Người đàn ông bệnh tật thua rồi, thua một cách vô cùng triệt để.
Tất cả cơ quan nội tạng và xương cốt của lão đều không còn nguyên vẹn, sức mạnh và khí
kình của lão không còn thi triển được chút nào nữa, toàn thân lão xụi lơ, hoàn toàn trở thành
một kẻ tàn phế.
Trận quyết đấu có một không hai này cuối cùng cũng đã đến hồi kết.
Ngô Bách Tuế đứng thẳng bên cạnh người đàn ông bệnh tật, liếc nhìn từ trên cao xuống rồi
thản nhiên nói: Ông thua rồi!
Kết cục chính là Ngô Bách Tuế thắng, người đàn ông bệnh tật thua thảm hại.
Điều này cũng có nghĩa là nguy cơ lớn của nhà họ Ngô đã được giải quyết.
Người nhà họ Ngô đều vui mừng điên cuồng, lần này họ thật sự nhẹ nhõm rồi, được thở
phào hết một hơi, niềm vui vẻ phấn khởi dâng từ đáy con tim. Ngô Bách Tuế phán quyết
người đàn ông bệnh tật thua trận nhưng lão chẳng có phản ứng gì, lão đã ngầm thừa nhận
kết cục này rồi, lão không còn đứng dậy được nữa, lão thật sự thua rồi. Người nhà họ Ngô
cũng thật sự được cứu rồi, sao bọn họ không vui mừng điên cuồng được chứ, trong mắt họ
lấp lánh ngấn nước, vui quá bật khóc, ánh mắt họ nhìn Ngô Bách Tuế phát sáng, Ngô Bách
Tuế trở thành Đấng cứu thế mạnh nhất trong lòng họ.
Người nhà họ Hạ cũng vui mừng không kiểm soát được. Nhà họ Ngô là chỗ che mưa chắn
gió cho bọn họ, nhà họ Ngô mà hưng thịnh thì bọn họ sẽ còn tồn tại, nhà họ Ngô mà diệt
vong thì bọn họ cũng sẽ không có kết cục tốt đẹp. Ngô Bách Tuế cứu vớt nhà họ Ngô cũng
đồng nghĩa với cứu vớt nhà họ Hạ. Đám người nhà họ Hạ đều kích động vô cùng, sợi dây
căng chặt trong lòng bọn họ cũng được nới lỏng hoàn toàn, bọn họ cảm nhận được sự thư
thái và thoải mái trước nay chưa từng có. Ngô Bách Tuế trong mắt bọn họ cũng như tỏa
sáng bốn phương, thắp sáng trời đất. Thằng ở rể ngu ngốc mà trước đây từng bị họ châm
biếm khinh bỉ, bây giờ đã trở thành người mạnh nhất trong lòng họ.
Hạ Mạt Hàn vui hơn bất kì ai hết, thậm chí tim cô còn không ngừng run rẩy vì quá kích động.
Người đàn ông mà cô yêu đó sở hữu thần công cái thế, có khí phách đội trời đạp đất.
Giây phút này, Ngô Bách Tuế thật sự trở thành người đàn ông hoàn hảo trong lòng Hạ Mạt
Hàn, hoàn hảo hơn cả anh hùng cái thế trong tưởng tượng của cô. Cô tận mắt chứng kiến
Ngô Bách Tuế thi triển sức mạnh Man Hoang đánh bại cao thủ như một tên quái vật là người
đàn ông bệnh tật. Cô đã chứng kiến hết quá trình Ngô Bách Tuế xoay chuyển tình thế. Anh
gánh vác hai nhà Ngô - Hạ trên vai, chịu áp lực lớn như vậy nhưng vẫn bền bỉ kiên trì, bình
tĩnh ung dung, hồi sinh từ bước đường cùng, chuyển bại thành thắng, anh bảo vệ được tính
mạng của chính mình, cũng bảo vệ được tất cả người trong hai nhà Ngô - Hạ. Anh thật vĩ đại,
thật thần kì, anh là có một không hai!
Đương nhiên Ngô Thiên cũng kích động, người đàn ông bệnh tật hoàn toàn thua rồi, nhà họ
Ngô được cứu rồi, đương nhiên hắn vui mừng khôn nguôi.
Chỉ là trong niềm vui này có pha tạp một chút buồn bực và không cam tâm mà người ngoài
không nhìn thấy. Từ nhỏ hắn đã muốn vượt mặt Ngô Bách Tuế, thứ hắn khao khát trước nay
cũng rất nhiều, hắn từng khao khát quyền lợi và địa vị, khao khát Huyết Long Đao, khao khát
võ công chí cao. Nhưng hắn chưa từng mơ tưởng xa vời đến sức mạnh Man Hoang, cái này
trong sử kí nhà họ Ngô có ghi rõ, là sức mạnh chỉ thuộc về riêng nhân vật truyền kì Ngô Lại,
là thứ mà Ngô Thiên cho rằng có mơ cũng không với tới được. Nhưng Ngô Bách Tuế lại sở
hữu sức mạnh này, bây giờ Ngô Bách Tuế không chỉ là cứu tinh của nhà họ Ngô mà còn là
người duy nhất sở hữu thực lực tuyệt đối, sức mạnh Man Hoang sẽ nâng Ngô Bách Tuế lên
tới đỉnh cao, còn cái chức gia chủ nhà họ Ngô này của mình xem ra chẳng còn tác dụng gì
nữa. Như vậy thì làm sao Ngô Thiên cam tâm và chịu đựng nổi?
