Không nhanh không
chậm cuối cùng Phùng Nhạc cũng ngoan ngoãn ăn hết 1 tô cháo thập cẩm
cùng 1 ly sửa dành cho buổi sáng. Du Linh nhẹ nhàng cầm khăn giấy lau
miệng cho cậu. Vừa nói.
"Phùng Nhạc này."
"Gì Linh Linh."
Du Linh nhìn gương mặt cười đến tươi rói kia thì cũng vui vẻ mà nở với cậu một nụ cười. Nhẹ vuốt khuôn mặt sáng lạng kia.
"Hôm nay tôi có việc. Cần đi ra ngoài một lúc nên anh có thể ngoan ngoãn ở nhà chơi với ông nội được không."
Nói xong cô liền thấy gương mặt của người nào đó xụ xuống. Nhưng cô không
thể mềm lòng được. "Ngoan. Tôi sẽ cố gắng về sớm nhất có thể."
"... ......."
Im lặng.
Không gian trong phòng im lặng đến đáng sợ vì hai người vẫn không hề lên
tiếng. Phùng Nhạc chỉ nhìn cô chằm chằm, đôi môi mím lại không trả lời
Du Linh.
Không biết bất động như vậy qua bao lâu, đến nỗi cô nghĩ Phùng Nhạc sẽ trở chứng không cho cô đi hoặc là đòi theo. Nhưng nằm
ngoài suy tính của cô khi thấy cậu gật đầu. Tuy không nói nhưng đã gật
đầu thì cậu nhất định là nghe lời cô rồi. Du Linh hài lòng khi thấy
Phùng Nhạc hiểu chuyện như vậy. Coi như phần thưởng cô nhẹ hôn lên môi
cậu một cái. Nhìn gương mặt người nào đó từ từ đỏ lên thì Du Linh liền
có suy nghĩ xấu xa liên tiếp hôn 'chụt, chụt' vài cái trên gương mặt
đáng yêu kia. Hài lòng nhìn hai tai Phùng Nhạc cũng đỏ lên.
"Linh Linh." Phùng Nhạc ngơ ngác sờ môi mình. Linh Linh, vừa rồi Linh Linh
hôn cậu. Cảm giác thật kì lạ như có một dòng điện chạy ngang qua vậy.
Nhìn đôi môi chúm chím màu hồng của Du Linh khiến Phùng Nhạc không khỏi
tưởng tượng xâu xa.
+×÷÷÷××++××÷÷÷×+++××÷====
Đúng 11h
trưa Du Linh mở cửa xe bước xuống đi vào công ty của mình. Trong công ty mấy nhân viên thấy cô đi vào liền nghiêm túc chào một tiếng rồi tiếp
tục công việc của mình. Du Linh đi thẳng đến thang máy chuyên dụng dành
cho cấp cao tiến thẳng đến tầng 16.
"Ting"
Tiếng cửa thang máy mở ra. Sơ Liên vốn luôn đứng chờ cô trước cửa nên liền nhìn thấy Du Linh đầu tiên.
"Giám đốc."
"Người kia đâu?" Du Linh nhìn Sơ Liên gật đầu rồi hỏi anh.
"Ở bên trong phòng dành cho khách." Sơ Liên khó xử nói với cô.
"Ừ tôi biết rồi. Cậu đi làm việc của mình đi." Nhận thấy vẻ khó xử của Sơ
Liên nên cô cũng không giữ cậu lại làm gì. Một mình đi về phía phòng
dành cho khách.
Tập đoàn Du thị vốn là một công ty lớn nên toàn
bộ kiến trúc nơi đây đều là phong cách hiện đại nhất. Đa số đều được xây dựng bằng kính thủy tinh trong suốt. Những bức tường kính chắc chắn
ngăn cách nhau từng phòng. Nên vì vậy khi gần đi với phòng tiếp khách
thì Du Linh rất dễ thấy người ngồi bên trong căng phòng kia. Nhìn nửa
gương mặt nghiên của anh trong anh hình như đang suy nghĩ việc gì đó.
