Chàng Khờ

Chương 135: Chương 135: Uy nghiêm của Đại tông sư




Người đứng trên đỉnh biệt thự nhà họ Hạ đeo mặt nạ màu tím, mặc áo choàng dài liền mũ trùm màu tím, cả người lão ta được bao bọc bởi màu tím, che hoàn toàn tướng mạo của lão ta, trông như một màu tím u ám, bí ẩn thâm trầm, sát khí đùng đùng khiến người ta không rét mà run.

Người này, cách ăn mặc này vô cùng quen thuộc đối với Hạ Khánh Chi, vì lão ta chính là thầy của Hạ Khánh Chi ở Học viện U Minh- Sát thần Tử Sát.

Học viện U Minh có tám chuyên ngành lớn, mỗi chuyên ngành đều có một thầy giáo, mỗi thầy giáo đều là một sự tồn tại vô song. Mà người thầy Tử Sát này so với những giáo viên khác thì càng đặc biệt hơn, lão ta rất thần bí, cho dù là ở trong khuôn viên của Học viện U Minh thì lão ta cũng thần bí lạ thường. Đừng nói những học viên khác, ngay đến học viên nhóm Ám Sát của ông ta cũng chưa từng được nhìn thấy khuôn mặt của lão ta. Vì mỗi lần Tử Sát xuất hiện đều mặc áo choàng dài liền mũ màu tím, đeo mặt nạ tím.

Hạ Khánh Chi từng sống chung với thầy Tử Sát một khoảng thời gian khá dài, dường như lần nào Tử Sát cũng xuất hiện với hình ảnh như thế này, hơn nữa khí thế khủng bố tỏa ra từ người lão ta cũng độc nhất vô nhị, Hạ Khánh Chi vừa nhìn thấy người thầy này của mình thì trong lòng liền cảm thấy sợ hãi. Đặc biệt là nhìn thấy thầy trong tình trạng thế này, Hạ Khánh Chi càng bị dọa đến tim run rẩy. Ông ta biết, lần này thầy mình đích thân ra trận thì ông trời cũng không cản được bước chân của lão ta, nhà họ Hạ lần này thật sự khó thoát khỏi kiếp nạn rồi.

Người nhà họ Hạ hoảng hốt lo sợ, vừa nghe những lời này của Hạ Khánh Chi thì không kìm được run lẩy bẩy. Vốn dĩ vừa nãy biệt thự rung lắc như bị động đất đã khiến bọn họ bị dọa đến hồn bay phách lạc, bây giờ biết được người áo tím đáng sợ này lại là thầy của Hạ Khánh Chi, đương nhiên họ sẽ càng sợ thêm. Phải biết rằng, đại sư huynh của Hạ Khánh Chi lúc trước cũng đã là cao thủ cấp yêu nghiệt rồi. Thế nên, người thầy bồi dưỡng ra đám cao thủ này sẽ ghê gớm đến mức nào nữa?

Mọi người không thể tưởng tượng được võ công lão thầy này cao đến mức nào, thế nên, cho dù đã biết Nhất Bạch Sơn Tịch là sự tồn tại hệt như thần phật thì người nhà họ Hạ cũng không kìm được nỗi sợ hãi, hoảng loạn.

Tử Sát đứng trên nóc nhà, ánh mắt sâu thẳm nhìn xuống đám người phía dưới, một lát sau, lão ta lên tiếng bằng chất giọng u ám: “Học sinh của tôi đâu?”

Hiển nhiên, lão ta đang nói về đám người Giang Hà.

Đám người nhà họ Hạ nín thinh, không dám lên tiếng.

Chỉ mình Nhất Bạch Sơn Tịch vẫn thản nhiên điềm tĩnh, anh nhìn Tử Sát bình tĩnh trả lời: “Ông tới muộn rồi, bọn chúng chết hết rồi.”

Nghe vậy thì ánh mắt Tử Sát hơi lay động, bất chợt lão ta gào lên như hổ gầm: “Không thể nào, chỉ dựa vào mấy người thì hoàn toàn không thể giết chúng nó được!”

Nhất Bạch Sơn Tịch lạnh giọng đáp: “Ông không tin thì có thể xuống xem thử, thi thể của chúng nằm ngay trong biệt thự đó.”

