Chàng Khờ

Chương 284: Chương 284: Sự siêu phàm của Ngô Bách Tuế




Chân nguyên cự trụ của Đại trưởng lão lao vun vút không gì cản nổi, bắn thẳng vào người Ngô Bách Tuế, khiến một tiếng “rầm” vang lên dữ dội.

Làn dư âm chân nguyên mạnh mẽ bắn khỏi người Ngô Bách Tuế, hiển hiện uy lực mạnh mẽ, như một trái bom phát nổ, mặt đất dưới chân Ngô Bách Tuế chợt nổ tung, khiến bụi đất bay mịt mù.

Chỉ trong thoáng chốc, cơ thể Ngô Bách Tuế đã bị bụi mù che kín, mọi người chỉ có thể thấy màn bụi mờ mịt.

Tất cả như bị đóng băng.

Mọi người lặng im như tờ.

Ngô Bách Tuế luôn miệng tuyên bố sẽ bảo vệ nhà họ Ngô, trông vô cùng tự tin, vậy mà khi đối mặt với đòn tấn công mạnh mẽ của Đại trưởng lão, anh lại không hề phản kháng, bị luồng chân nguyên của Đại trưởng lão đánh trúng.

Mọi người không thể tin nổi cảnh tượng này.

Các thành viên nhà họ Ngô gần như đã phải hứng chịu cú sốc cực độ. Ngô Bách Tuế xuất hiện với vẻ rất ngang ngược, sau đó khi đối đầu với Đại trưởng lão anh cũng tỏ ra vô cùng tự tin, ngùn ngụt khí thế. Nhưng khi vào trận thật, Ngô Bách Tuế lại hoàn toàn không có sức chống cự, các thành viên nhà họ Ngô sao có thể chấp nhận sự thật như một cơn ác mộng này?

Đường Dĩnh, Đường Chấn Phong, Ngô Thanh Đế đều như bị sét đánh, trân trối không thốt nên lời, ngây ra như phỗng, bọn họ nhìn khung cảnh mịt mù đất bụi, lâm vào nỗi tuyệt vọng tột cùng.

Cả trăm cao thủ tinh anh nhà họ Ngô và Tả Hữu hộ pháp nhìn chằm chằm Ngô Bách Tuế trong màn bụi, ánh mắt của họ rất rối bời, trong đó có chứa vẻ kinh ngạc, khó hiểu, thêm cả sự khinh miệt coi thường. Trước đó Ngô Bách Tuế đã tỏa ra luồng khí thế đặc biệt, khiến hơn trăm thành viên của nhà họ Đường phải xem trọng anh. Bọn họ đều biết Ngô Bách Tuế khá mạnh mẽ, nhưng tại sao khi đối mặt với đòn đánh của Đại trưởng lão, Ngô Bách Tuế lại không hề nhúc nhích? Chẳng lẽ anh đang tự đâm đầu vào chỗ chết?

Người nhà họ Đường cũng không thể lý giải hành động nhu nhược của Ngô Bách Tuế, đồng thời, họ cũng thấy rất khinh thường hành vi này.

Vẻ mặt Đại trưởng lão cũng rất nặng nề khó lường, lão ta nhìn Ngô Bách Tuế chằm chằm mà không hề nhúc nhích.

Chốc lát sau, bụi cát tan đi, Ngô Bách Tuế dần hiện lên rõ ràng trước mắt mọi người.

Chỉ trong giây lát, tất cả đã phải khiếp hãi.

Ngô Bách Tuế đang đứng vững tại chỗ, thậm chí anh còn lành lặn, mình mẩy không một vết thương.

Sao có thể như vậy?

Tất cả mọi người đều cảm thấy kinh hãi khó tin tột độ, cảnh tượng này quá kỳ lạ, khó lòng tưởng tượng nổi. Một cơ thể phàm tục như Ngô Bách Tuế sao có thể kháng cự luồng chân nguyên mạnh mẽ của Đại trưởng lão, sao anh có thể làm như vậy?

Không ai có thể hiểu nổi. Tất cả đều kinh ngạc tột độ trước Ngô Bách Tuế.

