng nề, ánh mắt sâu thẳm không đáy, tâm trạng cũng hơi chấn động. Đây là lần đầu tiên anh chính thức so tài với Ngô Thiên, sau khi đánh với nhau trong thời gian ngắn ngủi, Ngô Bách Tuế đã biết được thực lực của Ngô Thiên quả thật trái với lẽ thường. Không cần phải bàn về chiêu thức võ công, tốc độ phản ứng, độ mạnh của đòn tấn công của hắn, đều là đỉnh của đỉnh. Quan trọng là chân khí Ngô Thiên giải phóng ra cũng vô cùng hùng hồn mạnh mẽ, thậm chí không thua gì anh, điều này khiến Ngô Bách Tuế rất kinh ngạc.

Anh biết Ngô Thiên giống mình, thiên phú dị bẩm, khả năng lĩnh ngộ phi phàm. Anh cũng biết Ngô Thiên còn nỗ lực hơn mình, hoặc có thể nói, Ngô Thiên có động lực rõ ràng nên từ nhỏ hắn đã cần cù chịu khổ, chính là vì có thể vượt mặt Ngô Bách Tuế.

Trước đây Ngô Bách Tuế không quá để tâm đến Ngô Thiên, đối với Ngô Thiên cũng khá bao dung nhường nhịn, trước nay anh cũng chưa từng có suy nghĩ so đo gì với Ngô Thiên. Nhưng, từ túc Ngô Thiên tỏ rõ bộ mặt thật của hắn, cướp đi vị trí gia chủ nhà họ Ngô của anh thì Ngô Bách Tuế biết rằng mình đã đánh giá thấp Ngô Thiên rồi. Bụng dạ hắn thâm sâu và võ công hắn cao cường vượt ngoài dự liệu của Ngô Bách Tuế.

Cảm nhận được vẻ thoáng kinh ngạc của Ngô Bách Tuế, nét kiêu căng càng hiện rõ trên mặt Ngô Thiên hơn, ánh mắt hắn tràn ngập khinh bỉ nhìn Ngô Bách Tuế rồi ngông cuồng nói: “Xem ra, tao đã đánh giá cao mày rồi.”

Ngô Thiên tự tin như lòng đã có tính toán, dường như biểu hiện của Ngô Bách Tuế đều nằm trong lòng bàn tay của hắn. Càng lúc hắn càng xem thường Ngô Bách Tuế hơn, hắn cũng nắm chắc phần thắng của trận đấu này hơn, dường như chỉ cần hắn ngoắc tay là nắm được thắng lợi vậy.

Ngô Bách Tuế ổn định lại tâm trạng rồi lập tức trầm giọng gằn từ chữ với Ngô Thiên: “Đừng nói sớm như vậy.”

Ngô Thiên chầm chậm thu lại sắc mặt, ánh mắt hắn chợt phóng ra tia nhìn hung tàn. Hắn dữ tợn nói với Ngô Bách Tuế: “Hôm nay, tao sẽ cho mọi người xem thử, ai mới là người đứng đầu chân chính của nhà họ Ngô.”

Dứt lời, Ngô Thiên chợt lắc người, lao nhanh về phía Ngô Bách Tuế.

Lần tấn công này tốc độ của Ngô Thiên càng nhanh hơn, khí thế càng mãnh liệt hơn, ra tay càng tàn nhẫn hơn, chân khí giải phóng ra cũng càng điên cuồng hơn, cả người hắn như mang theo khí thế của cả đất trời, từng chiêu hắn tung ra như mang khí thế nghiền nát núi đá khuấy đảo trời mây, uy lực hắn phóng thích ra cũng tựa như có thể xé nát chân trời, cuốn bay mặt đất.

Ngô Bách Tuế thì vẫn duy trì trạng thái bình tĩnh, vững vàng ứng chiến. Anh đi chiêu Tảo Long Bộ, không ngừng thay đổi vị trí, tốc độ vô cùng nhanh, càng đánh khí thế càng hăng.

Thế tấn công của hai người hệt như săn báo, vồ giết liên tục, chém giết không ngừng, vần lấy nhau, phát ra từng tiếng nổ kinh hoàng.

Khi hai người đánh nhau, từng luồng chân khí mạnh mẽ cũng không ngừng bắn tóe ra xung quanh khiến tình hình trong trang viên liên tục biến đổi một cách kỳ ảo.

Trái tim những người đứng xem càng lúc càng đập nhanh, máu nóng cũng càng lúc càng sôi sục hơn. Trận quyết đấu đỉnh cao như thế này thật sự quá đỗi đặc sắc và kích thích, khiến người ta không nỡ nhìn đi chỗ khác, dường như không nỡ chớp mắt nữa. Ai ai cũng nhìn chăm chú vào hai người đang đánh đấm, thưởng thức bữa tiệc đấu võ hiếm hoi này.