Nghe lời Nhất Bạch Sơn Tịch nói, Tử Sát đột nhiên vung tay, ngay sau đó chưởng của lão ta mạnh mẽ giáng mạnh xuống đất.

Ầm!

Lòng bàn tay của Tử Sát phát ra một luồng khí cực kì mạnh, uy lực của luồng khí này vô hạn, thật sự khiến cho tòa biệt thự ba tầng này thủng một lỗ lớn.

“Trời ạ, đây mà là con người sao?”

“Chuyện gì thế này? Sao ông ta có thể đứng từ xa đánh sụp biệt thự bằng tay chứ?”

“Đúng vậy, đây chẳng phải là tình tiết chỉ có trên phim thôi sao? Sao lại xảy ra ngoài đời thật thế này?”

Người nhà họ Hạ đều kinh ngạc đến sắp ngất, bị dọa ngây người ta, những gì xảy ra trước mặt họ chính là một sự chấn động khó tin nhất. Cảnh chỉ có thể nhìn thấy trên phim thì bây giờ lại diễn ra ngay trước mắt, bảo bọn họ sao dám tin đây?

“Đây là chân khí, thầy của tôi là Đại tông sư.” Sắc mặt Hạ Khánh Chi trắng bệch, bất lực giải thích.

Một người luyện võ có thể giải phóng nội kình ra ngoài thì chính là Tông sư.

Mà một Tông sư có thể ngưng kết nội kình để giải phóng ra ngoài thành chân khí thì chính là Đại tông sư.

Đối với một người luyện võ mà nói trở thành Tông sư đã là một chuyện khó như lên trời rồi, người bình thường cả một đời cũng chẳng thể nào đến được độ cao đó. Còn một vị Tông sư mà muốn bước vào cảnh giới của Đại tông sư thì đã khó càng thêm khó, vì chỉ dựa vào luyện tập và sự cần cù thì không thể nào bước lên được cảnh giới đó, điểm tựa duy nhất để có thể bước lên nó chính là năng lực lĩnh ngộ.

Người có thể trở thành Tông sư tất nhiên đều là những người có thiên phú dị bẩm, nhưng cho dù bạn có thông minh, có tài đến đâu, muốn lĩnh ngộ được chân lí võ học cũng vẫn vô cùng khó. Năng lực lĩnh ngộ thật sự không thể nóng lòng mà có được, có những người quá gấp gáp muốn thăng cấp, ngược lại khiến cả đời giậm chân tại chỗ, không thể nào đột phá được. Nhưng có những người, buông bỏ tất cả, chuyên tâm ngộ đạo lại đột nhiên thăng được cấp. Thế nên, bạn có thể trở thành Đại tông sư hay không, chẳng có một tiêu chuẩn cụ thể nào để đong đo cân đếm cả, đây cũng không phải là vấn đề con người có thể khống chế được.

Nơi thần kì sở hữu cao thủ nhiều như mây như Học viện U Minh, muốn đào tạo ra được một vị Đại tông sư đã vô cùng khó khăn rồi, nghĩ cũng thấy được, Tông sư bình thường muốn đột phá giới hạn trở thành Đại tông sư, hy vọng mong manh đến nhường nào.

Vì thăng cấp rất khó khăn nên dẫn đến cách biệt giữa Tông sư và Đại tông sư vô cùng lớn. Có thể nói, không thể so sánh với nhau được.

Tông sư mãi mãi không với tới được đẳng cấp của Đại tông sư.

Một Tông sư có lợi hại đến cỡ nào thì vẫn có giới hạn nhất định, nếu bị quá nhiều cao thủ kết hợp vây đánh thì cho dù bạn có là Tông sư thì cũng sẽ có khả năng mất mạng. Nhưng nếu bạn trở thành Đại tông sư thì bạn thật sự siêu phàm rồi, cho dù cả trăm cả nghìn Tông sư đến muốn giết bạn thì dường như cũng không có khả năng đó.

Vì Đại tông sư đã rất gần với thần thoại rồi, có thể nắm trong tay chân khí của vô thực thể, bọn họ có thể đánh thương người khác bằng chân khí, cũng có thể tự bảo vệ bằng chân khí. Loại chân khí này thì Tông sư tuyệt đối không thể chống đỡ hay phá vỡ, thế nên, Tông sư có mạnh đến đâu cũng không đánh lại Đại tông sư.