Người nhà họ Ngô vừa ngạc nhiên vừa òa lên niềm sung sướng, Ngô Bách Tuế đã đem tới cho họ niềm hy vọng như một kỳ tích, khiến bọn họ thấy được ánh bình minh rạng rỡ.

Gương mặt đám người nhà họ Đường đen như than, bọn họ không thể tin nổi, chuyện này khiến bọn họ có cảm giác như vừa ăn một cú tát đau điếng. Họ nhìn Ngô Bách Tuế chằm chằm, cảm xúc cuồn cuộn trong cặp mắt họ.

Đến cả Đại trưởng lão cũng phải kinh ngạc trợn mắt, lão ta nhìn Ngô Bách Tuế, hỏi với vẻ khó tin: “Tại sao cậu lại không hề hấn gì?”

Đại trưởng lão tin chắc luồng chân nguyên mình vừa tung ra đủ sức tiêu diệt vạn vật, Ngô Bách Tuế lại không hề chống cự, theo lý mà nói, khi bị tấn công bởi luồng chân nguyên như vậy, Ngô Bách Tuế chết là cái chắc. Nhưng thực chất Ngô Bách Tuế lại lành lặn không một vết thương, điều này đã khiến Đại trưởng lão phải kinh ngạc.

Gương mặt Ngô Bách Tuế vẫn điềm nhiên như không, anh nhìn Đại trưởng lão, lạnh nhạt cất lời: “Chút uy lực này không đủ để khiến tôi bị thương”.

Giọng nói của Ngô Bách Tuế rất lạnh nhạt, giọng điệu bình tĩnh, sự bình tĩnh này đã thể hiện được nét ngông cuồng kiêu ngạo của anh, anh không hề coi Đại trưởng lão ra gì.

Nghe vậy, hai mắt Đại trưởng lão ngùn ngụt lửa giận, lão ta nhìn Ngô Bách Tuế chằm chằm, chỉ Quy Hư Đạo Nhân dưới mặt đất: “Kẻ vừa tỏ vẻ ngông cuồng trước mắt tôi đã biến thành một cái xác rồi. Giờ thì đến lượt cậu đấy”.

Vừa dứt lời, khí thế của Đại trưởng lão đã chợt tăng cao, trong chớp mắt, cơ thể lão ta đã biến thành một thanh bảo kiếm sắc nhọn, bắn thẳng về phía Ngô Bách Tuế.

Tốc độ lão ta đã thật sự đạt tới tột cùng, khí thế mạnh tới độ bùng nổ, lão tấn công chớp nhoáng, khiến bốn bề nổi gió cuồn cuộn, gió lốc gào thét, đất đá bay đầy trời, cuộn lên theo đà lao của Đại trưởng lão, cơn lốc này biến thành đường ống gió, cắn nuốt hết tất thảy mọi thứ xung quanh.

Đại trưởng lão mang theo cơn lốc khổng lồ mạnh mẽ, dữ dằn lao về phía Ngô Bách Tuế.

Trong phút chốc, cả khung cảnh đã thay đổi hoàn toàn, cuồng phong nổi lên, cây lá chao đảo, cát đá tung bay, khó bụi mù mịt, đám người cũng phải ngả nghiêng. Thậm chí, dường như chỉ trong tích tắc mà bầu trời cũng đã xám xịt, mây gió đổi sắc, tất cả trở nên u ám.

Tất cả mọi người đều cảm nhận được sức mạnh hủy diệt siêu phàm của đòn đánh này, đám người nhà họ Ngô ban nãy còn mừng vui sung sướng giờ đã chợt thót tim, tất cả bọn họ cùng nín thở nhìn Ngô Bách Tuế chằm chằm, lòng dạ vô cùng căng thẳng.

Đường Chấn Phong là người căng thẳng nhất, ông ta là người nhà họ Đường nên hiểu Đại trưởng lão rất rõ. Ông ta biết ngón đòn này của Đại trưởng lão là chiêu thức mạnh mẽ nhất của lão, vô địch siêu phàm, không ai chống chọi nổi. Không ai hứng chịu đòn này của Đại trưởng lão mà còn sống sót. Dù Đường Chấn Phong biết Ngô Bách Tuế đã trở nên rất mạnh mẽ, nhưng giờ phút này đây ông ta vẫn không thể không lo lắng cho anh, ông ta không dám chắc liệu Ngô Bách Tuế có thể chống lại chiêu đòn trí mạng này của Ngô Bách Tuế không.