Phe đối diện, đám người Tứ Đại Thiên Vương thì rơi vào vực sâu yên tĩnh. Họ không thể nào
tin được Thần Vương trong lòng họ, Vũ Thánh mạnh mẽ như vậy lại ngã gục không thể đứng
lên được nữa sao? Phải biết rằng người đàn ông bệnh tật là Chúa Tể trong giới võ đạo, là sự
tồn tại vượt ra khỏi giới hạn của người thường, sao lão có thể thua thế này được chứ? Sao
lão có thể thua thảm thế này được?
Tứ Đại Thiên Vương và chiến đội hàng nghìn người không thể nào chấp nhận sự thật này.
Nhưng đúng thật là người đàn ông bệnh tật không thể nào gượng dậy nổi nữa, lão không
nhúc nhích gì được, đến hơi thở còn thoi thóp, ánh mắt lão cũng bắt đầu rời rạc rồi. Lão hơi
hé mắt nhìn Ngô Bách Tuế, thều thào nói: Sao kết quả lại thế này? Vì sao?
Cơ thể người đàn ông bệnh tật bị đánh gục rồi, nhưng cú đả kích trong tim lão càng mạnh
hơn, lão oai phong một đời, lúc nào cũng đứng trên đỉnh, lão giẫm tất cả mọi người dưới gót
chân của mình, lão hoàn toàn xứng danh người mạnh nhất, trước nay lão chưa từng cho
rằng sẽ có ai đó vượt mặt được lão, lão cũng chưa từng xem trọng bất cứ võ công thần kì
hay sức mạnh khủng bố nào. Nhưng Ngô Bách Tuế lại đánh sập nhận định của lão từ xưa
đến nay, lật đổ thế giới quan của lão. Đầu tiên, Ngô Bách Tuế làm lão kinh ngạc vì cái gọi là
sức mạnh xác thịt, sau cùng lại dùng sức mạnh Man Hoang trong truyền thuyết để đánh bại
lão. Người đàn ông bệnh tật có mạnh đến đâu cũng sẽ bại dưới sức mạnh Man Hoang, thua
dưới tay Ngô Bách Tuế.
Sự thật này kích động sâu sắc thần kinh của người đàn ông bệnh tật, khiến lão gần như phát
điên, trái tim chịu đả kích nặng nề của lão cũng run lên bần bật. Lão thật sự không chấp nhận
được, không thể!
Ngô Bách Tuế thờ ơ liếc người đàn ông bệnh tật rồi lạnh lùng nói: Nhân quả luân hồi. Bây
giờ, ông cũng nên trả giá cho những việc làm của mình rồi.
Câu nói này của Ngô Bách Tuế đã tuyên án tử hình cho người đàn ông bệnh tật.
Nhưng người đàn ông bệnh tật nghe xong thì chẳng có phản ứng gì, lão vẫn đang chìm đắm
vào trong cảm xúc điên cuồng nào đấy của chính mình, không thể nào thoát ra được.
Ánh mắt của Ngô Bách Tuế khẽ lay động, anh không nể nang gì nhấc tay lên chuẩn bị giết
chết người đàn ông bệnh tật.
Dừng tay, nếu không tôi sẽ giết Hạ Mạt Hàn!, trong thời khắc quan trọng, một giọng nói sắc
bén chợt vang lên.
Ngô Bách Tuế nghe vậy thì lập tức ngoảnh đầu nhìn lại.
Không biết từ bao giờ Minh Vương đã khống chế được Hạ Mạt Hàn, tay lão bóp chặt cổ cô,
sát khí trong mắt lão lạnh thấu xương.
Còn Hạ Mạt Hàn thì bị bóp cổ đến gần như mất đi ý thức, gương mặt cô sưng đỏ lên, ánh
mắt nhìn thẳng Ngô Bách Tuế chứa đầy ngỡ ngàng và đau thương, pha lẫn một chút sợ hãi
và bất ngờ.
Hoàng Quý Lan đứng bên cạnh cũng bị dọa sợ đến mức không nói được. Vốn dĩ bà ta còn
đang đắm chìm trong sung sướng vì Ngô Bách Tuế đánh thắng, ấy vậy mà đột nhiên Minh
Vương lại xuất hiện ở đây bắt lấy Hạ Mạt Hàn không một điềm báo trước nào, điều này dọa
bà ta đờ người cả ra.
Người nhà họ Hạ cũng ngây ngốc, bọn họ đều không biết phải phản ứng thế nào với tình
huống bất ngờ này, chỉ ngây ra tại chỗ thôi.
Người nhà họ Ngô thì nhìn Ngô Bách Tuế, nhìn thử xem anh có bỏ qua cho người đàn ông
bệnh tật vì Hạ Mạt Hàn hay không.