Người luyện võ trong cả cái nhà họ Hạ cũng chẳng được mấy ai, đương nhiên, bọn họ càng không hiểu chân khí là thứ gì, nhưng bọn họ từng được nghe về Đại tông sư.

Trên thế giới này, Tông sư đã có thể khiến người ta quỳ bái, đứng trên người khác. Còn Đại tông sư thì càng thần kì hơn, bọn họ giống như thần tiên trên trời, thường chỉ tồn tại trong truyền thuyết, trong thế giới của người bình thường, Đại tông sư đều rất vi diệu. Mọi người đều cảm thấy họ là thần, truyền thuyết về họ muốn khoa trương bao nhiêu có khoa trương bấy nhiêu. Nhưng, có một điểm là sự thật mười mươi, đó chính là, Đại tông sư đều có bản lĩnh phi thường.

Người nhà họ Hạ sao có thể tưởng tượng được đời họ có vinh hạnh được gặp Đại tông sư chứ!

Nếu là ngày thường, bọn họ gặp phải Đại tông sư thì chắc chắn sẽ quỳ gối mà bái lạy. Nhưng hôm nay, Đại tông sư này đến để đoạt mạng của bọn họ, sự thật này, người nhà họ Hạ vốn không thể chấp nhận được.

“Đại tông sư, phải làm sao mới được đây? Tôi không muốn chết.” Đối với người nhà họ Hạ mà nói, Đại tông sư chính là Diêm Vương. Diêm Vương muốn mày chết vào canh ba thì mày không thể sống tới canh năm, có người kêu lên thảm thương.

“Tôi cũng không muốn chết.” Có người bắt đầu khóc lóc rồi.

Người nhà họ Hạ, ai nấy đều mất hồn mất vía, bọn họ đều rơi vào trạng thái lo âu và đau khổ tột độ.

Tử Sát không thèm quan tâm đến đám đông nhà họ Hạ đang nhốn nháo kêu gào, ánh mắt lão ta lia tới cái lỗ lớn do mình đánh ra bằng chân khí kia. Nhìn xuyên qua lỗ này, lão ta nhìn thấy được tình hình bên trong sảnh lớn của biệt thự. Lão ta nhìn thấy rõ rành rành những học viên của nhóm Ám Sát đều chết hết bên trong, trong đó có cả Giang Hà.

Tử Sát có danh xưng là Sát thần, có thể nói lão ta không có cảm xúc, nhưng lúc nhìn thấy Giang Hà chết ở đây, đôi mắt lão ta không khỏi phát ra tia nhìn quái lạ.

Rất lâu sau, Tử Sát mới thôi không nhìn bên trong biệt thự nữa. Lão ta nhìn Nhất Bạch Sơn Tịch đang đứng ngoài sân rồi lạnh lùng nói: “Giang Hà là học sinh xuất sắc nhất của Học viện U Minh, cho nó thêm mười năm nữa thì chắc chắn nó có thể đột phá cảnh giới Tông sư để tiến vào hàng ngũ Đại tông sư, sao cậu lại giết chết nó?”

Giọng điệu của Tử Sát mang theo sự tiếc nuối và lửa giận đang nhen nhóm.

Nhất Bạch Sơn Tịch trả lời đơn giản: “Là do hắn ngu si đần độn, tự tìm đường chết.”

Tử Sát ngẩng phắt đầu lên, nhìn mặt trăng lạnh lùng treo trên cao rồi lầm bầm nói: “Là do tôi sai! Tôi nên tự mình ra tay từ sớm, tôi không nên để cậu sống tới bây giờ.”

Nhất Bạch Sơn Tịch thản nhiên đáp: “Cho dù ông có đích thân ra tay cũng chẳng thay đổi được gì.”

Cho dù là đối mặt với Đại tông sư Tử Sát, Nhất Bạch Sơn Tịch vẫn tràn đầy tự tin, bình thản như thường.

Hạ Khánh Chi ở bên cạnh nghe Nhất Bạch Sơn Tịch nói vậy thì bị dọa giật mình, ông ta lập tức nói với anh: “Thầy của tôi là Đại tông sư đấy, một ngón tay của ông ấy đủ để giết chết Tông sư rồi, cậu đánh không lại ông ấy đâu.”