Nhưng Ngô Bách Tuế vẫn đứng sừng sững tại chỗ, vẻ mặt dửng dưng lạnh nhạt. Anh không hề tỏ ra lo lắng, chỉ tùy tiện vung tay, nhẹ nhàng hất một đường về phía Đại trưởng lão đang lao tới.

Một luồng chân nguyên chợt bắn ra từ đầu ngón tay Ngô Bách Tuế.

Luồng chân nguyên vừa xuất hiện đã hóa thành kiếm khí lạnh như băng, đâm xuyên qua không khí, khiến cơn sóng lớn vô hình cuộn lên, sóng dâng ngút trời, hết đợt này tới đợt khác, sáu ngọn sóng chồng chất như sáu ngọn núi băng đang ập tới, mang khí thế vô địch.

Ngô Bách Tuế đã được Dương Kim Dương truyền thụ võ công, giờ anh đã có khả năng phóng thích chân nguyên. Đây là lần đầu tiên anh sử dụng chân nguyên trong lúc giao đấu, cũng là lần đầu tiên anh chiến đấu với địch thủ bằng công lực Dương Kim Dương truyền cho mình.

Ngay tích tắc sau, ngọn sóng chân nguyên khổng lồ của Ngô Bách Tuế đã rầm rầm lao về phía cơn lốc của Đại trưởng lão, hai luồng sức mạnh tột cùng ập vào nhau, phát ra uy lực kinh thiên động địa.

Những luồng chân nguyên nổ tung trong không gian, tỏa ra tứ phương, khiến trời đất rung chuyển, như thể trời đất mênh mông cũng không trụ nổi trước đòn tấn công này, những đợt nổ vang kéo dài không dứt.

Chỉ trong phút chốc, gương mặt của Đại trưởng lão đột ngột thay đổi. Uy lực của luồng chân nguyên sóng lớn mà Ngô Bách Tuế đánh ra trông thì bình thường, nhưng thực chất nó lại là mũi băng sắc nhọn, đâm thẳng vào xương tủy, Đại trưởng lão bị chân nguyên tấn công, chỉ thấy mình như chìm vào hầm băng lạnh ngắt, lạnh tới độ máu huyết trong người lão ta như cũng đông cứng.

“Sao có thể như vậy?” Đại trưởng lão kinh ngạc thốt lên, ngay sau đó, lão ta đã bị tấn công, cơ thể liên tục lùi về sau mấy bước.

Đại trưởng lão, đã bị đẩy lùi trong lần giao chiến trực diện này rồi.

Tất cả mọi người lâm vào ngạc nhiên.

Người nhà họ Đường ngẩn ngơ trân trối. Đại trưởng lão của họ là bậc vô địch tối cao, ban nãy Đại trưởng lão đã ra tuyệt chiêu, đây là chiêu thức trí mạng bất khả chiến bại. Nhưng Ngô Bách Tuế lại có thể chặn đòn trí mạng này dễ như trở bàn tay, thậm chí còn khiến Đại trưởng lão bị đẩy lùi. Các thành viên nhà họ Đường không thể tin nổi.

Người nhà họ Ngô lại mừng rỡ như điên, bọn họ đều biết Ngô Bách Tuế đã trở nên siêu phàm rồi, nhưng không ngờ anh chỉ dùng một chiêu đã có thể đẩy lùi Đại trưởng lão nhà họ Đường. Ngay cả Quy Hư Đạo Nhân mạnh mẽ tới siêu phàm cũng bại trận trước Đại trưởng lão, vậy là đủ biết sức mạnh của lão ta kinh khủng tới mức nào, nhưng Ngô Bách Tuế vừa trở lại với khí thế mới đã có thể dễ dàng đối đầu với Đại trưởng lão, đối với các thành viên nhà họ Ngô thì đây đúng là một niềm vui bất ngờ khổng lồ.