Ngô Bách Tuế chậm rãi thu tay lại, anh nhìn Minh Vương không nói tiếng nào, không ai biết
anh đang nghĩ gì nhưng cả người anh toát ra một luồng khí cực kì đáng sợ.
Minh Vương biết điểm yếu nhất của Ngô Bách Tuế chính là Hạ Mạt Hàn, bây giờ lão khống
chế Hạ Mạt Hàn đồng nghĩa nắm được mạch sống của Ngô Bách Tuế. Thế nên lão vô cùng
tự tin, lão nhìn sâu vào Ngô Bách Tuế rồi lạnh lùng nói: Thả tông chủ của chúng tôi ra, tôi
đảm bảo Hạ Mạt Hàn sẽ không chết, nếu không, tôi...
Ầm!
Minh Vương còn chưa nói xong thì Ngô Bách Tuế đã đột nhiên hành động, anh nhanh như
chớp ném một đồng xu chuẩn xác về phía Minh Vương.
Đồng xu mang sức mạnh Man Hoang của Ngô Bách Tuế đột phá mọi thứ xuyên qua điểm
trung tâm trên trán của Minh Vương chỉ trong tích tắc.
Minh Vương không kịp phản ứng gì thì đã tắt thở.
Vẻ mặt của lão còn đang duy trì ở trạng thái đắc ý nào đó, còn cơ thể thì đã ngã về sau.
Minh Vương chết rồi!
Nhân vật truyền kì của cả một thế hệ cứ thế chết trong tay Ngô Bách Tuế.
Tất cả mọi người kinh ngạc.
Quá sức nhanh! Tất cả thật sự chỉ xảy ra trong thời gian của một cái chớp mắt, Minh Vương
vừa còn sống sờ sờ mà bây giờ đã đi chầu Diêm Vương rồi. Tất cả mọi người đều trợn mắt
há mồm.
Còn Hạ Mạt Hàn dường như cũng sợ bay mất hồn, trong lòng cô không những kinh ngạc mà
còn có cảm giác sợ hãi kì lạ. Ngô Bách Tuế sát phạt quyết đoán, không hề lưu tình, anh giết
Minh Vương vô cùng dứt khoát. Minh Vương chết rồi, Hạ Mạt Hàn cũng an toàn rồi, theo lý
mà nói thì bây giờ cô phải thở phào nhẹ nhõm mới đúng. Nhưng trong lòng cô lại mơ hồ
dâng lên một cảm giác kì lạ, cô cảm thấy dường như Ngô Bách Tuế càng ngày càng xa vời
với mình, là cảm giác rõ ràng gần ngay trước mắt nhưng lại xa tận chân trời ấy. Hạ Mạt Hàn
sợ cảm giác này, cũng sợ Ngô Bách Tuế vô tình như thế này.
Sau khi Ngô Bách Tuế giết Minh Vương thì lại nhìn người đàn ông bệnh tật.
Trải qua chuyện lúc nãy, người đàn ông bệnh tật cũng đã bừng tỉnh khỏi cảm xúc của mình.
Cái chết của Minh Vương cũng có kích động đến lão, bây giờ lại đụng phải ánh mắt của Ngô
Bách Tuế, trong lòng lão chợt dâng lên cảm giác sởn tóc gáy. Lão nhìn Ngô Bách Tuế, mấp
máy môi, muốn nói gì đó nhưng lại không phát ra tiếng được.
Ngô Bách Tuế cũng không phí lời, anh tung chưởng mang theo sát khí mãnh liệt đánh thẳng
vào cơ thể người đàn ông bệnh tật. Sức mạnh Man Hoang phóng thích từ trong cú chưởng
này đánh mạnh vào người đàn ông bệnh tật, phát ra tiếng vang nặng nề.
Nhưng điều khiến người ta kinh ngạc vô cùng là dường như người đàn ông bệnh tật không
hề bị công kích, lông mày cũng không nhíu lại, vẫn duy trì trạng thái lúc đầu.
Tất cả mọi người đều sửng sốt, lại càng nghi ngờ không hiểu, đòn đánh của Ngô Bách Tuế
mạnh như vậy mà không những không đánh chết người đàn ông bệnh tật mà thậm chí còn
không làm tổn thương gì đến lão, chuyện gì thế?
Sắc mặt Ngô Bách Tuế cũng hơi thay đổi, anh nghi ngờ phát lực lại lần nữa rồi tung chưởng
đánh về phía người đàn ông bệnh tật đang nằm dưới đất.
Ầm!
Lại một tiếng vang nặng nề nhưng người đàn ông bệnh tật vẫn không bị ảnh hưởng gì.
Tất cả mọi người đều vô cùng kinh hãi.
Ngô Bách Tuế hơi nhíu mày, dường như anh cảm nhận được điều gì đó. Anh lập tức dừng
tay rồi lên tiếng nói hàm ý sâu xa: Ra đây đi!
Tất cả mọi người nghe ba chữ này thì ngơ ngác chẳng hiểu gì, họ dáo dác nhìn quanh bốn
phía.
Ngay lúc này, có một người ung dung từ trên cao đáp xuống.