Tuy Hạ Khánh Chi chưa bước vào được cảnh giới Tông sư nhưng cũng khá hiểu về võ công, có thể nói là ông ta có cái nhìn rất sáng suốt. Ông ta biết Nhất Bạch Sơn Tịch cực mạnh, nhưng anh có mạnh đến đâu cũng không thể vận dụng được chân khí, cùng lắm anh chỉ là một cao thủ đỉnh của đỉnh trong các Tông sư mà thôi. Còn Tử Sát thì lại là Đại tông sư chính hiệu. Nhất Bạch Sơn Tịch cho dù có là Tông sư đỉnh đến mức nào thì cũng chẳng thể so bì được với Đại tông sư. Thực lực của hai người cách biệt nhau quá xa, nhìn như chỉ cách nửa bước, nhưng thực tế thì là cách biệt trên trời dưới đất.

Một khi Tử Sát ra tay thì bất kì ai ở đây, bao gồm cả Nhất Bạch Sơn Tịch cũng chỉ có một con đường chết thôi.

Thế nên lúc Hạ Khánh Chi nhìn thấy Tử Sát xuất hiện liền lập tức rơi vào bể sâu tuyệt vọng, ông ta biết đám người bọn họ không còn đường nào để sống nữa rồi.

Khuyên Nhất Bạch Sơn Tịch xong thì Hạ Khánh Chi quỳ phụp xuống đất rồi ngẩng đầu lên nhìn Tử Sát trên nóc nhà, run rẩy nói: “Thầy, con muốn biết, vì sao thầy lại phái sư huynh sư đệ trong tổ chức tới diệt gia tộc của con?”

Hạ Khánh Chi biết phản kháng là không có chút tác dụng nào, nhưng ông ta không muốn đến chết mà vẫn không biết rõ nguyên nhân, ông ta rất muốn biết vì sao nhà họ Hạ lại gặp kiếp nạn này.

Tử Sát nghe vậy thì cúi đầu nhìn xuống Hạ Khánh Chi rồi lạnh lùng nói: “Vì ở sân vận động Hải Châu, có hai người đã chết vì nhà họ Hạ của cậu.”

Có hai người mất mạng vì nhà họ Hạ sao?

Câu nói này khiến mặt Hạ Khánh Chi biến sắc, ông ta liền hỏi: “Lẽ nào là vì Chúc Nguyên Bá và Chúc Vĩnh Tôn sao?”

Tử Sát thản nhiên đáp: “Đúng.”

Đến bây giờ, cuối cùng Hạ Khánh Chi cũng đã hiểu rõ, vì sao sư huynh sư đệ trong nhóm Ám Sát không chỉ muốn giết nhà họ Hạ của ông ta mà thậm chí còn muốn giết Nhất Bạch Sơn Tịch. Thì ra, tất cả những việc này đều có liên quan đến cái chết của Chúc Vĩnh Tôn và Chúc Nguyên Bá. Nhóm Ám Sát chính vì cái chết của hai người này mới đại khai sát giới.

Mới đầu, Hạ Khánh Chi chỉ lo lắng nhà họ Chúc sẽ báo thù, nhưng ông ta cảm thấy mình có thể dựa dẫm Học viện U Minh để giải quyết chuyện này. Thế mà ông ta nào ngờ, Học viện U Minh lại vì cái chết của hai người này mà đối phó lại ông ta?

“Thầy, sao trường của chúng ta phải quan tâm tới nhà họ Chúc? Sao lại phải thay nhà họ Chúc báo thù?” Hạ Khánh Chi thật sự không hiểu, tiếp tục hỏi.

Ánh mắt Tử Sát lạnh như băng nhìn Hạ Khánh Chi rồi thản nhiên nói: “Học viện U Minh không quan tâm nhưng tôi quan tâm.”

Hạ Khánh Chi nghi ngờ hỏi: “Tại sao?”

Tử Sát u ám trả lời: “Các người cũng sắp chết rồi, thế thì tôi cho các người biết sự thật cũng không sao.”

Nói xong, Tử Sát liền giơ tay tháo mặt nạ mình xuống.

Gương mặt Tử Sát chợt hiện ra trước mắt tất cả mọi người.

Lão ta chính là gia chủ của nhà họ Chúc – Chúc Vĩnh Thọ.

———————-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.