Ngô Thanh Đế xúc động tới ứa lệ, ông đã nhận ra từ trước rằng sau khi tới Bạch Long Quán, Ngô Bách Tuế như đã biến thành một con người khác, nhưng giờ tận mắt chứng kiến anh thể hiện võ công của mình, Ngô Thanh Đế vẫn thấy rung động mạnh, đồng thời ông cũng vô cùng hưng phấn. Nhà họ Ngô có hy vọng thật rồi.

Đường Chấn Phong cũng rất mừng rỡ, ông ta đang cảm thấy vui mừng vì có được một chàng rể như Ngô Bách Tuế, đúng là ông ta không hề nhìn nhầm Ngô Bách Tuế, lời của Ngô Lại đã thật sự phát huy tác dụng rồi, Ngô Bách Tuế tới Bạch Long Quán gặp Dương Kim Dương, khi trở về đã hoàn toàn lột xác, như được tái sinh thành người khác, có được võ công siêu việt tuyệt đỉnh. Sự thật này đã cổ vũ Đường Chấn Phong, khiến ông ta lại có thể thấy được hy vọng sống.

Người sốc nhất ở đây chính là Đại trưởng lão, lão ta là kẻ ngông cuồng suốt cả đời người, nào bao giờ phải chịu nỗi nhục nhã này, lão không muốn thừa nhận mình sẽ bị bức lui vì một thằng ranh. Lão ta cố bình tĩnh hồi lâu rồi mới chầm chậm bừng tỉnh. Sau đó, lão trầm giọng với Ngô Bách Tuế: “Mới chỉ một ngày thôi mà sao võ công của cậu đã tiến bộ như vậy?”

Đại trưởng lão biết hôm nay Ngô Bách Tuế mạnh hơn so với ngày hôm qua rất nhiều, nhưng lão không ngờ sự tiến bộ của anh lại vượt bậc nhường này, với sức mạnh như hôm qua thì dù Ngô Bách Tuế có được vị cao thủ nào truyền dạy thì cũng không thể học hỏi được quá nhiều, phạm vi tiếp nhận của anh chắc cũng chỉ có hạn. Nhưng giờ Ngô Bách Tuế đã phát huy được sức mạnh, hoàn toàn đột phá giới hạn của mình, chuyện này không hề phù hợp với lẽ thường. Đại trưởng lão thực sự khó lòng tin nổi.

Ngô Bách Tuế vẫn giữ vẻ thản nhiên, anh lạnh nhạt đáp lại lão ta: “Không phải tôi mạnh, mà vì ông quá yếu”.

Ngô Bách Tuế không thẳng thắn đáp lại câu hỏi của Đại trưởng lão, mà nhân cơ hội này châm chọc lão ta một phen.

Nghe vậy, gương mặt Đại trưởng lão trở nên u ám, sát khí lóe qua cặp mắt lão ta. Lão ta nghiến răng, tàn nhẫn thốt với Ngô Bách Tuế: “Ranh con ngông cuồng, cậu thật sự tưởng rằng tôi không có cách xử lý cậu sao?”

Vừa dứt lời, trong tích tắc, một luồng hơi thở âm u lạnh băng đã tỏa ra từ người Đại trưởng lão, đây là hơi thở chết chóc.

Trong tích tắc, bầu không khí xung quanh trở nên nặng nề, cô đặc, khiến người ta cảm thấy khó lòng hít thở, như bị hãm sâu trong bùn lầy, không thể thở nổi.

“Tử Vong Thần Quyền”.

Ngay giờ phút luồng không khí chết chóc đã lên tới đỉnh điểm, Đại trưởng lão chợt thét lên.

Ngay sau đó lão ta đã giang hai tay như đại bàng giương cánh, đột nhiên lão ào ào xông tới, xé toạc bầu không khí, xuyên qua vạn vật, phi lên không trung. Ngay tiếp đó, lão tỏa ra khí thế vô tận, tỏa ra sức mạnh Tử Vong, sát khí ngút trời, lao về phía Ngô Bách Tuế, huơ Tử Vong Thần Quyền.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.