Diệp Hồng Trúc cũng hoàn toàn bị thu hút vào trong trận đấu này, nhưng cô ta không hiểu võ công cho lắm. Cô ta chỉ có thể nhìn ra được hai người đều vô cùng lợi hại, xuất chiêu đều rất thần kì, khí thế cũng vô cùng mạnh mẽ. Cô ta xem đến hoa mắt chóng mặt, hít thở không thông, dường như nín thở để mà quan sát. Chỉ là, nhìn cả nửa ngày trời mà cô ta cũng chẳng nhận ra rốt cuộc Ngô Thiên và Ngô Bách Tuế ai mạnh ai yếu.

Thế nên, Diệp Hồng Trúc hỏi Vệ Hải ở bên cạnh một câu: “Vệ lão, ông thấy hai người họ ai mạnh hơn thế?”

Ánh mắt Vệ Hải thâm trầm, nhìn chằm chằm vào hiện trường đánh nhau rồi yếu ớt trả lời một câu: “Đương nhiên là gia chủ rồi.”

Diệp Hồng Trúc vẫn rất tin tưởng phán đoán của Vệ Hải, thế nên vừa nghe ông ta nói vậy Diệp Hồng Trúc chợt phấn chấn tinh thần, cảm xúc xem tỉ võ của cô ta cũng dâng cao hơn.

Bấy giờ, cuộc tỉ thí của Ngô Thiên và Ngô Bách Tuế đã đi vào hồi quyết liệt, hai người đánh với nhau càng lúc càng hăng, đồng thời dường như họ chẳng biết mệt, càng đánh càng có khí thế, mỗi chiêu thức bọn họ đánh ra đều mang theo sức mạnh khủng khiếp, uy lực vô song.

Mới mấy phút mà hai người đã so với nhau mấy chục chiêu.

Tốc độ thay đổi chiêu thức của Ngô Thiên cực kì nhanh, lúc hắn và Ngô Bách Tuế đang đánh nhau rất kịch liệt thì ánh mắt hắn chợt lạnh đi, nghiêm giọng nói: “Ngô Bách Tuế, với chút tài cán này, mày dựa vào đâu được người đời ca tụng là thiên tài tuyệt thế?”

Sau khi gào lên giận dữ, luồng chân khí hùng mạnh như núi trên người hắn đột nhiên mạnh thêm, bùng nổ vang dội, đồng thời, sát khí phủ trời của hắn cũng bộc phát ra. Cùng với luồng chân khí và sát khí này, Ngô Thiên bất chợt vung nắm đấm, thế đấm hệt như một quả đạn pháo được bắn ra, xé toạc không khí, chèn ép hư không, tấn công thẳng về phía Ngô Bách Tuế.

Nắm đấm này của Ngô Thiên đơn giản thô bạo, thẳng một đường đánh tới lồng ngực của Ngô Bách Tuế.

Sắc mặt Ngô Bách Tuế chợt thay đổi, anh không kịp suy nghĩ, lập tức bộc phát chân khí tự thân, đồng thời phản kích lại một quyền, quyền thế kinh thiên động địa, bay thẳng về phía Ngô Thiên.

Hai nắm đấm va vào nhau.

Ầm!

Lại một lần nữa nắm đấm của hai người đối nghịch với nhau, chân khí va vào nhau, phát ra uy lực mạnh mẽ, một tiếng nổ vang lên chấn động cả mặt đất, hệt như núi lở đất rung vậy.

Ngô Thiên và Ngô Bách Tuế đều là Đại Tông sư, hai luồng chân khí thật sự hủy thiên diệt địa, dư âm ào ào nổ lan ra xung quanh, khí thế mạnh mẽ, không gì sánh nổi.

Nhất thời, ngoài những vị Đại Tông sư thì những người khác đang đứng xem đều bị làn dư âm này ép cho lùi về sau mấy bước. Tất cả mọi người đều kinh hãi.

Đến lúc mọi người hoàn hồn trở lại mới phát hiện ra, sau khi đối quyền với nhau, Ngô Thiên đứng nguyên tại chỗ, vững vàng chắc chắn, còn Ngô Bách Tuế thì đã bay ra sau, cuối cùng nặng nề đập xuống đất.

Hai tay Ngô Thiên chắp ra phía sau, ngạo nghễ nhìn xuống Ngô Bách Tuế nằm dưới đất rồi kiêu ngạo nói: “Mày thua rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.