"Cạch."
Mở cửa phòng, tuy tiếng động không lớn nhưng lại khiến người ngồi trong phòng giật mình.
Du Linh cũng không để ý đến ánh mắt chằm chằm của người kia mà cô từ từ đi đến chiếc ghế đối diện ngồi xuống. Không nhanh không chậm lên tiếng.
"Rốt cuộc anh muốn như thế nào đây Phương Húc. À, hay phải gọi là Phương
tổng mới đúng." Khí thế của nữ doanh nhân toát ra cùng với gương mặt
lạnh nhạt của cô khiến người đối diện hơi do dự.
Đúng vậy. Người
đàn ông kia chính là Phương Húc. Du Linh thật sự không hiểu, không phải
cô và anh đã kết thúc từ lâu rồi hay sao? Nhưng với hành động gần đây
của anh khiến cô hơi khó chịu. Vốn không muốn tiếp tục gặp nhau nhưng
sáng sớm lại nhận được điện thoại của Sơ Liên nói Phương Húc ngày nào
cũng tìm đến công ty đòi gặp cô nhưng lại không được như ý nguyện. Hôm
nay không chỉ không thất vọng ra về như mọi lần mà anh lại còn tuyên bố
một câu rằng 'Nếu không gặp được cô thì quyết không đi'. Vì lý do này
nên cô mới phải lặng lội đến đây, không chỉ vậy cô còn gạt Phùng Nhạc vì không muốn tâm trạng anh kích động.
Nhưng đối với câu nói lạnh
nhạt của cô thì Phương Húc không hề để trong lòng. Ánh mắt tha thiết,
Phương Húc nhìn người con gái mình luôn yêu bao năm qua bây giờ đang
ngồi trước mặt khiến hắn xúc động không thôi.
"Linh Linh, anh
biết lúc trước là do anh bỏ qua em nhưng anh cũng là bị ép buộc. Bao năm qua anh luôn hối hận vì mình không thể bảo vệ được em trước mẹ anh.
Nhưng..... Linh Linh, em phải tin anh. Cho anh một cơ hội để sửa chửa
lỗi lầm có được không."
Lời nói dịu dàng biết bao nhiêu cảm xúc,
nếu đây là nói với một cô gái nào đó thì nhất định họ sẽ xúc động mà
đồng ý liền. Nhưng người ngồi ở đây lại khác, Du Linh không phải con búp bê mà Phương Húc muốn bỏ là bỏ, khi hối hận thì lại muốn nhặt về. Tình
cảm ấy, lời nói ấy thật sự bây giờ chả đả động gì tới tí cảm xúc của cô.
Phương Húc nhìn người con gái trước mặt vẫn im lặng thì liền trở nên hấp tấp.
Hắn luôn không thể nào chịu được bộ dạng lạnh nhạt của cô như bây giờ.
Nhưng trời không phụ lòng hắn. Du Linh cuối cùng cũng lên tiếng.
"Phương Húc, tôi thấy anh hình như đã hiểu lầm. Du Linh tôi một khi đã nói kết
thúc thì đó thật sự chính là kết thúc. Không có chuyện hối hận gì ở đây. Tôi cũng không hề hối hận khi 7 năm trước mình quyết định chia tay. Vì
vậy xin Phương tổng đây hiểu rõ cho một điều rằng giữa chúng ta bây giờ
chả có quan hệ gì cả."
Lời nói sắc bén mang theo tia lạnh lùng như từng nhát dao đâm sâu vào tim Phương Húc.
"Có phải em đã thích người khác?"
"Đúng vậy. Không dấu gì anh. Người mà anh gặp hôm trước chính là bạn trai của tôi. Vì vậy xin anh sau này đừng đến đây ôn lại chuyện cũ nữa."